Trường Tương Tư

Chương 14



Tênlà Thử tình vô kế khả tiêu trừ. Là một câu thơ trong bài Nhất tiễn maicủaLý Thanh Chiếu (1084 - mất khoảng năm 1151), hiệu Dị An cư sĩ,là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, (TrungQuốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì bà là nữ thi nhânbậc nhất Trung Hoa.

Bài từ Nhấttiễn mai được bà viết ra để thể hiện tình cảm nhớ nhung sầu muộn đối với chồngbà là Triệu Minh Thành, lúc ông đi làm thái thú và sau đó mất vì loạn lạc. Thờigian này bà sống một mình ở Thanh Châu. Bài từ này được chọn vào tuyển tập thơtình nổi tiếng của Trung Quốc và đã được phổ nhạc với tên là “Nguyệt mãn tâylâu”.

Nhấttiễn mai (Dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Senđỏ hương tàn ngọc điện thu

Nhẹ cởi xiêm là

Bước xuống lan châu

Trong mây ai gửi lá thư qua

Lúc nhạn bay về

Nguyệt rọi tây lâu

Hoarụng tơi bời nước chảy mau

Một mối tương tư

Hai chốn ưu sầu

Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ

Vừa nhíu mày chau

Lại quặn lòng đau


Tiểu Yêu không biết rốtcuộc đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng tay nàng va chạm vào vật cứng gì đó,khi nàng theo bản năng nắm chặt lấy nó, ánh mắt nàng mới khôi phục một chút thịgiác.

Thấy rõ đó là một khối đángầm, Cả thân thể Tiểu Yêu lập tức mềm nhũn, nàng nằm bò trên đá ngầm, nhìnthấy trên mỏm đá từ xa xa, có một bóng người tối đen cố chấp đứng lặng.

Lúc này, phía chân trờiđã tờ mờ sáng, giữa tia nắng ban mai thanh lạnh, bóng người cao to đó dường nhưđã hòa làm một thể với mỏm đá, được khảm vào trời đất, chờ đợi đến khi trời tànđất tận.

Tiểu Yêu không biết làmệt hay là vui sướng, cổ họng khàn rát, không phát ra tiếng, nàng vô lực giơtay lên, giống như đang vẫy, rồi lại hoàn toàn không nhúc nhích được.

Rốt cuộc, người đứng trênmỏm đá nhìn thấy nàng, vội vàng không đi men theo bờ mà nhảy ngay xuống mỏm đá,tiến vào biển, ra sức bơi tới bên cạnh Tiểu Yêu, ôm lấy nàng. Hai người nửangâm trong nước biển, Tiểu Yêu vì kiệt sức mà thân thể không ngừng run rẩy,Cảnh cũng không biết vì sao mà cũng đang không ngừng run run.

Hai người run rẩy đến độkhông phát ra lời, Tiểu Yêu có thể nghe thấy âm thanh “đại chiến” của hai hàmrăng mình. Nàng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa buồn bực, tỉ mỉ ăn mặc chảichuốt, không ngờ lạ xuất hiện trong bộ dạng thảm hại như thế này.

Tiểu Yêu rùng mình nói:“Đừng, đừng… Trong nước.” Ngâm mình trong nước biển cả đêm, thật sự không muốnngâm nữa.

Cảnh ôm nàng trèo lên đángầm, nhưng chao đảo đi được vài bước lại bị trượt chân, ngã xuống phía dưới.Cảnh sợ Tiểu Yêu bị thương, dùng lưng mình để đỡ cho nàng, phịch một tiếng, ngãkhông nhẹ.

Tiểu Yêu cười, “Chàng, chàng…là cửu… hồ… ly… ngốc

Cuối cùng cũng lên đượcbờ, Cảnh bế Tiểu Yêu tới sau vách đá kín gió, sắc mặt Tiểu Yêu trắng bệch, môitím tái, một tay Cảnh áp vào sau tim nàng, một tay nắm bàn tay nàng, chậm rãichuyển linh lực của mình cho nàng, linh lực từ từ tán khắp cơ thể nàng, lúc nàyTiểu Yêu mới không run rẩy nữa. (Đặt tay sau tim là ápvào lưng, đằng sau không phải đằng trước ^^)

Bấy giờ, ngoài trời đãsáng choang, nhưng trong góc nhỏ dưới vách đá này, vì được đá và rừng cây chelấp nên vẫn âm u như trước.

Cảnh thấy thân thể TiểuYêu đã ấm lên, thu tay đặt sau tim nàng, cảm thấy cũng phải buông tay đang nắmtay nàng ra, nhưng lại luyến tiếc, tay hắn lúc thả lỏng lúc lại nắm chặt. TiểuYêu nhìn hắn, trêu đùa: “Trước kia chàng bạo gan lắm cơ mà, sau bây giờ lạinhát gan thế?”

Cảnh buông tay, “Bây giờvà trước kia không giống.”

“Chỗ nào không giống?”

Cảnh nhìn nàng một cái,vội rũ mắt xuống.

Tiểu Yêu sờ sờ vuốt vuốtmái tóc ướt, lại bóp bóp gò má, chắc là sắc mặt cũng chẳng tốt hơn chút nào, thậtlà uể oải, nàng quyết định phải trở về hung hăng giáo huấn A Niệm một trận.Tiểu Yêu đứng lên, “Ta trở về đây.”

Cảnh vội vàng đứng lên,giữ chặt cánh tay nàng, lại lập tức buông ra như bị điện giật, mặt nóng bừng.Quần áo của Cao Tân mỏng manh phóng khoáng, sau khi thấm nước càng dán sát vàongười, vừa rồi lúc ngồi không biết, nhưng lúc này đứng lên, bỗng chốc eo ra eo,ngực ra ngực, nhìn cực kỳ rõ ràng.

Tiểu Yêu nhìn vẻ mặtCảnh, cúi đầu nhìn bản thân, lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, chekín mình lại.

Cảnh ngồi đối diện nàng,thấp giọng nói: “Ở lại một lát rồi về, được không? Chỉ một lát thôi.”

Tiểu Yêu không lên tiếng.

“Ta chờ nàng một đêm,nghĩ rằng nàng sẽ không đến.”

Tiểu Yêu buồn bực hỏi:“Đã cảm thấy ta sẽ không đến, vì sao còn muốn chờ?”

Cảnh không biết nên trảlời như thế nào, nếu nàng thực sự không đến, hắn cũng không biết phải làm sao,ở dưới lòng đất nơi đây (Trong địa lao), hắntừng có thời khắc hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất trong đời. Nhưng người cho hắnhạnh phúc và ngọt ngào là Tiểu Lục, không phải thiếu nữ trước mắt này, nếu nànghủy bỏ, hắn hoàn toàn hiểu rõ.

Tiểu Yêu quỳ hai gốixuống đất, đi tới trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy tức giận và tủi thân,“Chàng cho là mình đợi một đêm, rất vất vả sao? Chàng có vị hôn thê! Chàng vàcô ta cùng đến cùng đi, lại biến đổi biện pháp, thời thời khắc khắc nhắc nhở tatừng hứa hẹn với chàng. Nếu đã không tin ta, vì sao muốn ta hứa hẹn? Ta nói chochàng biết, đêm qua vì tuân thủ lời hứa hẹn với chàng mà suýt nữa ta đã chết!”Tiểu Yêu ra sức đẩy Cảnh, “Ta không chơi nữa, ta thu lại lời hứa! Chàng mau vềThanh Khâu đi, đi mà cưới Phòng Phong Ý Ánh ấy!”

Cảnh không dám chống lại,nhưng cũng kiên quyết không lui về phía sau, “Ta sẽ không cưới cô ấy, thực racô ấycũng không thích ta, không nguyện lòng gả cho ta.”

Tiểu Yêu dừng xô đẩy, “Takhông tin! Sao cô ta lại không thích chàng?”

“Chân ta tàn, nhìn rađược cô ấy rất kinh ngạc và thất vọng. Có một lần, cô ấy thấy vết thương trênngười ta, bị hoảng sợ…” Thật ra, nói kinh ngạc chỉ là cách nói hàm súc, lúc đósắc mặt Ý Ánh trắng bệch, kinh hãi, không dám liếc nhìn hắn, hơn nữa từ đó trởđi, lúc hai người ở chung, Ý Ánh đều duy trì khoảng cách với hắn.

Tiểu Yêu rất khó chịu,nàng biết chân Cảnh đi lại hơi bất tiện, cũng biết vết thương trên người Cảnhcó chút đáng sợ, nhưng đó không phải là lý do hắn bị ghét bỏ. Tiểu Yêu nói:“Các người đính hôn vài thập niên rồi, chẳng lẽ cô ta còn để ý cái vẻ ngoài đósao?”

“Thực tế, trước khi gặpmặt ở trấn Thanh Thủy, ta hoàn toàn không biết cô ấy trông như thế nào, chúngta chưa bao giờ gặp mặt. Cô y là người mẹ ta chọn, lúc đó, mẹ đã mắc bệnh, takhông muốn mẹ phải quan tâm đến hôn sự của mình nên đành đồng ý. Sau khi đínhhôn, ta vừa phải chăm sóc mẹ, vừa phải xử lý sự vụ trong tộc, bận tối mày tốimặt, căn bản không nghĩ tới chuyện này, ngược lại đại ca lặng lẽ để ý PhòngPhong Ý Ánh, sau khi trở về cười ha ha nói với ta ‘Chúc mừng, quả nhiên là xinhđẹp, thông tuệ lanh lợi’. Mẹ qua đời, ta phải đối mặt với đại ca đang suy sụp,không có tâm tình nghĩ tới chuyện nam nữ. Bà nội vạch trần bí mật thân thế củađại ca, ta càng vô tâm suy nghĩ. Cho đến khi tất cả đều bình ổn, bà nội nói tanên thành hôn, ta mới nhớ ra mình còn có một vị hôn thê. Bà nội tuổi đã cao,chị dâu dường như không tồn tại, Đồ Sơn thị thực sự cần một nữ chủ nhân, giúpbà san sẻ âu lo và việc nhà. Sau khi bà và các trưởng lão thương lượng, lựachọn ngày cưới, không nghĩ tới còn chưa đến ngày cử hành hôn lễ, ta đã bị đạica giam cầm.”

Hóa ra lần gặp ở trấnThanh Thủy dĩ nhiên là lần đầu gặp mặt giữa hắn và Phòng Phong Ý Ánh, cũng khótrách Phòng Phong Ý Ánh lại thất vọng… Lòng Tiểu Yêu rối bời, có chút chua xótkhó chịu, lại có chút cao hứng, chính mình cũng không biết rốt cuộc mình đangnghĩ gì.

Sau một lúc lâu, Tiểu Yêuxa xăm nói: “Phòng Phong tiểu thư thật là xinh đẹp, lại có năng lực. Ánh mắtsoi mói một chút, cũng là bình thường, chàng đừng để trong lòng.”

“Nàng, đẹp nhất.” Cảnhnói xong, lập tức cúi đầu.

“Cho dù như bây giờ?”

“Ừ.”

Tiểu Yêu bật cười, “Rốt cuộchiểu rõ vì sao Chuyên Húc nói lời lừa tiếng dối với các thiếu nữ mà đều thuậnlợi cả, tuy biết lời chàng nói không phải là thật, nhưng vẫn thích nghe.”

“Ta nói thật. Tiểu Yêu,ta thật không ngờ nàng là như vậy, nếu như ta biết nàng là như vậy… Cho dù ởtrong bóng đêm của địa lao, ta cũng tuyệt đối không có dũng khí nói ra hy vọngxa vời…” Lưng Cảnh thẳng tắp, đầu lại gục xuống, giống như một gốc cây sinhtrưởng ở nơi âm u, quanh năm không được thấy ánh mặt trời, “Cơ thể của ta,giọng nói của ta… Nàng có biết vì sao ta biết rõ có thể chữa trị chân mà khôngchịu chữa trị không? Bởi vì ta biết cho dù chữa tốt, vết thương thực sự vẫn ởtrong thân thể ta, thuốc gì cũng không trị hết. Ta có thể mặc quần áo để che đivết thương xấu xí trên người có thể sử dụng thuốc hay hiếm có để chữa khỏichân, ta có thể cố gắng nói ít, che giấu giọng nói khó nghe của mình, ta sẽ vẫnlà Thanh Khâu công tử tao nhã xuất chúng như trước, nhưng ta không thể lừa gạtđược bản thân mình… Tiểu Yêu, ta không xứng với nàng! Thời gian này, có rấtnhiều nam nhi khỏe mạnh thông tuệ anh tuấn…”

“Cảnh, ngẩng đầu! Đồ SơnCảnh, ngẩng đầu.”

Cảnh chậm rãi ngẩng đầulên, Mặt Tiểu Yêu tiến tới bên mặt hắn, thì thào nói nhỏ: “Đêm qua, có một namtử ép ta hôn hắn, bây giờ ta lại chỉ muốn hôn chàng.” Môi nàng nhẹ nhàng đặtlên môi Cảnh, thân mình Cảnh run rẩy một cái, bỗng chốc co rụt lại, né tránhTiểu Yêu, “Đừng… Tiểu Yêu.”

Tiểu Yêu nhắm mắt lại,ngửa đầu, hai gò má đỏ gay, thân mình cũng đang run rẩy, “Cảnh… Cảnh…”

Tiểu Yêu khẽ gọi, giọng runrun gần như không nghe ra nàng đang gọi cái gì, Cảnh cảm thấy mình cũng đangrun rẩy, hắn hôn lên đóa hoa đỏ rực trên trán Tiểu Yêu, giống như có một ngọnlửa từ trán Tiểu Yêu chảy vào lòng hắn, làm cho trái tim lạnh lẽo của hắn ấm áplên, có lẽ sớm muộn gì cũng có một ngày, những thứ ẩn giấu trong thân thể,những vết thương không thuốc nào chữa được cũng sẽ hồi phục.

Cảnh ôm Tiểu Yêu thậtchặt, vùi đầu trên cổ Tiểu Yêu, vui mừng như đang nằm mơ, làm cho hắn thầm muốnvĩnh viễn ôm Tiểu Yêu như thế này, vĩnh viễn không buông ra.

Tiểu Yêu rên rỉ, “Chàngsắp siết ta tắt thở rồi.”

Cảnh lập tức buông lỏngnàng ra, mặt đỏ bừng. Tiểu Yêu cười khẽ, đầu dựa vào khuỷu tay hắn, nhìn hắn.

Cảnh ngượng ngùng, hơinghiêng đầu, “Vừa rồi nàng nói đêm qua suýt nữa đã chết, còn nói…”

Tiểu Yêu lờ đi khua tay,“Ta chỉ nói để dọa chàng.”

Cảnh nhìn về phía TiểuYêu, trong lòng nghi hoặc, nhưng biết Tiểu Yêu không muốn nhắc lại nữa.

Tiểu Yêu cười“Vì saokhông phải nơi này?” Nàng chỉ vào môi mình.

Cảnh thấp giọng nói: “Cònkhông phải lúc.”

“Vậy khi nào thì mới… Cóthể.” Tiểu Yêu khép hờ mắt lại, lấy tay che mặt, che giấu vẻ thẹn thùng.

Cảnh không trả lời được,bởi vì đó là từ Tiểu Yêu quyết định, không phải hắn. Không phải hắn không khátvọng, mà là —— hắn muốn nàng yêu, hắn không muốn nàng chỉ vì thương tiếc, TiểuYêu đã cho hắn rất nhiều, hắn không muốn tiếp tục lợi dụng lòng tốt của nàng.

Tiểu Yêu lén nhìn hắn từkẽ ngón tay, “Ta thấy đàn ông các chàng nhìn thấy phụ nữ, đều hận không thể lậptức ném lên giường, lột sạch quần áo…” Tiểu Yêu không nói được nữa, từ khi đổitrở về thân nữ nhi, bất giác nàng đã không thể không thẹn thùng xấu hổ như TiểuLục ngày trước, hơn nữa bây giờ, nàng càng hận không thể nuốt lại lời vừa nói.

Mặc dù Cảnh vẫn giữ mìnhtrong sạch, nhưng dù sao cũng là người nắm giữ một bộ tộc, ra vào nơi “giótrăng” là chuyện thường, hơn nữa trong nhóm thế gia đại tộc không tránh đượcchút chuyện buông thả dục vọng, Cảnh là đàn ông dĩ nhiên cũng biết tới. Trongchuyện làm ăn, đừng nói là chỉ nói về mấy chuyện này, mà thậm chí còn gặp qua,nhưng không có cảm giác gì, vẫn cười đùa như thường. Vậy mà đối với Tiểu Yêu,hắn chỉ cảm thấy người như thiêu như đốt, không được tự nhiên, thấp giọng biệnbạch: “Ta, không phải như vậy.”

Hai người đều trầm mặc,trong sự lúng túng còn có từng đợt từng đợt ngượng ngùng, trong sự quẫn báchlại có gợn sóng vui mừng.

“Tiểu Yêu… Tiểu Yêu…”Tiếng gọi của Chuyên Húc truyền đến.

Hai người giống như kẻtrộm, hoảng sợ lập tức tách ra. Tiểu Yêu ra dấu tay với Cảnh, ý bảo hắn đừnglên tiếng mà trốn đi.

Tiểu Yêu tùy tiện gạt lạitóc, tiến vào đám cây cối, vòng ra ngoài đá ngầm, vẫy tay với Chuyên Húc, “Ởchỗ này!”

Chuyên Húc chạy nhanhtới, “Sao muội lại thảm như vậy?” Nói đoạn cởi áo khoác ra, choàng lên ngườiTiểu Yêu.

Tiểu Yêu nói: “Tại saomuội biến thành bộ dạng này? Còn không phải vì muội muội tốt của huynh, trở vềmuội muốn xử lý A Niệm.”

Chuyên Húc triệu vân liễntới, đỡ Tiểu Yêu lên xe, “Ta còn tưởng rằng muội cứ nhẫn nhịn như vậy.”

Tiểu Yêu liếc nhìn vềphía vách đá, đi lên xe, “Không giáo huấn nàng, chỉ sợ lần sau nàng sẽ làmchuyện khiến phụ vương và huynh đau lòng.”

“Rốt cuộc A Niệm đã làmgì?”

Tiểu Yêu cười cười thầnbí, “Đây là chuyện giữa hai đứa muội, huynh đừng nhúng tay.” Nếu để Chuyên Húcbiết A Niệm dám cấu kết với Tương Liễu để thiết kế nàng, thì Chuyên Húc khôngthể không tức giận.

Chuyên Húc hỏi: “Muội cógặp Cảnh không?”

“Có gặp.”

“Hai người… Nói nhữnggì?”

“Thì hàn huyên tán gẫu,ờ… Chàng nói chuyện của mình và Phòng Phong Ý Ánh, cũng nói một chút chuyệnkhác.”

Chuyên Húc cười mà nhưkhông cười nói: “Tùy tiện tâm sự, tán gẫu suốt đêm không về cung?”

Tiểu Yêu cây ngay khôngsợ chết đứng hỏi lại: “Huynh trông bộ dạng muội giống người đi chơi thoải máicả đêm không về sao? Nếu không phải muội muội tốt của huynh, thì muội đã sớm vềcung ngủ rồi.”

Chuyên Húc vân vê sợi tóccủa nàng, thấy bên trong có cả tảo biển và hạt cát, lắc đầu cười nói: “Xem rathực sự là bị giày vò không ít, chịu thua thiệt một lần trong tay A Niệm. Nhưngmuội cũng đừng một hơi một tiếng, muội muội ngoan của ta, luận xa luận gần, đócũng là muội muội của muội!” (Một hơi một tiếng: Ý lànên nhường một chút, không ăn miếng trả miếng.)

Tiểu Yêu gục mặt, thởdài, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đồ Sơn Hầu đó, huynh cảm thấy thế nào?”

“Không tệ.”

Tiểu Yêu biểu lộ vẻ hứngthú, Chuyên Húc đành phải giải thích cặn kẽ: “Bản thân hắn là người rất có tàihoa, so với Cảnh, hắn cương nghị ngang ngược hơn, nghe nói trong những năm Cảnhmất tích, rất nhiều việc của Đồ Sơn gia đều là hắn giải quyết, hắn làm việckhông tệ, đáng tiếc Cảnh vừa trở về, hắn nhất định phải thoái nhượng. Ta cảmthấy rất kỳ lạ, họ là anh em sinh đôi, Hầu là con trưởng, tài năng không thuaCảnh, về lý mà nói thì địa vị của hắn phải quan trọng hơn. Nhưng kỳ lạ ở chỗ,Đồ Sơn gia hiển nhiên coi trọng Cảnh hơn nhiều, nhóm Phong Long cũng không quácoi trọng Hầu, nhất là Phong Long, nhìn qua thấy thật khách khí có lễ, nhưngloại khách khí có lễ đó so với sự thân quen, không câu nệ với Cảnh thì thật làmcho người ta khó chịu. Trong cái vòng của thế gia đệ tử, nhìn như rất phức tạp,cực kỳ khó tiến vào, nhưng lại rất đơn giản, thái độ của vài người chủ chốt cóthể quyết định tất cả, chẳng hạn trong vòng của họ, Phong Long và Cảnh biểu lộcoi trọng ta, người khác tự nhiên cũng theo đó mà tôn trọng ta vài phần. CònHầu thì tương đối thảm, tuy bởi hắn là người của Đồ Sơn thị nên Phong Long tiếpnhận hắn, nhưng hiển nhiên không thật sự tán thành hắn. Chỉ là, ta có một cảmgiác, Hầu cũng không tự nguyện làm người ở bậc dưới, hắn chỉ đang nhẫn nạithôi, ta thấy được dã tâm trong mắt hắn.”

Tiểu Yêu gật gật đầu, “Cócảm giác ấn tượng của huynh với hắn không xấu.”

Chuyên Húc tự giễu bậtcười, “Bởi vì thực ra tình cảnh của hắn có phần giống ta. Chúng ta đều đangnhẫn nại, đều đang chờ đợi thời cơ thích hợp để giết chết đối thủ, chúng ta đềukhát vọng chứng minh bản thân với mọi người.”

Sắc mặt của Tiểu Yêu trởnên ngưng trọng, Chuyên Húc nói: “Đừng lo lắng, nếu Cảnh không có chút thủđoạn, Phong Long sẽ không coi trọng và tín nhiệm hắn như vậy, kỳ thực chỉ cầnCảnh muốn, hắn hoàn toàn có thể ra tay trước chiếm lợi thế, trừ bỏ Hầu. Nhưngkhông biết hắn nghĩ gì, chậm chạp không ra tay.” Chuyên Húc vỗ vỗ bờ vai nàng,cười nói, “Vì mạng của Cảnh là do muội cứu về, chỉ cần Cảnh không đắc tộ muội,ta sẽ để ý Hầu, hơn nữa ta nghi ngờ…” Chuyên Húc híp mắt cười lạnh, “Hầu có cấukết với vương thúc.” (Vương thúc: chú của Chuyên Húc, mấy ôngnày ở Hiên Viên, muốn hại Chuyên Húc vì Chuyên Húc là cháu trưởng, có khả năngcao được lên ngôi thay Hoàng Đế.)

Tiểu Yêu yên tâm vàiphần, nhíu mày nói: “Phòng Phong thị có theo phe các cậu không?” (ChuyênHúc gọi là thúc (chú) vì với hắn là bên nội, Tiểu Yêu ở bên ngoại nên gọi cậu.)

“Nhìn hành động của PhòngPhong Ý Ánh, hẳn là có. Bằng không chỉ một Phòng Phong thị làm sao dám năm lầnbảy lượt hạ sát ta? Trên đời này người muốn ta chết không phải là mấy vị trưởngbối kia của chúng ta sao?”

Tiểu Yêu thở dài: “Muộithật bội phục các người, người này muốn giết người kia, thế mà có thể không hềkhúc mắc, nói nói cười cười chơi với nhau.”

Chuyên Húc cười tủm tỉmnói: “Chẳng lẽ muội không biết đây cũng là một niềm vui thú?”

Tiểu Yêu cười to, “Chínhxác!”

Vân liễn dừng lại, TiểuYêu nhảy xuống xe, không có ý định đi vào điện, phân phó thị nữ: “Lấy đại mộtcái áo rách rưới ra đây cho ta.”

Thị nữ vội chạy đi, cầmmột cái áo bị A Niệm hủy đưa cho Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cởi áo khoác của Chuyên Húctrả lại cho hắn, khoác cái áo rách rưới kia lên người, bước đi.

Chuyên Húc kêu lên: “Saomuội không thay quần áo mà đã đi tìm A Niệm tính sổ?”

Tiểu Yêu quay lại, vẩytảo biển và cát trong tóc, nói: “Cần cái khí thế này đây!”

Chuyên Húc cười: “Ta đâymặc kệ các muội, ta đi tìm bọn Phong Long và Hinh Duyệt, ngày mai họ phải đirồi.”

Tiểu Yêu vừa đi vừa vẫyvẫy tay, “Huynh đi tìm việc vui của huynh, muội đi tìm việc vui của muội.”

Tiểu Yêu đá văng cửa điệncủa A Niệm, tiến vào, có lẽ tối qua A Niệm phải chịu giằn vặt, ngủ không ngon,nên lúc này còn chưa dậy.

Bọn thị nữ ào ào ngăn cảnTiểu Yêu, “Đại Vương cơ, nhị vương cơ còn chưa dậy, nếu cô có việc…”

Tiểu Yêu vung tay vungchân, lùm bùm đá văng tất cả. Hải Đường chắn phía trước, Tiểu Yêu nói: “Thếnào? Ngươi còn muốn ra tay với ta?”

Hải Đường quỳ xuống, “Nôtì không dám.” Nhưng vẫn không nhường đường.

Tiểu Yêu tức miệng mắngto: “A Niệm, ngươi có gan làm, phải có gan nhận! Trốn sau lưng nô tì làm cáigì? Ngươi là đồ nhát gan!”

A Niệm kéo cửa ra, nóivới Hải Đường: “Ngươi tránh ra, ta cũng muốn nhìn xem cô ta dám làm gì, nếu côta thực sự có gan, thì hôm nay giết ta luôn đi, ta mới coi như phục cô ta!”

Mấy tì nữ khuyên nhủ:“Đại vương cơ, nhị vương cơ, các cô…”

Tiểu Yêu và A Niệm cùngquát: “Cút!”

Nhóm tì nữ vội kéo HảiĐường trốn sang một bên, Tiểu Yêu nói với A Niệm: “Có lá gan mời ta đi vàokhông, mở to mắt mà xem ta sẽ làm gì với ngươi.”

A Niệm hừ lạnh, nhườngđường.

Tiểu Yêu đi vào, cài chặtcửa. Nàng chỉ vào mình, “Ngươi không ngờ người khác biến tay thành thế này, hàilòng chứ?”

A Niệm ung dung ngồixuống, bưng cốc nước lên muốn uống, “Coi như vừa lòng.”

Tiểu Yêu cầm ấm nước trênbàn, hắt cả ấm nước lên mặt nàng, “Ngươi đúng là đồ không có não!”

A Niệm nhảy dựng lên,“Ngươi, ngươi… Hôm nay ta mà không đánh ngươi gần chết, ta sẽ không là Cao TânỨc.” Nàng vung tay, lại phát hiện dường như linh lực đã biến mất, đừng nói gậybăng cây băng gì, ngay cả mảnh vụn băng cũng chẳng toát ra.

Tiểu Yêu ngoắc ngoắc tayvới nàng, “Đừng có chỉ nói mồm!”

A Niệm tùy tay cầm lấymột thanh ngọc như ý, quơ múa như gậy mà đánh Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cầm cây đànphượng hoàng của nàng, bắt đầu đánh nhau với nàng. Ngọc như ý bị gãy, A Niệmlại nắm lấy giá gương mạ vàng cao cỡ nửa người, hung hăng đập về phía Tiểu Yêu,làm cây đàn phượng hoàng của mình nát bươm.

Tiểu Yêu vơ lấy một đốnghộp son phấn, vừa ném A Niệm vừa trốn, “Ngươi dã man ghê, không ngờ cũng cóchút sức lực đấy.”

Tiểu Yêu nhảy lên bàn, ANiệm đập bàn.

Tiểu Yêu trốn bên cạnhcái giá, thuận tay cầm bình hoa và sách ném A Niệm, A Niệm dùng giá gương quétqua, đạp đổ cả cái giá xuống.

Tiểu Yêu lùi tới cạnhgiường, A Niệm ép tới, “Ta xem ngươi còn trốn đi đâu nữa?”

A Niệm tức giận đã quênnặng nhẹ, nàng đập mạnh gương về phía Tiểu Yêu, chỉ muốn người này biến mấtkhỏi thế giới của nàng.

Tiểu Yêu nhảy lên như conkhỉ, bám vào đỉnh giường, tránh được đòn trí mạng. Khi nàng nhảy xuống, dùngtoàn bộ sức lực kéo màn trướng, làm màn chướng chồng chất trùm lên người ANiệm. Màn trướng này làm bằng loại lụa giao, nước lửa không thể xâm hại, ngaycả đao kiếm cũng không cắt nổi, A Niệm kéo gỡ nửa ngày vẫn chẳng thể thoát rađược, ngược lại làm mình bị quấn càng chặt.

Tiểu Yêu đạp một cước vàobụng nàng, A Niệm ngã kềnh xuống đất, đầu đập xuống sàn, đau đến xanh mặt.

Tiểu Yêu ngồi trên ngườinàng, “Cao Tân Ức, đây là ngươi! Mất đi linh lực, cái gì ngươi cũng không làmđược! Mất đi thân phận, ngươi không là cái gì cả!”

N thoáng chốc tuôn trào,“Ngươi cho là ngươi mạnh hơn ta sao? Nếu mẹ ngươi không phải Hiên Viên vươngcơ, Chuyên Húc sẽ để ý ngươi sao? Nếu ngươi không phải cháu ngoại của Hoàng Đế,người khác sẽ cảm thấy ngươi mạnh hơn ta sao? Ngoài huyết mạch của ngươi caoquý hơn ta, còn có chỗ nào hơn ta nữa? Ta ít nhất cũng vất vả tu luyện, linhlực cao cường hơn ngươi, còn ngươi thì sao? Cái gì mà đồ đệ của Vương Mẫu chứ,ngay cả một con yêu quái bình thường nhất cũng chẳng đánh lại! Nếu không phảingươi có thân phận như thế, thì phụ vương sẽ cử hành nghi thức bái tế longtrọng cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng khách khứa trên Đại Hoang đến để nhìnngươi? Ta nói cho ngươi hay, không phải! Bọn họ vì cha ngươi là Tuấn Đế, mẹngươi là Hiên Viên vương cơ, ông ngoại ngươi là Hoàng Đế, sư phụ ngươi là VươngMẫu! Ngoài thân phận đó ra, ngươi chẳng hơn ta cái gì!”

Thì ra đây chính là sự tựti của A Niệm, Tiểu Yêu trầm tư trong chớp mắt, nói: “Ngươi oán hận mẹ ngươixuất thân nghèo hèn!”

A Niệm gầm rú như điên:“Ta không hề! Ta không hề! Mẹ ta là người tốt nhất trên đời, không cho phépngươi nói mẹ ta như vậy…”

A Niệm giãy giụa muốnđứng lên, Tiểu Yêu cho mũi nàng ăn một quyền, đánh cho nàng nước mắt nước mũiphun hết cả ra, muốn giãy mà không được, Tiểu Yêu đè nặng ngực nàng nói: “Ngươicòn không dám thừa nhận? Không phải ngươi oán hận vì mẹ ngươi sao? Tuy chính ngươicái gì cũng mạnh hơn ta, nhưng chỉ vì mẹ ngươi là một nữ tử thân phận nghèohèn, không chỉ nghèo hèn, mà còn vừa điếc vừa câm, thế nên ngươi nghĩ ngươi kémta. Có phải ngươi nghĩ rằng, nếu ngươi là đồ đệ của Vương Mẫu, thì linh lực củangươi không biết sẽ cao bao nhiêu? Có phải ngươi nghĩ rằng, nếu ngươi là cháungoại của Hoàng Đế, thì ngươi tuyệt đối sẽ không vô dụng như ta?”

A Niệm khóc ô ô, thútthít, Tiểu Yêu vỗ mặt nàng nói: “Ngươi dám thề độc ngươi thật sự không nghĩ nhưvậy không?”

Tiếng khóc của A Niệmcàng lúc càng lớn. Nàng không thừa nhận nàng oán trách mẹ, nhưng nàng thực sựtừng có ý nghĩ đó, nàng không kém Tiểu Yêu, nhưng mọi người đều coi trọng TiểuYêu, chẳng lẽ không phải vì mẹ Tiểu Yêu sao? Nếu mẹ Tiểu Yêu không phải HiênViên vương cơ, nếu mẹ Tiểu Yêu cũng là nữ tử thân phận nghèo hèn như mẹ nàng,thì Tiểu Yêu có thể hơn nàng cái gì? Tiểu Yêu có thể làm cho toàn bộ Đại Hoangđều chấn động sao?

A Niệm kinh hoảng nghĩ,chẳng lẽ ta thật sự để ý thân phận của mẹ?

Không, không phải! Mẹ làngười dịu dàng, đáng thương như vậy, nàng và phụ vương là tất cả của mẹ, nàngtuyệt đối không để ý thân phận của mẹ!

Tiểu Yêu quát: “Có bảnlĩnh nghĩ, thì phải có bản lĩnh thừa nhận, ngoài khóc lóc ra, ngươi còn làmđược gì?”

A Niệm vẫn khóc lớn nhưtrước, Tiểu Yêu lấy ra một ít thuốc bột, rắc lên màn lụa, mấy lùm khói bắt đầubốc lên, màn lụa nước lửa không thể xâm hại, đao kiếm không cắt được vậy mà lạibị ăn mòn thành chi chít lỗ thủng.

Tiểu Yêu cầm thuốc bột,nói với A Niệm: “Ngươi còn khóc nữa, ta sẽ thổi nhẹ nhàng, thổi thuốc bột nàylên mặt ngươi.” Tiểu Yêu nói đoạn, lại vẩy thêm thuốc bột vào màn, khói nhẹ baylên.

A Niệm lập tức cắn chặtmôi, sợ hãi trừng mắt với Tiểu Yêu, nước mắt vẫn tuôn ra ngoài, nhưng không dámkhóc ra tiếng nữa.

Tiểu Yêu cất thuốc bột,“Lúc này mới dễ nói chuyện chứ! Ta đã biết bí mật của ngươi, ta cũng nói chongươi biết một bí mật của ta. Thực ra ngươi oán trách thân phận của mẹ ngươichẳng phải chuyện gì ghê ghớm, bởi vì ta còn hận thân phận của mẹ ta.” Tiểu Yêuliếc nhìn A Niệm, “Không tin à? Xem ra phụ vương của chúng ta thực là một ngườikhôn khéo lợi hại, nhiều năm như vậy mà không có ai dám nói bậy trước mặtngươi! Ta nói cho ngươi vậy! Ngươi có biết vì sao trên Ngũ Thần sơn không aidám nhắc tới mẹ ta không? Bởi vì mẹ ta bỏ phụ vương!”

A Niệm quên khóc, khiếpsợ nhìn Tiểu Yêu. Thiên hạ này, vậy mà có nữ tử dám bỏ Tuấn Đế?

Tiểu Yêu nói: “Sau khi mẹta bỏ phụ vương, mang theo ta tới ở đỉnh Triều Vân tại Hiên Viên sơn, nếuchuyện cứ như vậy, thì cũng thế thôi, nhưng bà lại vì nghĩa lớn quốc gia thiênhạ, chạy tới lãnh binh đánh giặc. Bà đưa ta tới chỗ Ngọc sơn Vương Mẫu, lừa tarằng để ta chơi ở Ngọc sơn, một thời gian sau bà sẽ tới đón ta, kết quả… Bà mộtđi không trở lại, chết trận! Ngọc sơn là nơi quỷ quái, căn bản không phải lànơi mà người bình thường ở. Tì nữ đều giống như câm điếc, Vương Mẫu nếu mộttháng nói mười câu, vậy cũng tính là cực kỳ hay nói rồi. Ngày ngày ta ngóngtrông mẹ tới đón ta, đợi mẹ bảy mươi năm, nhưng mẹ…” Tiểu Yêu cười lạnh, “Đó chínhlàhời gian sau sẽ tới đón ta mà mẹ ta nói!”

Tiểu Yêu cúi người,nghiêm túc nói với A Niệm: “Nói thật, nếu như ông trời cho phép con người cóthể lựa chọn mẹ, thì ta muốn mẹ ngươi. Mẹ ngươi dịu dàng mảnh mai, một lòng coiphụ vương là bầu trời của mình, toàn tâm toàn ý theo phụ vương. Bà chỉ là mộtnữ tử yếu đuối không làm được gì, không cần gánh vác chuyện đại nghĩa, có thểchăm con gái lớn, bất kể lúc nào, chỉ cần ngươi muốn bà, bà sẽ ở chỗ này chờngươi, khi tất cả người trong thiên hạ đều ruồng bỏ ngươi, bà vẫn ở bên ngươi.”

A Niệm kinh ngạc ngẩnngười, Tiểu Yêu vỗ vỗ mặt nàng, “Ngươi có chịu đổi mẹ với ta không?”

A Niệm lập tức kêu:“Không, tuyệt đối không! Mẹ ta là của ta.” Thật giống như Tiểu Yêu thật sự muốnchiếm mẹ của nàng.

Tiểu Yêu đứng lên từngười A Niệm, vừa giúp nàng gỡ màn lụa, vừa nói: “Mặc kệ ngươi có muốn haykhông, dù sao bổn cô nương đã xuất hiện trong thế giới của ngươi, bây giờ ngươichỉ có thể có hai con đường có thể đi.”

Tiểu Yêu không dám thựcsự buông lỏng A Niệm, chỉ để lộ mặt nàng ra. Tiểu Yêu thô lỗ đẩy A Niệm mộtcái, để A Niệm ngồi dậy, nàng ngồi xổm trước mặt A Niệm, “Con đường thứ nhấtchính là con đường hiện giờ của ngươi, hai ta ở chung không tốt, ngươi cứ khôngngừng tìm ta gây phiền, thậm chí không tiếc liên hợp với người ngoài để trị ta.Ngươi có cẩn thận nghĩ tới con đường này có kết cục gì không?”

A Niệm không nói gì, TiểuYêu nói: “Ngươi sẽ làm phụ vương đau khổ, ngươi sẽ mất đi Chuyên Húc.”

A Niệm trừng mắt nhìnTiểu Yêu, Tiểu Yêu nói: “Đối với phụ vương, ta và ngươi tựa như lòng bàn tay vàmu bàn tay, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, dù ta đả thương ngươi, hayngươi đả thương ta, ông đều đau. Nếu phụ vương đau, bầu trời của mẹ ngươi liềnthay đổi, mẹ ngươi cũng sẽ đau! Nếu cha mẹ ngươi đều đau, ta không tin đứa congái là ngươi sẽ cảm thấy khoái trá! Còn Chuyên Húc, có lẽ ngươi không đồng ýthừa nhận, nhưng ta biết trong lòng ngươi hiểu, cho nên ngươi mới muốn thử mộtlần. Ta không phải phụ vương và Chuyên Húc, ta không dùng lời nói dối để dỗngươi, ta và Chuyên Húc huyết mạch tương liên, an nguy đan cài, dựa vào nhau,thậm chí là chỗ dựa duy nhất của nhau trên thế gian này. Nếu ngươi thực sự muốnhại ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Tiểu Yêu dừng một chút,tiếp tục nói: “Con đường thứ hai, hoàn toàn khác với con đường thứ nhất, chúngta hòa bình ở chung, ngươi đừng có trừng mắt với ta! Ta nói là hòa bình ởchung, không nói là thân mật ở chung! Cái gọi là hòa bình ở chung chính là nướcgiếng không phạm nước sông, Thừa Ân Điện rất lớn, cho dù có thêm ta nữa, chỉcần ngươi không muốn để ý tới, thì hoàn toàn có thể một năm cũng không gặp mộtlần. Ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ kết cục của con đường này. Phụ vương sẽ vuimừng, Chuyên Húc sẽ vẫn chiều ngươi, bảo vệ ngươi, mẹ ngươi cũng có thể tiếptục cuộc sống yên ổn.”

A Niệm hừ lạnh, “Chẳng lẽchỉ có hai con đường?”

Tiểu Yêu cười nói: “Thựcra, có con đường thứ ba, là chúng ta thân mật ở chung, từ đây ngươi không phảichỉ có cha và ca ca thương ngươi, mà còn có thêm một tỷ tỷ cưng chiều ngươi.”

“Xí, ngươi nằm mơ!”

Tiểu Yêu mở tay ra, khônghề gì nói: “Ta biết là nằm mơ, cho nên căn bản không nhắc đến.”

A Niệm cúi đầu, yên lặngtrầm tư, Tiểu Yêu cũng không nói chuyện.

Trong phòng an tĩnh,tiếng động bên ngoài trở nên chói tai, bọn thị nữ vừa khóc vừa gọi: “Vương cơ,vương cơ, các cô đừng đánh nhau! Van cầu các cô, đừng đánh nhau… Bệ hạ, khôngphải đã phái người đi bẩm tấu bệ hạ sao? Vì sao bệ hạ còn chưa phái người đến…”

Một lúc lâu sau, Tiểu Yêunhìn vẻ mặt A Niệm đã bình tĩnh, bắt đầu tiếp tục gỡ màn lụa trên người A Niệm,vừa giải thoát tay A Niệm, A Niệm đã dùng lực quăng cho Tiểu Yêu một cái bạttai, Tiểu Yêu đè lại nàng trên đất, giơ nắm tay lên, “Ngươi còn muốn đánh sao?Vậy chúng ta tiếp tục.”

A Niệm cả giận nói: “Ngươiđạp vào bụng ta một cước, đánh vào mặt ta một quyền, ta trả lại ngươi một cáibạt tai, coi như huề nhau, từ đây nước giếng không phạm nước sông!”

Tiểu Yêu nghĩ nghĩ, thuhồi nắm tay,

Tiểu Yêu đứng lên, nhặtáo khoác rách choàng lên người, vừa định kéo chốt cửa ra, lại quay đầu nói:“Chuyện của ngươi và Tương Liễu, chỉ có ngươi và ta biết, ta sẽ không nói choChuyên Húc, chính ngươi cũng phải dán kín cái miệng lại.”

Tiểu Yêu kéo cửa ra, đámthị nữ ngơ ngác nhìn nàng.

Khi Tiểu Yêu trở về MinhSắt Điện, đám thị nữ cũng đều ngơ ngác nhìn nàng, San Hô gan lớn một chút lắpbắp hỏi: “Vương cơ, ai, ai đánh cô?”

Tiểu Yêu đi tới trướcgương, trên má trái hiện rõ một bàn tay, Tiểu Yêu nghĩ tới mặt A Niệm còn xanhxanh tím tím, cười nói: “Ngoài một vương cơ khác trong cung này, còn có ai dámđánh ta? Nhưng mà, ta cũng không để cô ta dễ chịu hơn đâu, nếu các ngươi muốnnhìn cô ta cho náo nhiệt thì nhanh đi nhìn đi.”

Đám thị nữ vẫn đứng ngơngác, Tiểu Yêu nói: “Nếu không muốn xem náo nhiệt, thì giúp ta chuẩn bị nướctắm, trên người ta toàn mùi tanh của biển, rất là khó chịu.”

Lúc này đám thị nữ mớihoàn hồn, nhanh chân đi chuẩn bị đồ tắm rửa, San Hô còn đi tìm thuốc trịthương.

Tiểu Yêu tắm rửa xong,bôi thuốc tốt nhất, ăn một chút rồi dặn dò thị nữ: “Ta ngủ hai canh giờ, nhớđến lúc đó nhất định phải đánh thức ta.”

Tiểu Yêu say sưa ngủ mộtgiấc thật ngon, khi tỉnh dậy, bảo thị nữ chuẩn bị quần áo cho nàng ra ngoài.

Tiểu Yêu nói: “Cần thoảimái một chút.” Vừa mới dứt lời, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Cũng cần đẹpnữa, vừa thoải mái vừa đẹp.”

Bọn thị nữ đều cúi đầucười trộm, San Hô cầm một bộ quần áo màu vàng nói: “Tuy bộ này phải thắt eo,nhưng chỉ cần không thắt chặt như lúc mặc lễ phục thì mặc rất thoải mái. Vươngcơ cảm thấy tối qua mặc có khó chịu không?”

“Ngoài hơi rườm rà ra thìkhông khó chịu lắm.” Tiểu Yêu cười nói: “Vậy mặc bộ này.”

Mặc xong quần áo, TiểuYêu đứng trước gương ngắm mình, thở dài, có năm ngón tay của A Niệm khắc trênmặt thế này, ăn vận cũng chẳng có tác dụng gì!

San Hô đã chuẩn bị chonàng chiếc mũ có màn che hợp với bộ quần áo, Tiểu Yêu đội mũ lên, ngồi vân liễnrời cung.

Chuyên Húc nói Phong Longngày mai sẽ trở về, nghĩ đến Cảnh cũng trở về cùng hắn, lần từ biệt này, khôngbiết khi nào mới gặp lại. Vì vậy Tiểu Yêu muốn gặp hắn một lần trước khi hắnđi.

Đến đình viện của Đồ Sơnthị ở Doanh Châu sơn, nô bộc canh cửa nói: “Cảnh công tử đã đi dạo phố, chắc làvì ngày mai rời đi nên muốn mua một ít đặc sản ở Ngũ Thần sơn để mang về làmquà.”

Tiểu Yêu vốn tưởng Cảnhsẽ nghỉ ngơi, không ngờ hắn lại đi ra ngoài cùng đám Chuyên Húc, xem ra hắnkhông muốn có người biết đêm qua hắn không ngủ. Nhớ tới hai con búp bê hồ lytinh quái nọ, nếu hắn có lòng muốn giấu giếm thì người ngoài quả thực rất khóxác định hành tung của hắn.

Không tìm được người,Tiểu Yêu có chút mệt mỏi, nhưng nhất thời không muốn trở về, chỉ có thể đi dạonhàm chám trên đảo Doanh Châu.

Lần trước đi dạo trên đảonàng vẫn còn nhỏ, không giống bây giờ, khi đó Doanh Châu chỉ có một ít Thần tộcbậc thấp ở, đẹp thì có đẹp, nhưng không có sức sống. Bây giờ lại có không ítNhân tộc, thỉnh thoảng còn nhìn thấy Yêu tộc, người đến người đi, cực kỳ náonhiệt. Cuộc sống của mỗi người đều bình thản thỏa mãn, cho nên hành vi cử chỉtự nhiên mà vô cùng có lễ.

Tiểu Yêu không khỏi kiêungạo vì phụ vương của mình. Từ khi trở về, có lẽ bởi vì đã trưởng thành nênnàng có thể cảm giác được phụ vương không vui vẻ, nhưng phụ vương nói ông dùngtất cả những gì mình có để đổi lấy thứ mình muốn, đại khái đó chính là thứ phụvương muốn

Tiểu Yêu nhìn thấy một bộhộp đựng trang sức làm bằng san hô, từ nhỏ đến lớn khoảng mười hai hộp, hộp nhỏcó thể để son phấn, hộp to có thể để trâm cài tóc và trang sức. Tiểu Yêu nghĩđến thị nữ tên San Hô, nếu giá không quá đắt, mua cái này tặng cho San Hô cũngkhông phải ý kiến tồi. Nàng đi qua, cầm lấy một hộp lên nhìn, thợ làm rất khéo,hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Chủ quán còn chưa trảlời, một nữ tử bên cạnh đã cầm hộp trang sức lên nhìn, nói: “Cái này ta muốnmua, cầm lấy tiền.”

Tiểu Yêu thấy không phảilà không được, nhưng nữ tử đó cũng quá bá đạo, không buồn quan tâm tới cô ấy,chỉ nói với chủ quán: “Là ta nhìn trúng trước, hỏi giá trước, nếu ta nói khôngcần thì mới có thể bán cho người kia.”

Chủ quán áy náy nói vớihai cô gái: “Mua bán đúng là như thế.”

Nữ tử lập tức nói: “Mặckệ cô ấy trả bao nhiêu tiền, ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi.”

Một nữ tử khác nói: “Thợlàm khéo, nhưng san hô không tốt, nếu muội muội thích như vậy thì để về bảo thợthủ công dùng san hô quy khư đặc biệt làm một bộ cho muội.”

Tiểu Yêu nghe giọng haicô gái hơi quen, lúc quay đầu nhìn mới biết, thì ra là Hinh Duyệt và Ý Ánh.

Bọn Phong Long và ChuyênHúc đã đi tới, phía sau có mấy nô bộc xách đồ. Hinh Duyệt nói với một nô bộc:“Cầm lấy bộ hộp san hô này.” Nàng quay đầu liếc nhìn Tiểu Yêu một cái, nói vớiÝ Ánh: “Muội không phải là cô gái chưa từng nhìn thấy đồ tốt bao giờ, làm saocó thể để ý thứ đồ như thế này? Nhưng nhìn qua thấy cũng mới lạ nên mua về thưởngcho hạ nhân.”

Tiểu Yêu không biết dùngngôn ngữ áp chế người như Hinh Duyệt, lúc này, Tiểu Yêu thật hy vọng A Niệm vàHải Đường ở đây, nhớ tới lúc đó Hải Đường yêu cầu một bó phù tang thần mộc vớitì nữ của Hinh Duyệt, Tiểu Yêu không khỏi cười rộ lên, nói với Hinh Duyệt:“Tiểu thư đã thích thì lấy đi.”

Chuyên Húc nói: “TiểuYêu? Đúng là muội rồi! Sao muội lại đi dạo phố

Tiểu Yêu nói: “Muội thấynhàm chán nên ra ngoài đi dạo.” Vừa nói chuyện vừa lén nhìn về phía Cảnh, thấytrong mắt hắn tràn đầy vui sướng, Tiểu Yêu cũng không nén được mím môi cười.

Tuy chỉ là hai câu nóibình thường, nhưng Chuyên Húc và Tiểu Yêu có vẻ vô cùng thân thiết, Hinh Duyệtcảnh giác liếc Tiểu Yêu, như cười như không nói với Chuyên Húc: “Không ngờ hồngnhan tri kỷ của huynh không hề ít, tùy tiện đi dạo cũng có thể gặp được mộtcô.”

Phong Long và Hầu đềucười rộ lên, Chuyên Húc khẽ ho khan một tiếng, giới thiệu với mọi người: “Khôngphải tối qua các người đều náo loạn muốn gặp biểu muội của ta sao? Đây chínhbiểu muội của ta.”

Phong Long không cườinữa, mọi người đều mang thần sắc trịnh trọng hẳn lên, Phong Long chào Tiểu Yêu,lúc ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tiểu Yêu một cái, đáng tiếc bị màn che, không nhìnđược dung nhan sau lớp màn lụa.

Tiểu Yêu đáp lễ với mọingười, âm thầm để ý Đồ Sơn Hầu. Vốn tưởng người như vậy cho dù ngũ quan đẹp,khí chất cũng hẳn là đáng khinh, nhưng không ngờ trông hắn rất tuấn lãng. Dungmạo của hắn và Cảnh có năm sáu phần giống nhau, nhưng hắn sáng sủa hơn, lộ ramấy phần kiệt ngạo, khóe môi có một vết sẹo nhàn nhạt, làm hắn dù cười cũngmang theo một phần sắc bén. (Kiệt ngạo: kiệt xuất,cao ngạo.)

Hinh Duyệt đưa bộ hộptrang sức san hô cho Tiểu Yêu, cười nói: “Thật ngại quá, vì ngày mai phải đi,khó tìm được món quà thích hợp nên mới nóng vội, bộ hộp này xin hãy nhận lấy,coi như làm kỷ niệm chúng ta bất đả bất tương thức.” (Khôngđánh nhau thì không quen biết.)

Tiểu Yêu thầm khen, khônghổ là con cháu đại gia tộc bồi dưỡng ra, nàng nhìn Chuyên Húc, Chuyên Húc hơivuốt cằm, Tiểu Yêu cười nhận lấy, “Cảm ơn cô.”

Hinh Duyệt cao hứng nói:“Càng nhiều người đi dạo phố càng vui, hay là cô đi cùng nhóm người chúng ta.”

“Được!” Tiểu Yêu đồng ý.

Mấy người vừa đi vừa nchuyện, Tiểu Yêu không nói nhiều, nhưng tất cả mọi người đều rất săn sóc nàng,thế nên đoàn người ở chung không tệ.

Hinh Duyệt và Phong Longlại mua thêm không ít đồ, để đầy tay người hầu, Hinh Duyệt cười khổ mà nói:“Mọi người đừng cười chúng ta, hai bên cha mẹ chúng ta đều là đại gia tộc, đếnNgũ Thần sơn một chuyến mà không mang theo thứ gì trở về thì không thể được, màđã tặng giáp rồi thì phải tặng ất.” (Tặng giáp rồi thì phảitặng ất: Đã tặng người này thì phải tặng người kia có liên quan.)

Hầu nói: “Chúng ta sẽkhông cười, chỉ thấy hâm mộ.”

Hinh Duyệt cười rộ lên.

Tiểu Yêu nghĩ rằng, HinhDuyệt đối xử với Hầu cũng ổn, không có vẻ gì khác biệt với Cảnh.

Hinh Duyệt nói: “Khôngđược, không thể đi được nữa rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi nhé.”

Chuyên Húc cười nói:“Biết cô không chịu được mà, bên kia có quán rượu, đồ ăn ở đấy cũng tốt, dù saosắp tới giờ cơm tối rồi, không bằng chúng ta qua đó uống rượu và ăn một chút,xem như ta mời một bữa tiễn biệt các vị.”

Chuyên Húc dẫn mọi ngườivào quán rượu, chủ quán hẳn là quen Chuyên Húc, đích thân ra nghênh đón, đưa họvào ngồi trong sân nhà.

Sân được nhà hai tầng baoquanh, tầng hai có không ít dây hoa tử đằng, nhưng chủ quán không cho tử đằngleo bám vào đâu, mà để chúng buông xuống tự nhiên, tựa như một tấm rèm châu màulục, có dây tử đằng kết trái màu son, có dây tử đằng nở hoa màu tím, màu vàng,ngồi dưới sân nhà, xung quanh là sắc xanh rực rỡ, thật giống như đang ngồi ởnơi sơn dã.

Hinh Duyệt nhìn ChuyênHúc, cười khen: “Nơi này hay thật.”

Chủ quán mời mọi ngườingồi xuống, trên tháp ngồi đặt một chiếc bàn, hai người ngồi một bên, Tiểu Yêukhông biết Chuyên Húc tính ngồi như thế nào, đang chần chừ thì bị Hinh Duyệtkéo xuống ngồi cùng một bên với Phong Long. Hinh Duyệt ngồi bên trái Tiểu Yêu,cùng một bên với Chuyên Húc. Cảnh và Ý Ánh ngồi đối diện Phong Long. Hầu ngồi riêngmột bên, đối diện với Chuyên Húc.

Chủ quán mang lên bốn,năm loại rượu, có loại nồng mạnh, cũng có loại thanh nhẹ như mật như nước, lạibưng lên bảy, tám đĩa đồ nhắm tinh xảo cùng một ít dưa và trái cây, tùy mọingười chọn dùng.

Xem Chuyên Húc gật đầu tỏvẻ vừa lòng, chủ quán lập tức lui ra.

Phong Long cười nói:“Nhìn tư thế này, huynh không giống khách mà như là chủ nhân.”

Chuyên Húc cười nói:“Không dám lừa gạt mọi người, ta thực sự là chủ nhân của nơi này, ta thíchchưng cất rượu, một mình mình uống không có ý nghĩa, thế nên dứt khoát mở vàiquán.”

Hinh Duyệt nổi hứng thú,líu ríu hỏi, Ý Ánh và Hầu cũng xen miệng nói vài câu, vô cùng náo nhiệt.

Phong Long dùng chiếc đũasạch sẽ gắp một đĩa dưa hấu cho Tiểu Yêu, thấp giọng nói: “Vừa rồi ta thấy côgắp thứ này đầu tiên, hẳn là thích ăn, ăn thêm đi, nếu thấy xa thì để ta gắpgiúp cô.”

Tiểu Yêu nhìn lướt quaCảnh, gắp một miếng dưa bỏ vào miệng, nói với Phong Long: “Cảm ơn.”

Sau khi Phong Long nếmthử mấy loại rượu, rót một ly rượu trái cây trong veo cho Tiểu Yêu, “Cô nếm thửloại này đi.”

Tiểu Yêu nhận lấy, thấpgiọng nói: “Huynh cứ tán gẫu cùng mọi người, không cần để ý ta đâu.”

Hinh Duyệt tai thính ngheđược, chen mồm nói: “Ca ca ta ngày thường không như vậy đâu, người khác chămsóc huynh ấy, huynh ấy chẳng buồn quan tâm, đừng nói đến chuyện huynh ấy chămsóc người khác. Ta thấy hôm nay huynh ấy thực sự có điểm khác thường, ngay cảvới ta cũng chưa bao giờ để ý chăm sóc như vậy.”

Phong Long trách nói:“Đừng nói lung tung!”

Hinh Duyệt làm cái mặtquỷ, nói với Cảnh: “Cảnh ca ca, huynh chơi thân với ca ca, huynh bảo ta có nóilung không?”

Cảnh khẽ cười cười,“Không nói lung tung.”

Phong Long bất mãn, chỉtay vào Cảnh, nói với Ý Ánh: “Chị dâu, mau giúp ta chặn cái miệng hắn lại.”

Ý Ánh xấu hổ đến đỏ bừngmặt, lướt nhìn qua Hầu, miệng nói: “Đừng gọi lung tung!” Động tác lại rất âncần, gắp cho Cảnh món ở xa Cảnh rồi lại rót rượu cho Cảnh.

Phong Long lắc đầu, cườinói: “Thế này không tính là chặn miệng!”

Chuyên Húc và Hinh Duyệtđều cười trêu chọc, Ý Ánh không để ý, hai tay bưng chén rượu, đưa tới bên môiCảnh, dịu dàng nói: “Mời dùng.”

Cảnh ngồi cứng người,không hề động, trên mặt mang ý cười miễn cưỡng.

Mọi người cười vang,Phong Long nói: “Sao hả? Bình thường có thấy huynh ngượng nghịu như vậy đâu.”

Cảnh rũ mắt, từ trên tayÝ Ánh, uống một hơi cạn chén rượu.

Chuyên Húc và Phong Longvừa vỗ tay vừa cười, Phong Long khen: “Vẫn là chị dâu sảng khoái!”

Hầu cũng vỗ tay cười to,Ý Ánh liếc nhìn Hầu, lúm đồng tiền như hoa.

Tiểu Yêu cảm thấy bựcmình, ăn một mạch hết dưa hấu trong đĩa, Phong Long lập tức giúp nàng gắp mộtđĩa nữa.

Ý Ánh nói: “Tiểu Yêu, ởđây không có người ngoài, đội mũ che mặt hơi khó chịu, cởi mũ ra được không.”

Hinh Duyệt phụ họa nói:“Đúng vậy, đúng vậy.”

Tiểu Yêu có lỗi nói:“Không phải không muốn cởi ra, mà là không biết ăn nhầm cái gì, trên mặt độtnhiên nổi nốt, thật sự không tiện gặp người.”

Ý Ánh và Hinh Duyệt đềutiếc nuối thở dài, Hinh Duyệt thậm chí còn vừa thở dài vừa nói với ca ca: “Khôngnên trách muội muội không giúp huynh, mà là ông trời không giúp huynh.”

Chủ quán dẫn theo hai tìnữ, bỏ đồ ăn lạnh ra, bưng đồ ăn nóng lên, còn cầm thêm vài bình rượu.

Hinh Duyệt nếm thử mộtmiếng, nói với Chuyên Húc: “Không tệ.”

Chuyên Húc cười nói:“Được cô khen như vậy, ta sẽ trọng thưởng đầu bếp.”

Mọi người lại nói chuyệncác gia tộc trên Đại Hoang, vài thập niên này có đệ tử nào kiệt xuất, mỗi ngườicó một thưởng thức riêng. Huynh nói vài câu, ta nói vài câu, nhìn như đang nóichuyện phiếm, nhưng lại lộ ra nhiều thông tin bí mật.

Cảnh luôn trầm mặc, lẳnglặng uống rượu, mọi người có lẽ đã quen hắn như vậy nên không thấy lạ. Nhưng,hắn nhìn như đang thất thần, mà mỗi lần Phong Long hay Chuyên Húc đột nhiên nóivới hắn điều gì đó, hắn đều có thể trả lời chính xác, có thể thấy hắn vẫn nắmrõ câu chuyện người bên cạnh nói.

Tiểu Yêu cầm bình rượumạnh tới, uống hết chén này tới chén khác, dần dần xương như mềm đi, thân mìnhco rụt lại như mèo, một tay chống đầu, một tay bưng chén rượu.

Phong Long thấy lạ nhìnnàng, không nói chuyện, cầm bình rượu mạnh uống cùng nàng, chờ nàng uống xongmột chén, liền rót cho nàng một chén rồi tự rót cho mình, hai người tựa nhưđang chuốc rượu nhau.

Chuyên Húc thấy thế, cườinói: “Phong Long, huynh đừng để muội muội của ta quá chén.”

Phong Long thở dài: “Ailàm ai quá chén còn chưa rõ.”

Chuyên Húc biết tửu lượngcủa Tiểu Yêu, cười cười không nói nữa. Về sau, quả nhiên là Phong Long saytrước, những người khác cũng uống đến choáng váng, không biết ai đề nghị rabiển, tất cả mọi người đều không phản đối

Cách quán rượu không xacó một bến tàu, Chuyên Húc sai người đi chuẩn bị thuyền, mọi người lên thuyềngiương buồm rời bến.

Đứng trên thuyền, đượcgió biển thổi, mọi người đều tỉnh táo vài phần. Có lẽ vì ngày mai phải xa nhau,cũng có thể vì tuổi trẻ, xa nhau là lúc người trẻ tuổi lấy cớ để phóng túng,một đám cười ha ha, ta kính huynh một chén, huynh lại kính ta một chén, tiếptục uống rượu.

Ý Ánh uống say, lôi kéoHinh Duyệt nhảy múa trên tàu; Phong Long nhìn thấy một đuôi cá lớn bơi qua, nóimuốn xuống biển bắt cá, tõm một tiếng, quả thực đã nhảy xuống biển khơi. ChuyênHúc phát hoảng, Hinh Duyệt cười kêu: “Không cần lo lắng! Huynh ấy là người XíchThủy gia, vừa thấy nước liền nổi điên! Ai chết đuối chứ huynh ấy thì không chếtđuối được!”

Chuyên Húc dù sao vẫn lolắng, muốn tìm người hầu xuống biển, nhưng trên thuyền chỉ có một người hầuđang lái thuyền, Hầu bưng chén rượu nói: “Ta đi bắt cá cùng hắn.” Nói xong,cũng nhảy vào biển khơi.

Chuyên Húc đứng ở đầuthuyền nhìn quanh, Ý Ánh nhẹ nhàng ngồi trên mạn thuyền, vung văng đá hai chân,cười nói: “Không cần lo lắng, từ nhỏ đến lớn không biết huynh ấy đã săn baonhiêu động vật biển, chỉ sợ lần này thật sự muốn mang con cá lớn trở về.”

Chuyên Húc bị hơi rượubốc lên, đầu có chút đau.

Ý Ánh cười hỏi HinhDuyệt: “Ta muốn đi vớt ánh trăng, muội có đi không?”

Hinh Duyệt lắc đầu, chỉvào nàng nói: “Tỷ say thật rồi.”

Bùm một tiếng, Ý Ánh nhảyvào trong nước.

Hinh Duyệt cười vang,Chuyên Húc vô lực nói: “Ta không nên lo lắng chứ?”

“Không biết, ta không rõkỹ năng bơi của tỷ ấy, nhưng mà, đi xuống chẳng phải sẽ biết sao.” Nàng giữchặt Chuyên Húc, Chuyên Húc nói: “Ta không biết bơi, cô biết mà.”

“Ta biết huynh không biếtbơi.” Mắt Hinh Duyệt sáng lấp lánh, lộng lẫy như vì sao, nàng nói với ChuyênHúc như mê hoặc: “Theo ta nhảy xuống!”

Chuyên Húc không nói, chỉcười mà như không cười nhìn Hinh Duyệt. Hinh Duyệt ngửa đầu cười, ánh mắt quyếnrũ, “Có dám giao mạng của huynh cho ta không?” Nói xong, nàng chăm chú nhìnChuyên Húc, lui từng bước tới mạn thuyền. ngã ngửa ra sau, tiến vào lòng biển.

Chuyên Húc cười cười, điqua, dứt khoát nhanh nhẹn nhảy vào biển lớn.

Tiểu Yêu bưng chén rượu,dựa vào mạn thuyền, cười uống rượu, Nếu không phải đêm qua tên ma đầu TươngLiễu đáng ghét làm nàng ngâm trong biển cả đêm, thì nàng cũng thật muốn nhảyvào biển.

Cảnh yên lặng đi đến saunàng, Tiểu Yêu quay lại, trượt ngồi trên sàn thuyền, trào phúng nói: “Bây giờchàng dám đến gần ta?”

Cảnh không lên tiếng,Tiểu Yêu giơ lên chén rượu rỗng, Cảnh cầm lấy bình rượu, giúp nàng rót mộtchén. Tiểu Yêu nâng chén rượu đưa cho hắn, Cảnh tiếp nhận, tưởng nàng muốn hắnuống, vừa định uống, Tiểu Yêu lại vén nửa màn che mặt lên, chỉ vào môi mình.

Cảnh nâng chén đưa tớimôi Tiểu Yêu, Tiểu Yêu liền chậm rãi uống từ trên tay hắn.

Mùi rượu dâng lên, đầuTiểu Yêu nặng trĩu, hai bên huyệt thái dương giựt giựt, bụng cũng có chút cuồncuộn. Nàng biết mình say thật rồi, đẩy tay Cảnh ra, nhắm mắt tựa vào mạnthuyền, chờ cảm giác khó chịu qua đi.

Cảnh cầm túi thuốc nhỏ,để gần mũi Tiểu Yêu, cho nàng ngửi.

Tiểu Yêu nói: “Vậy màchàng vẫn chưa quên những điều ta dạy.”

“Vĩnh viễn không quên.”

“Nhìn thấy Phong Long đốitốt với ta, trong lòng chàng có

“Khó chịu.” Cảnh trầm mặctrong chớp mắt, chậm rãi nói, “Rất khó chịu.”

Tiểu Yêu cười rộ lên,“Nghe được chàng nói khó chịu, ta lại rất dễ chịu.”

Ngón tay Cảnh nhẹ nhàngchạm vào gò má nàng, “Ai đánh nàng?”

Tiểu Yêu nói: “A Niệm, tađạp cô ấy một cước, đấm cô ấy một quyền, huề nhau.”

Đầu ngón tay Cảnh ngưngtụ linh lực, nhẹ nhàng vỗ về gò má sưng đỏ của Tiểu Yêu, Tiểu Yêu đẩy tay hắnra, “Ánh mắt của mẹ chàng không tệ, Phòng Phong Ý Ánh sẽ là một người vợ tốt,chàng và cô ấy rất xứng.”

Mặt Cảnh hơi đỏ, hắn cúithấp đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ chuyện sáng nay là mình nằm mơ, ta vui vẻcả một ngày, buổi chiều gặp nàng ở trên phố, ta nghĩ nàng tới gặp ta, ta thậtsự rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ…”

Cảnh ngơ ngác ngồi ở trênsàn thuyền, im lặng không nói.

Tiểu Yêu nhớ tới ThậpThất khi nàng vừa cứu về y quán, cũng không nói ra tiếng nào, luôn nằm im lặng,Tiểu Lục cho hắn cái gì thì hắn nhận cái đấy, hắn vừa không biểu lộ đau đớn,vừa không biểu lộ đói khát. Đôi khi Tiểu Lục cảm thấy hắn đã chết, lấy tay sờcổ hắn, cho đến khi cảm nhận được mạch hắn đang đập, Tiểu Lục mới tin người nàycòn sống.

Tiểu Yêu cảm thấy bụngcuộn lên, khó chịu như đảo trời lật đất, vội đứng lên ghé ra ngoài lan canthuyền, nôn ra.

Cảnh vỗ nhẹ lưng nàng,chờ nàng nôn xong, lại lấy nước đưa cho nàng súc miệng.

Tiểu Yêu đầu nặng chânnhẹ, tai ù mắt hoa, Cảnh đỡ nàng, cẩn thận để nàng ngồi xuống.

Cảnh gạt tóc nàng ra sau,Tiểu Yêu đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, thì thào nói: “Chiều này ta thật sự đitìm chàng, không tin chàng trở về hỏi nô bộc canh cửa. Ta đi tìm chàng, khôngtìm được mới bước loạn trên đường.”

Cảnh ôm chặt Tiểu Yêu,trán để trên tóc nàng, cảm thấy trong chốc lát ngắn ngủi, hắn ngã xuống vựcsâu, đúng lúc đang cho rằng vạn kiếp không thể quay lại thì đã được bay lênmây.

Hắn cảm thấy thân mìnhTiểu Yêu trượt xuống, cúi đầu nhìn nàng, nàng say nên đã ngủ rồi. Cảnh khôngnhịn được cười, hắn điều chỉnh tư thế một chút, làm cho Tiểu Yêu nằm dựa vàolòng hắn.

Gió biển nhẹ nhàng gợilên, sóng biển nhẹ nhàng lay động con thuyền, hắn nhìn trăng tròn trên bầutrời, thầm muốn cả đêm cứ như vậy.

Cảnh thoáng nhìn bìnhrượu bên cạnh, đặt một bàn tay bên bình rượu, chỉ thấy khói trắng bay ra từtrong bình rượu, dần dần bao phủ trọn chiếc thuyền. Nhìn từ bên ngoài, chiếcthuyền như bị biển khơi cắn nuốt, không nhìn thấy gì cả.

Cảnh cúi đầu nhìn TiểuYêu đang ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mặt nàng, lại dùngđầu ngón tay miêu tả nét mặt nàng. Miêu tả lặp đi lặp lại, thẳng đến khi dù haimắt hắn bị khoét, hắn vẫn có thể nhìn rõ nàng.

Hơn một canh giờ sau,Tiểu Yêu khẽ động đậy, thì thào gọi: “Thập Thất.” Mơ mơ màng màng mở to mắt.

Cảnh mỉm cười nhìn nàng,Tiểu Yêu nói: “Hình như ta đã ngủ một giấc.”

“Ừ.”

“Họ chưa trở về?”

“Chưa về.”

Tiểu Yêu cảm thán: “Bìnhthường nhìn ai cũng lão thành chững chạc, không ngờ lại là một đám điên.”

Cảnh nói với Tiểu Yêu:“Ta vô tâm với Ý Ánh, Ý Ánh cũng tuyệt đối vô tình với ta, lần này trở về, tasẽ nói với bà nội hủy bỏ hôn ước.”

“Hả? Ừ…” Đầu Tiểu Yêu vẫncòn choáng áng, chớp mắt sau mới phản ứng lại, “Sao chàng biết? Cô ấy dịu dàngsăn sóc chàng như vậy…”

Cảnh ngắt lời nàng, “TiểuYêu, ta đã từng gặp không ít nữ tử có ý với ta, ta biết lúc nữ tử thật sự độngtình thì ánh mắt nhìn nam tử sẽ như thế nào, bất kể hành động của Ý Ánh dịudàng săn sóc ra sao, cũng chưa bao giờ nhìn ta. Hơn nữa, bây giờ ta…” Cảnh vuốttóc mai của Tiểu Yêu, “Ta biết cảm giác khát vọng có được một người, ta sẽkhông phán đoán sai!”

Tiểu Yêu khẽ thở dài:“Vậy là tốt rồi.”

Lòng Cảnh chua xót, TiểuYêu không tận mắt nhìn thấy ánh mắt Ý Ánh lén nhìn hắn lúc không có người, chonên Tiểu Yêu luôn không tin vì hắn khiếm khuyết mà Ý Ánh ghét bỏ hắn, nàng chorằng ở trong mắt người khác hắn cũng giống như ở trong mắt nàng.

Tiểu Yêu đột nhiên nghĩ tớicái gì, hưng phấn ngồi dậy. “Cô ấy đã không cần chàng, vậy chàng trở về làmThập Thất của ta đi!” Đôi mắt nàng rạng rỡ long lanh, “Không phải năm đó chànglo lắng nói nếu không quay về, thì tên Đồ Sơn Hầu điên rồ kia sẽ làm hại ta vàmấy người lão Mộc sao? Nhưng giờ Mân Tiểu Lục đã mất tích, giờ ta là Cao Tânvương cơ, Đồ Sơn Hầu không làm hại ta được, chàng có thể làm Thập Thất ở bênta.”

Cảnh chăm chú nhìn TiểuYêu, trầm mặc không nói, trong mắt có đau thương.

Tiểu Yêu dần dần bìnhtĩnh, tự giễu: “Có phải lời ta nói ngốc lắm không?” Cảnh đã mất tích một lần,nếu lại mất tích lần nữa, đừng nói Hầu, mà chỉ sợ thái phu nhân của Đồ Sơn giakhông thấy thi thể sẽ không bỏ qua.

Cảnh thấp giọng nói:“Nàng nói không ngốc, chỉ là có chút chuyện biến hóa. Ta trở về mới phát hiệnđại ca đã đưa Đồ Sơn thị vào vòng nguy hiểm, nếu ta cứ đi như vậy, ta sợ hắn sẽhủy diệt toàn bộ Đồ Sơn thị. Tiểu Yêu, cho ta một chút thời gian, được không?Để ta nghĩ cách sắp đặt xong tất cả.” Thực ra, không chỉ toàn bộ gia tộc có annguy, mà còn có những điều hắn không thể nói ra miệng. Nếu trước mắt vẫn là MânTiểu Lục, thì hắn chỉ cần là Diệp Thập Thất, ẩn cư trên một hòn đảo nhỏ, họ cóthể làm bạn cả đời, nhưng nàng là Cao Tân vương cơ. Khi nhìn thấy nghi thức báitế long trọng đó, hắn liền hiểu, hai người họ đều không trở về được. Người đànông có tư cách canh giữ bên cạnh Tiểu Yêu tuyệt đối không phải là một người đànông giấuúc đuôi, nếu hắn muốn làm bạn cả đời bên Tiểu Yêu, thì nhất định phảihủy bỏ hôn ước, lấy thân phận của Đồ Sơn Cảnh, đường đường chính chính đi đếnbên cạnh Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu cười cười, nhỏgiọng nói: “Chàng có thời gian mười lăm năm. Cảnh, chàng tính làm sao bây giờ?”

“Ta cũng không biết,nhưng ta biết ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh nàng, bởi vì ta đã đồng ý muốnnghe nàng nói cả đời, cho nên…” Trán Cảnh kề bên trái Tiểu Yêu, thành kính cầuxin: “Xin hãy bảo vệ trái tim nàng vì ta.”

Ngón tay Tiểu Yêu luồnvào trong tóc hắn, cười túm tóc hắn, “Ta đã nhìn ra mà, chàng là người giảohoạt. Cho dù ta muốn quên, chàng cũng sẽ không ngừng biến đổi biện pháp nhắcnhở ta, vừa nói không dám hy vọng xa vời, vừa không muốn buông tay.”

Giọng Cảnh rất thống khổ,lẩm bẩm nói: “Ta chỉ là… Không có cách nào… Ta biết nàng đáng được nhận điềutốt hơn, nhưng mà ta không có cách nào… Xin lỗi nàng…”

Tiểu Yêu vội nói: “Tahiểu, ta hiểu mà.”

Cảnh thấp giọng nói:“Nàng không hiểu.”

Tiểu Yêu rất thành thậtthừa nhận: “Đúng là ta không hiểu, nhưng dù sao ta cũng phải nói gì đó an ủichàng!”

Cảnh khẽ bật cười, thở dàinói: “Họ sắp trở lại.”

Tiểu Yêu nhìn trời sắc,“Trời gần sáng rồi, cũng nên trở lại.”

Cảnh lại nhìn Tiểu Yêumột lát, muốn đội mũ che lên cho Tiểu Yêu, Tiểu Yêu bắt lấy tay hắn, không chohắn đội, cắn môi, nhắm hai mắt lại.

Cảnh nhẹ nhàng hôn lên tránTiểu Yêu, mãi đến khi không thể không rời đi, hắn mới ngẩng đầu, đội mũ che choTiểu Yêu.

Tiểu Yêu trốn sau khoangthuyền, sửa sang lại tóc và quần áo, nghe thấy tiếng nói chuyện của Hinh Duyệt,Chuyên Húc và Phong Long, Tiểu Yêu ngẩng đầu, lại thấy tóc Cảnh vừa bị mườingón tay nàng luồn vào, rối tung lên. Lúc này ngay cả nhắc nhở Cảnh cũng khôngkịp, huống chi sửa sang lại tóc, sắc mặt Tiểu Yêu thay đổi.

Lại thấy Cảnh vừa đứnglên, vừa tùy tay cởi dây cột tóc (1) ra, mái tóc đen như dải ngân hà trên bầutrời, choàng phía sau lưng hắn, tung bay trong gió biển. Hắn dựa vào lan canthuyền, mang theo mấy phần lười nhác, mấy phần tùy ý ngắm mặt trời phía đôngvừa lộ ra ánh nắng ban mai.

(1) Nguyên văn là thúcphát quan, mình để là dây cột tóc cho dễ hiểu, nó là cái cột tóc gần như thếnày:


Trong phút chốc, Tiểu Yếucảm thấy tim mình như hươu chạy, đập bình bịch. Chuyên Húc gọi nàng mấy tiếng,nàng vẫn không nghe thấy, làm tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Chuyên Húc đẩy nàng mộtcái, “Muội đang nghĩ gì thế?”

Tiểu Yêu vội nói: “Sao,mọi người đã trở lại rồi à.” Trong khoảnh khắc, mặt nàng đỏ bừng, may mắn cómàn che khuất, không ai nhìn thấy.

Cảnh lại tựa như hiểu rõ,vui sướng nhảy múa trong mắt hắn.

Hinh Duyệt liên tục phànnàn oán giận, nói họ nhớ lầm vị trí của thuyền, tìm một vòng lớn mới thấy, lạilo lắng nói, mãi không trông thấy Ý Ánh và Hầu, hy vọng họ đừng xảy ra chuyệngì.

Đang oán giận thì nhìnthấy Ý Ánh bơi về phía thuyền, Hinh Duyệt cười ha ha, chạy đến mép thuyền, kéoÝ Ánh lên, “Có phải tỷ cũng không tìm được thuyền không?”

Ý Ánh sửng sốt một chút,cười nói: “Đúng vậy.”

Cảnh nói: “Trong khoangthuyền có cháo trắng và đồ ăn nhẹ, nếu mọi người đói thì ăn một chút.”

Mấy người bơi cả đêm đềuvào khoang thuyền, Tiểu Yêu và Cảnh cũng vào theo.

Phong Long hỏi Tiểu Yêu,“Có muốn uống chút cháo trắng không?”

Tiểu Yêu vội đi tới: “Đểtự ta, huynh ăn đi.”

Chuyên Húc như cười màkhông cười nhìn hắn, Tiểu Yêu trừng mắt liếc Chuyên Húc: Huynh có tư cách cườinhạo muội sao?

Ý Ánh và Hinh Duyệt khôngbiết là mệt mỏi hay buồn ngủ, vô cùng trầm mặc. Tiểu Yêu cũng không muốn nói,chỉ nghe thấy Phong Long và Chuyên Húc ngẫu nhiên nói chuyện với nhau một câu.

Chờ mấy người ăn xong,người hầu muốn lái thuyền đi, Hầu vẫn chưa trở về.

Hinh Duyệt lo lắng nói:“Hầu ca ca sẽ không gặp chuyện không may chứ?”

Phong Long nhìn về phíaCảnh, Cảnh nói: “Với năng lực của huynh ấy, hẳn là không có chuyện gì, ta đểTiểu Hồ đi tìm.” Cảnh nói đoạn, từ tay áo hắn bay ra sương khói ngưng kết thànhcửu vĩ hồ ly, cửu vĩ hồ không chạy đi mà nhìn về một hướng kêu lên, lại lùi vàotrong tay áo Cảnh, biến mất không thấy.

Cảnh nói: “Hầu đã trởlại.”

Chỉ chốc lát sau, đã thấyHầu lướt như bay từ đằng xa tới. Dưới chân đạp lên con cá lớn hung mãnh. Nửangười trên của hắn để trần, lộ ra da thịt màu đồng săn chắc, quần áo bị hắn xétung, làm thành một sợi dây cương, ghìm lấy đầu con cá lớn giống như ghìm ngựa,hai tay hắn kéo dây cương, thúc cá lớn rong ruổi trên biển. Bọt nước phun lênsau lưng Hầu, toàn thân hắn đều toát ra sức hấp dẫn thuần túy của nam giới.

Hinh Duyệt và Ý Ánh đềunghiêng đầu đi, làm bộ như bị phong cảnh khác hấp dẫn, Tiểu Yêu lại nhìn Hầukhông chuyển mắt, vài phần thích thú và ngưỡng mộ, giương giọng hỏi: “Nó cónghe lời không?”

Hầu cười không nói chuyện,chỉ thúc cá lớn, linh hoạt chạy một vòng quanh thuyền. Tiểu Yêu không khỏi vỗtay ủng hộ, cười nói: “Cái này hay thật, về sau ta cũng tìm một tọa kỵ như vậy,sẽ không cần bơi lội vất vả nữa.”

Chuyên Húc chế giễu:“Đừng có nằm mơ, dựa vào linh lực của muội mà có thể chế ngự loại ngư quái nàysao? Nói muội làm điểm tâm còn dễ nghe hơn.”

Tiểu Yêu thở dài, cũngđúng.

Hầu một tay nắm dâycương, một tay đánh vào thân cá, dò tay vào bụng cá, móc ra một hòn đá quý đỏtươi to như trứng bồ câu, dùng nước biển rửa sạch máu bẩn, nhảy lên thuyền.

Hòn đá quý màu đỏ đó óngánh trong suốt, tỏa ra tia sáng lộng lẫy dưới ánh mặt trời. Mắt Hinh Duyệt sánglên, nói với Hầu: “Hầu ca ca, có thể chuyển nhượng nó cho ta không?” Tuy nàngnói rằng chuyển nhượng, nhưng nàng hiếm khi mở miệng muốn thứ gì đó, với tínhtình của Hầu, khẳng định sẽ trực tiếp cho nàng.

Nhưng, Hinh Duyệt thậtkhông ngờ, Hầu áy náy cười cười, nói: “Viên ngư đan đỏ này có ích với ta, trởvề ta sẽ bảo người tìm cái khác cho cô.”

Hinh Duyệt miễn cưỡngcười, không nói gì nữa, đi đến bên cạnh Ý Ánh, cùng nhìn mặt trời mọc trên mặtbiển.

Người đã về đủ, ChuyênHúc hạ lệnh lái thuyền, thuyền chạy về phía bến tàu Doanh Châu.

Hầu tiến vào khoangthuyền đi rửa mặt thay quần áo, Tiểu Yêu hỏi Phong Long: “Đó là loại đá quý gìvậy?”

Phong Long cười nói:“Trên thuyền này có người của Đồ Sơn gia, ta không dám nói chuyện về đá quý.”Hắn cao giọng gọi Cảnh đang đứng ở đuôi thuyền tới, “Cảnh, Tiểu Yêu muốn biếtviên đan đỏ trong con cá mà Hầu săn được là loại đá quý gì.”

Cảnh đi đến bên cạnh TiểuYêu, giải thích: “Kỳ thực, nó là nội đan trong ngư quái dưới biển sâu, nội đancủa ngư quái có màu sắc tươi sáng, mọi người căn cứ vào màu sắc đó để gọi là cáđan đỏ, cá đan tím… Cá đan đỏ là thường thấy ngư đan, nhưng trong veo không cómột chút tạp sắc nào như viên kia thì không thấy, cực kỳ hiếm gặp. Ngư đan cóthể làm trang sức, ngọc bội, còn có thể làm thuốc. Nếu ngư đan phẩm cấp tốt,luyện chế thành bảo khí ngậm trong miệng, có thể kéo dài thời gian cho người ởdưới nước.”

Lúc Cảnh nói chuyện, TiểuYêu vốn thất thần, nhưng nghe được câu cuối cùng, nàng đột nhiên có hứng thú,“Như thế nào thì được coi là phẩm cấp tốt? Viên đan vừa rồi có được coi là vậykhông?”

“Màu sắc càng tinh thuần,phẩm cấp càng tốt, viên vừa rồi xem như là ngư đan tốt nhất.”

Phong Long nói với TiểuYêu: “Thứ như thế có thể gặp mà không thể cầu, trở về ta sẽ hỏi ông nội xem.”

Tiểu Yêu vội nói: “Ta chỉthấy nó đẹp nên thuận miệng hỏi thôi.”

Mặt trời mới mọc trênbiển giống như vung rắc ra một thứ bột vàng, lóng lánh vạn điểm sáng, một đànchim biển trắng lượn quanh mặt biển, chợt qua chợt lại.

Trong thoáng chốc, bangười đều ngắm nhìn biển khơi bao la hùng vĩ, yên lặng không nói.

Tiểu Yêu ỷ vào có màn chemặt, len lén nhìn Cảnh.

Cảnh phát hiện ra rấtnhanh, rũ mắt, khéo môi mím lại mang nụ cười. Tiểu Yêu cũng cười, tuy không thểnói thêm dù chỉ một câu, thậm chí không thể đứng quá gần nhau, nhưng lại cảmthấy tâm ý tương thông, vô cùng thân mật.

Thuyền cập bờ, tất cả mọingười xuống thuyền.

Người hầu của Phong Longvà Cảnh đã sớm thu xếp xong hành lý, chuyển tới thuyền lớn của Xích Thủy gia,họ chỉ cần đi lên thuyền là có thể trở về Trung Nguyên theo đường thủy.

Chuyên Húc dẫn Tiểu Yêucáo biệt từng người, trường tụ thiện vũ, năng ngôn thiện đạo là Chuyên Húc,Tiểu Yêu chỉ cần hành lễ, nói lờ cảm tạ, nói lời tạm biệt. (Trườngtụ thiện vũ: Nghĩa đen là ống tay áo dài thì múa khéo, ý là có chỗ dựa dễ thànhcông. Năng ngôn thiện ngữ: khéo nói chuyện xã giao.)

Lúc nói lời từ biệt vớiPhong Long và Hinh Duyệt, hốc mắt Hinh Duyệt hơi đỏ, vừa lên thuyền cùng ca ca,vừa quay đầu nhìn Chuyên Húc. Lúc nói lời từ biệt Hầu, Hầu phóng khoáng ômquyền, xoay người lên thuyền. Lúc nói lời từ biệt Cảnh, Ý Ánh, Chuyên Húc và ÝÁnh là hai người biết ăn nói thì lưu luyến tạm biệt, Cảnh và Tiểu Yêu đều trầmmặc.

Cảnh đi lên thuyền, đứngbên mạn thuyền, nhìn Tiểu Yêu.

Thuyền lái đi, Chuyên Húcvẫy tay với họ, Tiểu Yêu lại chỉ đứng lặng, gió biển thổi màn lụa dán lên mặtnàng, mơ hồ lộ ra gương mặt, váy áo màu vàng, thanh mảnh yêu kiều, giống nhưmột đóa dành dành đang đón gió và ánh nắng mặt trời.

Cảnh vẫn luôn nhìn nàngchăm chú, mãi đến khi nàng biến mất giữa biển khơi, hắn mới chậm rãi nhắm haimắt lại. Tiểu Yêu, Tiểu Yêu…

Chuyên Húc và Tiểu Yêungồi vân liễn trở về Thừa Ân Cung.

Chuyên Húc cởi mũ che củaTiểu Yêu ra, lắc đầu thở dài, “Muội bị A Niệm bạt tai? Ta phải đi xem xem ANiệm bị muội đánh thành cái dạng gì.”

Tiểu Yêu nói: “Vấn đềgiữa hai người bọn muội cơ bản đã được giải quyết rồi, về phần sau này thế nào,liền xem như cơ duyên giữa hai người.”

Chuyên Húc hàm chứa ýcười, nói: “Ta vừa hỏi người hầu trên thuyền, hắn nói với ta đêm qua hắn ngủthiếp đi, muội và Cảnh chơi vui chứ?”

Tiểu Yêu cười nhìn ChuyênHúc, hỏi ngược lại: “Người nào đó ngay cả mạng cũng không cần mà nhảy xuốngbiển, chơi vui không?”

Chuyên Húc phớt lờ nói:“Nếu ta chỉ là một đệ tử bình thường của Hi Hòa bộ, thì dù cô ấy có động tâmđộng ý thế nào, cũng chỉ là chơi đùa với ta thôi. Ta không động tâm, là khôngbiết tốt xấu, ta động tâm, là si tâm vọng tưởng, dù sao cũng là việc vui giảibuồn của cô ấy, bây giờ cô ấy muốn đùa thật, thì mở mắt mong chờ!”

Tiểu Yêu hoang mang hỏi:“Đàn ông các huynh làm thế nào để phán đoán một cô gái thật lòng hay không thậtlòng? Cho dù thật lòng, làm sao biết là thật lòng loại nào? Phải biết rằng thậtlòng cũng chia làm nhiều loại, có thật lòng không có chút khúc mắc nào; có loạithật lòng trải qua tám mươi gian khó thì được, nhưng tám mươi mốt gian khó lạikhông được; có loại thật lòng chỉ có thể cùng chung nghèo khổ; có loại thậtlòng chỉ có thể cùng chung phú quý; có loại thật lòng bình thường không nhìnra, tới lúc hoạn nạn mới lộ rõ; có loại thật lòng bình thường tôn kính bảo vệ,lúc hoạn nạn thì chim bay về rừng. Thế gian này rất nhiều đôi nam nữ sống đếnkhi đầu đã bạc, thực ra vẫn không thấy được là thật lòng toàn tâm toàn ý, khôngthể phá vỡ, hay chỉ là vì chưa vấp phải thử thách mà thôi.”

Chuyên Húc cười rộ lên,“Một chuỗi quanh quẩn của muội thật đau đầu quá. Muội muốn hỏi ta cụ thể phánđoán như thế nào sao, ta cũng không có gì để nói, chẳng qua là cảm giác thôi.Một trái tim nguội lạnh, một đôi mắt thờ ơ, trải qua nhiều điều, tự nhiên sẽthấy rõ ràng.”

Tiểu Yêu hỏi: “Ngộ nhỡnhìn lầm thì sao? Ngộ nhỡ coi loại thật lòng chỉ có thể trải qua tám mươi mốtgian khó như là dù có trải qua trăm mối khó, ngàn mối hiểm cũng không thay đổithì sao?”

Chuyên Húc điềm đạm nói:“Cách đảm bảo không phán đoán sai chính là một trái tim nguội lạnh.”

Tiểu Yêu cười nhăn nhănmũi, “Muội cứ nghĩ huynh có cách gì tốt!”

“Ta không có, ta nghĩngay cả người ông khôn khéo, bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi củachúng ta cũng không có cách nào thật sự nhìn thấu lòng người.”

Tiểu Yêu bất đắc dĩ cườinhạt, “Hiên Viên Hoàng Đế!”

Chuyên Húc nói: “Mộ củabà nội, cha mẹ, cô cô, còn cả bác cả và bác hai đã nhiều năm không có người tếbái, không biết đã hoang vắng như thế nào rồi. Sang năm, vào ngày giỗ của côcô, ta muốn đứng trên đỉnh Triều Vân.”

Trong mắt Tiểu Yêu mơ hồnổi lên nước mắt, gật đầu,