Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 60: Cô hãy ra giá đi!



Giấc ngủ đó của Trâu Tướng Quân thật sâu.

Khi giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, ánhnắng mặt trời vô cùng rực rỡ chiếu vào phòng, chiếu đến nỗi anhkhông thể mở mắt ra ngay được.

Trí nhớ của anh có chút mơ hồ, vụn vặt, anhchỉ mang máng nhớ rằng hình như tối qua mình và Ngụy Nhất đã xảy racãi vã, sau đó đi tớ quán bar uống chút rượu. Những ấn tượng sau đóđề rời rạc, đứt đoạn, không nhớ rõ nữa.

Cơ thể yêu kiều trong vòng tay anh khẽ động đậy.Trâu Tướng Quân biết cái cô Tiểu Trư đó cũng đã tỉnh rồi, lập tứchai mắt trong veo, mang theo chút ý hài hước. Anh quen dùng bộ râu mớimọc của mình cọ cọ lên mặt cô. Ngụy Tiểu Trư quả nhiên là người cómáu buồn, nũng nịu kêu lên “đừng” rồi càng rúc sâu hơn vào trong lònganh.

Một tiếng “đừng” đó lại khiến lòng Trâu TướngQuân cảm thấy râm ran, Trâu Tướng Quân nâng cằm cô lên, định đặt lên môicô một nụ hôn. Định thần nhìn kỹ, người con gái có nước da trắngngần, mái tóc xõa này lại không phải Ngụy Nhất!

Trâu Tướng Quân hốt hoảng, vội vàng đẩy cô tara, tức giận hét lên: “Cô là ai?”.

“Anh Trâu, là… là em…”, chính là Tiểu Thất. Lúcbấy giờ, Tiểu Thất ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trâu Tướng Quân một cái,sóng mắt đong đưa, nửa e ấp xấu hổ, nửa mừng vui hân hoan.

Trâu Tướng Quân thầm nghĩ có điều gì đó khônghay liền bật ngồi dậy, lật tung chăn lên, quả nhiên thấy mình và TiểuThất đều không mảnh vải che thân. Bất chợt cảm thấy trời đất mịtmờ, những giọt mồ hôi lạnh toán túa ra từ sống lưng, Trâu Tướng Quânnhanh chóng bình tĩnh lại, sa sầm nét mặt, nhanh chóng mặt quần áochỉn tề rồi muốn đi khỏi đó. Nghĩ một lát, anh quay người lại, lạnhlùng nói với cô gái trên giường: “Cô hãy ra giá đi!”.

Tiểu Thất với khuôn mặt hạnh phúc đang nhìnTrâu Tướng Quân mặc quần áo, thầm nhủ người đàn ông này bất kỳ lúcnào cũng đầu tuấn tú rạng ngời như vậy. Bất ngờ nghe câu nói khônghề có chút nhân tính đó của anh, cô sửng sốt. Rất lâu sau, cô mớidùng hai tay ôm lấy khuôn mặt, nghẹn ngào nói: “Em biết anh là ngườicủa chị… Em chưa từng mơ tưởng hão huyền… nhưng anh đừng coi em là…loại con gái đó… ngủ cùng anh là do em cam tâm tình nguyện… em… emkhông cần tiền của anh!”.

Trâu Tướng Quân đã mặc xong quần áo, khôi phụclại điệu bộ lạnh lùng như sắc mặt của Diêm Vương, nhìn cô nói: “Cómột số chuyện, tốt nhất nên quên đi, tôi khuyên cô đừng có mơ tưởnghão huyền!”.

Tiểu Thất sụt sùi khóc vài tiếng, ngẩng đầulên, đôi mắt ngân ngấn nước, vô cùng đáng thương: “Em biết tình cảmcủa anh và chị đang rất tốt đẹp, em sẽ không phá hoại tình cảm củahai người… Em sẽ không nói cho chị biết… Em chỉ là, em chỉ là…”.

“Không nói là tốt nhất. Nếu cô cả gan nói ra…”Trâu Tướng Quân nói đến đó, đôi mắt khẽ nheo lại, toát lên những tianhìn hung dữ khiến Tiểu Thất giật nảy cả mình vì sợ.

Tiểu Thất quấn chặt người trong chiếc chăn,nhìn Trâu Tướng Quân, thẫn thờ nói: “Em, em, em biết rồi… em em emtuyệt đối không nói…”.

“Rất tốt.” Trâu Tướng Quân rút ví tiền ra, némmột chiếc thẻ tín dụng lên giường, “Cầm lấy. Mật mã là 21366.Chuyện tối qua, coi như đã xóa sạch! Đừng để tôi nhìn thấy cô thêmlần nào nữa!”. Trâu Tướng Quân rảo từng bước dài, ra tới cửa liềnquay mặt lại, cay nghiệt nói: “Nhìn thấy cô tôi sẽ thấy ghê tởm”.

Tiểu Thất cúi gằm mặt xuống, lặng yên khôngnói, hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn, lòng bàn tay đã có chút mồhôi.

Trâu Tướng Quân bước ra khỏi cửa phòng ngủ, mộtgiọt nước mắt long lanh mới từ khóe mắt của Tiểu Thất rớt xuống,thật sầu thảm.

Trâu Tướng Quân vừa ra khỏi phòng ngủ liền nhìnthấy người mẹ với nước da vừa đen vừa vàng vọt của Tiểu Thất đangđứng trong phòng khách, bày biện các món ăn sáng. Bà vô cùng vuimừng khi nhìn thấy Trâu Tướng Quân, liền vẫy tay gọi anh: “Tiểu Trâu,mau lại đây ăn sáng đi!”.

Đúng lúc Trâu Tướng Quân đang giận dữ, sa sầmnét mặt, anh vờ như không nhìn thấy bà, cũng chẳng buồn cất tiếngchào hỏi, cứ đi thẳng ra cửa rồi đi luôn, mặc kệ bà lão đuổi theo phíasau hét gọi.

Anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này,trốn tránh thật xa người phụ nữ đã cùng anh một đêm ân ái kia, trốntránh thật xa bà lão bệnh tật luôn coi anh là con rể tương lai ấy.

Anh rất hiểu tính cách rắn rỏi khí khái củaNgụy Nhất, nếu để cô ấy biết được chuyện này, chắc chắn cô sẽ tácthành cho anh và Tiểu Thất và không đi theo anh nữa. Trong lòng TrâuTướng Quân thật sự hối hận vì đã có một ngày như vậy, anh như vừa gặpcơn ác mộng. Nhưng sau khi tỉnh lại, tất cả vẫn đã thay đổi, khôngsức mạnh nào có thể xoay chuyển được, thời gian không thể, tiền bạccũng không thể, không thể quay lại được nữa.

Trâu Tướng Quân vẫy một chiếc taxi, loạng choạngđi về nhà. Trong lòng thầm nghĩ, nếu lúc này Ngụy Nhất đang nằm trêngiường ở nhà thì tốt biết bao.

Không ngờ, Ngụy Nhất quả thật đang có ở nhàvà năm trên chiếc giường rộng lớn đó!

Trâu Tướng Quân nhìn Ngụy Nhất với nỗi hổthẹn, cô ấy thò mái đầu nhỏ xinh từ trong chăn ra, cũng đang mở mắtngây người nhìn Trâu Tướng Quân.

“Tiểu Trư, em về rồi à?”, Trâu Tướng Quân xúcđộng hỏi.

Hóa ra, Ngụy Nhất không đi tìm Tô Thích.

Tối qua, khi vừa bước ra khỏi cửa nhà, giólạnh thổi tới, khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Ngụy Nhất thầm nghĩ, dùsao cô và Tô Thích cũng là hai người đã từng có tình cảm, nếu ở bênnhau sẽ luôn khiến người ta nghi ngờ. Trâu Tướng Quân ghen tuông cũng làchuyện thường tình. Nhưng cô lại vô cùng căm hận trước hành động đầybạo lực của Trâu Tướng Quân. Nghĩ lại, hận thì cũng có thể làmđược gì, anh ấy trước sau cũng là chồng mình, chẳng lẽ vừa kết hônxong lại ly hôn? Ngụy Nhất ngồi ở góc khuất nhất trong vườn hoa củakhu nhà, nức nở khóc một hồi rồi lại lặng lẽ trở về nhà. Lúc đó,Trâu Tướng Quân cũng vừa đi ra ngoài, hai người vừa hay bước qua nhau.

Trâu Tướng Quân cả đêm không về, Ngụy Nhất cũngmất ngủ cả đêm, trằn trọc trở mình, trong lòng lại cảm thấy thậtxót xa, vừa hận mình lại vừa nhớ anh.

Ngụy Nhất lặng lẽ cân nhắc suy nghĩ về cảmgiác trong lòng, một âm thanh cất lên nói cho cô biết đó là tình yêu!

Ngụy Nhất nghĩ, mình đã yêu người đàn ông đangđứng trước mặt này rồi.

Thấy Ngụy Nhất ngây người ra nhìn mình, TrâuTướng Quân chột dạ, khẽ hắng giọng một tiếng, bước tới, ấp a ấpúng nói: “Tiểu Trư, hôm qua… có phải là, đã làm đau em không?”.

Ngụy Nhất bật khóc.

Đôi mắt Ngụy Nhất đang mở rất to, chăm chútnhìn thẳng vào Trâu Tướng Quân nhưng nước mắt lại lã chã rơi. Trongvòng một tiếng đồng hồ, Trâu Tướng Quân phải nhìn thấy hai người congái khóc, nhưng người thứ hai lại trong sáng biết bao, những giọtnước mắt ấy cũng khiến người ta ấm ức.

“Tiểu Trư, lại đây!”, Trâu Tướng Quân ngồi xuốngbên cạnh giường, dang rộng hai tay.

Ngụy Nhất do dự một lát, chui từ trong chăn ra,mím môi lại, mang theo chút xấu hổ, sà vào vòng tay, hít hà mùihương bạc hà thanh khiết trên người anh, chợt cảm thấy một cảm giácyên lòng mà trước đây chưa từng có, cô nghẹn ngào trách móc: “Chồng,sao bây giờ anh mới về? Em đợi anh mãi!”.

Ngụy Nhất rất ít khi gọi anh như vậy, thườngngày, cô luôn gọi cả họ lẫn tên anh, rất mất lịch sự. Trâu Tướng Quâncũng đã nhiều lần phản đối chuyện đó nhưng Ngụy Nhất vẫn rất bướngbỉnh, anh cũng chẳng còn cách nào khác. Vì vậy, bây giờ, thấy côgọi một tiếng “chồng”, trái tim anh cũng tê dại đi một nửa, ôm cô vàolòng, xoa xoa mái tóc thơm tho, lại hôn lên khóe mắt của cô, nói: “Bâygiờ chẳng phải là đã về rồi sao?”.

Ngụy Nhất vẫn ở yên trong vòng tay anh, ngướckhuôn mặt nhỏ xinh lên, chớp chớp đôi mắt sáng hỏi: “Ăn cơm chưa?”. TrâuTướng Quân không ngờ Ngụy Nhất lại hỏi câu đó.

Nếu Ngụy Nhất nghi ngờ hỏi “Đêm qua anh đi đâu?”,có thể anh sẽ vì chột dạ, vì xấu hổ mà giận dữ. Trâu Tướng Quânlại ôm Ngụy Nhất vào lòng, xiết chặt, không nói gì nữa. Trong lònganh rất cảm động, rất áy náy, rất xấu hổ, hiềm một nỗi là khôngcó lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Ngụy Nhất chính là khắc tinh của Trâu TướngQuân, ngốc ngếch nhưng lại có thể trừng trị anh khổ đến nỗi khôngthể diễn đạt thành lời.

Lúc ấy, lần đầu tiên, Trâu Tướng Quân có ýthức về sự chung thủy vợ chồng, lần đầu tiên cảm nhận được sứcnặng của cảm giác có trách nhiệm đối với gia đình.

Đó là một niềm vui sướng được nhen nhóm lên từtận đáy lòng, đó là sự mềm mại dịu dàng như tơ lụa của những cây hươngbồ uyển chuyển hết lớp này đến lớp khác trong mảnh ruộng trái tim.

Trâu Tướng Quân lạc giọng nói, “Vẫn chưa ăn”.

Ngụy Nhất lập tức nhảy xuống giường, sau khinhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, cô liền bắt tay chuẩn bị bữa sángcho Trâu Tướng Quân.

Trâu Tướng Quân nhìn theo bóng dáng nhỏ bé bậnrộn của Ngụy Nhất, buồn rầu tự nhủ: Nếu thời gian có thể quay trởlại thì sau khi cãi lộn với Ngụy Nhất, anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ởtrong nhà, lặng lẽ đợi cô quay về. Như vậy sẽ không xảy ra bất cứchuyện gì.

Trong vòng một tháng kể từ ngày hôm đó, TrâuTướng Quân và Ngụy Nhất đều chưa hề xảy ra cãi vã lần nào nữa,sống một cuộc sống vợ chồng bình thường, vợ chồng tôn trọng, yêuthương nhau.

Sau đó nữa, Tiểu Thất đã có thai.

Ngụy Nhất và Tiểu Thất vẫn qua lại thân thiếtvới nhau. Ngụy Nhất phát hiện ra Tiểu Thất có chút thay đổi.

Ngụy Nhất là cô gái có phản ứng chậm chạp, vôtư, qua loa đại khái. Nếu chỉ là những những thay đổi nhỏ, cô nhấtđịnh sẽ không nhận ra. Nhưng sự thay đổi của Tiểu Thất khiến mộtngười chậm chạp như Ngụy Nhất cũng cảm nhận được, có thể thấy rõsự thay đổi đó lớn đến mức nào.

Gần đây, tâm trạng của Tiểu Thất rất không ổnđịnh, lúc thì ủ ê rầu rĩ, lúc lại âm thầm mừng rỡ, nói năng cửchỉ thất thường. Ngụy Nhất đem những hành động đó của Tiểu Thất sosánh với tình cảnh của Nguyệt Nguyệt năm xưa khi còn say đắm yêu Vĩ,phát hiện ra rất nhiều điểm tương đồng.

Không chỉ tính cách trở nên kỳ quái mà thậmchí cả khẩu vị của Tiểu Thất cũng biến đổi thất thường, lúc thìmuốn ăn cái này, lúc lại muốn ăn cái khác. Đến khi có được đồ ăntrong tay, lại thờ ơ hững hờ không muốn ăn nữa. Ngụy Nhất xoa xoa vàobụng cô ta, nửa đùa nửa thật nói: “Em xem, sắp béo thành một vòngtròn rồi đây này!”.

Tiểu Thất cũng sững người, sắc mặt có chútnhợt nhạt, hỏi: “Chị cũng thấy em béo lên sao?”.

Ngụy Nhất đưa tay xoa cằm, đi vòng quanh TiểuThất vài vòng, nghiêm túc nói: “Bởi vì em cao mà, em không nói chịcũng không nhận ra, bây giờ nhìn kĩ lại, đúng là có béo lên mộtchút, nhưng vẫn rất xinh!”.

Tiểu Thất liền không nói gì nữa, lại ngâyngười ra. Một lát sau, Tiểu Thất nắm lấy tay của Ngụy Nhất, làm ravẻ bí mật nói: “Chị, em coi chị như chị ruột của mình, em… em nói mộtchuyện với chị, chị hãy thề với em, tuyệt đối giữ bí mật cho em!Đặc biệt phải giúp em giấu mẹ em và em trai em!”.

Ngụy Nhất thấy thái độ của Tiểu Thất có vẻquan trọng, khuôn mặt thanh tú bỗng trở nên trắng bợt, liên nghiêm túcnói: “Chuyện gì vậy? Em nói đi!”.

Sau đó, bốn từ “Em có thai rồi” tuột ra từ đôimôi nhỏ xinh đỏ hồng của Tiểu Thất.

Ngụy Nhất vô cùng kinh nhạc, cằm suýt nữa thìrơi xuống đất. Cô ngẩn người ra hồi lâu rồi mới sửng sốt hỏi bố củađứa trẻ là ai.

Tiểu Thất mím chặt môi, dù có đánh chết cũngkhông chịu nói, đồng thời kiên quyết muốn giữa đứa trẻ. Ngụy Nhấtkhuyên bảo hồi lâu, quyết tâm của Tiểu Thất vẫn vô cùng kiên định,thề rằng nếu không còn đứa trẻ này, cô thà chết còn hơn. Ngụy Nhấtđành phải hằng ngày chăm sóc cô ta chu đáo hơn.

Tiểu Thất có hiện tượng ngôi thai đi xuống,Ngụy Nhất liền đi bốc cho cô ta mấy thang thuốc bắc. Tiểu Thất kiên quyếtmuốn trả tiền cho Ngụy Nhất, Ngụy Nhất không chịu lấy, Tiểu Thất đaukhỗ nói: “Chị cứ nhận đi, như thế em mới cảm thấy thoải mái hơn mộtchút, em không muốn nợ chị gì nữa”.

Sự đau khổ của Tiểu Thất lúc đó chút kỳ lạnhưng Ngụy Nhất phản ứng chậm chạp, cũng không chú ý nhiều.

Nhưng Tiểu Thất đưa tay tìm kiếm khắp người,cũng chỉ có mười mấy đồng, vậy là cô liền rút từ trong ví ra mộttấm thẻ tín dụng, nói: “Vậy thì thanh toán bằng thẻ đi”.

Ngụy Nhất cầm chiếc thẻ, tiện thể liếc vàođó một cái, sững người, rồi lại lật tấm thẻ một lần nữa, nhìnvào phần ký tên của chủ thẻ.

Tiểu Thất thấy biểu hiện của cô như vậy, vôcùng lo sợ, chỉ cảm thấy như có gai chích sau lưng.

Ngụy Nhất xem đi xem lại một hồi, quả nhiên cầmchiếc thẻ, nghi hoặc nói với Tiểu Thất: “Tấm thẻ này… tấm thẻ nàyhình như là của Trâu Tướng Quân thì phải! Em xem”, cô chỉ vào dấu chữký nguệch ngoạc ở đó, “phần chữ ký của chủ thẻ này chính là chữcủa chị! Chị nhớ, hồi đó ngồi rỗi không có việc gì làm, chị bènmang hết thẻ tín dụng của Trâu Tướng Quân ra ký giúp anh ấy! Ờ, chữcủa chị rất đặc biệt, không thể nhầm được. Nhưng thẻ tín dụng củaTrâu Tướng Quân sao lại ở chỗ em?”. Ngụy Nhất lật đi lật lại tấmthẻ, tự hỏi một mình như vậy.

Tiểu Thất sợ đến nỗi run lẩy bẩy, cố gắngtrấn tĩnh, ấp a ấp úng: “Cái đó… đó là bởi vì…”

“Chị biết rồi!”, Ngụy Nhất bỗng nhiên chăm chúnhìn Tiểu Thất.

“Cái… cái gì? Biết cái gì?”

“Tiểu Thất, không ngờ em lại nghèo đến nhưvậy…” Ngụy Nhất vô cùng đau khổ ôm lấy hai vai của Tiểu Thất, khe khẽvỗ vào lưng cô ta, “Em đã phải mở miệng hỏi mượn tiền một người điêncuồng rồ dại như Trâu Tướng Quân, vậy chắc cuộc sống khó khăn của emđã tới mức cực điểm rồi! Chị quả là một người chị vô tráchnhiệm!” Sau đó, cô ngước mắt lên nhìn ngọn đèn treo trên trần nhà,nặng nề than thở một hồi.

Tiểu Thất suy nghĩ thật ngây thơ, cô muốn lénlút để đứa trẻ chào đời. Nhưng điều cô lo sợ nhất chính là bị mẹđẻ phát hiện ra bí mật đó.

Nhưng trên thế giới này chẳng có bức tường nàolại không thông gió cả, cũng chẳng có bờ sông nào lịa không làm ướtgiày của khác sang sông. Mẹ của Tiểu Thất dù sao cũng là một phụnữa từng tám lần sinh nở, đó dường như đã trở thành công việc chínhtrong cuộc đời bà, Tiểu Thất còn non trẻ, chuyện có thai sao có thểche giấu được mẹ mình. Đến giữa tháng thứ hai của thai kỳ, TiểuThất liền bắt đầu ăn dở, rất thích những đồ ăn chua, cay. Mẹ TiểuThất mặc dù chân yếu tay chậm nhưng thị lực lại vô cùng tinh tường,chỉ nhìn thoáng một cái là biết ngay con gái yêu quý của mình đangmang thai.

Mẹ của Tiểu Thất khá phẫn nộ, cứ đi đi lạilại trong nhà vài vòng, sau khi hằn học nhắc đi nhắc lại mấy lần câu“gia môn bất hạnh” thì chỉ thẳng vào mặt con gái mà mắng chửi:“Mày… mày nói đi! Đứa trẻ trong bụng mày là của đứa nào hả?”.

Tiểu Thất nước mắt vòng quanh, ngồi trên ghế sôpha, nhất quyết không chịu lên tiếng.

“Được lắm, còn muốn bảo vệ nó nữa đấy! Đồcon gái mất nết, xúi quẩy! Mày có biết đó là chuyện động trời nhưthế nào không? Mày nói đi! Có phải là của Trâu Tướng Quân không?”, bàgiậm cây gậy chống tạo ra âm thanh chói tai.

Tiểu Thất vẫn không nói gì, lần này coi như côđã mặc nhận.

Mẹ của Tiểu Thất lại chĩa mũi dùi về phíaTrâu Tướng Quân, nói rằng nhìn bề ngoài cứ tưởng anh là người áokhăn chải chuốt, thực ra chỉ là hạng người đội lốt thú. Bà chửimắng một hồi, cơn giận dữ đã nguôi ngoai một chút, gặng hỏi con gáimột cách kỹ càng: “Chuyện con có thai, Trâu Tướng Quân có biếtkhông?”.

Tiểu Thất hoảng sợ lắc đầu, nước mắt lập tứctrào ra.

Khó khăn lắm mẹ của Tiểu Thất mới kiềm chếđược, ngọn lửa giận dữ đang bốc lên thận đỉnh đầu, bà nghiến răngmắng con gái: “Đồ con gái mất nết! Tại sao mày không nói với nó? Nódựa vạo cái gì là không chịu trách nhiệm chứ? Đám cưới tổ chứcluôn bây giờ hay đợi tới sang năm, lễ cưới tổ chức ở thành phố B hayvề quê hương ta tổ chức, nó cũng phải nói cho rõ ràng chứ!”

Tiểu Thất nghe thấy hai từ lễ cưới, liền sợđến nỗi giật nảy cả người, bật khóc thành tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nóinữa! Đứa trẻ này là do con muốn sinh ra, con cũng không muốn nói choanh ấy biết! Cứ để một mình con nuôi đứa trẻ! Con xin mẹ đấy, mẹơi!”.

“Mày!” Mẹ Tiểu Thất vô cùng tức giận, giơ câygậy chống lên định đánh, nghĩ tới việc con gái giờ đây bụng mang dạchửa, cuối cùng lại kiềm chế, hổn hà hổn hển thở từng hơi dài. Saukhi bình tâm, bà nói: “Mày gọi điện ngay cho Trâu Tướng Quân và nóichuyện này với nó. Nếu không, đứa trẻ trong bụng mày không cần phảiđến bệnh viện xử lý, tao sẽ cho nó một gậy, đến lúc đó thì ngaycả đứa con gái không biết xấu hổ như mày cũng được xóa bỏ luônđấy!”.

Tiểu Thất không còn cách nào khác, đành muốimặt gọi điện cho Trâu Tướng Quân. Gọi mấy lần, Trâu Tướng Quân mớichịu bắt máy, vừa nói tới hai từ có thai, anh chỉ lạnh lùng nói:“Bỏ đi”, rồi cúp máy.

“Anh ấy cúp máy rồi”, Tiểu Thất nói khẽ.

“Mày… mày tìm được người đàn ông tốt nhỉ! Tao,cái bà già này thật sự bị mày làm cho tức chết mất thôi! Hự… hự…”Mẹ Tiểu Thất tức đến nỗi đưa tay ôm ngực, không thể thở được, TiểuThất sợ hãi vội vàng chạy tới, vỗ nhẹ lên lưng mẹ.

Mẹ Tiểu Thất nhìn con gái đang giàn giụa nướcmắt, điệu bộ thật đáng thương thở dài não nề: “Con ạ! Con còn quátrẻ, chưa hiểu hết về lũ đàn ông! Con là cô gái tốt, trong sáng, lạixinh xắn thế kia, con vội vàng trèo lên giường của nhà người ta làmgì? Bây giờ bụng tướng lên rồi, có mất mặt không hả? Mẹ không phảilà người ham tiền của, không phải là người đòi hỏi anh ta phải bàytiệc cưới như thế nào, nhưng cũng phải hợp tình hợp lý chứ! Bây giờđã có con rồi, lễ cưới không thể không tổ chức được! Nó thậm chícòn không chịu xuất hiện nữa, thế là thế nào? Nó muốn thế nào hã?Không chịu thừa nhận? Trốn tránh trách nhiệm? Liệu có phải nó thấychúng ta là người nhà quê thì dễ bắt nạt hay sao?” .Bà nói đến đólại kích động hơn, năm tay Tiểu Thất, hằn học nói: “Tiểu Thất, đừngsợ, ngày mai đưa mẹ đến công ty Trâu Tướng Quân, cũng ta đến tìm lãnhđạo của nó!”.

Trâu Tướng Quân là Chủ tịch hội đồng quản trịcủa Tập đoàn La Thái Tông, trên anh làm gì còn lãnh đạo nào nữachứ.

Tiểu Thất muốn khóc mà không thể rơi nước mắt,nhưng sự kiên quyết của mẹ khiến cô không biết phải làm thế nào.

Mẹ Tiểu Thất nhìn bộ dạng hèn kém của con,đầy một bụng tức giận, buôn một câu thề độc: “Nếu ngày mai mày khôngdẫn tao đi tìm nó, tao… tao… tao đập đầu chết ngay trước mặt mày, đigặp hồn ma của bố mày để nói cho ông ấy biết, con gái của ông ấyđã làm chuyện mất mặt như thế nào!”.

Tập đoàn LaThái Tông, Ngụy Nhất đã từng dẫn Tiểu Thất qua đó, cô vẫn còn nhớđường.

Tiểu Thất bất đắc dĩ đành phải đưa mẹ tớiđó.