Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 125



Hai tuần sau, Thương Lam xuất viện.

Bởi vì công việc bận rộn nên Thương Trung Tín cũng không đến được.

Thương Hồng dọn dẹp hành lý ở trước giường bệnh. Thật ra thì đồ đạc của Thương Lam không nhiều lắm, nghe y tá nói lúc cô mới được đưa tới thì trên người chỉ khoác một cái cáo ngủ của đàn ông, bên trong trống trơn, ngay cả đồ lót cũng không có.

Trần Lệ nhìn chằm chằm nước miếng bên mép Thương Lam, chị ta do dự một hồi rồi rút khăn giấy từ trong túi ra, lau đi một chút.

Sau khi phẫu thuật, mái tóc vốn dĩ bị cạo sạch đang dần dần mọc lại, rậm rạp chằng chịt bao trùm ở trên, từ phía sau lộ ra cổ trắng nõn gần như trong suốt, bởi vì thời gian dài không thấy mặt trời, khi Trần Lệ dắt Thương Lam đi tới cửa bệnh viện thời điểm.

Đối mặt với ánh mặt trời chói mắt, Thương Lam chạy trốn vào một góc không chịu đi tiếp.

Trần Lệ nhìn tay bị hất ra, quay đầu lại đi tới phía cô gọi: "Tiểu Lam, cháu làm sao vậy?"

Thương Lam cúi đầu, yên lặng nghịch ngón tay của mình không trả lời.

Thương Hồng bĩu môi, không vui đáp : "Dì Lệ! Dì hỏi chị ấy thì có ích lợi gì, chị ấy cũng không đáp lại đâu."

Kể từ sau khi Thương Lam tỉnh lại, cả người liền trở nên ngây ngốc. Có một lần thừa dịp cô y tá không chú ý liền chạy ra khỏi phòng bệnh một mình.

Thương Hồng khẽ hừ một tiếng, kẻ ngu ngốc đó cũng không biết trốn cái gì nữa, khiến cho người ta không dễ tìm, cuối cùng nhờ cô dọn dẹp vệ sinh phát hiện ra rồi đưa về.

Thương Hồng chán ghét cách xa cô một chút. Lúc Thương Lam được tìm về thì quần ướt một mảng lớn, thậm chí khi lại gần một chút có thể ngửi thấy được một mùi tanh nhàn nhạt.

Nghe cô đấy nói là tìm thấy cô trong nhà vệ sinh ở bên cạnh.

Đoán rằng có lẽ cô mệt quá liền nằm ở trên bồn cầu ngủ một buổi chiều.

Cô y tá muốn nói lại thôi, lôi kéo cô đi thay quần áo sạch sẽ.

Thương Trung Tín không có mời người chăm sóc, cho nên nhưng sinh hoạt hằng ngày của Thương Lam nếu không phải do người nhà chăm sóc thì chính là do y tá trong bệnh viện trông chừng.

Cô giống như đứa trẻ mới lớn, cái gì cũng phải học lại, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng phải có người đến dạy.

Thậm chí, trí nhớ của cô giảm sút nghiêm trọng, rất nhiều chuyện đơn giản như mặc quần áo, ăn cơm, cầm đũa, đều phải dạy đi dạy lại rất nhiều lần, đến mức Thương Hồng mất đi sự nhẫn nại liền không nhịn được quát Thương Lam, nhưng làm vậy thì có tác dụng ... gì?

Thương Hồng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ngu ngơ của Thương Lam, hừ lạnh một tiếng, lướt qua hai người đi ra ngoài.

Trần Lệ lôi kéo tay Thương Lam, nói: "Tiểu Lam, nghe lời, chúng ta nên về nhà."

Thương Lam nhìn theo bàn tay của chị ta chỉ về hướng cửa xe, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi tránh vào trong góc.

Trần Lệ hiểu ý, từ trong túi lấy ra cái mũ của mình, thận trọng đội lên cho cô.

Viền tơ màu trắng vây xung quanh vành nón, khi đội lên đầu Thương Lam lại càng mang vẻ đẹp tây phương.

Cô nháy mắt mấy cái, nhìn ánh mặt trời bên ngoài không còn chói mắt nữa thì không còn cứng đầu nữa, ngoan ngoãn mặc cho Trần Lệ dắt tay, đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Thương Trung Tín phải vội vàng xử lý sản phẩm mới đưa ra thị trường xảy ra vấn đề, hơn nữa tiền bạc cũng không đủ nên giảm một nửa người giúp việc trong nhà, còn dư lại một người tài xế lớn tuổi cũng bị ông gọi đi. Trần Lệ muốn về nhà cũng chỉ có thể dắt Thương Lam ra ngoài chờ gọi taxi.

Mới ra đến cửa bệnh viện, liền đụng phải Triển Mộ.

Trần Lệ sững sờ, theo bản năng giấu Thương Lam lui về phía sau.

Triển Mộ vứt bỏ tàn thuốc trong tay, nói: "Dì Lệ, cháu đưa mọi người về."

Trần Lệ khách khí cười nói: "Cũng không cần phiền toái trợ lý Triển, chúng ta có thể tự trở về."

"Thời gian này vẫy taxi không dễ, lên đây đi, cháu đưa mọi người về."

Triển Mộ nói xong, ánh mắt nhì về phía Thương Lam.

Thương Lam không có nhìn anh, chỉ chăm chăm sờ lên viền mũ tơ lụa.

Roẹt –

Cô kéo rách viền mũ màu trắng.

Mặc dù giá chiếc mũ này không đắt tiền nhưng Trần Lệ lại rất thích. Nhìn Thương Lam làm hỏng đường viền hoa trên mũ, chị ta đau lòng vì kinh ngạc.

"Tiểu Lam, mau dừng tay."

Thương Lam ngang bướng lặp lại động tác trong tay, nào chịu nghe lòi chị ta.

Trần Lệ hết cách rồi, chỉ có thể kéo chiếc mũ từ trên đầu cô xuống, thận trọng cất vào trong túi xách.

Mà Thương Lam thiếu đi chiếc mũ che thì không vui, đưa tay ra giành lại.

"Tiểu Lam, đừng nghịch!" Trần Lệ né tay của cô.

Xách túi, Thương Hồng hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi, không có ý định đi đến xen vào chuyện của hai người.

Thương Lam kêu loạn trong miệng. Sau khi cô tỉnh lại thì tính cách thay đổi rất nhiều, ít đi sự nhu nhược của ngày, cô trở nên cố chấp, nóng nảy.

Tâm trí của cô giống như đứa nhỏ một tuổi, chỉ hơi không như ý sẽ phát giận, có lúc thậm chí là đánh người.

Mặc dù Trần Lệ không vui, nhưng là một người trưởng thành, chị ta cũng không tiện tranh chấp với một bệnh nhân bị si ngốc. Chị ta cảm thấy nhức đầu, chức mẹ kế này đúng là không dễ làm, mà mẹ kế của một kẻ ngu ngốc càng không dễ làm, đánh không được mà mắng cũng không xong. . . . . .

Triển Mộ đi tới, thân hình cao lớn chặn lại không ít ánh sáng. Lập tức bốn phía tối đi, Thương Lam chớp mắt mấy cái, cảm thấy thoải mái, liền buông tay tiến đến gần vào ngực anh.

Triển Mộ thuận thế cầm cổ tay của cô, cười nói: "Đi thôi."

Ánh mắt Trần Lệ do dự dừng trên hai người, nghiêng đầu liếc nhìn đoạn đường chật chội, khẽ thở dài: "Vậy làm phiền trợ lý Triển rồi."

Xe chạy vững vàng trên đường. Mà đoạn đường vài km ngắn ngủi lại khiến nội tâm Trần Lệ sinh ra một phần lo lắng. Mắt thấy xe sắp lái vào đường nhỏ nhà họ Thương, chị ta vội vàng kêu: "Trợ lý Triển , dừng ở chỗ này đi, chúng tôi đi vào được rồi."

Không thể để cho Thương Trung Tín biết là Triển Mộ đưa bọn họ về được.

Triển Mộ trầm mặc dừng xe vào ven đường, nghiêng người sang nói: "Đến nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến mọi người thêm phiền toái. Qua một thời gian nữa anh lại tới đón em."

Thương Lam ha ha cười khúc khích, ngồi ở ghế cạnh tài xế.

Cô sờ lên bàn tay Triển Mộ đang vuốt mặt mình, ngón tay xanh nhạt cách một lớp da thịt mỏng so với ngón tay to dai của anh, trước mặt của mọi người liền nhét vào trong miệng.

Hai hàm răng trắng bóng của Thương Lam lộ ra, tò mò gặm cắn ngón tay anh, từ ngón đầu đến ngón út.

Nước miếng khẽ chảy xuống từ khoé miệng cô.

Cuối cùng giống như là cô cắn đủ rồi liền dứt khoát ngậm trọn ngón tay vào trong miệng, đầu lưỡi thấm ướt dán lên ngón tay anh, giống như trẻ con mút vào, vang lên tiếng "Chậc chậc".

"Tiểu Lam!" Trần Lệ sa sầm mặt, vươn đến muốn ngăn cản.

"Dì Lệ, cứ để cho cô ấy cắn." Triển Mộ chăm chú nhìn trước mặt Thương Lam, trong mắt cất giấu vẻ tình cảm, không những không có rút tay mình về, ngược lại từ trong túi móc ra khăn giấy, thấm mồ hôi rịn ra ở hai bên thái dương của cô từng chút từng chút một.

Từ khi sống lại tới nay, đâu là lần đầu tiên Thương Lam chủ động thân cận mình như vậy.

. . . . . .

Thương Trung Tín vẫn bận đến đêm khuya mới về đến nhà, nhưng cũng chỉ nán lại mấy phút liền đi ra ngoài.

Lúc đó, Trần Lệ đã từng gọi ông lại. Đã trễ thế này, trừ khi đi với người đàn bà khác thì chị ta không nghĩ ra được ông có thể đi đâu.

Trần Lệ tìm một đề tài nói giữa hai người.

Chị ta đề nghị tìm cho Thương Lam một người hộ lý. Dù sao người giúp việc trong biệt thự đã bị Thương Trung Tín cho nghỉ hơn một nửa, chỉ còn lại một người tài xế và một người giúp việc.

Bình thường những việc trong nhà đều là do một mình chị ta xử lý. Mà Thương Hồng thì cứ ba ngày hai bữa lại chạy ra ngoài, chị ta căn bản không rút ra thời gian nào để trông chừng được Thương Lam.

Mà Thương Lam ngốc nghếch cũng không phải là chuyện dễ chăm sóc.

Trần Lệ chưa từng học qua hộ lý, dĩ nhiên không có người nào chuyên nghiệp. Lúc chị ta tắm và gội đầu cho Thương Lam, không cẩn thận liền dính bọt vào mắt hoặc vào lỗ tai cô.

Khi đó, Thương Lam liền giằng co kịch liệt, có lúc thậm chí sẽ đẩy chị ta ra, thân thể trần truồng chạy đi. . . . . .

Trần Lệ không nhịn được vỗ trán. Nếu như con bé ngu ngốc này chỉ không an phận lúc tắm thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả lúc ăn cơm cũng không an phận, luôn phải để cho chị ta và một bà thím đuổi theo phía sau lưng cô. Thỉnh thoảng ăn miếng cơm hay thức ăn, một khi không vui liền nôn hết ra ngoài hoặc phun đầy lên đầu lên mặt chị ta . . . .

Trần Lệ cảm giác mình sắp điên rồi.

Trước đây sao chị ta không nhìn ra một cô gái nhỏ ngoan ngoãn yên tĩnh như vậy sẽ giày vò người khác như thế này.

"Mời hộlý sao?" Thương Trung Tín trở về phòng liền đổi một bộ quần áo khác: "Mời hộ lý làm gì, có em để ý nó không được sao."

"Nhưng. . . . . ." Trần Lệ muốn nói lại thôi, mặc dù trong lòng không phục nhưng cũng không dám ở trước mặt ông nói ra.

"Gần đây công ty bận rộn, anh thật sự không có thời gian. Đợi công việc ổn định, anh sẽ mời cho em mấy người. Thời gian này để em phải chịu uất ức rồi."

Thương Trung Tín buông miệng những lời nói suông, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn Trần Lệ rồi xách theo cặp tài liệu đi ra cửa phòng.

Nếu công việc bề bộn, tại sao ông còn có thời gian đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác?

Trần Lệ nhìn bóng lưng của ông, trong mắt ẩn hiện sự hận thù.

Đêm khuya im vắng không có một âm thanh. Ở cuối hành lang, loáng thoáng vang lên tiếng rên rỉ.

"Không nên xuất vào bên trong." Trần Lệ nằm ở phía dưới Thương Trung Thời, thở hổn hển nói: "Mang. . . . . . Mang bao vào . . . ."

Dứt lời, chị ta hét lên một tiếng, vịn vào bả vai Thương Trung Thời đạt tới cao triều.

Thương Trung Thời thỏa mãn thở ra. Rời khỏi người Trần Lệ, ông ta rút ra một điếu thuốc ở bàn đốt lên, dựa vào đầu giường thoải mái phun một vòng khói thuốc.

Lông mi Trần Lệ khẽ run, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng. Chị ta chống người lên, có chút oán trách nói: "Anh không cần lần nào cũng xuất vào bên trong như vậy, nếu như mang thai thì làm thế nào?"

"Vậy thì sinh ra là được." Thương Trung Thời cười lạnh một tiếng: "Thương Trung Tín không phải vẫn muốn có con trai sao? Đúng lúc em sinh lấy một đứa cho anh ta."

Trần Lệ trầm mặc một hồi lâu, mở miệng nói: "Trung Thời! Chúng ta đi thôi. Lúc này rời đi, đi càng xa càng tốt."

Bàn tay cầm điếu thuốc của Thương Trung Thời chợt dừng lại, quay mặt qua trách mắng: "Người phụ nữ này, cô khờ thật hay là giả ngu, cô còn muốn tôi đi với cô sao? Cô cũng không tự mình soi vào gương xem lại mình, lão tử chơi cô là đã nể mặt cô rồi."

"Anh . . . ." Trần Lệ tức giận giơ tay lên, không hề keo kiệt muốn tát cho ông ta mộ phát, nhưng chưa kịp đánh xuống thì bị ông ta túm lấy cổ tay.

Thương Trung Thời nhìn người đàn bà trước mắt, đột nhiên thay đổi bộ mặt khác: "Đừng tức giận đừng tức giận, anh chỉ đùa với em thôi, bé ngốc còn tưởng là thật sao?"

Trần Lệ nhăn lại mày.

Thương Trung Thời lại nói: "Nếu đi cũng không dễ dàng, hơn nữa chúng ta lại không có tiền. Tâm can bảo bối, anh không cam lòng để em chịu khổ như vậy. Em chờ một chút, chờ lão già kia đi, anh sẽ dẫn em đi."

Trần Lệ trừng mắt liếc ông ta một cái, vốn không tin lời của ông ta, nhưng kinh nguyệt của mình đã chậm hơn hai tháng, nói không chừng đã có rồi. Trong khoảng thời gian này Thương Trung Tín không có chạm qua mình, nếu để cho ông biết mình mang thai. . . .

Trần Lệ rùng mình một cái, cúi đầu ánh mắt khẽ lóe lên, thân thể đẫy đà mềm mại dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra một loại hấp dẫn, Thương Trung Thời âm thầm nuốt nước miếng, dập tắt tàn thuốc trong tay lại đè lên một lần nữa.

Trần Lệ nào ngờ được sắc tâm của ông ta lại lớn như vậy, mặt đỏ lên, tay nhỏ bé nện lên lồng ngực của ông ta.

Thương Trung Thời tiến tới hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của chị ta, cười nói: "Bảo bối, chúng ta làm lại một lần nữa."

Trần Lệ Kiều vờ tức giận khẽ hừ một tiếng, nhưng khi nhìn xuyên qua bả vai của Thương Trung Thời thấy Thương Lam đứng ở cửa thì không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai.

"Ba ba. . . . . ."

Nghe được ngoài cửa truyền tới vỗ tay một tiếng, Thương Trung Thời giống như khiếp sợ quay đầu lại.

Chỉ thấy Thương Lam ngu ngơ đứng ở cửa, trong miệng y y nha nha mê sảng, vừa vỗ tay vừa cười, cũng không biết nhìn bao nhiêu.