Trường Niệm - Tình Yêu Của Trăng Và Sói

Chương 35: Trấn không tên (2)



“Hai vị là người từphương xa đến đúng không? Đã lâu rồi bổn tiệm không đón tiếp người từbên ngoài tới.” Nàng cũng có hơi hoài niệm.

Tiểu Lang nhận phần thịt từ Tuyết Tĩnh Nguyệt đưa sang, cho vào miệng hỏi bà chủ.

“Tại sao vậy? Ta thấy nơi này không tồi chút nào, hơn nữa quan cảnh của trấn cũng rất đẹp, đáng lí ra phải thu hút được đông đảo mọi người đến mớiđúng chứ?” Đây đều là lời thật lòng, trước giờ nàng đi qua nhiều nơi,nhưng không có nơi nào khí hậu trong lành, mát mẻ đẹp tuyệt như nơi đây. Tiểu Lang cảm khái, thật xứng là thế ngoại đào viên chốn hạ giới.

Nữ nhân thở dài, kéo cái ghế ngồi gần Tiểu Lang, nam nhân cũng ngồi cạnh nàng.

“Này cũng khó trách. Đường vào trấn kì thật có bày bát quái trận nhằm ngănngười ngoài đi vào. Hai vị cũng thấy đó, chúng ta đây đều là những lãobá tánh bình thường muốn sống cuộc sống yên bình, nhưng chỉ muốn thôithì chưa đủ, nhất là khi đất nước này sắp nổi lên một hồi binh đao khóilửa.”

Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt đồng thời ngạc nhiên. Tuyđây không hẳn là thời kì thanh bình thịnh trị, nhưng trong nước tuyệtkhông có bất kì cuộc nổi loạn khơi mào chiến trang nào. Nữ nhân này cưnhiên lại nói ra những lời như vậy, nếu để người khác nghe được rồi đitố giác, nàng chắc chắn sẽ bị khép vào tội làm nhiễu loạn lòng dân, có ý đồ mưu phản, bị chém bêu đầu thị chúng.

“Những lời này không nên tùy tiện nói.” Tuyết Tĩnh Nguyệt cố ý nhắc nhở, nghĩ đến nàng dù saocũng là một người dân hiền lành chất phác không hiểu thế thái thị phi,nếu chỉ vì một phút lỡ lời mà mất mạng thì thật không đáng.

TiểuLang gật đầu tán thành:”Đúng vậy! Vị đại tỷ này, may cho tỷ bọn ta làngười tốt đó, nếu gặp phải người xấu thì đã sớm đem những lời vừa rồicủa tỷ đi báo quan lĩnh chút ngân lượng về ăn chơi cờ bạc rồi!”

Tuyết Tĩnh Nguyệt đảo mắt. Đừng nghĩ ai cũng như nàng!

Nữ nhân nhìn hai người trước sau lớn tiếng bật cười, quay lại nói với nam nhân kế bên.

“Nha, chàng nói không sai! Hai người họ quả nhiên rất thú vị!”

Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt khó hiểu nhìn nhau. Ánh mắt nữ nhân bỗng thay đổi, trở nên sắc sảo dị thường, nhìn Tiểu Lang buông lời đề nghị.

“Muội muội, có thể cho tỷ mượn tay muội được không?”

Tiểu Lang nhoẻn miệng, tuy không biết nữ nhân định làm gì nhưng không thấyđịch ý phát ra từ nàng, vả lại Tiểu Lang rất có thiện cảm với một nhà ba người bọn họ, vậy nên rất hào phóng vươn tay đến chỗ nữ nhân.

“Nếu tỷ không chê tay ta dính mỡ, thì được rồi.”

Nữ nhân cười, lật lại tay nàng. Tiểu Lang thắc mắc, nữ nhân vì sao cứ nhìn chằm chằm vào lòng tay bàn tay nàng mà không nói lời nào, vẻ mặt đămchiêu khó đoán. Nữ nhân im lặng, chốc sau liền nhìn nàng mở miệng.

“Người từ khói lửa sinh ra, sau cùng cũng sẽ trở về khói lửa.” Nữ nhân khẽsiết chặt tay nàng, rũ mắt:”Muội muội, con đường mà muội chọn, đến cuốicùng là đúng hay là sai?”

Nghe nữ nhân nói, thần tình Tiểu Langchợt nghiêm lại, hơi dời mắt nhìn sang Tuyết Tĩnh Nguyệt, thấy hắn nhưcũ lặng nhìn nàng, thu hồi mắt, đáp.

“Chẳng biết là đúng hay sai, nhưng nếu không đi đến cùng thì làm sao biết được đó là sai hay đúng.”Nữ nhân ngước lên ngay lập tức bắt gặp ánh mắt kiên định của Tiểu Lang,có hơi sững người sau liền cười.

"Muội muội, tỷ chúc phúc cho muội!"

Tiểu Lang cười:”Đa tạ tỷ!” Thấy hài đồng chăm chú nhìn nàng, nàng sực nhớ ra một chuyện:”Tỷ tỷ, bé con này là hài nhi của tỷ đi?”

“Phải, sao vậy?” Nữ nhân vuốt má bé con, hỏi ngược lại.

“Cũng không có gì, chỉ là ban nãy chưa kịp hỏi tên bé thì bé đã chạy mất.”

“Ha ha, thật vậy sao?” Nữ nhân cúi xuống xoa xoa hai má bé con ngồi trong lòng, đang làm mặt khó chịu.

“Nương có đặt tên đâu mà biết, hừ!” Hài đồng giận dỗi trả lời, chính nó còn không biết tên nó là gì nữa đây này.

Trước khi Tiểu Lang kịp đưa ra thắc mắc của mình, đã nghe nữ nhân nói.

“Không phải ta không muốn đặt tên cho con, chẳng qua là chưa đến thời điểmthích hợp thôi.” Nữ nhân cùng nam nhân nhìn nhau cười, nam nhân đặt taylên vai nàng, thay nàng tiếp lời.

“Đứa bé cùng cái trấn này, thật lâu vẫn luôn chờ đợi người đến đặt tên cho nó. Nay, cũng đến lúc rồi.”Nam nhân lời nói ẩn ý nhìn thẳng vào Tiểu Lang, ý muốn rõ ràng:”Muộimuội, muội sẽ không phiền chứ?”

Tiểu Lang kinh ngạc chỉ vào mặt mình:”Muội sao?”

“Phải.” Nam nhân và nữ nhân cùng đồng thanh.

“Cái này..” Tiểu Lang gãi đầu, đáng thương nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt cầu cứu.Nàng chưa từng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, người ta đãnói vậy rồi mà con từ chối thì..

Một nhà ba người chuyên chú nhìn nàng, hài đồng là người sốt sắng nhất. Có thể không sao? Đây là cái tên sẽ dùng để gọi nó, nó cuối cùng cũng có tên rồi!

Mong chờ vàoTuyết Tĩnh Nguyệt là vô ích, bởi hắn chỉ cười cảm thông nhìn nàng, chính hắn cũng muốn biết nàng sẽ đặt tên gì cho đứa bé và trấn nhỏ này.

Cầu người chi bằng tự cầu mình, Tiểu Lang đành vắt óc suy nghĩ.

“Trường Niệm..” Nàng buộc miệng nói ra, cùng lúc đó hài đồng cũng nhảy xuốngkhỏi người mẫu thân bé chụp lấy y phục nàng, kéo kéo.

“Cái gìTrường Niệm? Này, tỷ nói thì phải nói cho hết đi chứ.” Đây là cái tên cả đời của nó đó nha, so với chuyện chung thân đại sự còn muốn quan trọnghơn, nàng tốt nhất đừng nghĩ ra cái gì kì quái để gọi nó.

Tiểu Lang dở khóc dở cười nhìn bé con đang kích động, còn mạnh tay vậy nữa thì e là y phục của nàng cũng sẽ rách luôn mất.

“Bình tĩnh nào, chỉ là Trường Niệm thôi!”

“Tại sao lại gọi là Trường Niệm?” Nam nhân lên tiếng hỏi.

Tiểu Lang khép hờ mắt, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì. Dừng lại đôi chút,Tiểu Lang ôm hài đồng lên ngang tầm mắt mình, cười nói.

“Ta hivọng sau này em lớn lên sẽ là một người nhân nghĩa, sống chan chứa cólòng thương người. Và dù đi đến đâu hãy luôn nhớ về nơi mà em được sinhra, em có trọn vẹn tình yêu thương của tất cả mọi người.”

Mắt hài đồng rực sáng, nó “Chụt” mạnh vào má Tiểu Lang một cái thật kêu, nhảy cẩng khắp tiểu lâu, vui mừng hô hoán.

“Ta có tên rồi! Ta có tên rồi! Tên của ta là Trường Niệm! Trường Niệm, Trường Niệm! Thật hay, đó là tên của ta!!”

“Đứa bé nhà họ Tôn có tên rồi?” Một thanh niên làm việc gần đó nghe thấyliền hô lên:”Mọi người ơi, đứa bé nhà họ Tôn có tên rồi! Có tên rồi!”

“Thật sao?” Mấy cô mấy bác đang bày bán rau củ cũng nháo nhào cả lên, cảngười bán và người mua đều tranh nhau xông vào tiểu lâu hỏi loạn xạ.

“Tên của đứa bé là gì? Tên của trấn ta là gì? Thím Tôn, bác Tôn, hai người mau nói đi chứ?”

“Bé con, bé con. Lại đây, huynh có kẹo cho muội này! Mau nói huynh nghe, tên của muội là gì?”

“Cảm tạ trời phật, cảm tạ trời phật! May mắn ta còn sống đủ lâu để nhìn thấy ngày này! Trấn ta cuối cùng cũng có tên rồi!”

“Tôn gia hai người mau nói gì đi, mọi người đã chờ lâu lắm rồi! Rốt cuộc tên của hài nhi và trấn ta là gì?”

Một thẩm xách theo giỏ trúc đi chợ mau lẹ hỏi, đám đông vây chật kín tiểulâu đều gật đầu tán đồng, ai cũng muốn nhanh chóng được biết.

Nữnhân nhìn Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt đã nhân hoạn loạn mà chạy đi,trên bàn còn để lại một thỏi bạc. Khéo môi chợt câu lên, cùng nam nhânđứng phía sau giữ đầu vai nàng mỉm cười, đối với mọi người đang trôngngóng nói.

“Tên của trấn ta là..”

“Trường Niệm – Tưởng niệm trường tình? Nàng thật sự đã nghĩ gì khi đặt cái tên đó?”

Chạy được một đoạn Tuyết Tĩnh Nguyệt liền kéo tay Tiểu Lang dừng lại, haingười đứng dưới tàng thụ gần bờ hồ. Tuyết Tĩnh Nguyệt nhìn nàng hỏi, vẻmặt của nàng khi đó, không giống như đơn thuần chỉ đặt bừa một cái têncho có lệ, bên trong chắc chắn chứa đựng điều đó mà hắn chưa biết vềnàng.

Tiểu Lang không nói gì bước đến gần hồ, mặt nước xanh trong thơm ngát hương hoa, tâm bất giác trở nên nhu hoà như dòng chảy.

“Ta muốn được nhớ đến.” Nàng quay lại nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt, trái với vẻmặt kinh ngạc của hắn, Tiểu Lang bình thản nói ra suy nghĩ thật củamình.

“Ta.. muốn được mọi người nhớ đến, dù chỉ là một chútthoáng qua trong cuộc đời họ, dù chỉ như một cái bóng vô hình không tênkhông tuổi, nhưng ít ra ta muốn họ biết, ta đã từng hiện diện ở đó.”Nàng cúi đầu, thanh âm nhỏ dần đến đáng thương:”Ta là có thật, ta “…” đã từng tồn tại trên thế gian này.”

Tuyết Tĩnh Nguyệt không nghe rõ câu cuối của nàng, dường như đó là một cái tên, một cái tên xa lạ màhắn chưa bao giờ nghe đến, cũng không hay biết rằng, chính cái tên đó sẽ gắn liền với hắn suốt quãng đời còn lại.

Ta đang nói gì vậy nè? Dưng không lại xúc động nói ra nhưng lời này. Xúc động đúng là ma quỷ mà!

Tiểu Lang hơi hối hận vì đã lỡ lời nói ra tất cả, cùng hối hận hơn khi vừarồi nàng còn nhắc đến tên thật của mình, may mắn là có vẻ như Tuyết Tĩnh Nguyệt không nghe thấy.

Tiểu Lang còn chưa kịp nghĩ ra gì để giải thích, thì Tuyết Tĩnh Nguyệt đã tiến đến nắm tay nàng kéo đi.

“Gia? Làm sao vậy gia?” Tuyết Tĩnh Nguyệt không đáp lời mà chỉ kéo nàng đếntảng đá gần rìa hồ nước, hắn để nàng đứng đó còn mình thì ngồi xuống,lấy ra con dao bạc nhỏ luôn mang theo bên người, bắt đầu khắc chữ lênthành đá.

Một nét chữ tiếp nối một nét chữ dần dần được họa ra, Tuyết Tĩnh Nguyệt đang khắc tên nàng lên mặt đá.

“Một ngày nào đó thế nhân có thể sẽ quên đi chúng ta, nhưng sông núi nướcnon nơi đây sẽ lưu lại mãi mãi, tên nàng và tên ta, chúng ta đều đã từng tồn tại trên thế gian này.” Tuyết Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu lên cười vớinàng.

“Gia à!” Tiểu Lang cảm động ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìnhắn khắc xuống cái tên “Tuyết Tĩnh Nguyệt” song song với “Tiểu TiểuLang”. Rõ ràng là cảm động đến muốn khóc, thế nhưng lời nói ra miệng lại nghịch ngợm vô cùng:”Không ngờ gia muốn ở cùng ta đến vậy, ngay cả chết cũng muốn cùng ta chôn chung một bia mộ.”

Tuyết Tĩnh Nguyệt hônnhẹ lên trán nàng, kéo ra nụ cười nhẹ như sớm mai:”Chỉ cần có nàng, nơinào ta cũng nguyện cùng đi! Dương gian nhân thế hay âm ti địa ngục, đềuđi theo bồi nàng!”

Mặt Tiểu Lang nháy mắt phát đỏ như mông khỉ,bối rối đưa tay đẩy Tuyết Tĩnh Nguyệt đang áp sát nàng ra, lúng túng như gà mắc tóc đứng lên, lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Ai, Ai.. Ai muốn đi cùng gia chứ! Ta, Ta.. Thôi ta đi đây!”

Tiểu Lang ôm hai má sắp bốc khói của nàng bỏ chạy, Tuyết Tĩnh Nguyệt cườiđứng lên đuổi theo nàng. Hai người một trước một sau, ngươi chạy tatruy, đem hai bóng người kéo dài hòa lẫn vào nhau.

Trường Niệm – Trường trường niệm niệm

Đất đá vô tri dậy tình người.