Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 89: Đó là nước mà thầy giáo Tiểu Lâm đã uống



Trong thùng rác có bảy tám lọ rỗng, đều là thức uống từ Côn Luân, Lão Lâm tự mình tịch thu cũng tự mình hưởng thụ luôn. Hậu quả ăn lén đồ ăn vặt của con trai vượt quá mong muốn, ông nằm giữa chuyện muốn xỉu và không xỉu, cuối cùng vẫn kiên cường ổn định!

Lâm Thủ Mặc thẳng tắp ngồi trên sô pha, kinh hoảng đờ đẫn nghĩ: tôi là yêu quái, tôi là một thân cây, tôi xanh rồi.

A, thật đáng sợ.

Nhà Quý Minh Lãng đã về phòng 1301 trước. Lâm Cạnh ôm bả vai Lão Lâm, thật cẩn thận hỏi: “Ba, ba không sao chứ?”

Lâm Thủ Mặc tâm tình phức tạp, nói không nên lời: con thấy ba bây giờ rất không sao sao?

Lâm Cạnh an ủi: “Lúc con vừa nảy mầm cũng như vậy, thích ứng được thì tốt ạ.”

Lâm Thủ Mặc cố vấ:n “Con tốn bao lâu thời gian để thích ứng?”

Tiểu Lâm thuận miệng trả lời, tầm năm phút đồng hồ.

Lâm Thủ Mặc: “……”

Bản thân là chủ nhà, là trụ cột, hẳn phải là gặp biến bất kinh, sừng sững không ngã, làm tấm gương cho con trai mình, nhưng năm phút cũng không khỏi cũng quá ngắn, thằng nhóc thúi này thật sự không nói bừa chứ?!

Lâm Thủ Mặc nhìn vợ mình đang pha trà trong phòng khách, tiếp tục hỏi:“Vậy mẹ con nảy mầm khi nào?”

Lâm Cạnh do dự một chút, quyết định vẫn để Lão Lâm tiếp thu hiện thực luôn một lần: “Mẹ con không phải cây, mẹ là một con chim.”

Lâm Thủ Mặc lần thứ hai choáng đầu hoa mắt.

Hỏi: Chuyện càng vô nghĩa hơn chuyện mình là thân cây là chuyện gì?

Đáp: Vợ mình là một con chim.

Điều này nhất định không phải sự thật.

Lâm Cạnh lại nói tiếp:“Dì Khương cũng là một con chim.”

Lâm Thủ Mặc hoảng sợ.

Ông run rẩy hỏi:“Vậy nhà Quý tổng kế bên cũng là chim?”

“Không ạ.” Lâm Cạnh trả lời, “Bọn họ là Kỳ Lân.”

Tam quan Lâm Thủ Mặc ầm ấm sụp đổ điên cuồng xoay qua xoay lại, đại não cơ bản trống rỗng, nói chuyện cũng lộn xộn: “Trên thế giới này có người là người không?”

“Có ạ, số lượng con người vẫn nhiều hơn yêu quái.” Lâm Cạnh đỡ lấy bả vai Lão Lâm, “Nhưng đầu tiên ba phải tiếp thu chuyện mình là yêu quái, sau đó mới có thể tiêu hóa tri thức mới.”

Lâm Thủ Mặc ở trong gió hỗn độn đối diện với con trai:“Con dùng thời gian bao lâu để học kiến thức yêu quái, cũng là năm phút đồng hồ?”

“Không ạ, con chưa bắt đầu học.” Thầy giáo Tiểu Lâm lúc này sửa lộ trình lại, phi thường đáng thương mà nói, “Tiểu yêu quái khác đều là được ba mình dạy.”

Phụ thân Lão Lâm vô cùng yêu thương con trai quả nhiên mắc câu, con trai mình tại sao có thể chịu ủy khuất này? Vì thế đập lên ngực một cái: “Con chờ, ba liên đi học!”

Lâm Cạnh ôm cổ ôn:g “Vậy ba đã tiếp thu chuyện mình là cây long huyết thụ sao? Long huyết thụ, nghe tới có phải siêu ngầu hay không ạ, so với thiên nhãn còn ngầu hơn nhiều.”

Ngầu hay không ngầu thì để sau, Lâm Thủ Mặc lại nghĩ tới một chuyện khác “Mẹ con là chủng loại chim gì?”

“Ba đoán thử đi.”

Lâm Thủ Mặc cân nhắc một chút, thích cào người thì là chim gì, chẳng lẽ là một con chim sẻ điên cuồng hay phẫn nộ.

Thương Vi bưng bình trà mao tiêm mới pha đi ra.

“Nhiệm vụ của con đến đây là hoàn thành.” Tiểu Lâm vỗ vỗ Lão Lâm, “Ba nói với mẹ con đi, con về phòng ngủ đây.”

“Đợi chút!” Lâm Thủ Mặc gọi con trai lại, duỗi tay chỉ vào quả đầu màu xanh tươi tốt của mình, khẩn trương hỏi, “Làm sao để trở về?”

Lâm Cạnh: “…… Thực xin lỗi con không biết.”

Lâm Thủ Mặc: Được ba hiểu, tiểu yêu quái khác đều là được ba mình dạy, ba xin lỗi con.

Lâm Cạnh trấn an: “Nhưng chú Quý nhất định có biện pháp, đợi lát nữa chúng ta đi hỏi chú ấy, thật sự không được thì còn có thể đến bệnh viện yêu quái.”

Lâm bác sĩ đối với hai chữ “ Bệnh viện” có một sự tin tưởng tự nhiên, vừa nghe yêu quái cũng có bệnh viện dành riêng, nhất thời không còn lo lắng một đầu xanh xum xuê của mình nữa. Lâm Cạnh trở lại phòng ngủ, trước tiên nhắn WeChet cho Quý Tinh Lăng thông báo tất cả đã ổn, sau đó liền ngồi xổm ở cửa rất nghiêm túc đi nghe trộm.

“Con trai nói em là một con chim.”

“Ừ.”

“Con chim gì?”

“Anh hy vọng em là chim gì?”

Lâm Thủ Mặc: “……”

Vì sao lúc này cũng có thể có câu hỏi sắp toi mạng như vậy?

Thương Vi kỳ thật cũng rất hoảng, không yên tâm: “Lão Lâm, nếu em biến trở về nguyên thân, anh có thể bảo đảm sẽ không tại chỗ hôn mê, hoặc là tinh thần phân liệt không?”

Lâm Thủ Mặc nghĩ thầm, anh cũng đã xanh rồi thì còn tư cách gì mà phân liệt.

Vì thế ông liền nhìn thấy một con chim có hai màu xanh đỏ, là yêu quái chân chính, phần đuôi thật dài, lướt qua giây lát trong phòng khách, rồi rất nhanh l biến trở về hình người.

Thương Vi khẩn trương nhìn ông xã.

Lâm Thủ Mặc nắm chặt ghế sô pha gắt gao, đã sắp kéo rách thành một lỗ!

Tôi vừa mới nhìn thấy gì!

Toi đã nhìn thấy gì!

Bà xã của tôi thật sự biến thành một con chim!

A!

Mình có phải say nắng hay bị uống thuốc ảo giác không!

110! 110!

Thương Vi quơ quơ tay trước mặt ông: “Lão Lâm.”

Không hề phản ứng.

Lại quơ quơ: “Lão Lâm.”

Vẫn là không hề phản ứng.

Mắt thấy hai mắt chồng mình đã thất thần, thân thể cũng lung lay chuẩn bị ngất đi. Thương Vi cái khó ló cái khôn: “Lâm Thủ Mặc chính anh cũng là yêu quái, dựa vào cái gì ghét bỏ em cùng con trai!”

Lâm bác sĩ nháy mắt không hôn mê nữa, vấn đề liên quan đến hài hào của gia đình nhất định phải nói rõ ràng: “Anh sao có thể ghét bỏ em cũng con trai!”

“Không chê anh choáng cái gì!”

“…… Anh đột nhiên biến thành yêu quái, chẳng lẽ anh không cần một chút thời gian để tiếp thu chuyện này?”

“Ngất xỉu có trợ giúp tốc độ tiếp thu nhanh hơn không?”

“…… Ai nói anh muốn hôn mê, anh không phải chỉ choáng thôi sao.”

Lâm Cạnh một bên nghe, một bên lại nhắn WeChat cho Quý Tinh Lăng, ba tôi trước mắt vẫn đang ổn.

Cuối cùng cũng là Quý Minh Lãng mời tổ chuyên gia từ bệnh viện Thước Sơn lại để giúp Lão Lâm thu một đầu lá cây xanh ngắt, lại đưa cho ông một quyến sổ tay liên quan đến thực vật.

Đêm đã muộn.

Quý Tinh Lăng không yên tâm, cho nên vẫn trốn “Ầm” lại. Hai người cùng nhau chui vào trong ổ chăn, Lâm Cạnh nhỏ giọng nói: “Ba tôi hình như vẫn còn ổn, phòng tuyến của ông ấy không yếu như tôi nghĩ.”

“Có chỗ nào cần giúp hay không?”

“Không.” Lâm Cạnh suy nghĩ một lúc, “Cậu lần sau đừng có tùy tiện nói như vậy.”

Quý Tinh Lăng biết cậu đang nói cái gì, nhưng không tính đồng ý, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nhấn mạnh, tôi còn không phải vì để cho cô chú ba mẹ tôi nhận rõ hiện thực sao, dù sao sớm hay muộn cùng phải nói, không bằng ngày thường nhuận vật tế vô thanh (1) thêm nhiều một chút.

[ (1): đại loại nghĩa là những việc nhỏ âm thầm xảy ra không ai hay. Câu này trong bài Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ. ]

“Cậu còn biết nhuận vật tế vô thanh.”

“Bài thơ đơn giản như vậy, đừng khinh thường người được không!”

Lâm Cạnh cười: “Ừ.”

Quý Tinh Lăng xoa xoa đầu cậu: “Ngủ đi, cậu ngủ tôi liền đi.”

Lâm Cạnh ôm bạn trai của mình, cảm giác ấm ấm quanh mũi còn có mùi hương bưởi ngọt, không buông tay ra được.

Quý Tinh Lăng nhân cơ hội nói: “Cậu nói xem, tôi có phải nên nhuận vật tế vô thanh hay không, để cô chú ba mẹ tôi tiếp thu một chút?”

“Ừ.” Lâm Cạnh chôn mặt vào ngực đối phương, “Quý Tinh Lăng cậu mưu tính thật sâu xa.”

Tinh ca cẩn thận cân nhắc vài giây, cảm thấy câu này hình như không phải trào phúng.

Vì thế siêu khoe khoang, không sai, tôi chính là phi thường cơ trí, mưu tính cực kì sâu xa.

Cậu yên tâm, tương lai tôi nhất định sẽ ngả bài chuyện này rõ ràng!

Lâm Cạnh tương đối lo lắng tình trạng cha mình, suốt một đêm cũng không ngủ ngon được, mới 7 giờ đã rời giường.

Lâm Thủ Mặc thức dậy sớm hơn một tí, hôm nay ông không có việc, đang ở phòng bếp pha cà phê.

“Ba.” Lâm Cạnh dựa cả người vào lưng ông, “Ba thế nào?”

“Chỉ cần nơi này không cóvấn đề.” Lâm Thủ Mặc chỉ chỉ đầu mình, “Thì còn ổn.”

Ông tối hôm qua đã lướt qua tư liệu được lưu lại ở bệnh viện Thước Sơn, cũng hiểu biết thô giản về thực vật, còn phi thường cẩn thận đi đọc phần chăm sóc thực vật —— tuy rằng trong nội tâm Lão Lâm vẫn suy sụp như cũ, sẽ thường xuyên nhớ tới, a, tôi là yêu quái, tại sao lại như vậy, thật đáng sợ, rất muốn hôn mê! Nhưng lại không thể, nếu mình hôn mê, con trai cũng vợ làm sao bây giờ, vì thế tiếp tục kiên trì xem, đây gọi là tình thương của cha như núi Thái Sơn, trường hợp quả thực cảm động.

Lâm Cạnh tự đáy lòng khen ngợi: “Lão Lâm, ba thật là vĩ đại.”

Lâm Thủ Mặc khiêm tốn: “Bình thường, được rồi, mẹ con cũng nói như vậy.”

Đột nhiên từ con người biến thành yêu quái, có rất nhiều chuyện đều phải học từ đầu. Bởi vì Lâm Cạn hcòn phải thi đại học, ủy quản yêu đặc biệt phê chuẩn cho cậu lùi đợt kiểm tra, nhưng Lâm Thủ Mặc thì phải lập tức học kiến thức yêu quái, nhưng may mắn, phu nhân của ông là yêu quái, hàng xóm cũng là yêu quái, cả nhà bạn tốt Lưu Đại Kỳ cũng là yêu quái, nên có thể có được rất nhiều trợ giúp.

Sau một đoạn thời gian rất dài, trong phòng 1302 đều là kiểu này.

“Bà xã, anh lại xanh rồi!”

“Lâm Thủ Mặc anh có thể đổi từ ngữ miêu tả khác được không!”

Cũng khá hài hòa.

Trường cấp ba Sơn Hải, lầu Bạch Trạch chưa gì đã dựng lên thẻ đếm ngược bắt mắt, 300 ngày, thoạt nhìn rất dài, nhưng tất cả giáo viên đều nói, thất sự chỉ là trong một chớp mắt.

Phòng học lớp 12-1 cũng có dán một câu chữ khích lệ, “Hôm nay một nắng hai sương, ngày mai thực hiện được ước mơ”. Vốn cũng chỉ là câu khẩu hiệu bình thường, nhưng cố tình là do tay Lâm Cạnh làm, như vậy đối với Quý Tinh Lăng mà nói, ý nghĩa một chút cũng không giống, mỗi lần nhìn đến đều cảm thấy là thầy giáo Tiểu Lâm đang nói ẩn dụ, ý nói cho mình chỉ cần cố gắng một nắng hai sương, sau khi thi địa học liền có thể thực hiện được ước mơ ở chung tốt đẹp —— còn có ly do gì mà không học cho tốt nữa?

Thành tích thi tháng của đại thiếu gia đã có thể ổn định bảo trì trên 500 điểm.

Học sinh lớp 12 có ít người chọn ký túc xá, Cát Hạo cũng đi tìm một căn hộ hai phòng gần trường. Sáng chủ nhật, một nhóm người giúp cậu ta dọn hành lí đến phòng cho thuê. Không như Quý Tinh Lăng nghĩ lúc đầu, căn phòng của Cát Hạo khá sạch và ấm áp, đi đến trường chỉ tốn năm phút, tâm tư liền bị lung lay, để sát vào nhỏ giọng nói: “Này, không bằng chúng ta cũng dọn lại đây, cậu cảm thấy thế nào, đi đến trường cũng đỡ tốn thời gian.”

Lâm Cạnh để cái vali trong tay mình xuống: “Cô sẽ không đồng ý, nơi này cũng không có Bạch Trạch.”

“Chú Bạch Trạch đã sớm về quê, chẳng qua chú ấy sợ mẹ tôi đuổi đến cửa, cho nên mới luôn nói rằng mình đang ở Cẩm Thành.” Quý Tinh Lăng dựa vào tủ ăn táo, “Chỉ vài tuần trước, ủy quản yêu kiểm tra lại mới phát hiện ông ấy đã về nhà từ lâu rồi.”

Lâm Cạnh cười: “Cô phản ứng thế nào?”

“Lúc đầu cũng rất suy sụp, luôn cảm thấy tôi sẽ rớt về con điểm 300, nhưng không phải thành thích gần đây của tôi vẫn ổn sao, bà ấy cũng an tâm lại, cho nên cậu muốn dọn đến không?”

“Không muốn.” Lâm Cạnh rửa tay sạch sẽ, “Ngọt không, cho tôi cắn một miếng.”

Quý Tinh Lăng đưa quả táo đã bị gặm một nữa qua, siêu tự nhiên.

Cát Hạo vừa vặn ôm một chồng sách lại, sau khi nhìn thấy nghĩ thầm: Xong rồi, Tinh ca tám phần là muốn bị đánh!

Kết quả Lâm Cạnh nhận lấy lại càng tự nhiên hơn cả Quý Tinh Lăng, một bên ăn một bên đến nơi khác giúp.

Cát Hạo mông lung như một trò đùa: Mình vừa nhìn thấy gì, Lâm ca không phải có khiết phích sao, vì sao có thể chịu đựng được táo mà người khác đi ăn qua?

Quý Tinh Lăng xoay người thoáng nhìn tên đàn em của mình, vỗ lên đầu cậu ta một cái, siêu khoe khoang: “Mày thì biết cái gì, tao siêu sạch sẽ.”

Vu Nhất Chu xuống siêu thì dưới lầu mua chổi cây lau nhà cùng các đồ dùng cần thiết hằng ngày cơ bản đã đủ hết. Cát Hạo vốn muốn mời mọi người đi ăn lẩu, kết quả không khỏi trùng hợp, 5 giờ chiều một trận gió lớn thổi mây đen tới, một giây trước coòn đang sáng sủa quang đãng, một giây sau mưa đã ầm ầm kéo tới, mưa to như trút nước.

Cát Hạo đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn những hại mưa lớn đập vào cửa kính: “Hiện tại kêu cơm hộp có thể có chút quá phận hay không, tớ cảm giác có khi người giao hàng sẽ bị cuốn đi luôn.”

Lâm Cạnh đột ngột: “Để chúng ta nấu lẩu?”

Quý Tinh Lăng:?

Vu Nhất Chu:?

Cát Hạo kịp thời nói: “Tớ không nấu cơm.”

Lâm Cạnh tuy rằng bản thân cậu cũng là thiếu gia không đụng tay chân vào bếp bao giờ, nhưng cũng vẫn bị sốc trước nhóm thiếu niên cả lẩu cũng không muốn nấu này, việc này cũng không khó khăn mà?

Vu Nhất Chu thân là một đại thiếu gia, chưa từng nghĩ tới việc bản thân phải nấu cơm bao giờ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới thân phận bạn thân của cậu ta, vì thế kịp thời chuyển thái độ: “Cũng được, như vậy đi, em cùng Lâm Cạnh đi mua đồ ăn, hai người ở nhà chuẩn bị.”

Quý Tinh Lăng quả nhiên trúng chiêu: Mua đồ ăn là chuyện của mày sao, chẳng lẽ mày cho rằng tao sẽ nhường cơ hội đi dạo siêu thị thân mật với thầy giáo Tiểu Lâm cho mày sao? Không có khả năng, nằm mơ đi, Tinh ca muốn đích thân đi mua đồ ăn.

Vu Nhất Chu giơ ngón cái, được được, anh đi, anh lợi hại.

Siêu thị ở ngay tầng dưới cùng, không cần dầm mưa lên phố.

Quý Tinh Lăng đẩy giỏ hàng, Lâm Cạnh cầm di động, chọn những món đồ cần thiết, bầu không khí quả thật rất hài hòa.

Quý Tinh Lăng tương đối vừa lòng với chuyện như vậy, một bên nhìn cậu mua đồ ăn một bên thổi phồng: “Không nhìn ra được cậu còn biết những thứ như vậy, cầm bí đỏ vỗ hai lần làm gì, chọn chín hay không chín sao?”

“Không.” Lâm Cạnh tiếp tục chọn củ sen, “Không liên quan đến chín hay không chín, vỗ hai cái để có vẻ tôi tương đối trâu bò.”

Quý Tinh Lăng cảm thấy thầy giáo Tiểu Lâm thật là siêu đáng yêu đến mức phạm quy!

Muốn ấn lên trên kệ điên cuồng hôn hôn!

Lâm Cạnh kịp thời cảm thấy ý đồ bất lương của hắn, bản thân đi đến quầy gia vị, đại thiếu gia không có việc gì để làm, chiếc xe mua hàng quá lớn để chen vào nơi đông người, cho nên hắn chỉ lang thang khắp nơi. Lúc đi ngang qua khu hàng hóa, có mấy cái kệ để hàng là dành cho người lớn, tuy rằng Tinh ca còn chưa có trưởng thành, nhưng bản tình thiếu niên vốn tò mò, nhìn một cái cũng không thành vấn đề, hẳn là có thể hiểu tri thức mới.

Duỗi tay muốn lấy, kết quả một nữ sinh vừa vặn đi tới từ đối diện cũng đẩy một xe đồ dùng sinh hoạt.

Quý Tinh Lăng: “……”

Chương Lộ Văn có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, mặc kệ là bởi xe đẩy đầy đồ, hay là hình tượng của Quý Tinh Lăng hoàn toàn không hợp với đống gia vị đồ ăn thịt, hay là thứ trong tay đối phương…… Thì cô vẫn có chút xấu hổ, càng nhiều lại là không cam lòng, đứng chắn hành lang không nhúc nhích.

Quý Tinh Lăng cũng cảm thấy như gặp quỷ, này mẹ nó gọi là chuyện gì, hắn còn chưa kịp rời đi, Lâm Cạnh đã cầm hai chai gia vị lẩu lại, vừa vặn gặp được —— đã thấy được Chương Lộ Văn, cũng thấy được thứ đồ cay đôi mắt trong tay Quý Tinh Lăng.

Đương nhiên, Chương Lộ Văn cũng thấy được cậu.

“Các cậu……”

Quý Tinh Lăng không để ý, ném đồ mình cầm lại kệ, mang theo Lâm Cạnh rời đi. Hai người sau khi quét mã tính tiền tại máy tự phục vụ, đồ để trong túi không ít, chất chồng lên như núi, chỉ hai người xách thì không được, vì thế liền gọi điện thoại cho Vu Nhất Chu gọi cậu ta tới đón.

Bên cạnh có máy bán kem, Quý Tinh Lăng hỏi:“Ăn không?”

“Không ăn.” Lâm Cạnh chuyển túi mua hàng đến góc tường, miễn cho chặn đường, “Vừa rồi sao cậu lại như vậy?”

“Tôi chỉ nhất thời tò mò, tùy tay lấy.” Quý Tinh Lăng cũng đang hối hận, “Ai biết vừa vặn đụng tới cô ấy.”

Lâm Cạnh mở một cục kẹo cao su: “Ừ.”

“Cậu cảm thấy cô ấy có thể nhìn ra gì hay không?”

“Không biết.” Lâm Cạnh cũng đưa cho hắn một cục, “Không sao, nhà cậu giàu nứt đổ vách, cho dù cô ấy nhìn ra được gì cũng không đi nói bậy được.”

Quý Tinh Lăng dựa vào trên tường, tùy tiện nhai hai cái: “Tôi lúc nãy có phải không nên kéo cậu đi nhanh như vậy hay không, nói không chừng sau khi đứng lại một lúc thì có thể nghĩ ra cái cớ, bỏ qua trường hợp xấu hổ đó.”

“Không cần đứng thêm một lúc.”

“Hửm?”

“Ý chính là lúc tôi mới vừa thấy được các cậu cũng đã biết nên diễn như thế nào.”

“Hửm? Vậy sao cậu không nói gì?”

Lâm Cạnh trả lời “Bởi vì không nỡ để cậu chịu trận.”

Quý Tinh Lăng:?

Kỳ thật Lâm Cạnh biết bản thân vừa rồi căn bản không cần phải nói bất cứ lời gì, chỉ cần giả bộ “Một mình đi dạo ở siêu thị, không cẩn thận đụng vào Quý Tinh Lăng cùng Chương Lộ Văn đứng trước kệ đồ dùng người lớn” với vẻ mặt kinh ngạc là được, đối phương thân là nữ sinh, khẳng định sẽ sốt ruột giải thích chuyện này —— hoặc là dứt khoát thản nhiên cam chịu cũng được, tóm lại cũng không hoài nghi đến chuyện khác.

Nhưng không thể.

Không ok.

Lâm Cạnh suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Quý Tinh Lăng: “Tôi thà rằng đứng trên cột cờ lấy âm thanh khuếch đại cực lớn của lão Ngưu thừa nhận với cả trưởng rằng tôi thích cậu!”

Vu Nhất Chu vừa mới đến:“……”

Ngược lại cũng không cần như thế.

Thầy giáo tiểu Lâm muốn đứng trên cột cờ lấy âm thanh khuếch đại cực lớn của lão Ngưu thừa nhận với cả trưởng rằng siêu thích mình!

Quý Tinh Lăng thành công bị dời đi lực chú ý, hắn ngọt ngào hiện cái đuôi Kỳ Lân không nhìn rõ, đưa tất cả túi mua đồ cho Vu Nhất Chu, còn bản thân nhận lấy thứ trong tay Lâm Cạnh: “Cái thứ này quá nặng, để tôi”

Vu Nhất Chu: hello?

Quý Tinh Lăng vô tình đề nghị:“Mày chỉ cần biến trở về nguyên thân là có thể dùng một lần xách mười mấy túi mua hàng lớn, mày đã nhìn thấy dây phơi rồi đung chứ? Cả một đường dài, cũng không cần lãng phí đôi vai của mày.”

Vu Nhất Chu phục: “Anh lăn cho bố.”

Lâm ca của cậu chưa từng làm việc nhà, không hề có kinh nghiệm mua đồ ăn, lại là người phương bắc, người phương bắc thì các cậu biết mà(?), mùa đông chủ yếu là tích trữ cái trắng, hoàn toàn không có tư tưởng tinh tế như “Mua xương sườn hay lượng thức ăn”, gần như mua về cho Cát Hạo lượng đồ ăn trong cả một tuần. Vu Nhất Chu ôm một túi khoai tây lớn, cảm thấy tay mình cũng sắp gãy tới nên, nhưng lại không thể oán giận, bởi vì hồ bằng cẩu hữu u mê sắc đẹp không có lòng người, đành phải tiếp tục khổ sở làm công nhân khuân vác.

Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, ba người còn chưa kịp đi vào, Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết đã đi ra trước.

“……”

Lý tổng nhanh chóng giải thích: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tớ tới hỗ trợ chuyển nhà!”

Vi Tuyết cũng duỗi tay chỉ chỉ trên lầu “Phòng đó, tớ ở phòng 1109.”

“Trùng hợp, Cát Hạo cũng ở chỗ này, trên lầu hai mươi” Bởi mặt mũi trên lớp, quần chúng cũng không triến khai trêu chọc Lý Mạch Viễn quy mô lớn, hơn nữa còn thân thiện mời, “Bọn tớ tính nấu lẩu, hai người muốn ăn không?”

Quan hệ bọn họ ngày thường rất tốt, một bữa cơm cũng không có gì làm ra vẻ. Cát Hạo cùng Lâm Cạnh trong phòng bếp mở bịch, những người khác hỗ trợ mở tiệc chết rửa chén đũa, bàn ăn tròn vừa lúc ngồi đủ sáu người.

Vi Tuyết nói “Không nhìn ra được bốn người các cậu còn nguyện ý nấu cơm.”

“Nấu cơm thật sự cũng không có gì.” Vu Nhất Chu lúc nào cũng không quên đào hố bạn thân, “Chủ yếu là sau khi ăn xong, Tinh ca còn muốn đi rửa chén, cho nên tương đối hiếm thấy, mọi người nên chuẩn bị vỗ tay, ngàn vạn lần đừng bỏ qua.”

Quý Tinh Lăng lời ít mà ý nhiều:“Lăn.”

Cát Hạo ở bên cạnh tích cực giơ tay: “Tớ rửa tớ rửa!”

Vi Tuyết đề nghị: “Không bằng chơi game quyết định?”

Vu Nhất Chu vỗ bàn: “Không thành vấn đề.”

Quý Tinh Lăng dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu ta, mày không thành vấn đề cái quỷ gì, mày đã có lúc nào chơi game thắng bố chưa, trừ phi thi đấu xem ai có thể tại chỗ đánh mình trở nên bế tác, thì quả thận mày thằng.

Vu Nhất Chu thận long nói tục.

Phòng khách nhỏ vô cùng náo nhiệt, có ăn có đùa có chơi, không khí siêu tốt. Mọi người chơi vài trò chơi nhỏ, Lý Mạch Viễn quang vinh đoạt được quyền rửa chén, Vi Tuyết hận sắt không thành thép, cũng không nhìn kỹ đoạt ly đồ uống gần tay uống một ngụm: “Chơi lại lần nữa.”

Lâm Cạnh chưa kịp cản: “Tuyết tỷ, Coca của tớ.”

Vi Tuyết: “……”

Lâm Cạnh thân thiện đề nghị “Cậu có thể lập tức chạy như điên đến toilet điên cuồng súc miệng, tớ cũng không ngại.”

Vi Tuyết: Không tớ không có biến thái như cậu

Chỉ là có điểm xấu hổ mà thôi.

Quý Tinh Lăng lại suy nghĩ một chuyện khác.

Đó là nước mà thầy giáo Tiểu Lâm đã uống.

Nước mà Long huyết thụ đã uống

Vì thế hắn vỗ vỗ Lý Mạch Viễn: “Ăn xong rồi sao, tan cuộc đi.”

Lý tổng đang cắn thịt viên rõ ràng còn chưa ăn no: “Ai?”

Vu Nhất Chu cũng có chút khó hiểu, đến mức thế sao, lớp trưởng chỉ không cẩn thận uống ly đồ uống của Lâm ca mà anh liền muốn đuổi người ta đi, đây là không phải có chút quá mức tâm thần sao.

Quý Tinh Lăng kéo cánh tay của Lý Mạch Viễn, mạnh mẽ kéo cả người lên:“Tan tan, đợi lát nữa còn có việc.”

“……” Lý Mạch Viễn không rõ nội tình, bị đén lảo đảo, “Được được, tớ đi lấy cặp.”

Vi Tuyết ngồi ở ghế trên không nhúc nhích.

Lâm Cạnh cũng không rõ tình huống—— bởi vì cậu cũng giống như Vu Nhất Chu, cũng không biết Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết là yêu quái, Quý Tinh Lăng vẫn hiểu chuyện, cũng sẽ không tùy tiện nói bí mất của người kháca. Cho nên hắn quơ quơ tay trước mặt Vi Tuyết: “Lớp trưởng?”

Vi Tuyết mặt mũi trắng bệch “Các cậu có thể…… Đi ra ngoài trước không?”