Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 172



《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》 có thiết đặt nội dung rất khác với bộ đầu, trước hết là tại góc nhìn thời gian, bộ phim này giảng thuật câu chuyện tận năm năm sau; thứ hai là vấn đề nhân vật biến động, trong bộ phim hậu truyện này, nam chính biến thành Cừu Phục, bắt đầu kể lại câu chuyện cuộc đời của y.

Ở cuối bộ một, câu chuyện đã phát triển đến cảnh tượng năm năm sau.

Nam chính Kha Nguyên Vũ do Tần Bác Dung đóng đã nhận được sự tín nhiệm của Đại đương gia Hồng Nghĩa hội, lên như diều gặp gió, thu phục nhân tâm thay thế Cừu Phục trở thành Nhị đương gia được người người kính ngưỡng. Sau khi con trai ruột và con nuôi Cừu Phục lần lượt chết đi, Đại đương gia tâm thần mệt nhọc, không quá bốn năm bệnh nặng qua đời, Kha Nguyên Vũ đương nhiên trở thành Đại đương gia.

Sáu năm trước Kha Nguyên Vũ chỉ là một thằng nhóc nghèo Đại Lục vừa thành công vượt biên đến Hương Cảng hoa lệ, cái gì cũng đều không hiểu, sáu năm sau lại trở thành Đại đương gia của bang phái lớn nhất Hương Cảng. Nhân sinh chính là khúc chiết thống khoái như vậy, tràn đầy kích thíc cùng nguy hiểm, cũng là mị lực của bộ phim 《Tiếng vọng nơi góc biển》.

Mà ở 《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》, câu chuyện bắt đầu ngay khi Hồng Nghĩa hội nội loạn, cho dù Kha Nguyên Vũ có uy vọng cực cao, những thành viên trẻ của xã đoàn đều phi thường sùng kính hắn,thế nhưng ở thế hệ trước vẫn còn rất nhiều người không phục, có thể nói là nội đấu bang phái vô cùng nghiêm trọng.

Ngay lúc đó, một nhóm thuộc hạ nhỏ của Hồng Nghĩa hội bị người tận diệt khiến Kha Nguyên Vũ chú ý. Ngay tiếp theo, người đàn ông đáng sợ đã bị chặt một tay ném xuống biển, biến mất tròn năm năm kia lại xuất hiện.

Sở Ngôn vừa đến đoàn phim đã bắt đầu hóa trang, không lâu sau Tần Bác Dung và Liễu Mộng cũng tới.

Hai năm không gặp, đôi tình nhân này đã sớm công bố quan hệ với đại chúng, cũng lập tức nhận được sự chúc phúc của các fans, thậm chí đã kết hôn từ nửa năm trước.

Vị trí của Tần Bác Dung hiện tại trên ‘Hoa tinh rực rỡ’ xếp hạng 22, so với Sở Ngôn thì thấp ba hạng, Liễu Mộng vẫn chưa vượt qua được ngưỡng cửa nghệ sỹ tuyến đầu. Bất quá bọn họ trước giờ vẫn không ngờ được, cậu thanh niên trẻ hai năm trước vậy mà có thể vượt trước Liễu Mộng nhảy qua cái lạch trời kia, thậm chí còn đi được xa hơn cả Tần Bác Dung.

Liễu Mộng che miệng cười nói: “Tiểu Ngôn, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Bác Dung thoáng cái đã bị vỗ lên bờ cát rồi.”

Lúc này Sở Ngôn đang hóa trang một cảnh đặc hiệu, nghe xong lời này chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười: “Chị Liễu, chúng ta đã mấy tháng không gặp, vì sao vừa gặp chị lại nói em như vậy, em sẽ không vui đấy.”

Liễu Mộng nhướn đôi mày thanh tú, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nhưng gương mặt lại mang theo ý cười: “Nào có, cậu nửa năm trước không đến tham dự hôn lễ của bọn tôi, chuyện này đến hiện tại chị vẫn chưa quên đâu, cậu mới là người làm tổn thương trái tim của chị Liễu đấy.”

Sở Ngôn lập tức không ngừng xin lỗi, ba người thoáng cái cười vang, phảng phất đã trở về hai năm trước.

Ở cuối bộ đầu, Kha Nguyên Vũ tuy rằng đã có sự nghiệp thành công thế nhưng lại không thể đến với nữ cảnh sát Lê Nhiên do Liễu Mộng đóng. Bởi vì Lê Nhiên từ nhỏ đã có ước mơ làm cảnh sát, không thể tiếp thu việc bạn trai mình là trùm hắc đạo.

Ở bộ hai, bọn họ tư nhiên là đến với nhau, mà Cừu Phục cũng biến thành hình tượng nửa chính nửa tà.

Rất nhanh, ngay khi tay của Sở Ngôn được hóa trang thành tay giả, cảnh quay đầu tiên của 《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》 chính thức bắt đầu.

Lần này phía nhà sản xuất có thể mời được Tần Bác Dung và Liễu Mộng cùng đến đóng vai phụ chính là một lựa chọn vô cùng xa xỉ. Không phải bất cứ diễn viên nào cũng đủ địa vị để hai người bọn họ đóng nền, nếu đổi thành một diễn viên tư lịch không đủ, cái an bày này tự nhiên phi thường không thích hợp.

Bất quá, nếu ngay cả Raymond Westdruck cũng từng đóng nền cho Sở Ngôn, như vậy Tần Bác Dung và Liễu Mộng đương nhiên cũng không có vấn đề.

Cảnh quay đầu tiên là cảnh đánh nhau của Sở Ngôn, đạo diễn Tường Hoành Chính tương đối chú trọng một vài phương diện truyền thống khi quay phim, vậy nên cảnh đầu tiên ông hy vọng có thể một lần liền qua, vả lại còn phải là cảnh của nhân vật chính.

Nếu bộ phim này đã không có nữ chính, như vậy đương nhiên là do Sở Ngôn một mình gánh team.

Trường quay bị ánh đèn rọi sáng, thanh niên tàn bạo tà lệ mặc một chiếc áo thun đen bó sát người, dùng chiêu thức đơn giản độc ác đem ba gã lưu manh có mặt hiện tại đánh đến không còn sức phản kháng. Y mỗi chiêu đều tàn nhẫn, trực tiếp nhắm vào chỗ yếu hại, sau khi đánh ra một đám lưu loát lại bồi thêm một cú đá chọc sườn quyết tuyệt, “Phịch ——” một tiếng, đem tên côn đồ tép riu kia đánh cho bay đi vài thước.

Bóng người màu đen linh hoạt biến hóa trong kho hàng cũ nát, thân hình quỷ mị, mỗi một động tác đều là hoa lệ ngoan tuyệt mang theo sự thô bạo điên cuồng độc hữu, khiến tên côn đồ cuối cùng sợ đến ngay cả việc giơ côn sắt lên cũng không dám, chỉ run rẩy nhìn y.

Ánh đèn rọi từ trần nhà xuống không ngừng lay động, người nọ ngẩng đầu lên để lộ gương mặt vô cùng tuấn tú tinh xảo.

Tuy rằng thiếu một cánh tay thế nhưng thực lực của Cừu Phục lại không chút suy giảm.

Y vẫn cứ là tu la ác quỷ từ địa ngục bò lên giống như năm năm trước, ánh mắt hung lệ, chỉ cần bị y nhìn đám lưu manh tép riu kia đã sợ đến ngã ngồi trên đất.

Khắp nơi máu chảy thành sông, Cừu Phục ra tay chưa bao giờ lưu người sống. Y giơ chân lên hung hăng giẫm mạnh gã côn đồ đang muốn vùng vẫn chạy đi, khiễn gã phun ra một ngụm máu tươi, cả người co quắp hai cái thực sự mất đi khí tức.

Gã côn đồ còn lại khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài, gã không nhận ra người trước mặt, thậm chí cơ bản chưa từng nghe qua danh hào “Chó điên Cừu Phục”. Gã chỉ là thành viên mới gia nhập đường khẩu nhỏ của Hồng Nghĩa hội,vừa bước vào con đường này chưa tới một tuần, chẳng bao giờ ngờ tới sẽ đụng phải tình cảnh như vậy.

Gã gần như sắp tè ra quần bò đến bên chân Cừu Phục kêu khóc cầu xin tha thứ: “Xin ngài, xin ngài hãy tha cho ta đi, tha cho ta đi…”

Thanh âm kêu khóc kia thê thảm không ngớt, thế nhưng đối tượng được cầu xin lại mặt không đổi sắc cầm lên một cây côn, lạnh nhạt giơ thật cao rồi bất chợt giáng xuống!

Trong nháy mắt này, gã lưu manh nọ cũng biết rõ mình hẳn phải chết, thống hận hô to: “Tễ ca! Ta hận ngươi!”

Cây côn sắt bén nọn kia ngay trước khi đâm vào lưng gã côn đồ nọ bỗng nhiên dừng lại, tròng mắt đen kịt của Cừu Phục chợt lóe lên u quang, thàn sắc bình tĩnh, bỗng nhiên giơ chân đá người đang ôm đùi mình ra x aba thước.

Người sau còn đang ngơ ngác không hiểu xảy ra chuyện gì đã thấy tên ác ma đáng sợ nọ đột nhiên dùng chân dẫm vào tay mình, giữa lúc cơn đau xộc lên không thể khống chế lại nghe một thanh âm trầm khàn lạnh lùng lướt qua bên tai: “Tễ ca là ai?”

Cảnh quay này, đến đây kết thúc!

Đạo diễn Tưởng rất thích hợp tác với những diễn viên như Tần Bác Dung và Sở Ngôn vậy, những diễn viên giỏi đều sẽ tự mình phỏng đoán tính cách nhân vật, đồng thời còn học thuộc tất cả lời thoại. Khi hợp tác cùng những người như vậy rất ít khi phải lo lắng NG, bởi vì đối phương thật sự quá xuất sắc, khiến cho không ai còn có thể xoi mói.

Đợi quay xong cảnh này, Sở Ngôn lại bước đến nhờ nhân viên xử lý cái đặc hiệu tay giả của mình

Lần này Chu Hòa Huy chỉ đưa Sở Ngôn đến tinh cầu điện ảnh A-14 rồi lập tức rời đi xử lý chuyện hợp đồng đại diện, chỉ để lại trợ lý Vu Đồng Đồng chăm sóc Sở Ngôn. Vu Đồng Đồng cẩn thận đưa khăn nóng đã chuẩn bị trước cho thanh niên, lại cầm một bình nước tới, sau đó tò mò hỏi: “Tiểu Ngôn, lần này đóng phim phải hóa trang tay giả, có khó lắm không?”

Sở Ngôn nghe vậy thì hơi cười cười: “Kỹ thuật hóa trang hiện tại rất tốt, cũng không tính là khó khăn, chỉ là khi đóng cảnh đánh nhau phải chú ý một chút.”

Vu Đồng Đồng lập tức gật đầu: “Ồ, thì ra là như vậy, bất quá chị thấy vừa rồi cậu làm rất tốt, đạo diễn Tưởng còn không ngừng khen ngợi.”

Nghe được lời này Sở Ngôn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười không nói gì.

Trợ lý chỉ thấy y đóng rất tốt, lại quên mất hôm qua sau khi tới đoàn phim y đã phải luyện tập với chỉ đạo võ thuật bao lâu.

Năm năm trước Cừu Phục bị chặt một tay ném xuống biển, đây cơ hồ là kết cục phải chết. Máu tươi sẽ lan ra khỏi bao tải hòa vào nước biển, đừng nói cái tư thế trói tay sau lưng kia đã định trước y phải chết đuối, cho dù Cừu Phục may mắn tránh được dây trói thì những loài cá ăn thịt lớn cũng sẽ theo mùi máu tìm đến, đem thân thể của y ăn đến sạch sẽ

Thế nhưng, Cừu Phục lại không chết!

—— Khụ, tập tiếp theo cũng đã khởi quay rồi, còn hoa hoa lệ lệ trở thành nhân vật chính, như vậy sao có thể chết chứ.

Suốt năm năm này, Cừu Phục chưa từng xuất hiện lần nào, thế nhưng ngay khi y vừa ra mặt đã đem các bang phái Hương Cảng quậy đến trời long đất lở.

“Chị cảm thấy kịch bản lần này phong cách rất khác bộ đầu,” trợ lý cầm khăn mặt nói: “Bộ đầu chủ yếu hướng về tình tiết hấp dẫn, thế nhưng ở bộ hai tuy rằng Cừu Phục và Kha Nguyên Vũ bắt tay đối kháng thế hệ trước, đồng thời còn đem bang hội đối địch đánh đến hoa rơi nước chảy cũng coi như hấp dẫn. Chỉ là, chị càng để ý sự thay đổi của Cừu Phục.”

Thanh niên tuấn tú ngẩng đầu, môi mỏng cong cong hỏi: “Ta cải biến?”

Trợ lý lập tức sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn lại chỉ thấy được ánh mắt thâm trầm đen kịt của đối phương, qua một lúc lâu mới khôi phục tinh thần: “Tiểu Ngôn cậu thật xấu, sao lại đột nhiên kéo Cừu Phục ra chứ!”

Sở Ngôn cười to, nhanh chóng đứng dậy tiến vào khu quay chụp, chuẩn bị cảnh tiếp theo.

Dù sao bối cảnh của bộ phim cũng là hơn nghìn năm trước, lại kể câu chuyện của hắc đạo, đồng thời Sở Ngôn còn ‘mất đi’ một cánh tay, vậy nên trong lúc quay phim có rất nhiều chỗ không tiện lợi.

Ngày quay đầu tiên, Sở Ngôn tổng cộng NG bốn lần, đều là vì cái tay giả nọ.

Đối với cái này đạo diễn Tưởng không khỏi cau mày, ngưng trọng nói với nhân viên tổ đạo cụ: “Vấn đề tay giả thật sự rất nghiêm trọng, Cừu Phục có không ít cảnh đánh nhau, ngay mai Sở Ngôn còn phải quay ‘Cừu Phục truy sát Kha Nguyên Vũ’, cảnh này rất quan trọng, nếu như không giải quyết được vấn đề chỉ sợ ngày mai chúng ta sẽ làm không xong!”

Người phụ trách tổ đạo cụ lập tức gật đầu, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề.

Vậy nên lịch quay ngày đầu tiên kết thúc, mọi người đều về ký túc xá nghỉ ngơi, Sở Ngôn rốt cục cũng có thể thở phào thư giãn bắp thịt căng đau của mình, đồng thời xem lại những cảnh quay cho hôm sau.

Chưa đọc kịch bản được bao lâu, người đàn ông nào đó đã gọi điện tới.

Sở Ngôn mỉm cười nhấn nút trả lời, rất nhanh, một hình chiếu đẹp trai cao ráo của đối phương xuất hiện trong phòng.

Lúc nhìn thấy Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm cũng là hơi ngẩn ra, anh thật sự không ngờ thanh niên nhà anh sẽ nằm nguyên trên giường, phi thường nhàn nhã nhìn mình.

Vì đảm nhiệm nhân vật Cừu Phục, Sở Ngôn đã cố ý để tóc dài, hiện tại đại khái đã đến ngang vai. Lúc xem kịch bản y trực tiếp dùng dây cột tóc túm ra sau đầu, chỉ chừa vài sợi tóc xót lại rũ xuống trước mặt.

Gò má trắng mịn và tóc đen rơi nhẹ, trắng đen đối lặp vô cùng chói mắt.

Hạ Bách Thâm rũ mắt, đường nhìn nhanh chóng rơi vào cổ áo ngủ hơi trễ xuống của thanh niên, khi phát hiện hai điểm đỏ như có như không kia, anh không chút dao động kéo nhẹ khóe môi, nói: “Thật muốn gặp em, phải làm sao đây?”

Vừa mở miệng lại là mấy lời này, Sở Ngôn nhăn mày nói: “Vậy anh đến đây đi.”

Hạ Bách Thâm tiếc nuối lắc đầu, thở dài: “Gần đây có chút bận, vì tuần trăng mật của chúng ta nên anh phải hoàn thành công tác cho sớm.”

Những lời này thành công lấy lòng Sở Ngôn, y dùng tay chống cằm, vẫn bảo trì tư thế nằm dài trên giường, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Vậy anh cố gắng làm việc, em cũng cố gắng đóng phim, đợi sau khi bộ phim này đóng máy liền nhanh chóng hoàn thành hợp đồng đại diện, chúng ta liền có thể đi du lịch rồi.”

Tư thế này thật sự quá mê người, đường cong thân thể của thanh niên bị áo ngủ trắng ôm sát, phảng phất đang thầm lặng quyến rũ.

Ánh mắt Hạ Bách Thâm dần sâu hơn, thế nhưng biểu tình trên mặt lại không hề thay đổi, hỏi: “Em muốn nghỉ phép ở đâu.”

Sở Ngôn hơi chớp mắt một chút, nghĩ: “Em nhớ anh từng nói, tinh cầu điện ảnh A-1 là thuộc về Hạ thị?”

Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng nhướn mày: “Vậy nên?”

“Chúng ta qua đó nghỉ phép đi!”

Hạ Bách Thâm: “…”

Sau hồi lâu, khóe miệng Hạ Bách Thâm hơi rũ xuống: “Ngôn Ngôn, em từng nghe nói có người chọn tinh cầu điện ảnh làm nơi nghỉ phép sao?”

Sở Ngôn chớp mắt hỏi ngược lại: “Lẽ nào không có sao? Em thật sự không hiểu suy nghĩ của những người thời nay.”

Bộ dạng giả ngu này của thanh niên khiến Hạ Bách Thâm không nhịn được cong môi, suy tư một hồi rồi nói: “Đại khái là thế nào, một diễn viên thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa còn là kỳ nghỉ trăng mật, người đó sẽ kéo nửa đi đi xem Hoành Điếm hay Hollywood sao.”

Sở Ngôn kinh ngạc nói: “Anh vậy mà còn biết Hoành Điếm và Hollywood?”

Hạ Bách Thâm cười nhẹ nói: “Ừ, anh còn biết rất nhiều chuyện liên quan đến em.”

Hai người lại trò chuyện một lát, đã là hơn nửa đêm, đợi khi đồng hồ trên tường chỉ đúng mười hai giờ Sở Ngôn mới ý thức được mình đã bị người đàn ông này lôi kéo lãng phí nhiều thời gian đến thế! Đối với việc này, Hạ Bách Thâm chỉ có thể vô tội biện hộ: “Anh cứ nghĩ, nói chuyện với anh là việc khiến em vô cùng hạnh phúc.”

Sở Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Tự mãn muốn chết”

Nói tới đây, đang định cúp dth lại bị Hạ Bách Thâm ngăn cản: “Ngôn Ngôn.”

Sở Ngôn nghi ngờ ngẩng đầu lên, liền thấy được trên màn hỉnh giả lập trước mặt, người đàn ông nghiêm nghị ưu nhã kia đang ngồi trên ghế salon, hai tay đặt tại đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn mình. Bởi vì độ phân giải cực cao của máy liên lạc, Sở Ngôn có thể thấy rõ biểu tình của Hạ Bách Thâm, đối phương phảng phất đang cố nhịn chút gì đó, ánh mắt sâu thẳm, môi cũng mím chặt.

Đường nhìn nóng rực kia tựa hồ có thể xuyên qua không gian, khiến Sở Ngôn yết hầu căng thẳng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể có chút nóng lên.

Chợt nghe Hạ Bách Thâm dùng thanh âm khàn khàn nhẹ giọng hỏi: “Cái máy liên lạc mới này… dùng tốt chứ?”

Làm người đại diện cho máy liên lạc đời mới của Khoa học kỹ thuật Phong Thần, Sở Ngôn đương nhiên có được một máy dùng thử, hiện tại trên thị trường vẫn chưa xuất hiện.

Ngón tay Sở Ngôn chậm rãi xiết chặt, thấp giọng hồi đáp: “Ừ, rất tốt, cảm giác chân thật hơn nhiều.”

Trong lúc nói chuyện thanh niên có chút không tự nhiên giật giật cơ thể, cổ áo lập tức bị kéo đến rộng lơn, để lộ một mảng ngực trắng mịn, điểm đỏ trên đó gần như thiêu cháy đôi mắt của Hạ Bách Thâm, khiến anh lần nữa mím môi.

Qua hôi lâu, Hạ Bách Thâm mặt không đổi sắc nói: “Anh nhớ em.”

Sở Ngôn: “… Em cũng nhớ anh?”

Hạ Bách Thâm mặt dày nói: “Độ chân thật cao như vậy, anh thật nhớ em.”

Sở Ngôn bỗng nhiên hiểu ra: “…”

Y vơ lấy cái gối ném mạnh về phía người đàn ông vô sỉ nọ, gối đầu xuyên qua màn hình giả lập rơi xuống đất. Hạ Bách Thâm trong hình chiếu cúi dầu cười cười, Sở Ngôn không nhịn được nữa tắt máy, nào ngờ một phút sau Hạ Bách Thâm lại lần nữa gọi đến.

Lần này chỉ đơn thuần là trò chuyện qua giọng nói, Hạ Bách Thâm cất giọng trầm thấp: “Anh thật sự rất nhớ em, Ngôn Ngôn, chúng ta chỉ vừa kết hôn em lại đối với anh như vậy. Anh nhớ em đến tối không ngủ được, chỉ có thể mỗi ngày ngửi hương vị em để lại đi vào giấc ngủ.”

Khóe miệng Sở Ngôn khẽ giật, hỏi: “Mùi mồ hôi sao?”

Hạ Bách Thâm: “…  Ngôn Ngôn, em thật sự không lãng mạn.”

Sở Ngôn: “Lãng mạn chính là không biết xấu hổ, cả ngày chỉ nghĩ làm chuyện đó giống anh sao?!”

Hạ Bách Thâm ngự điệu kinh ngạc: “Vậy người hôm trước quấn lấy anh nói sắp phải vào đoàn phim, buổi tối chỉ làm hai lần không đủ, còn muốn nhiều hơn một chút kia là ai? Ngôn Ngôn, em không quen biết sao?”

Sở Ngôn: “…”

Đây tuyệt đối là một cơn ác mộng!

Sở Ngôn vẫn luôn biết mình và người đàn ông này ở trên giường cực hòa hợp, tuyệt đối là trời sinh một đôi, đại khái thật sự có liên quan đến cái gì độ xứng đôi gene này nọ. Khoái cảm ngập đầu như vậy khiến mỗi khi y đến cao trào đều sẽ đánh mất hoàn toàn lý trí, thậm chí nói ra thật nhiều những lời khiến mình hối hận không ngớt.

Mấy hôm trước, khi Sở Ngôn chuẩn bị rời khỏi Thủ đô tinh vừa vặn có uống chút rượu, dưới sự tác dụng của cồn, chuyện vốn đã sảng khoái lại càng thêm sung sướng.

Bởi vì, Hạ Bách Thâm vốn luôn quan tâm y, biết ngày hôm sau y phải đi đóng phim đã cố ý để y nghỉ ngơi sớm, chỉ làm có hai lần, nào ngờ tự y lại vươn người quấn lấy eo Hạ Bách Thâm, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương dùng đầu lưỡi nhẹ liếm môi trên cực kỳ quyến rũ, nói: “Mới có hai lần, Thâm Thâm, anh bị thận hư sao?”

… Bất quá, y có phóng đãng thế nào đi nữa cũng là dưới tình huống tinh trùng xông não nha!

Y tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phone sex gì đó qua điện thoại, cách một màn hình mà hắc hắc hắc…

Không đúng, những chuyện như vậy ngay cả nói cũng không nên nói có được không!

Trong máy liên lạc, Hạ Bách Thâm thốt ra những lời u oán: “Ngôn Ngôn, đây đã là lần thứ hai em cự tuyệt anh.”

Sở Ngôn: “…”

Hạ Bách Thâm thấp giọng nói: “Anh đoán một chút, hiện tại em chỉ mặc một cái áo choàng tắm, bên trong không còn gì nữa có đúng không?”

Sở Ngôn: “… Cút.”

Hạ Bách Thâm: “Anh đoán đúng rồi!”

Sở Ngôn: “Anh tuyệt đối đã đoán sai, em có mặc quần áo!”

Hạ Bách Thâm ý vị thâm trường “Ồ” liễu một tiếng, sau đó thấp giọng cười nói: “Không sao cả, để anh giúp cởi ra là được rồi.”

Sở Ngôn: “… Anh có biết xấu hổ hay không!!!”

Trước giờ người ta vẫn luôn nói ‘Hôn nhân là phần mộ tình yêu’, Sở Ngôn lại hoàn toàn không ngờ được dù là trước hay sau khi cưới người đàn ông này cũng không có tiết tháo gì đáng nói, chỉ là sau khi kết hôn rồi phương diện sắc lang của đối phương lại có thể hoàn toàn bạo lộ, khiến người ta không kịp phòng bị!

Mắt thấy Hạ Bách Thâm cư nhiên không hề bỏ ý định tiếp tục đề tài này, Sở Ngôn vốn luôn lãnh tĩnh cũng không khỏi mặt đỏ tim đập, vậy nên y chợt cười lạnh một tiếng, mở miệng: “Vậy chúng ta liền làm qua điện thoại một lần có được không?”

Hạ Bách Thâm bỗng nhiên ngơ ngẩn: “…”

Không để đối phương có cơ hội lên tiếng, thanh niên lập tứ mở ra thanh âm sắc tình khàn khàn trầm thấp, mỗi một câu nói đều bạo dạng lớn mật khiến Hạ Bách Thâm phản ứng không kịp, đợi đến khi anh lấy lại tinh thần mới phát hiện mình vậy mà đã cứng rắn —— bị vợ yêu nhà mình dùng ngôn ngữ kích thích và những lời miêu tả chi tiết câu dẫn thành như vậy!

Dựa theo lời của Sở Ngôn, hiện tại y đã sớm cởi sạch quần áo, hai người cũng đã sắp làm đến chỗ khẩn yếu.

Đến lúc này, Hạ Bách Thâm chợt thấp giọng rên rỉ: “Ngôn Ngôn, nhanh lên một chút.”

Một giây trước, chất giọng của thanh niên vẫn là tràn đầy ám muội, ngay giây tiếp theo lại nghe y chợt cười xòa, lạnh lẽo nói: “Sau đó em liền thượng anh, anh vừa khóc vừa nháo cầu xin đủ loại nhưng em hoàn toàn mặc kệ, nên làm thế nào liền làm thế đấy, từ đây về sau anh liền trở thành cô vợ nhỏ của em.”

Hạ Bách Thâm: “…” Chơi như vậy không sợ anh héo, sau này sinh hoạt tính phúc triệt để kết thúc sao!!!

Cho nên nói, Hạ tiên sinh, muốn chơi trò này với diễn viên căn bản là không cách nào thắng nổi  nha ~

Đến hôm sau, Sở Ngôn thần thanh khí sảng thức dậy, hoàn toàn không quan tâm người đàn ông ngày hôm qua bị mình hù tới làm sao giải quyết vấn ♂ đề ♂ sinh ♂ lý. Dù sao hiện tại cũng đã tiến vào nội dung chính của kịch bản, hôm nay Sở Ngôn phải quay một trong những cảnh quan trọng nhất của phim, lần chân chính chạm mặt đầu tiên của Cừu Phục và Kha Nguyên Vũ sau năm năm, vậy nên y vô cùng coi trọng.

Trên thực tế, khi Sở Ngôn đọc được kịch bản của《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》đã không khỏi bất ngờ.

Hai năm trước sau khi 《Tiếng vọng nơi góc biển》 công chiếu, Sở Ngôn cũng từng nghĩ tới nếu đóng phần 2 sẽ là nội dung như thế nào. Khi ấy y cho rằng nhân vật chính vẫn sẽ là Kha Nguyên Vũ, Cừu Phục thật sự trở về, khi ấy Kha Nguyên Vũ sẽ chân chính tiêu diệt nhân vật phản diện kia, cuối cùng có thể thành đôi cùng nữ cảnh sát Lê Nhiên, đạt đến kết cục hạnh phúc HE.

Thế nhưng, theo kịch bản mà y nhận được, Cừu Phục thật sự đã trở về, chỉ là y cũng thay đổi.

Năm năm trước, người đàn ông tàn nhẫn thô bạo như chó điên kia cho dù bị chặt một cánh tay, cho dù đối mặt với cục diện hẳn là phải chết vẫn cười nhạt ung dung buông lời ngoan tuyệt, bảo rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ trở về, khiến những kẻ đã thiếu nợ y phải hoàn lại.

Thế nhưng sau khi Cừu Phục trở về, y hoàn toàn không vì cái vị trí Đại đương gia mà mình đã từng phí hết tâm tư chiếm đoạt, càng không phải là vì báo thù, chỉ vì một người.

Một người từng khiến y chán ghét đến cùng cực, cuối cùng lại ôm lấy thi thể của người nọ, phảng phất trái tim cũng đã chết.

Năm năm trước, Cừu Phục có thể được cứu giúp là nhờ một con thuyền đánh cá đi ngang qua vừa vặn vớt được y. Trên chiếc thuyền đánh cá kia, ngư dân hàm hậu thật thà nhìn thanh niên tóc đen đã bị cá lớn cắn đến cả người thương tích, lại nhìn vết thương bị chặt tay vô cùng bằng phẳng nọ, đối phương cũng không vì sợ hãi mà buông tha sinh mệnh này, cũng không vì nhát gan mà bỏ mặc Cừu Phục giữa biển khơi.

Người nọ cẩn thận chu đáo chăm sóc thanh niên, giúp y bôi thuốc, giúp y băng bó vết thương thay quần áo sạch sẽ, vì y nhận hết sự tức giận của đồng bọn trên thuyền.

“A Hoa, tay của người này là bị chặt, nhất định là người trong hắc đạo, chúng ta không thể thu nhận gã. Tao nghe nói mấy bang phái của Hương Cảng có một hình phạt là đem người cho vào bao tải ném xuống biển, cái đó chính là diệt khẩu! Mày nhanh chóng ném người xuống biển đi dù sao đi nữa gã vốn cũng đã chết rồi, mày cứ xem như không nhìn thấy là được.”

“A Trung, mày nói gì đó, đây rõ ràng là người sống nha! Cậu ta còn sống rất tốt, sao có thể chết chứ!”

“Vậy không được, A Hoa, người cả thuyền chúng ta không thể cùng mày làm chuyện này.”

“Được rồi, ngày mai tao sẽ dẫn cậu ta rời đi, tao sẽ tìm một chiếc thuyền tự đi đánh cá là được chứ gì, mùa thu hoạch năm nay bọn mày không cần chờ tao.”

Gương mặt của người đàn ông chất phát nọ mỉm cười, ngược sáng mà đi, vì một người xa lạ bỏ qua mùa thu hoạch năm nay. Bộ dạng của anh ta cũng không quá anh tuấn, khi nói chuyện còn hơi chút cà lăm, thế nhưng trong ánh mắt lại có sự nhiệt tình và chân thành đã sắp tuyệt diệt khỏi thế giới này.

Sau năm năm, khi Cừu Phục lần nữa dẫm chân lên mặt kẻ thù, đối phương kêu la hỏi “A Hoa là ai, tao không biết. Chó Điên! Mày cắn lầm người rồi!”.

Trong nháy mắt, sự tàn bạo ngoan lệ vừa rồi phảng phất đột nhiên tan biến không còn một mảnh, người đàn ông vừa trở về Hương Cảng đã lập tức quậy lên một trận gió tanh mưa máu khẽ cong khóe môi, để lộ nụ cười ôn nhu cực điểm, trong ánh mắt đều là hoài niệm, là bi thương đau đớn, là hối tiếc không kịp.

“Anh ấy tên là Nguyễn A Hoa. Lau cái miệng chó của mày sạch sẽ một chút! Nhớ kỹ cho ông, anh ấy tên là Nguyễn A Hoa!”