Trung Cung Lệnh

Chương 841





Mùa đông, cung nào cũng sẽ được phát than, than Hồng La hay than đen, bao nhiêu cân, cứ chiếu theo quy chế. Có điều, Vĩnh Thọ cung là một ngoại lệ, một trường hợp gây... lúng túng. Chủ vị Vĩnh Thọ cung là phế Hậu, giáng xuống Chính phi Tam phẩm vị, trên danh nghĩa thì là hưởng đãi ngộ nhu yếu phẩm theo hàng Phi, thế nhưng trên thực tế, đãi ngộ này chỉ tốt hơn lãnh cung mà thôi, có khi còn không bằng được với hàng Thường tại. Tất cả đều đã tự rõ trong lòng, Tĩnh phi không phải bị thất sủng, mà là đã bị Hoàng đế quay lưng một cách triệt để rồi, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội trở mình. Thậm chí khi nhận nhu yếu phẩm, đặc biệt là than vào những ngày trời đông thế này, cũng không được nhận sắc mặt dễ chịu, có khi còn không được nhận đủ. Tĩnh phi xưa nay cá tính mạnh, những chuyện nhục nhã xấu hổ thế này Cẩm Tú không dám cho chủ tử biết, dù có chịu bao nhiêu ấm ức cũng sẽ không kể lại. Dù sao Tĩnh phi hơn ai hết hiểu rõ vị thế của mình, dù không biết được tường tận nhưng cũng không phải không biết gì. May mắn, Đổng Ngạc phi đối nhân xử thế chu toàn, không xét đến ẩn tình bên trong, nhưng ngoài mặt thì Thừa Càn cung cũng thường xuyên để ý đến Vĩnh Thọ cung. Phần ân tình này của Thừa Càn cung, Cẩm Tú biết ơn vô cùng. Nhưng Tĩnh phi thì hoàn toàn không. Đối với Mạnh Cổ Thanh, phần ân tình này chính là một sự sỉ nhục Đổng Ngạc thị âm thầm dành cho nàng, mà nàng cũng chính là kiểu người thà chết còn hơn phải chịu nhục. Hôm nay quyền hành đã về tay Hoàng hậu, Thừa Càn cung không còn là thế lực độc tôn. Bản thân Hoàng hậu cũng có đủ chuyện cần suy nghĩ, nào còn có thể nghĩ đến chuyện Vĩnh Thọ cung có nhận được đủ than hay không.


Đã gần tới cuối ngày, người của Thập Tứ nha môn tới kiểm tra lần cuối, lúc này đối chiếu sổ sách mới phát hiện, số than còn dư cho Vĩnh Thọ cung chẳng biết vì lí gì mà đã bị cắt đi chỉ còn có phân nửa, mà mặt trời sắp lặn người vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Lúc này đã vào giữa tháng Mười hai, tiết Đại Tuyết rét đậm, trời lạnh tuyết dày, Vĩnh Thọ cung xưa nay vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ e không có than sưởi khó lòng mà sống qua được mấy ngày tới. Tang Chi nhìn tình cảnh này, biết rằng sẽ không có ai nguyện ý tới Vĩnh Thọ cung, mà nếu nàng không đưa tới, hẳn là cũng chẳng tránh được bị khiển trách. Suy nghĩ, cuối cùng quyết định tự mình đưa qua, dù cho lúc này nắng đã tàn mà tuyết vẫn chưa ngưng.


Ngoại viện chiếm một góc khá rộng ở phía Tây của Tử Cấm Thành, gọi là thuộc Từ Ninh cung, thế nhưng khá tách biệt. Đi ra khỏi khuôn viên ngoại viện, đi dọc theo Từ Ninh cung, sau đó theo hướng Bắc mà xuyên thẳng tới Thọ Khang cung, không lâu sẽ tới được Thọ Khang môn. Thọ Khang môn và Vĩnh Thọ môn nằm trên một trục, một đường thẳng này nói xa thì không xa, nhưng cũng không thể nói là gần. Không gần, nhưng Tang Chi so sánh, cảm thấy đúng thực là gần hơn từ Thừa Càn cung rất nhiều, cũng bởi Thừa Càn cung thuộc địa phận Đông lục cung rồi. Tang Chi rẽ màn tuyết mà đi, tay xách giỏ than, ngước mắt nhìn lên, lại buông một tiếng thở dài. Nàng khẽ cúi đầu, cảm nhận hơi lạnh bao quanh mình, bước chân cứ vậy hướng về phía Vĩnh Thọ cung.


---


Từ Ninh cung.


Tô Ma Lạt cô nhận lấy một phong thư, quét mắt nhìn quanh liền châm một mồi lửa. Chẳng lâu sau liền phủi tay, vén rèm đi vào, tới khêu than cho Thái hậu sưởi. Than Hồng La bùng lên ngọn lửa nửa tím nửa đỏ.


"Thái hậu, xong việc rồi."


Thái hậu ung dung nhàn nhã, chỉ hỏi, "Chỗ Hoàng hậu thì thế nào?"


"Hoàng hậu có lẽ cũng đã tra ra." Lại nói, "Thái hậu anh minh, ngay từ khi nhận tin ở Đông Liệp hành cung đã phân phó người chuẩn bị xử lý, bằng không từ ấy tới nay đã hơn mười ngày, đủ cho tiện nhân kia gây chuyện rắc rối."


Thái hậu chỉ than nhẹ một tiếng, "Thủ đoạn này của Tĩnh phi..."


"Thực ra Tĩnh phi phản ứng rất nhanh đấy, cá tính mạnh cũng có lợi thế của cá tính mạnh. Việc này nếu như là Hoàng hậu... Hoàng hậu dù quyết đoán nhưng đến cùng vẫn là rất trọng nhân nghĩa, chắc hẳn sẽ không nhanh gọn dứt khoát như thế."


"Lòng dạ nữ nhân." Thái hậu lắc đầu, "Nhân nghĩa? Trong cung đây, tay ai chưa vấy bẩn? Còn Thừa Càn cung kia, hiện tại như vậy, nhưng rồi cũng sẽ có ngày đưa Khôn Ninh cung vào chỗ chết. Cái danh vị nhất quốc chi mẫu này có thể dễ dàng mà ngồi vững hay sao?"


Tô Ma Lạt Cô cười, "Chứ không phải khi xưa Thái hậu chủ tử người quyết định chọn Hoàng hậu nương nương vì nương nương nhân nghĩa hay sao?"


"Chừng nào ai gia còn sống, nó muốn nhân nghĩa, ai gia cũng sẽ cho phép nó nhân nghĩa. Nếu sau này ai gia không còn nữa..." Thái hậu dừng lại một chút, "Hậu cung Đại Thanh này, bằng mọi giá không thể để rơi vào tay kẻ khác. Xương máu nhiệt huyết của đại gia tộc Khoa Nhĩ Thấm chúng ta đều đang ở đây, phân nửa giang sơn này là của Khoa Nhĩ Thấm đấy."


Tô Ma Lạt Cô vội vàng, "Thái hậu người phúc trạch thâm sâu, sao lại nói những lời như vậy chứ!"


"Ôi chao." Thái hậu thở dài, "Tĩnh phi vốn là người ai gia đặt lòng tin tưởng, vốn là người ai gia cho rằng có khả năng nhất, ưu tú nhất. Nó cũng là người có thân phận tôn quý nhất. Mà rồi ngươi nhìn xem." Nói đến đây, cả giận, "Cái gì mà lòng người nóng lạnh, nhân nghĩa ái tình. Chính là ngu ngốc hồ đồ! Còn dám có lá gan thả tiện tì kia ra ngoài! Người còn sống, miệng sẽ còn mở, đến lúc ấy có bảo vệ nổi thể diện của hoàng tộc hay không? Mặt mũi của Hoàng đế biết làm thế nào? Chẳng phải là một mình nó biến cả Đại Thanh thành trò cười rồi đấy sao? Hoàng đế mà biết được chuyện này, tôn nghiêm của Hoàng thất mà bị tổn hại, chẳng nói đến một mình Tĩnh phi, chính là toàn bộ Khoa Nhĩ Thấm tộc cũng sẽ không gánh được. Đã không gánh vác được gia tộc còn liên lụy phá hoại! Đế vương xưa nay kị nhất chuyện cung phi, chuyện đế vị. Chạm đến điểm ấy rồi, Hoàng đế lên tiếng, ai gia cũng chẳng còn tư cách mà tranh giành. Lúc ấy mới hối hận? Hối hận thì đã muộn!"


Tô Ma Lạt Cô im lặng lắng nghe, sau mới nói, "Thái hậu đừng lo lắng, Cẩm Tú chẳng còn mở miệng được nữa rồi."


Nghe lời này Thái hậu lại trầm xuống, "Cẩm Tú, vốn cũng là một nha đầu tốt, có lòng với chủ tử. Vào đến tay Tĩnh phi cuối cùng lại làm ra chuyện thế này. Kết cục như vậy, coi như là chết cũng có ý nghĩa. Tô Ma, truyền xuống cho Ngự Thiện phòng, hai ngày tới ai gia sẽ ăn chay niệm phật. Còn công sự khác, giao cho Hoàng hậu làm."


"Vâng." Tô Ma Lạt Cô nói thêm, "Bên dưới có báo lại, Hoàng hậu đã tra ra được Cẩm Tú bị cướp đường làm hại, nhưng không tìm ra được thủ phạm. Cẩm Tú tự ý xuất cung, vốn đã là một tội lớn. Hôm nay chuyện này cũng đã lắng xuống, có sợ thì chỉ là sợ bên Vĩnh Thọ cung lại làm ầm lên."


Thái hậu nghe, hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát mới nói, "Ai gia lại muốn xem xem Hoàng hậu sẽ xử lý chuyện này như thế nào."


Nghe lời này Tô Ma Lạt Cô cũng tự hiểu, không nói gì nữa.


---


Khôn Ninh cung.


Hoàng hậu ngồi trước án, quả thật là đã tra ra Cẩm Tú đã bị cướp đường giết hại, nhưng ngoài một cỗ thi thể, không còn tìm được thứ gì khác.


Mấy ngày nay trời rét căm căm, thi thể chưa biến dạng nhiều, nhưng một thân dính máu, vết bầm tím khiến người ta nhìn vào mà thấy rùng mình.


Người dưới trướng viết thư lên, nói rằng quả thực đã tra, cũng đúng là do cướp đường ra tay, trên người nạn nhân không còn ngân phiếu, hẳn là do sau khi cướp được đã hạ sát.


Hoàng hậu đọc lời báo lại, lạnh mặt, "Ngay dưới chân thiên tử, lấy đâu ra cướp đường giết người giữa thanh thiên bạch nhật thế này!"


"Là ở ngay... Bạch Vân Quán." Nô tài kia bẩm lại, "Bạch Vân Quán đón khách bốn phương, người tứ xứ kéo tới rất nhiều, loại người gì cũng có. Trước đây ít lâu có án đạo trưởng Bạch Vân Quán bị giết hại, không biết án lần này có liên quan gì hay không."


Hoàng hậu nhìn phong thư thật lâu, rốt cuộc thở ra một hơi, "Chôn cất an táng người chết cho tử tế."


"Hoàng hậu nương nương..." Thái Uyển Vân đứng bên, cung kính đưa tới một chén trà nghi ngút khói, "Nếu Tĩnh phi nương nương biết chuyện này..."


Hoàng hậu đỡ lấy chén trà, hộ giáp vuốt quanh miệng chén, tựa như đang suy nghĩ gì. Một khắc sau mới nói, "Không để Tĩnh phi biết là được."


Thái Uyển Vân lộ vẻ kinh ngạc, lại nghe Hoàng hậu nói tiếp, "Chuyện của Cẩm Tú tuyệt đối không để đến tai Vĩnh Thọ cung. Bằng không chuyện này đã lắng rồi sẽ lại nổi lên, một khi nổi lên rồi sẽ không thể nhấn xuống được nữa."


"Nhưng mà..." Thái Uyển Vân còn chưa nói xong đã bị chủ tử cắt ngang, "Không có nhưng nhị. Truyền khẩu dụ của bổn cung xuống tất cả những người có liên quan, chuyện này chỉ cần để lộ ra nửa chữ thôi tất cả sẽ nhận trừng trị thích đáng."


Thái Uyển Vân nghe giọng nói sắc lạnh của chủ tử cũng không dám nhiều lời, vội đáp, "Lão nô hiểu rồi." Lại nói, "Hoàng hậu nương nương, Tĩnh phi vẫn còn đang chờ tin tức từ người, sợ rằng cũng sẽ... không thể không nói."


"Bổn cung sẽ đích thân tới báo cho nàng." Lúc này Thái Uyển Vân mới thấy ánh mắt chủ tử dịu đi, buông một tiếng thở dài.


--- Còn tiếp ---



Editor lảm nhảm:
Đọc dòng cung đấu phái hiện thực thế này, tuyệt đối đừng (mà cũng không thể) trách ai ác. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, mỗi hành động đều động cơ riêng, mỗi quyết định đều có lí do, đều là vì an nguy cá nhân hoặc là vì lợi ích toàn cục, đều có cái "lí" của nó cả.


Chỉ có hai điều luôn đúng trong mọi trường hợp mà lão phật gia đã chỉ ra: Nơi này không có tay ai là sạch, và nơi này không dành cho tình yêu.