Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 65: Cảnh trong mơ



Edit: Panh Hoang

     Ngẩng đầu nhìn lại, mây mù sáng sớm, bầu trời xa xôi kia, thật giống như một cái động lớn không đáy.

     Lúc mây đen và mây trắng đan xen nhau ở cuối chân trời thì, lại có một loại xu thế khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

     Ngoài thành Nam quốc, biển người đông nghìn nghịt kia, thật giống như ảo ảnh, giống như ác mộng đi vào trong mộng của mọi người...

     Trên cửa thành, khuôn mặt Lâm Tử Quân lạnh lùng không chút thay đổi nói : "Một vạn đại quân Đông quốc vây quanh thành trì Nam quốc, quân đội Bắc quốc và quân đội Tây quốc kẹp chặt Đông quốc cùng Nam quốc..." Nói tới đây, trong mắt hắn chợt lóe ra ánh sáng lạnh, nhếch môi hừ lạnh nói: "Những người này một ngày không có lòng dạ chơi đùa, thì sẽ chết sao."

     "Đội trưởng, làm sao bây giờ, nhiều người như vậy, chúng ta có cần báo cáo triều đình hay không?"

     Lâm Tử Quân không nhanh không chậm nói : "Ngươi có thể nhìn rõ ngoài thành có bao nhiêu người không?"

     Người nọ ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời rùng mình một cái: "Biển người đông nghìn nghịt, ít nhất trên trăm vạn người."

     "Đông quốc tuy có một vạn đại quân, cho dù bao vây nước ta, nhưng với tình hữu nghị giữa nước ta và Bắc quốc. Không cần nhiều lời, bọn họ nhất định là tới cứu viện..." Nói tới đây, mặt Lâm Tử Quân thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc, giọng trầm trọng nói: "Nhưng Tây quốc kia, ít qua lại với nước ta, hôm nay bỗng nhiên phát động quân đội cũng không phải trùng hợp, thiện hay ác khó có thể phân biệt."

     "Đội trưởng, ngươi nhìn người nọ -- "

     Có người bỗng nhiên kinh hô, Lâm Tử Quân quay đầu nhìn về phía người nọ, trong mắt thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc.

     "Không ngờ là nàng!"

     Trong biển người quân đội tấp nập kia, có một người đặc biệt rõ ràng...

     Chuẩn xác mà nói, hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là con rắn lục hoa văn khổng lồ kia.

     Nhìn kỹ, sau lưng con rắn, hình như có một thân mình xiên xẹo ngồi trên lưng con rắn, mà bên kia, chính là quân đội Bắc Quốc.

     Lâm Tử Quân hắn cho đến sáng sớm hôm nay mới nghe nói, tối hôm qua có một nữ tử quỷ dị triệu hồi xà thú trong hoàng cung, khiến cho trật tự trong hoàng cung hỗn loạn.

     Nói vậy, người sau lưng cự xa này, nhất định chính là tội phạm quan trọng mà bọn họ phải niêm phong cổng thành để truy nã mấy ngày trước đây --- Kiều Vô Song!

     Bên kia, phía sau con rắn lục hoa văn, Kiều Vô Song tuyệt mỹ đang ngồi xếp bằng ở sau lưng của nó, nàng một tay chống đầu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong và dài, giống như những con bướm sặc sỡ trong biển hoa, đáng yêu lại mê người.

     Có lẽ do uống rượu, hiện tại nàng đang trong tình trạng ngủ gật.

     Bàn tay chống đầu, khi thì lung lay, khi thì cúi đầu xuống, môi đỏ mọng khi thì cong lên, biểu cảm phong phú kia, dung mạo tuyệt mỹ, liền khiến Bắc Minh Liên Thành vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, nhịn không được bật cười.

     Nữ nhân này...

     Thế nhưng ngồi ở sau lưng rắn... Ngủ gà ngủ gật!

     Cho dù cử chỉ làm người ta kinh ngạc như thế, nhưng bộ dáng ngủ say của nàng, khiến Bắc Minh Liên Thành sinh ra loại hứng thú nào đó.

     Bên cạnh, Mặc Trần muốn nói lại thôi nói : "Đại vương..."

     Bắc Minh Liên Thành rất nhanh thu lại ánh mắt tràn ngập hứng thú, vẻ mặt tĩnh xuống, nói : "Nói."

     Mặc Trần thành khẩn nói : "Xu thế hiện giờ, chúng ta nên chọn như thế nào."

     Ánh mắt nhanh nhẹn của Bắc Minh Liên Thành tùy ý nhìn thoáng qua chỗ quân đội tấp nập kia, lại vô cùng bình tĩnh nói : "Đợi."

     Môi Mặc Trần run lên, vô lực thở dài, xem ra, chờ không được người kia, trước tiên qua đàm phán...

     Bên kia, hoàng đế Tây quốc Lâm Dịch Huân ở trong vòng tròn bảo vệ của quân đội Tây quốc, đang nhàn nhã ở trong chiến xa uống nước trà. Đại tướng quân Tây quốc Đông Duẫn Hạo nói : "Hoàng thượng, Đông quốc cùng Nam quốc chiến tranh, Bắc quốc tới cứu viện, chúng ta vì sao phải nghe theo những lời yêu ngôn hoặc chúng của người nọ... đến vũng nước đục này?"

     Đông Duẫn Hạo biểu huynh đệ của Lâm Dịch Huân, cho nên trong lúc hai người nói chuyện với nhau, ít đi tầng tầng trở ngại.

     Trong chiến xa, tay Lâm Dịch Huân nâng ly trà, đang từ từ nhấm nháp.

     Hắn mặc một bộ khôi giáp vàng óng khí chất xuất chúng, trên mũ mão vàng óng cắm lông chim tuyết trắng. Trang bị khôi giáp hoàn mỹ làm cả người hắn thoạt nhìn càng thêm anh tuấn, nhìn dung mạo phiêu dật như trích tiên, chân mày thon thon như nữ tử, đôi mắt hẹp dài, ánh sao rực rỡ. Dưới mũi ưng, môi mỏng cười như không cười nói : "Giống như người nọ, chúng ta án binh bất động, đến xem cảnh náo nhiệt cũng không tồi."

     Môi Đông Duẫn Hạo run lên, nói : "Hoàng thượng... Xu thế này, coi như chúng ta muốn đến xem náo nhiệt, chỉ sợ cũng khó có thể không quan tâm đi."

     Lâm Dịch Huân cười nói: "Quả nhân dẫn bao nhiêu quân đội?"

     Đông Duẫn Hạo nói : "Ba vạn đại quân, còn có..." Nói tới chỗ này, Đông Duẫn Hạo hình như nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe, ngậm miệng lại.

     Lâm Dịch Huân bí hiểm cười cười, nói : "Ngươi nhìn xem ở đây, Đông quốc và Tây quốc có bao nhiêu người."

     "Đông quốc tuy bao vây thành trì Nam quốc, nhưng cũng chỉ có một vạn quân đội, mà Bắc Quốc ít nhất cũng có năm vạn quân đội." Phân tích đến đây, hai mắt Đông Duẫn Hạo bỗng sáng ngời, kinh hỉ nói: "Như vậy coi như, không cần chúng ta ra tay, Đông quốc liền biến thành bại tướng dưới tay Bắc quốc."

     Lâm Dịch Huân lắc đầu, chậc chậc nói : "Thủ đoạn của Trác Nhiên từ trước đến nay âm tàn cay độc, sao có thể không chuẩn bị tốt kế hoạch hành động chứ."

     Nói tới đây, môi hắn khẽ nhếch, cười nói: "Dựa theo lời người nọ, chúng ta chỉ biết đến xem trò vui, nhân tiện mở mang kiến thức, gần đây lời đồn về Thiên nữ kia, rốt cuộc biến thành bộ dạng gì rồi."

     Đông Duẫn Hạo cái hiểu cái không gật gật đầu, nói : "Nói như vậy, Đông quốc cũng không nhất định sẽ bái..."

     Xu thế khó bề phân biệt như thế, khiến Đông Duẫn Hạo bỗng cảm thấy đau đầu.

            Theo như lời người nọ, bọn họ chỉ cần đến xem một màn kịch hay là được.

     Bên kia, quân đội Đông quốc bị đánh từ hai phía, quân đội của Trác Nhiên lại không có ai bày ra bộ dáng bối rối hay sợ hãi, khí thế to lớn kia, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Trác Nhiên để lại một tay(一手).

     "Đại vương, chúng ta bị hai nước Tây Bắc đánh từ hai phía trái phải, muốn hay không..."

     Người nọ nói còn chưa nói xong, ánh mắt Trác Nhiên chợt lóe, quyết đoán nói : "Không."

     Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh nói: "Tinh anh đều giữ lại sử dụng sau cùng."

     "Để phán đoán xu thế hiện tại, chúng ta khá bất lợi, nếu như không phát động trước, chỉ sợ hậu quả khó có thể tưởng tượng."

     Ánh mắt Trác Nhiên trầm xuống, nói : "Ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt thứ bổn vương cần, chuyện khác, không cần hỏi nhiều."

     Nói tới đây, Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh nói: "Hiện tại, chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ."

     Quả nhiên, tiếng nói của hắn vừa dứt, người nọ liền im lặng không nói.

     Mây mù sáng sớm, theo thời gian từ từ mất đi, đến lúc giữa trưa, ánh sáng mặt trời gay gắt đâm người, chiếu rọi lên cả mặt hồn hậu (浑噩).

     Chờ đợi đã hơn nửa ngày, bốn nước lớn Đông Nam Tây Bắc, đều không có người dẫn đầu khơi ra chiến tranh, tất cả mọi người ở đây vì thời tiết nóng bức, cảm xúc bắt đầu trở nên mạnh mẽ, ngay cả rắn lục thân mình to lớn kia, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cũng có chút lười nhác.

     Mà nữ tử đằng sau nó, nhiều thêm một "Phá Hồn đao", thanh đao như ẩn như hiện lóe lên ánh sáng thần bí.

     Mặc kệ cảm xúc của người ngoài có bao nhiêu nôn nóng, dung nhan ngủ say của Kiều Vô Song vẫn yên lặng như cũ.

     Bắc Minh Liên Thành, bộ dáng ngủ say của nàng, khóe miệng trước sau vẫn duy trì một biên độ hoàn mỹ, khóe môi hắn nhếch lên nói: "Đang ngủ vẫn còn cười, là đang nằm mơ sao?"

     Đúng vậy, cô đang ngủ mơ, một giấc mơ có quan hệ với... hắn!

Trong mơ, đó là một nơi giống như đào nguyên tiên cảnh, mây trắng mênh mông bao xung quanh biển hoa, cảnh sắc giống như ảo ảnh mê người. Trong nước có một bóng dáng phiêu dật như tiên nữ đang nhảy múa.

     Trong không trung, có mỹ nữ tay bưng khay, cười hì hì bay về phương hướng mục tiêu, bên trong bóng râm, có đám nam tử tuấn mỹ khí khái anh hùng đang chơi cờ.

     Tầm mắt theo cảnh tượng vui vẻ, đi tới phía trước cửa chính, ở trên cửa chính cao lớn kia, treo một cái bảng hiệu vàng óng ánh —— Nam Thiên môn!

     Dưới Nam Thiên môn, có hai thiên binh canh gác chính, vẻ mặt nghiêm túc tra xét bất kì ai đi từ ngoài cửa vào, trong thời gian bọn họ tra xét lần lượt, một nữ tử mặc khôi giáp, chậm rãi đi vào.

     Nàng kia có một dung mạo tuyệt sắc, trên trán lộ ra khí khái anh hùng bừng bừng khí chất, bên hông giắt một thanh đao sắc bén lóe ra kỳ quang, trong lúc nàng đi xuống một nơi cách Nam Thiên môn không xa, có người liền nghị luận sôi nổi.

     "Trời ạ, là Chiến thần!"

     "Ta đã sớm nghe nói Thiên Đình có một vị nhân vật." Có người sợ hãi than nói: "Nàng chẳng những có dung mạo tuyệt sắc, còn đánh đâu thắng đó, chỉ bằng một mình nàng đánh thắng Yêu tộc đánh lén, được phong làm Chiến thần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên khí phách như thế."

     "Hôm nay là thọ yến của Vương Mẫu, có thể xa xa nhìn thấy bộ dáng của Chiến thần một lần, thật là may mắn."

     Mọi người nghị luận sôi nổi, nữ tử khí khái anh hùng bừng bừng, dung mạo tuyệt sắc kia, rõ ràng đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

     Thiên binh của Nam Thiên môn nhìn thấy Chiến thần đến đây, liền nói: "Chiến thần, chúng tôi đang kiểm tra danh sách khách quý tiến vào thọ yến, ngươi đây là tới tham gia thọ yến của Vương Mẫu sao?"

     Vương Mẫu từng nói qua, mặc kệ Chiến thần là tới tham dự hoạt động gì, có thiệp mời hay không, cũng có thể thông qua.

     Chiến thần gật gật đầu, dung mạo tuyệt mỹ lạnh như băng, khí khái anh hùng bừng bừng khí chất, có loại ngạo khí khiến thần tiên cũng khó có thể tiếp cận, chỉ thấy nàng lạnh lùng nói: "Đúng."

     "Vương Mẫu đợi ngươi đã lâu, thỉnh..."

     Đội ngũ sắp xếp thật dài dưới Nam Thiên môn, lúc nhìn thấy thiên binh hành động như thế, lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.

     "Cái gì thế, chúng ta coi như cũng là tiên nhân thượng đẳng, tiến vào Thiên Đình phải xếp hàng coi như xong, còn có người đi cửa sau."

     "Nhỏ giọng một chút, ngươi cũng không thể trêu vào nàng."

     "Có gì đặc biệt hơn người, không phải đánh chết mấy tên yêu quái sao."

     Kia... Không phải mấy tên yêu quái!

     Nhớ năm đó, Yêu Tộc ra quân đội hùng hậu đánh lén, khi đó Chiến thần chẳng qua là thiên binh nho nhỏ, khi đó nàng lấy lực lượng một người, diệt trọn Yêu Tộc chỉ còn lại ít ỏi mấy người, loại năng lực cường đại này, không phải toàn bộ thần tiên đều có thể làm được.

     Cho nên, năng lực cường đại của nàng được Ngọc đế Vương Mẫu thưởng thức, cho nên gia phong làm Chiến thần.

     Từ nay về sau, danh hào Chiến thần nổi tiếng ở trên Thiên Đình, nhưng sau khi danh hào của nàng vang dội, lại chưa bao giờ ở nơi khác gặp qua gương mặt thật của nàng.

     Vì thế, nàng thành truyền thuyết của Thiên Đình.

     Cho đến hôm nay,  một câu 'Chiến thần' của thiên binh Nam thiên môn, đánh thức toàn bộ người chìm đắm trong truyền thuyết.

     Cho nên, nàng bỗng nhiên xuất hiện, khiến mọi người điên cuồng!

     Quả nhiên, giọng nói tức giận bất bình của tiên nhân kia truyền vào trong tai của Chiến thần, chỉ thấy mắt đẹp của nàng nàng khẽ liếc, môi nhếch lên, lại thoáng nở một nụ cười lạnh làm cho người ta rùng mình.

     Bước chân mạnh mẽ vang dội đi đến trước mặt tiên nhân tức giận bất bình kia, mắt đẹp của Chiến thần mang theo ánh sáng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về phía nàng kia, giọng nói khiến người ta kinh ngạc nói: "Ngươi lầm, ta không phải đi cửa sau, mà là..." Khóe môi khẽ nhếch, lông mày nhíu lại, hoàn toàn khiêu khích nói : "Quang minh chính đại chen ngang."

           Vẻ mặt kia, ánh mắt kia, giọng nói kia, điệu bộ nói cho người ta biết 'Ngươi có bản lĩnh thì đi qua chen ngang đi", quả thực khiến người ta phát điên.

     Hóa ra đây là Chiến thần trong truyền thuyết...

     Kiêu ngạo như vậy!

     Kết quả là, tính tình của nàng vốn đã kiêu ngạo không ai bì nổi, lúc này hành vi ngạo mạn càn rỡ, có vẻ càng thêm xa không thể chạm tới.

     Giống như ở dưới Nam Thiên môn, chỉ có một mình nàng là thần tiên mà thôi...

     "Quá kiêu ngạo, không đáng yêu chút nào." Có người nhẹ giọng nói thầm, tuy rằng giọng rất nhỏ, nhưng để cho tất cả mọi người ở đây nghe rõ ràng rành mạch.

     Chiến thần tìm theo tiếng nhìn lại, người kia là một nam tử dung mạo tuyệt thế.

     Nam tử kia mặc một thân tuyết trắng, giống như bông tuyết nhẹ lay động, lại có loại khí chất lạnh như băng. Khuôn mặt tuyệt thế của hắn, có vẻ hơi non nớt, tuổi thoạt nhìn cũng không lớn.

     Mày kiếm dày rậm, một đôi mắt mê hoặc lòng người, chẳng qua là khẽ liếc mắt một cái, lại khiến Chiến thần thất thần một giây.

     Chính là, trên người hắn có một loại khí chất mà thần tiên không nên có.

     Nhận thấy khí chất của hắn không giống người thường, Chiến thần rất nhanh khôi phục cảm xúc thất thần, nhíu mày lại, cười lạnh nói: "Từ lúc nào, Thiên Đình cho phép loại không tiên không yêu gì đó này xuất hiện."

     Cái gì?

     Không tiên không yêu? !

     Mọi người nhìn về phía nam tử áo trắng, quả nhiên, trên người hắn có tiên khí.

     Nhưng mà, ở bên trong nơi tiên khí thuần khiết, hình như xen lẫn tì vết, chính là... Yêu khí!

     "Hắn là ai vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua nha."

     "Hắn không phải tiên đi."

     "Vậy hắn là ai, Yêu Tộc đều đã bị Chiến thần tiêu diệt!"

     Tiếng nghị luận sôi nổi truyền vào trong tai nam tử áo trắng, trên khuôn mặt hại dân hại nước của nam tử áo trắng thoáng lộ ra vẻ xấu hổ, màu da dần dần trở nên đỏ sậm, ánh mắt nhìn về phía Chiến thần, cũng mang theo chút hận ý cùng khó hiểu.

     Chiến thần thu hết vào mắt ánh mắt hận ý mà nam tử áo trắng ném tới, lại hơi hơi nhíu mày, hoàn toàn coi thường.

     "Chiến thần..." Thiên binh ở Nam Thiên môn nói ở bên tai Chiến thần mấy câu, ánh mắt Chiến thần vừa chuyển, mắt nhìn về phía nam tử áo trắng, biến thành hết sức hứng thú.

     Chiến thần nhướng mày, hết sức hứng thú nhìn phía nam tử áo trắng, nói : "Ngươi họ Hoàn Nhan?"

     "Không phải đâu, hắn họ Hoàn Nhan..."

     "Hoàn Nhan không phải chỉ có..."

     "Chậc chậc, tại sao lại như vậy."

     Lại là từng đợt tiếng nghị luận sôi nổi, lúc này bên trong tiếng nghị luận ở đây, còn thêm ánh mắt cười nhạo.

     Nam tử áo trắng thấy tiếng nghị luận cùng ánh mắt cười nhạo kia, tựa như từng thanh dao găm, đâm vào lỗ tai cùng ngực của hắn phát đau.

     Mặt vốn đỏ sậm, hiện tại biến thành đỏ bừng...

     Đôi mắt mê hoặc lòng người, lúc trước mang theo khó hiểu, giờ phút này hoàn toàn biến thành thống hận!

                Đúng vậy, trong mắt hắn mang theo hận ý nhìn về phía Chiến thần, con ngươi đầy tơ máu, giọng nói lại kiềm chế tức giận mãnh liệt, nói : "Ta là họ Hoàn Nhan, vậy thì sao."

     Khóe miệng Chiến thần hơi nhếch, cười lạnh nói: "Chỉ là muốn nói với ngươi, ngươi hoàn toàn có thể không cần xếp hàng, thậm chí quyền hạn của ngươi còn lớn hơn ta."

     Nói xong, Chiến thần xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới tiếng nghị luận không dứt phía sau người.

     Có người trộm cười nói: "Chính là, đều họ Hoàn Nhan, còn giả bộ xếp hàng làm gì..."

     "Như vậy tính ra, Ngọc đế kia chẳng phải là có..." Người nọ đang bắt đầu bấm ngón tay tính, đằng sau đã có người vỗ nàng ta, nàng ta quay đầu lại, hung ác nói : "Này, tại sao ngươi đánh ta?"

     "Đừng làm rộn, thất tiên nữ đến đây."

     "Ôi." Có người có cười trộm nói : "Không ngờ bọn họ trái lại rất tương thân tương ái, nhanh như vậy đã chào đón hắn."

     "Ngươi bớt tranh cãi sẽ chết à, chúng ta là thần tiên, đừng dung tục như vậy được không."

     "Thất tiên nữ đều cũng đến đây, không phải tới đón hắn, chẳng lẽ là tới đón ngươi..."

     Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhìn bóng lưng dần dần đi xa kia, đôi mắt mê hoặc lòng người, bất ngờ chợt lóe, bỗng nhiên biến thành đỏ đậm chói mắt.

     Nắm tay giấu ở trong tay áo, nắm thật chặt.

     Nhóm Thất tiên nữ thấy ánh mắt đỏ sậm kia của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, thì vô cùng hoảng sợ, rối rít kinh hô: "Cẩn thận —— "

     Chiến thần rời đi thật xa, bỗng nhiên cảm nhận được một loại sát khí mạnh mẽ.

     Ánh mắt nàng phát lạnh, bàn tay vô ý thức nắm "Phá hồn đao" bên hông, nàng rất nhanh quay đầu lại, chỉ thấy một đường ánh sáng màu đỏ bỗng xuất hiện trong tầm mắt của nàng, mắt nàng đau nhói, nàng chỉ cảm thấy 'Ầm' một tiếng, cả người bị dao động mạnh mẽ, bỗng xê xích mấy bước chân...

     Lúc Kiều Vô Song bừng tỉnh từ trong giấc mộng khó hiểu thì, hiện tại đã nhá nhem tối.

     Mắt đẹp mê người mở ra, đập vào đáy mắt, chính là quân đội đông nghìn nghịt. Kiều Vô Song nhướng mày, giấc mộng kỳ quái kia, vốn chỉ là một cảnh hư ảo, nhưng mà lại làm cho tâm tình của nàng không hiểu sao lại khó chịu.

     Nàng thế nhưng, mơ thấy mình và Hoàn Nhan Tuyệt Thế đang cãi nhau...

     Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Tỉnh."

     Kiều Vô Song ngẩng đầu nhìn lại, nói chuyện chính là Bắc Minh Liên Thành, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, trong mắt thêm mấy phần hứng thú, ánh mắt Kiều Vô Song buồn bã, nói : "Tôi ngủ một ngày sao?"

     Bắc Minh Liên Thành nhếch môi cười nói: "Bổn vương thật sự bội phục ngươi, ở dưới loại hoản cảnh phá hư này, còn có thể ngủ được."

     Đưa mắt nhìn lại, quân đội đông nghìn nhịt, không lúc nào là không lộ ra hơi thở nguy hiểm, nhưng có tiếp tục ngồi ở trong hoàn cảnh này mà trong lòng vẫn không loạn, có lẽ, tâm tư của nàng rất nặng làm cho người ta không thể nào đoán được.

     Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành nhìn Kiều Vô Song, ngoại trừ hứng thú, còn có một chút cảm xúc phức tạp khác.

     Kiều Vô Song thu hết vẻ phức tạp ấy vào trong mắt, nhưng không lên tiếng, mà là lạnh nhạt nói : "Trận chiến này, lúc nào thì phát động?"

     Bắc Minh Liên Thành cười cười, nói : "Tự nhiên phải chờ thời cơ."

     "Dân chúng bên trong thành Nam quốc, nhất định lại rối loạn bước chân." Ánh mắt Kiều Vô Song lạnh lùng, nói : "Tính mạng của bọn họ, cũng không phải là quân cờ để các người lấy ra tính kế."

     Bắc Minh Liên Thành cả kinh, nói : "Ngươi bỗng nhiên nói đến chuyện này làm gì?"

     Kiều Vô Song cúi đầu, vuốt vuốt lưỡi đao sắc bén trong tay, lại phân tích rõ ràng mạch lạc nói : "Nhìn từ mặt ngoài vào, Bắc quốc các người và Nam quốc có tình hữu nghị ràng buộc. Không cần nhiều lời, tất cả mọi người sẽ cho rằng anh đến để cứu viện Nam quốc, mới phái quân đội đến đây."

     Bắc Minh Liên Thành nhíu mày lại, nói : "Sự thật quả thật như thế."

     Ánh mắt Kiều Vô Song lại lạnh lùng, quyết đoán phủ nhận nói : "Không, anh chẳng qua là đến xem trò vui mà thôi."

     Sắc mặt Bắc Minh Liên Thành tối sầm, nàng thế nhưng đoán được...