Trường Tương Tư

Chương 13



(Têncâu thơ trong bài Đào yêu 1, Kinh Thi. Nguyên văn cả bài:

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ gia thấ

Tam dịch:

Nhánh đào mơn mởn,

Sáng rực muôn hoa.

Theo chàng về nhà,

Yên bề gia thất.)

Người hầu của mấy chủđiện trong Thừa Ân Cung đều biết thân phận của Tiểu Yêu, lúc nhìn thấy TiểuYêu, họ đều gọi là vương cơ, đối đãi giống với A Niệm, nhưng họ không có phảnứng dị thường, dường như Tiểu Yêu luôn sống trong tòa cung điện này.

Tiểu Yêu không khỏi vôcùng thán phục phụ vương, rất nhiều lúc thống ngự ngàn quân dễ dàng, ngược lạiquản lý một mẫu ba phân đất trong nhà lại cực kỳ khó khăn, phải có bao nhiêucứng rắn mới có thể quản được Thừa Ân Cung rộng lớn muôn việc như vậy?

(Một mẫu ba phân đất:Mẫu và phân là đơn vị đo Trung Quốc cổ đại, 1 mẫu = 666,6 m², 1 phân =66,6 m².)

Chuyên Húc gần đây bề bộnnhiều việc, thường buổi tối mới có thể đến gặp Tiểu Yêu, nói chuyện cùng nàng,cho đến khi nàng ngủ, hắn mới rời đi. Lúc Tiểu Yêu nhàm chán, hay chạy tới YThanh Viên bơi lội, thỉnh thoảng nàng nghĩ, nếu gặp A Niệm thì nên làm gì,nhưng Thừa Ân Cung rất lớn, lớn đến mức Tiểu Yêu gần như không cảm thấy trongcung còn có một vị vương phi và một vị vương cơ.

Mỗi lần nàng bơi, đám thịnữ đều tự giác tản ra, giúp nàng canh chừng xung quanh, để ngừa có người xúcphạm vương cơ. Bốn phía thật an tĩnh, khi bơi Tiểu Yêu luôn nhớ tới mẹ, nàngtừng cho rằng sẽ không nhớ tới mẹ nữa, nhưng hóa ra nàng vẫn nhớ. Hơn nữa, vìbị nàng tận lực đè nén, khi trở lại hoàn cảnh quen thuộc, nỗi nhớ nhung cònbùng lên mãnh liệt hơn, có điều kèm theo đó là đau đớn, chỉ cần có một phầntưởng nhớ, sẽ có một phần đau, chỉ có có một phần đau, sẽ có một phần

Tiểu Yêu cảm thấy mình nhấtđịnh là lại tịch mịch rồi, nàng bắt buộc bản thân suy nghĩ sang chuyện khác,bơi, bơi, rồi lại bơi… Sinh mệnh của nàng khẳng định là có liên quan đến chuyệnbơi… Tiểu Yêu đột nhiên rất hoài niệm Cửu Mệnh Tương Liễu, nếu hắn ở đây, chỉsợ nàng không có thời gian mà nhớ đi nhớ lại. Thế nhưng, Mân Tiểu Lục đã biếnmất hoàn toàn, sau này cho dù gặp lại Tương Liễu, chỉ sợ hắn cũng không nhận ranàng.

Tiểu Yêu nằm trên mặtnước, phiền muộn thở dài.

Buổi tối, sau khi dùngbữa, Tiểu Yêu đi tới Hoa Âm Điện tìm Chuyên Húc, trên đường đi gặp A Niệm.

A Niệm vốn vì mấy ngàykhông được gặp Chuyên Húc mà phiền lòng, lúc này nhìn thấy Tiểu Yêu, không khỏibốc lên lửa giận hừng hực. Nàng quát lớn bọn thị nữ lui ra, đi đến trước mặtTiểu Yêu, khí giận đan xen nói: “Tại sao ngươi muốn bá chiếm Chuyên Húc ca ca?”

Tiểu Yêu có chút chột dạgiải thích: “Ta không phải, là huynh ấy bận quá, mỗi ngày chỉ có buổi tối làrảnh.”

A Niệm vừa nghe lời nàyđã biết ngày nào Tiểu Yêu cũng có thể gặp Chuyên Húc, nàng tức giận đến nỗikhông biết nên làm gì bây giờ, thế là đánh nhau như trẻ con, dùng sức đẩy TiểuYêu.

Linh lực của Tiểu Yêuthấp kém, bỗng chốc ngã ngửa xuống đất, không biết là khéo hay không khéo màđúng lúc này Chuyên Húc lại trở về, vừa vặn nhìn thấy một màn đó. Hắn vội tiếnlên, nâng Tiểu Yêu dậy, nghiêm khắc khiển trách: “A Niệm, chẳng lẽ muội khôngbiết Tiểu Yêu gần như không có linh lực sao? Nếu lần sau muội ra tay, ta thậtsự sẽ xin sư phụ khiển trách muội.”

Thoáng cái nước mắt ANiệm đã chảy rào rào, nàng xông lên trước, vừa ra sức đẩy đánh Chuyên Húc, vừakêu khóc gào thét: “Muội cứ ra tay đấy thì sao nào? Muội ra tay đấy, huynh đimà bảo phụ vương đến khiển trách muội đi! Tốt nhất là đánh chết muội, huynhliền cao hứng, dù sao các người đều không cần muội…”

Chuyên Húc sợ làm A Niệmbị thương, không dám dùng linh lực chống cự, bị A Niệm đẩy lui về phía sau.

Tiểu Yêu nhón chân, lenlén chuồn đi.

Lúc đi qua người hầu củaChuyên Húc, Tiểu Yêu nhỏ giọng dặn dò: “Tối nay ta có việc nói với phụ vương,bảo ca ca không cần đến gặp ta.”

Tiểu Yêu chạy về hướngTriều Huy Điện, ngồi vào bên cạnh Tuấn Đế, dò đầu nhìn xem ông đang làm gì.

Tuấn Đế cười nhìn nàngmột cái, vẫn bận làm việc của mình.

Tiểu Yêu nhìn một lát,cảm thấy thật nhàm chán, chắp tay sau lưng đứng lên, đông sờ sờ tây sờ sờ,thường thường tạo ra chút âm thanh, Tuấn Đế hỏi: “Mẹ con để lại “Thần Nông bảnthảo kinh” cho con, con học thế nào rồi?”

Tiểu Yêu chỉ chỉ đầu,“Vương Mẫu nói cái thứ đó chính là tai họa, cưỡng ép con làm thẻ ngọc bị hỏng.”

Tuấn Đế nói “Giá bên kiakhông thiếu sách y thuật, có thời gian xem nhiều một chút. Nếu có gì khônghiểu, thì vừa hay có thể thỉnh giáo y sư trong cung.”

Tiểu Yêu đi qua lật xem,thực sự cầm một quyển định đọc kỹ, nhưng không phải học tập y thuật như phụvương chờ mong, mà là tiếp tục nghiên cứu xem hại người như thế nào. Cú đẩy hômnay của A Niệm làm cho Tiểu Yêu tỉnh ngộ ra rất nhiều, nàng không thể buônglỏng, lười biếng được!

Hai người cha và con gái,một người ngồi trước bàn xử lý công văn tấu chương, một người dựa vào gối mềm,lật xem sách thuốc, thẳng đến khi đêm đã khuya, Tuấn Đế mới đưa Tiểu Yêu trởvề, bản thân cũng trở về Tử Hinh Điện nghỉ ngơi.

Tiểu Yêu lại bắt đầunghiên cứu thuốc độc, ban ngày thường đi tìm y sư trong cung lãnh giáo, buổitối sẽ ở bên cạnh phụ vương, ngày nào cũng bận rộn, ngược lại cảm thấy cuộcsống dễ chịu hơn. Tiếc nuối duy nhất là không ai có thể để nàng thử độc.

Một buổi tối, Tiểu Yêuđang thưởng thức loại thuốc độc mới chế của mình trong Triều Huy Điện, vô cùngtiếc nuối không thể hạ độc>

Nàng lấy ra chiếc gươngbảo bối của mình, làm cho chiếc gương tái hiện lại những chuyện đã xảy ra.

Có một đoạn hình ảnh làtrên mặt Tương Liễu bị vẽ chín cái đầu, còn có một đoạn hình ảnh là sau khigiải cổ cho Chuyên Húc, Tương Liễu mang nàng lặn chơi dưới đáy biển, nàng vụngtrộm dùng gương nhớ lại.

Giữa biển khơi xanh thẳm,Tương Liễu bạch y tóc trắng, tao nhã tự nhiên bơi qua bơi lại, mái tóc dài màutrắng phất phới phía sau hắn, làm cho gương mặt tuấn mỹ của hắn có vẻ hết sứcyêu dị.

“Hắn là ai vậy?”

Giọng nói của Tuấn Đế độtnhiên vang lên, Tiểu Yêu giật nảy mình. Quay đầu mới phát hiện không biết từkhi nào phụ vương đã ở phía sau nàng, đang nhìn chiếc gương nhỏ của nàng, hiểnnhiên cảm thấy rất hứng thú với người đàn ông trong gương của con gái.

Tiểu Yêu nói: “Một ngườibằng hữu không tính là bằng hữu.”

Tuấn Đế cười nói: “Tatưởng rằng giờ phút này con sẽ nhớ tới tên tiểu hồ ly của Đồ Sơn gia cơ.”

Tiểu Yêu làm cái mặt quỷ,“Có lẽ người ta đang ngồi dưới ánh trăng với vị hôn thê của mình, vô cùng phonglưu sung sướng, con có ngốc đâu, sao phải nhớ thương hắn?”

Tuấn Đế đành chịu nhìnTiểu Yêu, nàng đúng là cái gì cũng dám nói.

Tiểu Yêu cũng biết mìnhnói lời càn rỡ, cười lấy lòng: “Trước mặt người khác con sẽ chú ý, sẽ không đểvua của một nước mất thể diện.”

Tuấn Đế thở dài: “Con vàmẹ con… Thật sự là một chút cũng không giống.” Còn cả người ấy, họ đều là ngườinóng tính, nhưng Tiểu Yêu lại lạnh tâm lạnh tính.

Tiểu Yêu muốn cất chiếcgương nhỏ đi, nhưng Tuấn Đế đã cầm lấy, “‘Dị thú tinh tinh của Đại Hoang, biếthướng mà không biết đến’, chúng có thể nhìn tr chuyện đã trải qua, nhưng khôngthể đoán trước tương lai, nghe đồn dùng tinh hồn của tinh tinh rèn gương có thểnhìn trộm chuyện đã trải qua, ta cũng chỉ nghe nói, chưa bao giờ thấy. Từ đâumà con có chiếc gương đúc từ tinh hồn tinh tinh này?”

Tiểu Yêu chu môi, trảlời: “Con cửu vĩ hồ yêu đó cho con, lúc đầu con không cố định được gương mặt,hắn cho con dùng chiếc gương này để ghi nhớ gương mặt ngày trước của mình, nhưvậy dù ngày hôm sau có biến đổi lệch lạc cũng có thể điều chỉnh lại. Có chiếcgương nhỏ này, con mới thực sự không sợ nữa.”

Tuấn Đế nói: “Con có thểgiữ lại đồ của hắn, có thể thấy con đã không để ý chuyện đó.”

Tiểu Yêu không sao cảnói: “Hắn đã chết rồi, sao con có thể để hắn tra tấn con?”

Tuấn Đế nói: “Không ngờcon sống thông suốt như vậy.”

Tiểu Yêu cười hì hì nói:“Không bằng nói con thật tham lam, không nỡ bỏ thứ tốt.”

Tay Tuấn Đế lướt nhẹ trênmặt gương, xuất hiện hình ảnh Tương Liễu ngao du dưới đáy biển, “Vị bằng hữukhông tính là bằng hữu này đáng để con lưu giữ vĩnh viễn trong ký ức sao?”

Tiểu Yêu đoạt lấy gươngtinh tinh, “Nhớ chơi thôi mà, không chừng ngày mai liền lau đi.”

Tuấn Đế lắc đầu cười rộlên, còn muốn nói cái gì, Tiểu Yêu duỗi thắt lưng, che miệng ngáp, “Buồn ngủquá!”

Tuấn Đế kéo nàng đứnglên, “Ta đưa con trở về nghỉ ngơi.”

Trở lại Minh Sắt Điện,Tiểu Yêu cầm bình nước lên muốn uống, lại cảnh giác dừng lại. Nàng mở nắp bìnhnước ra, quả đúng như dự đoán, nhìn thấy bên trong có mấy con sâu, Tiểu Yêu lẩmnhẩm: “A Niệm, tại sao ngươi kém như vậy? Nếu ngươi có thể lợi hại như tên yêuquái chín đầu Tương Liễu kia, thì những ngày này của ta sẽ tương đối thú vị.”

Tì nữ đang trải chăn đệmthay đổi sắc mặt, Tiểu Yêu đi qua, nhìn thấy đệm giường đã bị dao găm đâm hỏngrồi. Tiểu Yêu vô lực lắc đầu.

Một tì nữ nhỏ giọng nói:“Ngày ngày đều ép buộc như vậy thì không được, hay là ngày mai bẩm tấu bệ hạ.”Mấy ngày nay, ngày nào cũng xảy ra chút chuyện, không phải trong thùng tắm giấurắn thì trong cơm rắc cát.

Đại vương cơ lại khôngthèm để ý, vừa đùa với rắn vừa tắm rửa, trong cơm có cát thì liền cắn mấy miếngbánh ngọt, nhưng các nàng lại bị giày vò không chịu nổi.

Tiểu Yêu cười cười, “Muốnbẩm tấu thì tự các ngươi đi mà bẩm tấu, có điều để A Niệm biết, các ngươi cứsuy tính mà làm đi!”

Không một tì nữ nào dámlên tiếng.

Tiểu Yêu lục tìm cái cốccòn nguyên vẹn, “Đều ngủ đi, ngày mai lấy đệm giường khác là được.”

Ngày cuối cùng của mạnhđông (Tháng đầu mùa đông, tháng mười), NhụcThu dẫn người đưa tới lễ phục mặc trong buổi lễ, Tuấn Đế triệu kiến Tiểu Yêu,để Tiểu Yêu mặc thử, nếu có gì không thích hợp có thể lập tức sửa.

Tiểu Yêu đi vào trongđiện, dưới sự giúp đỡ của bốn tì nữ, nàng thay xong quần áo, đi vào chính điện.

Váy dài thắt eo trắngthuần, tôn lên dáng người mảnh mai lả lướt, áo chàng khoác ngoài là sabào (Một loại áo choàng lụa) kéodài, trên áo thêu hai màu đỏ đen là bức tranh hoa đào và huyền điểu (Chimmàu đen), làm khi sa bào mở rộng, liền như hoa đào nở rộ đầyđất. Vì sa bào kéo dài trên mặt đất nên Tiểu Yêu sợ bị vấp ngã, không dám chớpmắt, bước đi rất thận trọng và chậm; dây lưng váy thắt chặt vào eo nàng, làmnàng gần như không thở nổi, sống lưng bị buộc phải dựng lên thẳng tắp. Tiểu Yêuchỉ cảm thấy bộ váy áo này thật là ép buộc người ta, không khỏi hơi nhếch môi,trong mắt chứa chút không vui.

Khi Tiểu Yêu chậm rãibước vào chính điện, Nhục Thu và mấy thần tử trong điện đều cảm thấy có chúthoa mắt, hoa đào rực rỡ sáng láng nở rộ phía sau Tiểu Yêu, giữa trán nàng cũngđiểm một đóa hoa đào đỏ rực, rõ ràng mang ngàn vạn quyến rũ, mà trong mắt đềulà vẻ h

Tuấn Đế chăm chú nhìnTiểu Yêu, lòng thầm than. Lúc này Tiểu Yêu thật sự rất giống người đó, trướcmắt cho dù muôn hồng ngàn tía, phong lưu vạn chủng, cũng chỉ là cát bụi giẫmdưới chân.

Tiểu Yêu đứng yên, tayvịn thắt lưng, cổ rướn về trước như con rùa, mặt ủ mày chau hỏi: “Phụ vương,buổi lễ đó con phải mặc bộ váy này bao lâu?”

Tất cả mọi người trongđiện đều nhẹ nhàng thở ra, Nhục Thu cảm thấy vương cơ bây giờ vẫn rất đáng yêu,nhưng lại tà ác nghĩ, vào buổi lễ hôm ấy, vương cơ mặc bộ lễ phục này đi dướiánh mặt trời rực rỡ, đi qua đàn tế cao cao, lại phối thêm trang sức và trangdung, hiệu quả khẳng định càng đáng kinh ngạc hơn bây giờ, nhất định có thể làmcho khách khứa ở Đại Hoang kinh hoàng một phen.

Tuấn Đế lắc đầu, “Bộ váynày không tốt, làm lại!”

Tiểu Yêu cao hứng kémchút nữa là nhảy lên, nhưng eo bị siết rất đau, thật sự động đậy không nổi.

Nhục Thu ngây người, làmsao có thể không tốt? Hắn nhìn những người khác, phát hiện họ cũng mang vẻ mặtkhông hiểu, hiển nhiên trong những con mắt ở đây chỉ có Tuấn Đế và Tiểu Yêunhìn ra nó không tốt.

Nhục Thu lắp bắp nói:“Mười lăm ngày sau đã tiến hành buổi lễ, làm một bộ lễ phục trong trường hợptrọng đại như vậy chỉ sợ là không thể.”

Tuấn Đế nhàn nhạt nói:“Thế nên, chuyện này giao cho ngươi đi đốc thúc.”

Đối với sự trọng dụng củabệ hạ, trong lòng Nhục Thu quả thực đã lệ chảy thành sông, trên mặt lại chỉ cóthể cung kính nói: “Thần nhất định sẽ tận lực!”

Khi Nhục Thu rời đi, TiểuYêu lén lút đuổi theo hắn, víu bờ vai hắn, thấp giọng dặn dò: “Làm rộng rãi mộtchút.”

“Vương cơ yên tâm, nhómchức nữ chắc chắn sẽ tuỳ cơ ứng biến.” Nhục Thu tỉnh rụi tránh tay Tiểu Yêu ra,không biết từ khi nào mình lại nói chuyện tự nhiên như anh với vị vương cơnày. ( Nhóm chức nữ là những cô gái may dệtvải, áo.)

Mọi người chỉ biết TuấnĐế đón vương cơ trở về từ Ngọc sơn, ngay cả Nhục Thu khôn khéo là vậy cũngkhông liên tưởng gì được giữa Mân Tiểu Lục và vương cơ. Tiểu Yêu cười gượng haitiếng, có chút khó chịu rời đi.

Nhục Thu phái người gửithiệp mời đi các nơi, toàn bộ Đại Hoang đều đang bàn luận, Cao Tân đại vương cơmất tích hai, ba trăm năm đã tìm được.

Tuấn Đế không thích xahoa, hành sự khiêm tốn, bất kể làm gì cũng đều im hơi lặng tiếng, nhưng lần nàyvì con gái mà phát thiệp mời cho tất cả gia tộc có tiếng ở Đại Hoang. Dù giatộc ở Đại Hoang không nể mặt Tuấn Đế, thì cũng phải nể mặt Hoàng Đế, dù khôngnể mặt Hoàng Đế, thì cũng phải nể mặt Ngọc sơn Vương Mẫu, cho nên chỉ trong mộtthời gian ngắn, khách khứa từ bốn phương tám hướng đã đổ tới Cao Tân.

Ngày thứ mười bốn củatháng trọng đông, Doanh Châu Ngũ Thần sơn đã chứa đầy khách quý đến từ khắpnơi. (Tháng trọng đông: Giữa đông, thángthứ hai của mùa đông, tháng mười một)

Doanh Châu tuy được coilà một trong những vùng của Ngũ Thần sơn, nhưng kỳ thực có núi có đảo, trên đảocó quán rượu, quán trà, quán cơm, cửa hàng đầy đủ mọi thứ, lúc này nơi nơi ởĐại Hoang đều gió lạnh thấu xương, vạn vật tàn lụi, mà ở Ngũ Thần sơn lại ấm ápnhư xuân, trăm hoa nở rộ, khách chưa từng tới Cao Tân đều tò mò du lãm chungquanh, nếu muốn có thể ra biển ngắm cảnh, cũng có thể thuê thuyền rời bến.

Sáng sớm, Tiểu Yêu vừangủ dậy, Chuyên Húc đã tìm đến gặp Tiểu Yêu, “Phong Long và Hinh Duyệt đều đến,ta tính đi gặp họ, dẫn họ đi dạo chơi một chút.”

Tiểu Yêu vừa súc miệngvừa hỏi: “Lấy thân phận đệ tử Thanh Long bộ, hay là lấy thân phận Hiên Viênvương tử

“Đương nhiên là Hiên Viênvương tử. Nếu bây giờ ta thẳng thắn nói ra, thì nhiều lắm họ chỉ có chút bấtngờ, sẽ không sinh lòng ngăn cách, nhưng nếu để tự họ phát hiện ra thân phậncủa ta, thì lại thành lừa gạt.”

“Huynh chơi của huynh đi,hôm nay muội có cả đống việc cần hoàn thành, còn phải đợi mặc thử bộ đồ mới.Nếu huynh trở về muộn thì không cần đến gặp muội. Nhục Thu yêu cầu hôm nay muộiphải ngủ sớm, để dung nhan ngày mai tươi tắn, không làm nhục quốc thể Cao Tân.”Tiểu Yêu nhớ tới Nhục Thu liền buồn bực, nhiều ngày nay quả thực hắn đã dùng đủloại phương pháp tra tấn nàng, Tiểu Yêu còn nghi ngờ hắn bị A Niệm mua chuộc.

“Không phải nghe nói đãlàm xong rồi? Bộ lần trước thế nào?”

“Mặc khó chịu!”

Chuyên Húc phải đi, độtnhiên lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nói: “Đồ Sơn gia ngoài Cảnh, đại ca sinhđôi của hắn là Đồ Sơn Hầu cũng tới rồi. Cảnh chắc sẽ ở cùng Phong Long, ta chỉsợ phải dẫn hai anh em sinh đôi ấy đi du ngoạn.”

Tiểu Yêu muốn nói gì đónhưng lại quyết định không làm chủ cho Chuyên Húc, nên để Chuyên Húc tự có phánđoán với Đồ Sơn Hầu, Tiểu Yêu chỉ vung tay áo, ý bảo Chuyên Húc đi nhanh đi.

Chuyên Húc cảm khái: “ChờCảnh nhìn thấy muội, hắn sẽ hối hận vì đã rời đi.”

Tiểu Yêu nghe không hiểu,cũng không có thời gian để hiểu, vội vàng ăn sáng, sợ Nhục Thu đến rồi mà nàngcòn chưa ăn xong.

Chuyên Húc đi tìm PhongLong, được báo cho biết Phong Long và Hinh Duyệt đều đến chỗ Cảnh rồi. Đồ Sơnthị và Xích Thủy thị ở rất gần nhau, Chuyên Húc lại đến chỗ Cảnh.

Trong phòng khách, ngoàiCảnh, Hầu, Phong Long, Hinh Duyệt, Ý Ánh cũng có ở đây. Chuyên Húc để ý nhìnqua Hầu, là một nam tử vô cùng oai hùng tuấn lãng.

Phong Long và Hinh Duyệtnhìn thấy Chuyên Húc đều rất cao hứng, Hinh Duyệt nói với ca ca: “Huynh x biếtnghe nói chúng ta đến, huynh ấy nhất định sẽ tới tìm chúng ta.”

Phong Long cười nói: “Coinhư đủ bằng hữu!”

Phong Long định giớithiệu Chuyên Húc với Hầu, Chuyên Húc vội nói: “Ta có một chuyện muốn nhận lỗivới mọi người.”

Phong Long kinh ngạc nói:“Nhận lỗi?”

Chuyên Húc nói rõ thânphận của mình, lại hành lễ xin lỗi Phong Long, Cảnh, Hinh Duyệt, Ý Ánh: “Cũngkhông phải cố ý muốn giấu giếm, chỉ là ngày đó ta theo đoàn Cao Tân đi XíchThủy, nếu tỏ rõ thân phận, sẽ làm mọi người đều khó xử.”

Hinh Duyệt rất kinh ngạc,nhưng đáy lòng lại nổi vui mừng, sự vui mừng giấu kín làm tim nàng nhảy lên bùmbùm, gò má nóng rực, nàng cúi đầu không nói chuyện, nhìn qua như là đang tứcgiận.

Phong Long lại hoàn toànnhư Chuyên Húc sở liệu, sau khi kinh ngạc qua đi cũng không để ý, cười nói: “Tađã sớm cảm thấy thân phận của huynh và A Niệm có chút kỳ lạ, chỉ không nghĩ tớihuynh chính là vương tử điện hạ, vậy A Niệm là…”

“Cao Tân nhị vương cơ.”

Phong Long chau chau đầumày, “Vương cơ điện hạ!” Hắn trêu ghẹo Ý Ánh, “Xem xem ta đối xử với bằng hữuhai người thế nào? Vì ăn mừng cho hai người mà ngay cả Hiên Viên vương tử vàCao Tân vương cơ điện hạ cũng mời đến.”

Chuyên Húc vội chắp tayhành lễ với họ, “Chư vị hãy tha cho ta đi!”

Ý Ánh thong dong hành lễvới Chuyên Húc, “Ngày đó không biết thân phận của điện hạ, nhất thời nổi nóng,không muốn tổn hại điện hạ, xin điện hạ tha thứ.”

Chuyên Húc vội hỏi:“Người không biết không có tội, huống chi không phải mọi người đã sớm coi nhaulà bằng hữu rồi sao?”

Phong Long cười rộ lên,khuyên giải Hinh Duyệt, “Đừng nóng giận, lúc đi chơi chẳng phải muội cũng giấugiếm thân phận à? Đâu phải cố ý lừa gạt, chỉ là muốn làm việc thuận tiện thôi.”

Ý Ánh nắm đầu vai HinhDuyệt, cũng cười khuyên giải: “Được rồi, coi như vì vương tử điện hạ đã hành lễmột lần nữa, cũng nên tha thứ cho hắn.”

Hinh Duyệt ngẩng đầu, tầmmắt quét một vòng trên người Chuyên Húc, cười cười nói: “Phạt hắn hôm nay đưachúng ta đi chơi, tất cả tiền đều là hắn chi.”

Chuyên Húc nói: “Đươngnhiên là ta chi rồi.”

Chuyên Húc dẫn năm ngườinói nói cười cười đi ra cửa, tính toán trước tiên dẫn họ đi thưởng thức phongvị đồ ăn Cao Tân.

Những quán cơm trên đảoDoanh Châu không giống bên ngoài, dù mặt tiền cửa hàng có nhỏ đến đâu cũng dọndẹp cực kỳ sạch sẽ, lịch sự và tao nhã. Vì bốn mùa ấm áp, hoa cỏ tươi tốt, dễsống nên các quán nhỏ cũng thích trồng hoa tươi. Trên đường, gần như trước cửanhà nào cũng có dòng nước chảy, hoa tươi nở rộ, hơn nữa bức tường được quéttrắng tinh, đá lát sàn bóng lưỡng, ba nam tử không nói đến, Hinh Duyệt và Ý Ánhquả thực đều thích vô cùng.

Chuyên Húc dẫn họ vào mộtquán, dây mây rũ xuống mái hiên, phía trước cửa sổ mở ra là những bông hoa đỏrực, ngoài cửa có một dòng nước chảy, chủ quán ngâm rượu và dưa quả trái cây trongnước suối, nhìn thấy khách đến mới đi ra rót rượu ngon, bổ dưa trái cho mọingười.

Chuyên Húc giới thiệu:“Trung Nguyên uống rượu hoặc là uống trực tiếp, hoặc là uống nóng, người CaoTân lại thích uống rượu đã ướp lạnh. Đây là rượu dùng trái cây trên núi chế ra,mọi người nếm thử xem.”

Hinh Duyệt uống một ngụm,khen: “Uống ngon thật.”

Ý Ánh uống một ngụm,ngóng nhìn ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Nếu có thể dứt bỏ tất cả, ở chỗ như thếnày cả đời, hai người ân ân ái ái, cũng không uổng phí cả đời.”

Hinh Duyệt cười rộ lên,“Cảnh ca ca, nghe thấy không?”

Thân mình Cảnh cứng nhắc,rũ mắt, không nói gì. Hầu lại đưa mắt nhìn Ý Ánh, uống một hơi cạn sạch rượutrái cây.

Trong quán gần như đãngồi kín người, không giống Trung Nguyên, có lẽ bị phong cảnh đẹp đẽ xung quanhcảm nhiễm, mọi người nói chuyện rất chậm rãi.

Nhưng mọi người bàn đếnbàn đi, đều là bàn về Cao Tân đại vương cơ, từ khi nàng mất tích thần bí đếnkhi nàng trở về thần bí.

Mọi người hâm mộ nhất làthân phận của nàng, con gái của Tuấn Đế, cháu ngoại của Hoàng Đế, đồ đệ củaVương Mẫu. Có người thở dài: “Người nào cưới được nàng, liền chân chính mộtbước lên trời.”

“Có lẽ trông như mẫu dạxoa, cho dù lên trời, buổi tối lại phải gặp ác mộng thôi.”

Mấy nam tử đều cười hahả.

Phong Long thấy ChuyênHúc đang mỉm cười, biết hắn không để bụng, cũng tò mò hỏi: “Biểu muội của huynhrốt cuộc là người như thế nào?”

Chuyên Húc cười nói: “Chờđến ngày mai mọi người thấy, sẽ biết.”

Hinh Duyệt có chút làmnũng nói: “Vì chúng ta là bằng hữu của huynh nên mới có thể biết sớm hơn ngườikhác một chút thôi mà!”

Chuyên Húc khó xử nói:“Ta cũng không biết nên nói như thế nào.”

Con gái rất câu nệ xấuđẹp, Hinh Duyệt nghiêng đầu, bám riết không tha hỏi: “So với A Niệm thì nàngthế nào?”

Chuyên Húc làm bộ như longhĩ, mới nói: “Cái này giống như hoa trong đình viện, dành dành có vẻ đẹp củadành dành, phong lan có vẻ đẹp của phong lan, không thể so sánh.”

Hinh Duyệt dường như cònchưa vừa lòng, Ý Ánh cười nói: “Bất kể là loại nào, xem ra đều rất xinh đẹp, dùsao s không phải là bộ dáng mà mấy người kia nghĩ tới.”

Chuyên Húc chỉ một đĩarau trộn xanh ngắt trên bàn, “Đây là rau mọc dưới biển, rất giòn và ngon, mọingười nếm thử đi.”

Phong Long và Hầu hiểu rõhắn không muốn bàn về biểu muội nữa, đều ăn thử một đũa, đem lời nói chuyểnhướng tới khác biệt giữa đồ ăn Cao Tân và Trung Nguyên. Hinh Duyệt và Ý Ánhcũng vừa ăn vừa góp lời bình.

Tay Cảnh đặt trên đầugối, nắm chặt thành nắm đấm, vẫn không nói một lời.

Ngày thứ mười lăm củatháng mười một, khách khứa đều tụ tập ở Viên Kiệu sơn của Ngũ Thần sơn, nhìnTuấn Đế dẫn vương cơ hiến tế trời đất và tổ tiên, chứng kiến đại vương cơ quaytrở về vương tộc Cao Tân.

Tiểu Yêu lại không tậptrung, cũng biết rằng trong đời có những lúc không thể không tập trung, chẳnghạn như ngày hôm nay. Nàng không hiểu vì sao phụ vương vì nàng mà làm nghi thứclong trọng đến vậy, nhưng nàng biết tuyệt đối không thể để phụ vương mất mặt,giống như Nhục Thu cứ lải nhải suốt, từng cử chỉ của cô đều là mặt mũi dân chúngCao Tân, nếu có chút sai lầm gì, chính là bôi nhọ quốc thể Cao Tân.

Sáng sớm thức dậy, TiểuYêu rửa mặt tắm rửa trước, lại ăn một chút, sau đó được các bà già trong cunghỗ trợ, vừa chải đầu trang điểm, vừa nghe người hầu lặp lại từng khâu đoạn củangày hôm nay.

Giữa chừng Chuyên Húcchạy tới nhìn nàng một cái, an ủi nàng đừng khẩn trương, nói lễ nghi của CaoTân phiền đến đáng sợ, không ai thực sự rõ ràng, cho dù có gì sai sót, chỉ cầnnàng đủ trấn định sẽ không ai phát hiện.

Tiểu Yêu biết hôm nay hắnsẽ thay mặt Hoàng Đế tham gia nghi thức, cũng có một đống việc phải làm, nên đểhắn đi làm việc của mình.

Đợi Tiểu Yêu chải đầu,trang điểm xong, Nhục Thu đã ở ngoài điện chờ đón người.

Đám thị nữ cầm lễ phụctới, chuẩn bị hầu hạ Tiểu Yêu mặc vào.

Tiểu Yêu rất thích bộ lễphục mới này, vì thời gian gấp gáp, không thể thêu thùa hoa lệ phiền phức, lễphục đành phải dùng vật liệu và may sao cho kịp thời gian, gấm hoa văn trắngthuần, phối với trang sức ngọc bích, cao quý trang trọng, mặc thoải mái hơn bộlễ phục trước nhiều.

Khi thị nữ mở rộng lễphục ra, gần như kinh hãi hô lên. Tiểu Yêu quay đầu nhìn, phát hiện làn váy củalễ phục có phần bị rách, còn có mấy vết bẩn. Thị nữ am hiểu tẩy rửa đi qua xemxét, hổn hển nói: “Đây là loại nước bồng lai linh thảo, rửa không sạch.”

Tất cả những người trongphòng đều mang sắc mặt trắng bệch, Tuấn Đế tính tình lãnh đạm, rất ít khi nổigiận, nhưng khi nổi giận, chính là ác mộng thống khổ nhất. Rất nhiều thị nữ bắtđầu yên lặng khóc thút thít.

Tiểu Yêu thở dài, lần nàyA Niệm thật sự là to gan lớn mật. Nàng tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài, nóivới mấy thị nữ còn đứng vững: “Nhanh gọi Nhục Thu đại nhân vào, xem có thể cóbiện pháp bổ cứu không.”

Nhục Thu vội vàng đi vào,không để ý hành lễ, trực tiếp nhìn lễ phục, sắc mặt cũng thay đổi, gào théthỏi: “Ai làm? Bị ta tra ra, không giết toàn tộc của nàng là không được!”

Tiểu Yêu ngồi trên giườngxa xăm nói: “Vậy coi như ngươi xử cả phụ vương rồi.”

Nhục Thu lấy tay đỡ ngực,bật thốt lên mắng: “A Niệm thật là vô liêm sỉ, cô ấy muốn mạng của chúng tamà!”

Tì nữ trong phòng khôngnhịn được nữa, không ít người khóc thành tiếng.

Nhục Thu chỉ vào mũi TiểuYêu, giọng run run mắng: “Cô cũng đừng ra vẻ vô tội! A Niệm khẳng định khôngphải lần đầu tiên làm việc này, nếu không phải cô luôn dung túng, thì cũngkhông náo loạn đến ngày hôm nay! Hai tỷ muội các cô náo loạn, xảy ra chuyện,lại muốn đổ lên đầu chúng ta!”

Tiếng khóc của nhóm tì nữchợt lớn lên, có người yếu đuối ngã

Tiểu Yêu sờ sờ cái mũi,cười khổ mà nói: “Ta nói Nhục Thu đại nhân này, diễn trò không khác biệt lắm làđược, không phải là muốn ta phối hợp đề nghị của ngươi à! Ta ngoan ngoãn phốihợp là được chứ gì!”

Nhục Thu lập tức bìnhtĩnh, mỉm cười hành lễ với Tiểu Yêu, “Biện pháp bổ cứu xác thực chỉ có một.Vương cơ còn nhớ bộ lễ phục đầu tiên chứ?”

“Nhớ.” Tiểu Yêu cũng đãsớm nghĩ tới, cho nên mới bảo người gọi Nhục Thu vào.

Nhục Thu giống như bấtđắc dĩ nói: “Bây giờ chỉ có thể mặc bộ đó. Chính là bộ lễ phục bệ hạ khôngthích, lúc này thương nghị với bệ hạ căn bản là không có khả năng, chúng ta chỉcó thể tự quyết định, chẳng may bệ hạ trách tội…”

“Ta chịu!” Tiểu Yêu cườicười nhìn Nhục Thu, ánh mắt giảo hoạt dường như đang nói, đây không phải làtính toán của Nhục Thu đại nhân sao?

Nhục Thu cười hắc hắc,gần đây vì chuyện nghi thức mà hầu như ngày nào cũng gặp vương cơ, ở cùng nhau,Nhục Thu cũng hiểu mấy phần sự sủng ái của Tuấn Đế với nàng.

Nhục Thu hành lễ cáo lui,“Ta sai người lập tức đi chuẩn bị.”

Thị nữ trong phòng nghethấy còn có một bộ lễ phục khác, đều kinh ngạc mừng rỡ đến ngây người. Tiểu Yêuvỗ vỗ tay, “Được rồi, nên làm gì thì làm đi, cứ yên tâm, các ngươi cũng nghe tahứa hẹn với Nhục Thu đại nhân rồi đấy, có chuyện ta sẽ chịu.”

Tất cả mọi người đều tỉnhtáo, lau khô nước mắt, nhanh chóng bắt đầu bận rộn.

Người đã nhìn thấy bộ lễphục hôm ấy lập tức chỉ huy thị nữ chải đầu và trang điểm lại cho phù hợp. Đếnkhi bên này thu thập xong, Nhục Thu cũng tự mang người đưa lễ phục tới, tám tìnữ hầu hạ Tiểu Yêu mặc lễ phục, thắt eo lưng, một tì nữ ra lệnh một tiếng, haitì nữ dùng sức siết chặt, Tiểu Yêu thống khổ rên rỉ: “Thật sự là muốn chặtđứt.”

Tm thị nữ như những conbướm lượn qua lượn lại, rốt cuộc cũng mặc xong xuôi cho Tiểu Yêu.

Nhục Thu ở bên ngoài giụchỏi: “Cát thần đang đến, đã xong chưa?” (Cátnghĩa là thuận lợi, tốt lành.)

“Xong rồi, xong rồi!”Nhóm thị nữ trả lời.

Tiểu Yêu cứng nhắc đi rangoài, bốn thị nữ trùng gối, khom lưng, nâng áo bào ở phía sau.

Nhục Thu không dám ngạomạn nữa, khom người mời Tiểu Yêu ngồi lên vân liễn.

Hai thị nữ lanh lợi trèolên xe, nâng vương cơ ở phía trên, hai thị nữ đỡ dưới xe, bốn người hợp lực, đỡTiểu Yêu lên vân liễn.

Tiểu Yêu không có lòng dạnào nói chuyện, nhắm mắt lại yên lặng nhớ tới trình tự nghi thức.

Khi vân liễn đến tế đàn,lại là mấy thị nữ đỡ Tiểu Yêu xuống xe, vào trong trướng, thị nữ kiểm tra trangdung của Tiểu Yêu lần cuối cùng. Nhục Thu đi vào, trầm giọng nói: “Vương cơ, dùcó bao nhiêu người nhìn cô, cô chỉ cần không nhìn họ, họ sẽ không tồn tại.”

Tiểu Yêu quét mắt nhìnhắn một cái, “Ta thấy ngươi còn khẩn trương hơn ta đấy.”

Có tiếng chuông báotruyền đến, Nhục Thu nói với Tiểu Yêu: “Đến giờ rồi.”

Tiểu Yêu hít nhẹ một hơi,nói với chính mình: Không có gì, phụ vương ở ngay đỉnh đàn tế chờ mình, khôngcó gì khác hôm thử váy cả, chỉ là đi nhiều thêm mấy bậc thang thôi.

Tiểu Yêu chậm rãi ra khỏitrướng, thị nữ nhanh chóng sửa sang lại áo bào cho nàng.

Cả tòa tế đàn được xâydựng từ bạch ngọc, tổng cộng có chín mươi chín bậc thang, dưới rộng trên hẹp,uy nghiêm đứng lặng trên đỉnh Viên Kiệu sơn, hơn nữa tinh binh Cao Tân mặc áogiáp đứng trang nghiêm bốn phía tế đàn, làm cho người ta sinh lòng kính trọng,ngưỡng mộ, kinh sợ. Vì thế khách đến đều mặc lễ phục trịnh trọng, đứng xem lễnghi trên đài, yên tĩnh nhìn về phía tế đàn.

Khóe miệng A Niệm ngậmcười, vui sướng khi người gặp họa.

Chuyên Húc bình tĩnh lạimong đợi, giờ khắc này không chỉ là Tiểu Yêu trở về, mà còn đưa hắn trở lại.

Cảnh có chờ mong, hắntừng hy vọng vô số lần có thể nhìn thấy hình dáng của Tiểu Yêu, giờ đây rốtcuộc có thể nhìn được, nhưng lại càng khẩn trương, đứng ở chỗ này, che kín giữavô số vị khách, làm hắn cảm thấy khoảng cách với nàng vô cùng xa xôi.

Lúc này, mặt trời đỏ treocao, hào quang vạn trượng, tiếng chuông du dương, một thiếu nữ khoan thai đilên tế đàn.

Làn tóc mây đen bồngbềnh, váy dài trắng thuần thắt eo, dáng người mảnh mai lả lướt tinh tế, áokhoác là sa bào thật dài, trên sa bào thêu hai màu đỏ đen là bức tranh hoa đàovà huyền điểu, theo bước đi của nàng, sa bào rộng mở trên bậc thềm bạch ngọc,hoa đào đỏ rực lan tỏa từ eo nàng, rực rỡ xán lạn, chiếu rọi rực lửa tràn đầybậc thềm ngọc.

Thiếu nữ theo tiếngchuông, bình tĩnh bước đi, nàng hơi ngửa đầu, nhìn về phía đỉnh tế đàn, nước datrắng như tuyết, dung nhan thanh lệ, giữa trán có một đóa hoa đào nho nhỏ đỏrực, rung động lòng người. Người trên khắp Đại Hoang đều vì nàng mà đến, nhưngvẻ mặt nàng lạnh nhạt nghiêm túc, khóe môi cong lên, không thấy chút ý cườinào, trong mắt ẩn chứa không vui và không kiên nhẫn, thậm chí còn có chê cười.

Không biết là vì hôm nayánh mặt trời quá chói lọi, hay vì hoa đào rực rỡ mà tất cả mọi người đều cóchút đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy cho dù muôn hồng ngàn tía, phong lưu vạnchủng, cũng chỉ là cát bụi giẫm dưới chân nàng.

Chuyên Húc và Cảnh đềudẫn đầu phía trước, cũng nhìn rõ ràng nhất. Chuyên Húc có phần tức giận, lạikhông biết mình đang tức giận cái gì. Cảnh cảm thấy rực rỡ xán lạn trước mắtđều hóa thành nỗi bất an, tay nắm chặt thành quyền, dường như muốn dùng lực bắtlấy cái gì, lại không bắt được gì cả.

Tiểu Yêu chậm rãi dừnglại trước mặt Tuấn Đế, bái lễ với Tuấn Đế, Tuấn Đế thầm than, thời điểm vậnmệnh đều có quỹ tích, không ai có thể ngăn cản.

Tuấn Đế mang theo TiểuYêu tế bái trời đất, lại tế bái liệt tổ liệt tông của Cao Tân, trong đầu TiểuYêu trống rỗng, chỉ biết cầu khẩn rồi lại lễ bái phiền phức. Nhờ Nhục Thu nhiềungày nay huấn luyện, nàng đã ở trong trạng thái chết lặng, còn làm hoàn hảo hơnngày thường, Tiểu Yêu thầm giễu cợt trong lòng, loại chuyện này càng rối gỗ hóangười ta lại càng cảm thấy mình hiểu biết lễ nghi.

Cho đến cuối cùng, TiểuYêu cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn cứng ngắc, rốt cuộc nghe được Đại Tôngbá tuyên bố nghi thức hiến tế kết thúc. Nhóm khách khứa được người hầu dẫn dắt,rời đi theo thứ tự.

Sau khi lên vân liễn,Tiểu Yêu dài thở phào nhẹ nhõm, Tuấn Đế hỏi: “Mệt không?”

Tiểu Yêu gật đầu, Tuấn Đếnói: “Sau khi trở về, thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút, yến hội buổi tối conmuốn tới thì tới, không muốn tới cũng không sao cả.”

“Phụ vương, không mệt mỏisao?” Tiểu Yêu có thể không đi, Tuấn Đế lại phải đi, nhưng Tuấn Đế cũng khôngthích xã giao.

“Ta quen rồi.”

Tiểu Yêu nói: “Phụ vương,sao cha không hỏi vì sao con mặc bộ lễ phục cha không thích?”

“Khẳng định là A Niệm làmhỏng bộ lễ phục kia.”

Tiểu Yêu cười, “Con biếtA Niệm làm gì cha cũng biết mà.”

“Sớm biết như thế, khôngnên mặc kệ, nhưng… bây giờ A Niệm dùng sự ngang ngược để che giấu tự ti và sợhãi. Khi chỉ có nó, nó là duy nhất, không cần so đo, khi có con, nó sẽ đem mìnhso sánh với con. Nó chỉ có thể an tâm với ta và Chuyên Húc, ta không muốn nócảm thấy ta thiên vị, cũng chỉ có thể dễ dãi với nó hơn ngày thường một chút.Hơn nữa ta cảm thấy… Có một số việc, là chuyện giữa tỷ muội các con, cần cáccon tự giải quyết.”

A Niệm sợ hãi, Tiểu Yêucó thể thấu hiểu, sợ nàng đoạt đi cà ca ca, nhưng mà tự ti? Tiểu Yêu tự giễucười cười, nói: “Việc này con sẽ giải quyết, con chỉ nghĩ, để nàng phát tiếtđủ, con sẽ trị nàng.”

Tuấn Đế lại thở dài, “Cảđời này của ta, dùng tất cả những gì ta có để đổi lấy thứ ta muốn, có hối hậnvà không hối hận, chỉ có hai tỷ muội các con là ta cần quan tâm. Nếu các con cóthể thiệt tình tiếp nhận nhau, chiếu cố lẫn nhau, ta sẽ không còn gì lo lắng.”

Tuấn Đế hiếm khi biểu lộtâm tình thương cảm, khiến cho Tiểu Yêu thấy khó chịu, nhưng cơ duyên giữangười với người rất kỳ diệu, không phải một người có tâm, một người có ý làđược, Tiểu Yêu không có lòng tin nàng và A Niệm có thể được như cha mongđợi, không thể hứa hẹn với cha, nhưng nàng sẽ cố gắng hết sức.

Vân liễn dừng ở Thừa ÂnCung, Tuấn Đế trở về Triều Huy Điện, sau khi rửa mặt thay quần áo qua loa, nghỉngơi một chút rồi sẽ đến Y Thanh Viên tham gia yến tiệc. Tiểu Yêu trở về MinhSắt Điện.

Đám thị nữ biết tính tìnhnàng, trước tiên nhanh nhẹn giúp nàng cởi lễ phục, tẩy trang. Làm xong, TiểuYêu ngâm mình trong nước ấm, bấy giờ mới cảm thấy từ đầu đến chân được sốnglại.

Tiểu Yêu không hâm mộngười ta thắt chặt eo nhỏ, bảo thị nữ tìm bộ quần áo rộng rãi để mặc, nàng nằmngửa thoải mái, tì nữ giúp nàng chải tóc. Một tì nữ khác xoa bóp thả lỏng dađầu cho nàng, Tiểu Yêu thoải mái ngủ thiếp đi.

Tiểu Yêu bên này đang ngủsay sưa không có chuyện gì, lại không biết rằng ở Y Thanh Viên đang có rấtnhiều người trẻ tuổi bàn luận về nàng.

Hinh Duyệt và Ý Ánh cứkéo Chuyên Húc lải nhải: “Gọi biểu muội của huynh ra đây, chúng ta muốn làmquen với nàng.”

Phong Long và mấy công tửthế gia không nói chuyện, nhưng đều giương mắt nhìn Chuyên Húc, Chuyên Húc đauđầu nói: “Tính nàng có phần cổ quái, chỉ sợ không muốn ra ngoài.

Một đệ tử của Khương thịnói: “Chúng ta đương nhiên biết nàng hơi khó tính, nếu không chúng ta còn cầntìm huynh sao?”

Hinh Duyệt nói với ChuyênHúc: “Mọi người có phải bằng hữu hay không? Ngày sau chúng ta nói huynh là bằnghữu của chúng ta, người ta hỏi vậy ngươi có biết biểu muội của hắn không? Chẳnglẽ chúng ta lại nói biết nàng, nhưng nàng không biết chúng ta sao?”

Mọi người bảy miệng támlời, Chuyên Húc chống đỡ không được, cầu cứu Cảnh ở bên cạnh, “Giúp ta khuyênbọn họ đi.”

Cảnh luôn trầm mặc, lúcnày mới nói: “Mọi người đừng làm khó Chuyên Húc.”

Phong Long lập tức cườinói: “Đúng thế, đúng thế, mọi người đừng làm khó Chuyên Húc, sau này còn rấtnhiều cơ hội làm quen, không phải sốt ruột.”

Hinh Duyệt và Ý Ánh đềukhông nói gì, những người khác cũng không dám ồn ào nữa, cảm thấy không thú vị,ùn ùn kéo nhau đi nơi khác chơi.

Chuyên Húc lặng lẽ nóilời cảm tạ với Cảnh, Cảnh đột nhiên nói: “Ta muốn gặp Tiểu Yêu.”

Cảm xúc biến ảo trong mắtChuyên Húc, trầm ngâm trong thoáng chốc, cười nói: “Ta chỉ có thể giúp huynhtruyền tin, có gặp hay không là do nàng.”

Cảnh nói: “Cảm ơn, phiềnhuynh nói với nàng, ta ở chân núi trước ngục Long Cốt chờ nàng.” (Cáinhà ngục này trước Chuyên Húc từng nhốt họ một đêm.)

Chuyên Húc hoang mangkhông hiểu, cười nói: “Kín đáo thì đủ kín đáo, nhưng không phải nơi thích hợpđể gặp con gái.”

Cảnh chắp tay thi lễ, nhẹgiọng nói: “Phiền huynh.” Nói xong, hắn tìm cơ hội lặng lẽ rời đi.

Chuyên Húc phái người hầutâm phúc đi gặp

Tiểu Yêu vừa tỉnh ngủ,đang ăn chút đồ, nghe được người hầu bẩm tấu: “Thập Thất chờ ở ngục Long Cốt”,Tiểu Yêu có chút vui sướng, có chút phiền não và còn có chút khẩn trương, khôngnói rõ được rốt cuộc là có cảm xúc gì.

Nàng chậm rãi ăn xongthức ăn trong bát, cẩn thận súc miệng, cố gắng bình thản ung dung phân phó tìnữ: “Ta muốn thay quần áo để gặp khách, giúp ta chọn bộ nào đẹp một chút.”

Mấy tì nữ lần đầu tiênnghe thấy vương cơ chủ động yêu cầu ăn vận, hưng phấn như được tiêm máu gà (1),lập tức chủ động lấy tất cả quần áo ra, đưa cho vương cơ xem từng cái một.

(1) Tiêm máu gà (Nguyênvăn: Đả liễu kê huyết). Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơthể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng tháihưng phấn, phấn khích, tràn đầy sinh lực.

Các nàng líu ríu traođổi, thật lâu sau mới chọn được ba bộ, “Đêm nay trăng rất đẹp, mặc ba bộ nàyvào khẳng định rất đẹp.”

Tiểu Yêu khó xử nói: “Cóthể không thắt eo không?”

Tì nữ Tử Bối lập tức nói:“Giờ là buổi tối, ánh sáng vốn không tốt, ăn mặc rộng rãi lùng thùng, vừa trôngthấy còn tưởng là phụ nữ có thai.”

Một tì nữ khác, San Hôcười tủm tỉm nói: “Vương cơ, chúng tôi muốn mặc quần áo như vậy cũng không thể,bởi vì eo không đủ nhỏ gọn, chân không đủ dài, mặc vào khó coi. Cô mặc đẹp nhưvậy, vì sao không chịu mặc chứ?”

Tiểu Yêu hỏi: “Đẹp thậtà?”

Tất cả tì nữ đều đồngthời gật đầu, Tiểu Yêu nghĩ đây là lần đầu tiên nàng dùng dung mạo nữ tử để gặpCảnh, quyết định cần đẹp không cần thoải mái.

Tiểu Yêu chọn chiếc váytrắng, trong cổ tay áo và làn váy thêu dây hoa màu lục, lúc bước đi mới có thểlộ ra một chút, tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Tì nữp nàng tết và búi tóc, trêntrâm có gắn ngọc phỉ thúy, khi đi, từng viên phỉ thúy sẽ lay động đong đưa, vừađúng phối hợp với hoa thêu trong làn váy và tay áo.

Tiểu Yêu đi vài bước,nhóm tì nữ đều gật đầu hài lòng, San Hô nhìn trái nhìn phải, chạy tới rươngquần áo lựa chọn, lấy ra một chiếc khăn choàng lụa màu lục thêu hoa, phủ lênvai Tiểu Yêu, vòng qua thắt lưng, đặt trên cánh tay, tự nhiên buông xuống.

Tiểu Yêu lại đi vài bước,cảm thấy hơi rườm ra, nhưng chúng tì nữ lại kinh ngạc cảm thán, đồng loạt vỗtay, “Vương cơ, mau mau đi gặp người cô muốn gặp đi, bảo đảm từ đây chàng sẽkhông quên được cô.”

Mặt Tiểu Yêu hơi nónglên, “Các ngươi nói bậy bạ gì thế? Ta chỉ đi gặp một bằng hữu bình thườngthôi.”

Tất cả tì nữ đều níncười, bình thường ư, bình thường đến mức làm cho vương cơ phải lo lắng ăn vậnmột phen.

Tiểu Yêu cưỡi vân liễnxuống núi, gần đến nơi, nàng bảo người đánh xe dừng lại.

Đêm nay là đêm trăngtròn, ánh trăng rất đẹp, rực rỡ treo trên ngọn cây, lại chiếu rọi xuống đá xanhtrên đường. Tiểu Yêu giẫm lên ánh trăng, một mình chậm rãi đi về phía trước,khoảng cách với chân núi đã không còn xa, tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm mơ hồtruyền đến.

Vòng qua một bụi cây,Tiểu Yêu thấy một nam tử đang đứng trên mỏm đá.

Mặt hắn hướng về biển,lẳng lặng chờ, không biết đã chờ bao lâu, cũng không biết còn có thể chờ baolâu.

Người chờ nàng ở đây làDiệp Thập Thất.

Những nỗi buồn bực tronglòng Tiểu Yêu dần dần tan biến, chỉ còn lại vui sướng và khẩn trương.

Tiểu Yêu càng thả nhẹbước chân, lặng lẽ đến gần hắn.

Trong nghi thức tế bái, ANiệm vốn luôn vui sướng khi người gặp họ chờ xem Tiểu Yêu bị chế giễu, nhưngkhông ngờ lễ phục Tiểu Yêu mặc còn hoa mỹ hơn, tinh tế hơn bộ lễ phục nàng pháhủy, quả thực là làm cho cả Đại Hoang đều phải liếc mắt ngắm nhìn.

A Niệm kém chút nữa là đãlao ra, xé bỏ lễ phục của Tiểu Yêu, hủy diệt trang dung của Tiểu Yêu, hủy diệtTiểu Yêu cũng là hủy diệt bản thân, nhưng mẹ bắt lấy tay nàng, trong mắt hàmchứa sợ hãi và cầu xin, nàng có thể mãnh liệt với bất cứ kẻ nào, duy chỉ với mẹlà không thể. (Trang dung chính là trang điểm, dungmạo.)

A Niệm chỉ có thể nhắmmắt lại, yên lặng chịu đựng đến khi kết thúc toàn bộ nghi thức.

Nàng đưa mẹ về cung, lạicảm thấy mình không thể chờ ở Thừa Ân Cung được. Từ khi Tiểu Yêu trở lại, tòacung điện này không hoàn toàn thuộc về nàng nữa.

A Niệm cưỡi huyền điểu,rời khỏi Thừa Ân Cung, nàng không biết mình muốn làm gì, nàng chỉ muốn tạm thờirời đi, không muốn nghe thấy tiếng hoan hô, tiếng nói cười đều vì Tiểu Yêu.

Huyền điểu chao liệngkhông mục đích, A Niệm mệt mỏi, huyền điểu dừng lại trên đảo đá ngầm không tênngoài biển khơi. Đảo đá ngầm này không lớn hơn chiếc thuyền là bao, A Niệm ngồiôm đầu gối, nhìn con sóng vọt tới từ bốn phương tám hướng, vỡ vụn bên cạnhnàng, giống như con quái thú đang phát ra tiếng gầm rú, thường ngày nàng đã sớmsợ hãi, nhưng tối nay nàng không còn sợ hãi, thậm chí cảm thấy tốt nhất là thậtsự có một con quái thú lao ra đây, dù sao phụ vương và ca ca có Tiểu Yêu rồi,họ cũng không quan tâm đến nàng nữa. Nàng cảm thấy tốt nhất là mình bị quái thúcắn đến trọng thương, lúc hấp hối, phụ vương và ca ca mới tìm được nàng. Họ đaukhổ, tự trách và áy náy, nhưng đã quá muộn! Giữa ảo tưởng phụ vương và ca cađau khổ mất đi nàng, A Niệm chiếm được một chút khoái cảm trả thù.

Lại một con sóng lớn xôtới, một nam tử bạch y tóc trắng, đeo mặt nạ bạc ngồi trên con sóng, mỉm cườinhìn A Niệm, dịu dàng nói: “Rất thống khổ sao? Cha và ca ca ngươi đều từ bỏngươi.”

A Niệm nhận ra hắn, làCửu Mệnh Tương Liễu từng bắt cóc nàng cùng với Tiểu Lục. Có lẽ vì những chuyệnxấu từ trước đều do Tiểu Lục làm, nên ấn tượng Tương Liễu để lại cho A Niệmkhông xấu, A Niệm rất khẩn trương, nhưng không sợ hã

A Niệm hỏi: “Sao ngươilại ở đây?”

Tương Liễu cười, “Ngươinói đi? Cả Đại Hoang đều đang đàm luận về Cao Tân đại vương cơ, ta hiển nhiêncũng có chút tò mò, cho nên tới tham gia náo nhiệt.”

Lại là Tiểu Yêu, lại làTiểu Yêu! A Niệm nặng nề bực bội hừ một tiếng.

Tương Liễu mỉm cười nói:“Nếu không có cô ta, ngươi vẫn là Cao Tân vương cơ có một không hai, là con gáiduy nhất của phụ vương ngươi, là muội muội duy nhất của ca ca ngươi, nhưng côta lại bất ngờ chạy tới, cướp đi tất cả của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốntrả thù cô ta sao?”

A Niệm cắn chặt môi,không hé răng. Nàng biết nàng không nên giao dịch với tên Tương Liễu này, ca catừng tức giận mắng hắn là ma đầu, nhưng mà… Thiên hạ này không có giao dịch nàolà không làm được, chỉ có chưa đủ sức hấp dẫn thôi.

A Niệm giùng giằng nói:“Ta hận cô ta, nhưng ta không muốn để cô ta chết, ta chỉ muốn tất cả đều trởlại như trước đây.”

Tương Liễu nhẹ nhàng nói:“Ta thừa nhận ta có thể muốn giết Hiên Viên vương tử, nhưng tuyệt đối sẽ khônggiết Cao Tân vương cơ, nghĩa quân Thần Nông của chúng ta tuyệt đối không muốnđắc tội với Tuấn Đế.”

A Niệm biết, thế nên nàngkhông sợ hắn.

Tương Liễu nhìn chằm chằmvào mắt A Niệm, nhẹ nhàng đề nghị: “Ngươi cảm thấy tra tấn cô ta một phen,không lấy đi tính mạng của cô ta, thì thế nào?”

A Niệm chậm rãi gật đầu.

Tương Liễu cười, “Ngươithật sự là một cô gái lương thiện, phụ vương và ca ca ngươi nên thiên vị ngươimới đúng.”

A Niệm cảm thấy nhiều câunói từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng nghe được một câu nói vừa ý, nàng hỏi: “Làmthế nào mới có thể hung hãn dạy dỗ cô ta một phen?

Tương Liễu nói: “Chỉ cần ngươicó thể dẫn cô ta đến, không bị người khác phát hiện, chuyện còn lại giao chota.”

A Niệm hỏi: “Tại saongươi muốn giúp ta? Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”

Tương Liễu mỉm cười nói:“Ngươi là Cao Tân vương cơ, cái gì cũng không thiếu, khó có được một việc ta cóthể cống hiến sức lực vì ngươi, ta đương nhiên rất thích ý. Ngươi cũng biếttình cảnh của nghĩa quân Thần Nông, nếu ngày sau có khả năng, hy vọng vương cơcó thể giúp ta một lần.”

A Niệm cười hỏi: “Ngươicòn không cần ta thề, ngươi không sợ ta đổi ý sao?”

Tương Liễu cười nhìnnàng, vừa nhẹ nhàng vừa trịnh trọng nói: “Ta tin tưởng ngươi.”

A Niệm ngọt ngào cười rộlên, “Được! Ngươi giúp ta hung hãn dạy dỗ cô ta một phen, ngày sau ta sẽ giúpngươi một lần.”

Tương Liễu đưa một vỏ sòcho A Niệm, “Dẫn cô ta tới biển, bóp nát cái này, ta sẽ đuổi tới.”

A Niệm cất vỏ sò, cưỡihuyền điểu quay trở lại.

Tiểu Yêu vừa vui sướngngắm nhìn bóng người trên mỏm đá, vừa thấp thỏm đi tới. Đột nhiên, một hòn đáném vào lưng nàng, Tiểu Yêu quay lại, nhìn thấy A Niệm đang đứng từ xa, vẫy vẫytay với nàng, giống như muốn nàng qua đó. Tiểu Yêu đi về phía A Niệm, A Niệmlại quay người, biến mất trong rừng cây.

Tiểu Yêu nhíu mày, quayđầu liếc nhìn bờ biển một cái rồi đuổi theo hướng A Niệm biến mất.

Thân ảnh A Niệm lúc ẩnlúc hiện trong rừng cây, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Ngũ Thần sơn, quen thuộc NgũThần sơn hơn Tiểu Yêu nhiều, linh lực của nàng lại cao hơn Tiểu Yêu, chỉ cầnnàng muốn thì bỏ rơi Tiểu Yêu là điều cực dễ dàng. Tiểu Yêu đã nhìn ra A Niệm đangcố ý đùa dẫn nàng theo, nhưng, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc A Niệm muốn làmtrò gì.

Hai người xuyên qua conđường nhỏ trong rừng cây, đi tới phía bên kia núi, A Niệm đứng ở vách núi trênbờ biển vẫy tay với Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu chậm rãi đi qua,“Ngươi muốn làm gì?”

A Niệm quan sát Tiểu Yêutừ đầu đến chân một lượt, nét mặt cực kỳ phức tạp. Tiểu Yêu cũng đang quan sátA Niệm, không đoán được A Niệm muốn làm gì, nhưng cho dù A Niệm đẩy nàng xuốngvách núi, nàng cũng không ngã chết được.

A Niệm bóp nát vỏ sò, độtnhiên chạy vọt qua Tiểu Yêu, Tiểu Yêu thở dài, “Không phải ngươi thật sự muốnđẩy ta xuống dưới đấy chứ?” Nàng muốn né tránh, nhưng A Niệm dùng băng kiếmphong tỏa đường lui của Tiểu Yêu, đứng sau lưng Tiểu Yêu.

A Niệm bí hiểm, quỷ quyệtnói: “Ngươi đoán đúng rồi!”

Tiểu Yêu muốn giết ANiệm, nhưng nàng muốn đánh tới A Niệm lại không thể nào đánh tới được. Vì thế,Tiểu Yêu chỉ có thể cảm giác được sau lưng có một sức lực lớn đánh úp lại, thânthể nàng bay ra khỏi vách núi.

Tiểu Yêu không kinh sợ,khi còn rất nhỏ nàng đã dám đứng ở vách núi mà nhảy xuống biển, thậm chí TiểuYêu còn hưởng thụ cảm giác bay nhảy tự do tự tại trước khi rơi vào biển.

Gió biển thổi tung máitóc đen của Tiểu Yêu, phất qua chiếc khăn lụa màu lục trên người nàng, nànggiống như con bươm bướm, mở ra đôi cánh màu lục, bay lượn về phía biển khơi.

Tiểu Yêu giãn thân thểra, thích ý híp mắt lại, đột nhiên, mắt nàng trừng lớn.

Dưới ánh trăng sáng vằngvặc, biển rộng sóng xô xanh thẫm, một nam tử bạch y tóc trắng đang nằm ngửatrên làn sóng, hắn đang nhếch khóe môi, cười nhìn nàng, cứ như đang thưởng thứcđiệu múa chỉ múa vì hắn.

Tiểu Yêu muốn chạy trốn,nhưng đang ở giữa không trung, phương hướng duy nhất của nàng chỉ có thể là rơixuống phía dưới, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và hắn đang càng ngày càngcàng ngày càng tiếp cận, ngay khi nàng sắp trực tiếp ngã trên người Tương Liễu,hắn chìm xuống, nàng rơi vào lòng biển, hai tay hắn bắt được tay nàng, nàng chỉcó thể bị hắn kéo xuống đáy biển.

Hắn mang nàng bơi dướiđáy biển, Tiểu Yêu cảm thấy Tương Liễu không phải muốn giết nàng, mà là cố ýtra tấn nàng, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Một hơi cuối cùng tronglồng ngực đã nhả hết, Tiểu Yêu cầm lấy tay hắn, cầu xin nhìn hắn, hắn không đểý nàng, vẫn lặn càng sâu về phía đáy biển. Tiểu Yêu ngột ngạt đến mức ngực sắpnổ tung, tay nàng không còn sức, ngón tay thả ra, Tương Liễu nắm eo nàng, cườichỉ chỉ vào môi mình, hắn đang nói, muốn không khí tươi mới thì hãy tự tới lấy.

Tiểu Yêu lắc đầu, trướckia, nàng là Mân Tiểu Lục, nàng chưa từng coi bản thân là con gái, thế nào cũngkhông quan trọng, nhưng lúc này, nàng không làm được.

Ý cười bên môi Tương Liễubiến mất, ôm lấy Tiểu Yêu, tiếp tục lặn xuống.

Hắn nhìn Tiểu Yêu, TiểuYêu nhìn hắn.

Tương Liễu gia tốc lặnxuống, Tiểu Yêu bắt đầu hiểu, khi đối mặt với yêu quái chín đầu không để ý điềugì, thân phận Cao Tân vương cơ cũng không thể che chở nàng.

Tương Liễu càng lặn càngnhanh, nước biển nhìn như nhu hòa nhưng lại sinh ra lực lượng khủng bố, muốnbóp nát Tiểu Yêu thành bột phấn, lồng ngực dường như muốn nổ tung, toàn thânTiểu Yêu đều đau nhức.

Sống hay chết, chỉ là mộtlựa chọn đơn giản.

Mặt hai người rất gầnnhau, gần đến mức đầu mũi đã chạm vào nhau, Tiểu Yêu chỉ cần khẽ rướn về phíatrước là có thể kề vào môi hắn.

Nhưng, nàng không thể!

Tiểu Yêu cảm thấy nướcbiển như đang tràn vào tai, vào mũi nàng, môi hắn gần như vậy, gần như vậy…Tiểu Yêu mất đi ý thức, bất tỉnh.

Tương Liễu dùng sức ấnđầu nàng, hung hăng ấn nàng tới môi mình, mang nàng bơi lên trên.

Hai người nổi lên mặtbiển.

Tương Liễu ngồi thẳngtrên mặt nước, gập một chân, nâng Tiểu Yêu đang bất tỉnh lên, để nàng nằm dựavào đùi hắn, tay hắn chứa linh lực, dùng sức vỗ vài cái vào lưng Tiểu Yêu, TiểuYêu ọe một tiếng, mở miệng nôn ra mấy ngụm nước, người dần tỉnh lại. Nhưng toànthân bủn rủn, đầu choáng váng, cử động một chút cũng không nổi, nàng nhắm mắtlại, vô lực tựa vào đùi Tương Liễu.

Nghỉ ngơi một lúc lâu,Tiểu Yêu mới thật sự tỉnh táo. Nàng đỡ đầu gối Tương Liễu, chậm rãi khởi độngthân mình, phỏng chừng vì có linh lực của Tương Liễu chống đỡ, nên nước bêndưới như chiếc đệm vô cùng mềm mại, cử động sẽ làm nàng hơi lún xuống, nhưngkhông làm nàng chìm.

Mặt Tương Liễu không biểucảm, nhìn chằm chằm vào nàng, không nói chuyện, Tiểu Yêu càng không biết nênnói cái gì.

Họ ở giữa biển rộng mênhmang, bốn phía là bóng đêm vô cùng vô tận, giống như toàn bộ thế giới chỉ cònlại hai người họ.

Tiểu Yêu rốt cuộc mởmiệng nói: “Ta vốn tính sau này gặp ngươi sẽ làm bộ như không quen biết.”

“Trong cơ thể ta có cổcủa cô, cô muốn phá bỏ lời thề sao?”

Tiểu Yêu nói: “Theo đạolý mà nói, chỉ có ta cảm ứng được ngươi, ngươi không cảm ứng được ta, sao ngươibiết ta là Mân Tiểu Lục?”

Tương Liễu nâng tay, gạttóc ướt trên mặt Tiểu Yêu ra sau gáy, nâng đầu nàng, tỉ mỉ nhìn mặt nàng, “Đâylà hình dáng thật của cô?”

“Ừ.”

“Cô thật biết gạt người.”

Tiểu Lục biện bạcì mình,“Không tính là lừa, ta thật sự coi mình trở thành Mân Tiểu Lục.”

“Cao Tân vương cơ?” TươngLiễu cười lạnh, “Chả trách ngày đó bỗng nhiên cô thà chết cũng muốn cứu ChuyênHúc.”

Tiểu Yêu không dám hérăng nữa.

Tay Tương Liễu như vôtình khoát lên vai nàng, ngón tay nhẹ nhàng quét qua cổ nàng, nói từng chữ một:“Lời cô đã nói còn có lời nào là giả? Không bằng hôm nay thẳng thắn một lần đi,ta sẽ không giết cô.”

“Ta đã sớm nói với ngươirồi, ta chỉ nói nhảm thôi, không nói dối.” Tiểu Yêu mở tay ra, “Ta thích nóichuyện, là vì sợ tịch mịch, nếu miệng ta đầy lời nói dối, thì sẽ chỉ ngày càngtịch mịch.”

Móng tay Tương Liễu vốnđã trở nên sắc bén lại lặng lẽ khôi phục nguyên dạng, Tiểu Yêu hoàn toàn khôngbiết vừa rồi nàng đã thật sự lướt qua cái chết chỉ trong nháy mắt.

Tương Liễu yên lặng ngóngnhìn hư không tối đen, không biết đang nghĩ gì, cả người như một thanh kiếmkhông có chuôi, sắc bén cô độc, thế gian không ai có thể tiếp cận.

Tiểu Yêu không biết vìsao, rõ ràng đang ở trên mặt nước, nhưng lại cảm thấy mình như đang chìm trongđáy nước, ngực bị đè nén khó chịu. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, móc một chiếctúi ướt đẫm rồi lấy bình ngọc nhỏ từ trong đó, đổ ra những viên thuốc đủ màusắc, mở lòng bàn tay cho Tương Liễu xem, “Có muốn nếm thử không?”

Tương Liễu chậm rãi bỏtừng viên một vào miệng, giống như đang ăn kẹo đường.

“Thế nào? Đây chính làthuốc ta đặc biệt luyện chế cho ngươi đó, tìm đọc rất nhiều tư liệu, kiếm rấtnhiều dược liệu hiếm.”

Vẻ lạnh lùng nghiêm nghịtrên mặt Tương Liễu chợt phai nhạt, “Được thông qua.”

“Vẫn chỉ là được thôngqua thôi sao?” Tiểu Yêu quả thực sắp khóc, “Rất nhiều dược thảo ở Bồng Lai đảo,dùng quy khư thủy nhãn để tưới, mất cả một ngàm tám trăm năm.”

Tương Liễu nhàn nhạt nói:“Cô vẫn luôn muốn hạ độc ta?”

Tiểu Yêu lắc lắc đầu, “Tanghĩ một đời Độc thần ta đây, ngay cả cửu vĩ hồ yêu cũng có thể hạ độc được, khôngcó lý gì mà không thể hạ độc được tên yêu quái chín đầu ngươi!” (Yêuquái chín đầu: Hán Việt là cửu đầu yêu. Mình Việt hóa từ này từ đầu rồi giờ mớichú thích :”>.)

Tương Liễu khinh thườngcười, “Ta chờ.”

Tiểu Yêu cảm thấy khôngkhí giữa hai người không còn như kiếm xuất khỏi vỏ nữa, dè dặt cẩn trọng hỏi:“Sao ngươi lại quấy nhiễu A Niệm?”

“Không được sao?”

Tiểu Yêu bắt lấy vạt áoTương Liễu, thật nghiêm túc nói: “Không được! Ngươi đừng trêu chọc nàng nữa,nàng được phụ vương bảo vệ rất tốt, không chịu được người như ngươi trêu chọcđâu.”

Thân thể Tương Liễunghiêng về trước, cười cười hỏi: “Ta là người như thế nào? Ta là loại người nhưvậy?”

Tiểu Yêu liếc hắn mộtcái, “Trong lòng ngươi tự rõ.”

Tương Liễu vô tình nói:“Cô ta còn không coi cô là tỷ tỷ, cô lại sốt ruột muốn làm tỷ tỷ tốt trước.”

“Quan hệ giữa người vớingười, luôn có một người bước ra một bước trước, giữa nam nữ thì không cần nói,ngay cả cha mẹ và con gái cũng là như vậy, khi con gái còn vô tri vô giác, chamẹ đã bắt đầu lo lắng. Từ trước đến nay ta luôn ích kỷ, tuyệt đối không chịulàm người bước ra một bước trước, nhưng giữa ta và A Niệm, ta quyết định làmngười bước trước một bước. Không phải vì nàng tốt, nàng đáng giá, mà vì phụvương của ta và Chuyên Húc, ta nguyện vì họ mà nhân nhượng A Niệm.”

“Không cứ bỏ ra là sẽ cóbáo đáp. Cô ta có thể bán đứng cô cho ta, cũng có thể bán đứng cô cho ngườikhác. Lần này cô ta có thể đẩy cô xuống vách núi, lần sau có lẽ có thể dùng daogăm đâm vào tim cô.

“Ta biết, thế nên loại chuyệnnhư thế này ta chỉ chịu làm một lần.”

Tương Liễu nói: “Ta đồngý với cô không đi trêu chọc muội muội của cô nữa, nhưng cô phải đồng ý với tamột việc.”

“Ta có thể nói khôngsao?”

“Hiển nhiên không thể.”

Tiểu Yêu chớp mắt nhìnTương Liễu, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Tương Liễu nói: “Tiếp tụcgiúp ta chế thuốc độc.”

Chuyện này rất đơn giản,Tiểu Yêu sảng khoái đồng ý, “Có thể. Nhưng mà… Giao cho ngươi như thế nào? Bâygiờ ta không còn ở trấn Thanh Thủy, ngươi lại không thể lên núi tìm ta.”

Tương Liễu cười nói: “Đâylà vấn đề cô cần lo lắng, dù sao nếu lâu quá mà ta không thấy thuốc của cô, tasẽ đi tìm muội muội của cô.”

Tiểu Yêu lẩm bẩm, “Tabiết ngươi không dễ dàng tha cho ta mà.”

Tương Liễu nói: “Ta đãtha cho cô.”

Tiểu Yêu bĩu môi.

Tương Liễu hừ lạnh mộttiếng, đột nhiên hỏi: “Vì sao?”

Tiểu Yêu hiểu hắn đanghỏi vì sao thà chết cũng không chịu hôn hắn một cái, nhưng vẫn cố ý giả bộ hồđồ, “Vì sao cái gì?”

Tương Liễu nắm giữ cánhtay nàng, chìm xuống, Tiểu Yêu vội kêu to: “Ấy, nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi.”

Tương Liễu nhìn nàng chằmchằm, Tiểu Yêu nói: “Ta sợ.

“Đáng sợ hơn cả cáichết?”

Tiểu Yêu suy tư một látmới chậm rãi nói: “Ca ca ta, chính là Chuyên Húc, có một tối chúng ta nóichuyện phiếm, huynh ấy cười ta dù sao vẫn là cô gái biết mơ mộng. Tuy chỉ là,chỉ là…Nhưng ta sợ không cẩn thận, ngươi sẽ đi vào trong mộng của ta, màngươi…” Tiểu Yêu lắc đầu, “Tuyệt đối không thích hợp xuất hiện trong mộng củacon gái, điều đó sợ rằng đáng sợ hơn cả cái chết.”

Tương Liễu nhẹ giọng cườirộ lên, dần dần, càng cười càng lớn tiếng, hắn buông Tiểu Yêu ra, thân mình vụtvề phía xa.

Tiểu Yêu kêu to: “Này,này… Ngươi đừng bỏ lại ta, ngươi để ta ở đây, ta trở về thế nào?”

Tương Liễu cười nói: “Bơivề!”

Sắc mặt Tiểu Yêu thay đổi,“Ngươi để ta bơi từ đây về sao? Đây chính là biển sâu, thú biển quái vật biểnchỗ nào cũng có, ta linh lực thấp kém, con quái vật biển nào cũng có thể ănta!”

Tương Liễu cười híp mắtnói: “Ta đây cũng vì tốt cho cô, chẳng may ta đối xử quá dịu dàng săn sóc vớicô, không cẩn thận đi vào giấc mộng của cô, làm cô sống không bằng chết, chẳngphải là tội sao?” Tương Liễu nói xong, chậm rãi chìm vào đáy biển, biến mấtkhông thấy.

Tiểu Yêu vẫn không tin,kêu lên: “Tương Liễu, Tương Liễu, Cửu Mệnh! Yêu quái chín đầu! Ma đầu đángchết! Chín đầu đáng chết ma đầu yêu quái…”

Biển khơi tĩnh lặng, trờiđất tịch liêu không tiếng động.

Tiểu Yêu chỉ cảm thấy sắcbiển ngày càng tăm tối hơn, nàng rùng mình một cái, phân biệt phương hướng, vừamắng Tương Liễu vừa bơi về hướng Ngũ Thần sơn.

Ban đầu nàng còn sợ cóđộng vật biển nào đó đột nhiên lao tới, cắn đứt đùi nàng, nhưng lâu sau, vẫnkhông nhìn thấy đất liền, điều Tiểu Yêu lo lắng không phải là bị cắn chết, màlà bị chết đuối

Vì tiết kiệm từng chútsức lực và tinh thần, nàng không dám suy nghĩ miên man nữa, bảo trì đầu óctrống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, dường như đang ngồi thiền tu luyện, thânthể giữ vững một tiết tấu, không ngừng rẽ nước bơi.

Lúc đầu, còn có thể cảmthấy vì mệt mỏi mà sinh ra đau nhức thân thể, nhưng dần dần, tất cả đều biếnmất, trời không phải trời, biển cũng không phải biển, thậm chí không cảm thụđược mình đang tồn tại, tất cả đều thành bản năng cầu sống, chỉ là một đống sềnsệt tiến về phía trước, luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không ngừng khôngnghỉ mà tiến về phía trước.