Trư Tiểu Muội

Chương 4



Vừa về tới Triển Viên, nàng liền trực tiếp chạy vềhướng Bách Hiên.

Nàng thật là một ngu ngốc mà, suốt ngày chỉ lo ăn, lạiđã quên ước hẹn cùng với Uy Uy.

Thật may là còn chưa quá trễ, hiện tại nàng đã tìmđược tướng công của nàng nên vẫn không xem là quá trễ.

Hắc hắc he he! Sau này có "Thiếu niên ThầnTrù" làm củ tướng công , vậy suốt đời này của nàng sẽ ăn toàn món ngonrồi, hơn nữa nói thật ra, dáng dấp Triển Mộ Bạch rất anh tuấn, mặc dù có chútthiếu sót nho nhỏ, bất quá, trên đời này không có người nào là hoàn mỹ, chỉ cầnnàng nhìn hắn thấy thuận mắt là đủ rồi.

"Triển Mộ Bạch, Triển Mộ Bạch!" Nàng bắt đầumơ màng đến ngày mà Uy Uy gọi nàng là tỷ tỷ, thầm nghĩ, cuộc thi đấu này nàngthắng chắc!

Đang trong phòng ngủ nghỉ ngơi Triển Mộ Bạch nghe" tiếng heo kêu" của nàng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, bởi vìhắn dặn đi dặn lại, chính là không cho nàng tới Bách Hiên tìm hắn vào ban ngày,tránh cho bị một người khác bắt gặp.

"Heo tiểu muội, vào giờ này ngươi chạy tới đâylàm gì?" Hắn không vui không thèm nghía nàng một cái.

Đông Phương Nhạc Nhạc không nhìn vẻ giận dỗi của hắn,mở ra túi giấy cười nói: "Ta đặc biệt mang cái này tới cho ngươi ăn, cònâm ấm nhé! Ngươi mau ăn đi."

Hắn tùy ý liếc một cái, "Đây là bánh Tiểu Hồngcao của Đạo Hương thôn."

"Ngươi rất lợi hại, ngửi một cái liền đoán trúng!Đây là Gia Bảo ca ca biết ta thích ăn, đặc biệt đưa cho ta ."

Nàng khoe khoang mà nói.

Khẩu khí Triển Mộ Bạch đầy mùi giấm hỏi: "Ngươicùng Tào Gia Bảo là có quan hệ gì, có cần thân thiết như vậy sao? Chẳng qua chỉlà mấy cái bánh ngọt mà thôi, , có gì giỏi chứ, ta cũng biết làm vậy."

"Hay quá! Vậy ngươi làm cho ta ăn." Nàng vuivẻ đầy chờ mong mà nói.

Sắc mặt hắn nhất thời cứng đờ, giống như bị người dẫmlên chân đau. Hắn lạnh lùng nói: "Hừ! Sao ta phải làm cho ngươi ăn?"

"Ngươi không phải là"Thiếu niên ThầnTrù" sao?"

"Là ai nói cho ngươi?" Sắc mặt Triển Mộ Bạchthay đổi khiển trách hỏi.

Đông Phương Nhạc Nhạc lắp bắp nói: "Là, là GiaBảo ca ca nói."

"Cái tên miệng rộng đó!"

"Ngươi không được mắng Gia Bảo ca ca, hắn cũng làquan tâm ngươi."

Hắn lập tức giận tái mặt, "Ta không cần bất luậnkẻ nào quan tâm."

"Vậy ta thì sao? Ta cũng rất quan tâmngươi." Nàng cong cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi lên, làm nũng hỏi:"Ngươi cũng không cần sao?"

Cằm Triển Mộ Bạch căng thẳng, cứng rắn nói: "Takhông cần."

"Ngươi không phải yêu thích ta chứ?"

"Sao ta lại thích ngươi?" Hắn giả bộ lạnhlùng, cậy mạnh hỏi ngược lại.

Đông Phương Nhạc Nhạc nghe thật cảm thấy vô cùng ủykhuất, "Tại sao? Ta rất đáng yêu mà!"

"Hừ! Ta thấy ngươi đáng thương không có ai yêuthì có." Triển Mộ Bạch chế nhạo nhạo báng nàng.

Nàng chán nản rũ mí mắt xuống, cảm thấy trong lòngthật là khổ sở, từ nhỏ đến lớn, nàng cùng Uy Uy là bảo bối người gặp ngườithích, chưa từng có người nói ghét nàng, hắn là người đầu tiên.

Trong lúc Đông Phương Nhạc Nhạc muốn buông tay, trongđầu bất ngờ hiện lên câu Uy Uy đã nói chỉ cần nhìn trúng mục tiêu, sẽ đồng thờiphải dùng da mặt dày bám dính lấy, bám dính lâu ngày sẽ là của ngươi.

Uy Uy sẽ không lừa gạt nàng, hơn nữa Uy Uy lại thôngminh, tuyệt đối sẽ không nói sai, cho nên, nàng vẫn không thể chết tâm.

Nàng hít hít mũi, "Ngươi không yêu thích ta cũngkhông sao, chỉ cần ta thích ngươi là đủ rồi." Nàng khôi phục lòng tin mànói.

Triển Mộ Bạch nghe nàng đột nhiên tới tỏ tình, hai conngươi thiếu chút nữa rớt xuống, "Ngươi. . . . . Ai cho phép ngươi yêuthích ta chứ? Heo tiểu muội, không cho phép ngươi thầm mến ta, có nghe haykhông?"

Nàng nâng khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn lên, "Tamuốn đó!"

"Ngươi nói lại lần nữa!" Hắn dùng ngón taychỉ chỉ vào gò má béo mập của nàng.

"Thật là đau! Đừng nhéo má người ta á!"

"Vậy hãy đem lời nói mới rồi thu hồi đi."

"Không muốn! Ngươi là ta thật vất vả mới tìm đượctướng công, Uy Uy nói chỉ cần bám dính lấy ngươi không buông, ngươi sẽ biếnthành của ta." Nàng kiên quyết không nhượng bộ.

Triển Mộ Bách nghe nàng nói, trên mặt hắn lúc xanh lúctrắng, trầm giọng nói: "Câm mồm ! Ai muốn làm tướng công của ngươi?"

"Chính là ngươi đó!" Đông Phương Nhạc Nhạckhông hề lùi bước nữa, quyết định tranh thủ cho đến cùng.

Hắn lớn tiếng cười nhạo nàng, "Ha ha ha, ngươicòn chưa có tỉnh ngủ phải không? Ta đã đủ xui xẻo rồi, mới không muốn xui xẻocưới thêm một heo tiểu muội như ngươi đâu!"

Đông Phương Nhạc Nhạc cũng không tức giận, cười quỷquyệt, "Ngươi thật không muốn tướng công làm của ta ?"

"Không, Muốn!" m thanh củaTriển Mộ Bạch nhấnmạnh cự tuyệt.

Nàng dùng sức bắt đầu động não, trước kia chỉ cần nghetheo lời của Uy Uy là được, căn bản không cần nàng phải hao tổn tâm trí, nhưnghiện tại chỉ có một mình nàng, nàng đành phải cố gắng nghĩ cách thôi.

"Ngươi đã kiên quyết như thế, được rồi!"Đông Phương Nhạc Nhạc khi nhín thấy vẻ hoang mang của hắn, giả vờ đi ra ngoài.

Triển Mộ Bạch có một loại dự cảm không tốt lắm, khôngnhịn được mở miệng hỏi: "Heo tiểu muội! Ngươi muốn đi đâu?"

Hai chân của nàng đã bước ra ngưỡng cửa rồi, cũngkhông quay đầu lại nói: "Ta muốn đi tìm lão bá."

"Tìm cha ta? Ngươi tìm cha ta để làm gì?"Hắn không tự chủ nhăn mày lại.

Đông Phương Nhạc Nhạc cũng không quay đầu lại, ném mộtcâu ra phía sau, "Ta muốn đi tìm lão bá để "Cầu hôn" ."

"Nói cái gì? !" Triển Mộ Bạch phát ra tiếnghét kinh thiên động địa , "Heo tiểu muội, ngươi đứng lại đó cho ta! Heotiểu muội, có nghe hay không? Heo tiểu muội"

"Cháu muốn đổi phần thưởng?" Triển Sĩ Hòecùng ái thê nhìn nhau cười một tiếng.

"Vâng!" Khuôn mặt Đông Phương Nhạc Nhạc trànra tươi cười hồn nhiên ngây thơ,

"Phần thưởng này cháu cũng chưa sử dụng lần nào,cho nên, có thể cùng lão bá thương lượng, để cho cháu đổi phần thưởng khác haykhông? , "

Triển Sĩ Hòe khẽ mỉm cười từ ái, "Đương nhiên làcó thể, chẳng qua là, cháu muốn đổi cái gì?"

"Cháu muốn con trai của lão bá làm tướng công củacháu? " Từ miệng nàng thốt ra những từ ngữ kinh người.

Lần này làm cho hai vợ chồng bọn họ giật mình.

"Cháu nói là! Cháu muốn con của chúng ta làmtướng công của cháu?" Triển phu nhân rất sợ mình nghe lầm, thận trọng hỏimột lần nữa, thấy nàng gật đầu, bà mới xác định lỗ tai của mình không có vấnđề.

Đông Phương Nhạc Nhạc vẫn hỏi rất ngây ngô: "Cóthể không?"

"Chuyện này. . . . . . Lão gia, ông nói nên làmsao đây?" Triển phu nhân không nắm được chủ ý, nhìn về trượng phu hỏi.

Triển Sĩ Hòe vạn vạn không ngờ tới nàng sẽ nói lênloại yêu cầu quái dị này, cho dù ông kiến thức rộng rãi, vẫn qua thật lâu saumới tìm được thanh âm của mình.

"Nhạc Nhạc, hôn nhân đại sự há có thể trò đùa?Huống chi, nào có cô nương gia nào tự mình cầu hôn , đây không hợp với lễtiết!"

"Như vậy không được sao?" Nhưng Uy Uy nói rõcó thể mà!

Triển phu nhân cố gắng bỏ đi ý nghĩ của nàng, ôn nhunói: " Triển bá bá cháu nói không sai, hôn nhân đại sự nhất định phải docha mẹ làm chủ, hoặc là lời của mối mai, ngàn vạn lần không thể tự tiện địnhviệc chung thân, hơn nữa, Mộ Thanh cùng Mộ Lam lớn tuổi hơn cháu quá nhiều, chỉsợ cũng không quá thích hợp."

"Cháu không phải là muốn Triển đại ca hay Triểnnhị ca, cháu muốn Triển Mộ Bạch là tướng công cháu, các người cũng nghĩ sairồi!" Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêm nghị nói."

Hai vợ chồng rất ăn ý từ trên ghế ngồi nhảy bắn lên,"Cháu nói là Tiểu Tam? !" Sao có thể như vậy?

"Đúng thế ạ! Chính là huynh ấy, như vậy cháu cóthể để cho huynh ấy làm tướng công của cháu rồi sao?" Nàng cười mị mị hỏi.

Nàng không đợi đến Triển Sĩ Hòe trả lời, bên ngoàiphòng liền vang lên một tiếng rít gào như sấm "Heo, tiểu, muội!"

Đông Phương Nhạc Nhạc theo bản năng xoay thân qua,nghiêm túc nói cho hắn biết, "Ta ở chỗ này, ngươi có thể đừng rống lớntiếng như thế hay không, sẽ dọa đến nhị vị lão bá đó."

"Ngươi nói đủ chưa?"

Triển Mộ Bạch xuất hiện khiến cho phu thê Triển Sĩ Hòequả thật không dám tin, đây chính là lần đầu tiên sau năm năm ròng rã, ái tửlần đầu tiên bước ra khỏi Bách Hiên, làm bọn họ vui mừng đứng bật dậy.

Đông Phương Nhạc Nhạc cười gật đầu thừa nhận, "Dĩnhiên đủ rồi."

"Tiểu Tam, con, con. . . . . ." Triển phunhân kích động đến nói không ra lời.

Triển Sĩ Hòe nâng lấy đầu vai yếu ớt của ái thê, giờphút này tâm tình của ông khó có thể dùng bút mực để hình dung."Tiểu Tam,chuyện này là sao vậy?"

"Cha, mẹ, các người đừng nghe nàng nói bậy, tamới không thèm cưới nàng!" Triển Mộ Bạch lớn tiếng bảo hộ quyền lợi chínhmình.

"Sao chúng ta không biết các con lại quen nhaunhỉ?" Triễn Sĩ Hòe nghe giọng nói của con mình, cảm thấy tình huống tựa hồkhông đơn giản .

Khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà chất phát của Đông PhươngNhạc Nhạc hiếm khi xuất hiện tia xảo trá như thế, "Triển Mộ Bạch, lão báđã đáp ứng đem ngươi trở thành làm phần thưởng đưa cho ta làm tướng công rồi,ngươi cũng không thể ăn vạ đó!"

"Heo tiểu muội, ngươi điên rồi!" Hắn giậnđến nổi trận lôi đình, cung quả đấm muốn đánh người.

Triển Sĩ Hòe nhìn thấy hình ảnh giằng co của bọn họ,lại ngoài ý liệu lộ ra nụ cười gian trá.

"Nhạc Nhạc nói không sai, ta đã đáp ứng đem contrở thành làm phần thưởng đưa cho con bé ấy rồi, sau này con chính là tướngcông của nó."

Triển phu nhân còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị ôngngăn lại, nhỏ giọng nói: "Suỵt, nàng đừng hỏi, tiếp tục xem tiếp thì sẽbiết."

Triển Mộ Bạch thoáng chốc nổi trận lôi đình,"Cha, cha không thể làm như thế!"

"Ta là cha con, ta đã hứa thì phải làm."Triển Sĩ Hòe dù bận vẫn ung dung mà nói.

Hắn giận đến mặt xanh mét quát khẽ, "Nàng dựa vàocái gì muốn ta cưới nàng?"

"Chỉ bằng nàng có biện pháp làm cho con bước rakhỏi Bách Hiên, chuyện này ngay cả cha mẹ cũng làm không được, mà nàng lại làmđược, chỉ dựa vào một điểm này, đủ để cha mẹ đáp ứng hôn sự của các conrồi."

Triển phu nhân nghe nhất thời chuyển buồn làm vui,cuối cùng bà cũng đã hiểu dụng ý của phu quân mình, cũng phụ họa theo lời ông.

"Đúng a! Mẹ cũng đồng ý, sau này Nhạc Nhạc sẽ làvợ của con, con phải đối xử với nó thật tốt đó." Nói không chừng Nhạc Nhạcchính là cứu tinh mà bọn họ chờ đợi đã lâu.

"Trời đánh mà!" Triển Mộ Bạch văng tục mộtcâu, đều là tại heo tiểu muội này làm hại! Hại hắn tình thế cấp bách chạy ra,hiện tại quá tốt rồi, Lão Thiên Gia là ngại vận mạng của hắn còn chưa đủ bithảm sao? Lại còn muốn hắn cưới heo tiểu muội này làm thê tử chứ a! Rõ ràngmuốn giết chết hắn mà.

"Tướng công" Đông Phương Nhạc Nhạc lập tứcngọt ngào kêu một tiếng.

Hắn hỏa khí mười phần quát: "Câm mồm ! Không chophép gọi ta là tướng công, ta sẽ không thừa nhận cuộc hôn sự này đâu!"

Dứt lời, Triển Mộ Bạch vô cùng khí thế lao ra khỏi đạisảnh, trên đất giống như còn in dấu chân của hắn đầy hơi nước.

"Nhạc Nhạc, cám ơn cháu, nếu hôm nay không cócháu, Tiểu Tam, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tự mình đi ra, đây đều là công laocủa cháu, cháu thật sự là đại ân nhân của Triển gia chúng tôi." Triển phunhân cầm lấy đôi tay mềm mại của nàng, cảm động đến rơi nước mắt nói.

Triển Sĩ Hòe cười không khép miệng được, "Phunhân, Nhạc Nhạc không chỉ là ân nhân của Triển gia chúng ta, mà còn là con dâutương lai, bắt đầu từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Nhạc Nhạc, đã cảm thấy con bénày có tướng vượng phu, người nào cưới được nó, thì người đó có phúc, quả nhiênkhông sai, Tiểu Tam nhà ta nhờ phúc khí của nó, chúng ta cuối cùng cũng đã nhặtđược bảo bối này về cho con trai chúng ta rồi.”

"Nhạc Nhạc, ! Nói cho bá mẫu biết, cháu cùng TiểuTam sao biết nhau vậy?" Triển phu nhân cười hỏi.

*********************

Phanh! Triển Mộ Bạch đánh một quyền vào trên khay trà.

" Heo tiểu muội đáng ghét, lại dám ở sau lưngtính toán ta, đừng tưởng rằng có cha mẹ làm núi dựa cho nàng, ta liền sẽ lấynàng, hừ! Ngay cả cửa sổ cũng không có đâu."

Trong lúc hắn mắng đang được thuận miệng thì nghiêngmắt nhìn thấy một đỉnh đầu màu đen ở ngoài cửa ngó dáo dác .

"Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt củata?" Hắn chuẩn bị đại khai sát giới, đối với đầu sỏ gây nên chuyện gầm hétầm ĩ.

Đông Phương Nhạc Nhạc cười khúc khích, nũng nịu kêumột tiếng, "Tướng công"

"Ai là tướng công của ngươi?" Triển Mộ Bạchâm hiểm liếc nàng một cái.

Nàng tự cảm thấy khong có gì vui sờ sờ lỗ mũi, ừ! Cũngkhông nên ép hắn quá gấp.

"Ngươi không ta gọi ngươi là tướng công, vậy tagọi ngươi Triển Mộ Bạch, như vậy cũng có thể chứ?" Thấy hắn không có phảnđối, nàng mới tiếp tục hỏi: "Ngươi đang tức giận phải không?"

Triển Mộ Bạch còn bày ra vẻ “Không thèm nhìn ngươinữa” cho nàng nhìn.

"Nét mặt của ta thoạt nhìn rất cao hứng sao? Tavẫn cho là con heo tiểu muội nhà ngươi chậm hiểu, thì ra là giả heo ăn cọp,muốn dùng chiêu này ép ta cưới ngươi? Hừ! Ta hiện tại liền có thể nói cho ngươibiết, đừng mơ tưởng!"

Trên mặt của nàng vẫn tràn đầy nụ cười, "Ta biếtngươi rất tức giận"

Triển Mộ Bạch không nhịn được chen miệng, "Sai lầmrồi! Là cực kỳ tức giận."

"Thật sao! Là cực kỳ tức giận, nhưng ta thật sựvô cùng hi vọng ngươi làm tướng công của ta, cho nên, không lấy ngươi khôngđược, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với ngươi thôi." Uy Uy nói phải dày mặtbám lấy không thả, nếu không tướng công sẽ bay đi mất, , hắc! Vậy cũng vạn vạnkhông được, nàng từ nhỏ đến bây giờ, mong muốn nhất chính là Uy Uy gọi nàng mộttiếng tỷ tỷ.

"Ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, từ giờtrở đi, ta không muốn gặp lại ngươi nữa!" Hắn nóng nảy quát.

Đông Phương Nhạc Nhạc lập tức suy sụp khuôn mặt nhỏnhắn, "Vậy ta nửa đêm cũng không thể tới nơi này ăn nữa phải không?"

"Nói nhảm!" Triển Mộ Bạch không khách khíliếc nàng một cái.

Mặt nàng đầy ủy khuất, "Có thể đổi cách khác haykhông?" Như vậy sẽ đói chết người đó!

"Dĩ nhiên không được." Hắn cuối cùng cũngchiếm thế thượng phong, bắt được nhược điểm của nàng."Trừ phi ngươi bỏ điý nghĩ gả cho ta, nếu không, đừng mơ tưởng bước vào Bách Hiên một bước!"

Đông Phương Nhạc Nhạc trầm ngâm nửa ngày, nhịn đau nói:"Vậy thì không được!"

"Vậy chúng ta giữa sẽ không còn gì để nóirồi." Nói xong, Triển Mộ Bạch đem nàng một cước đá ra cửa, tiếp theo đóngsầm cửa lại!

Một tiếng, cài then cửa.

Hừ! Ta sẽ không dễ chết tâm như thế, Đông Phương NhạcNhạc thề ở trong lòng.

Nàng một mặt vuốt vuốt cái mông phì phì, một mặt từdưới đất đứng dậy, quyết định nhất quyết phải nắm tay tướng công này về đảo mớiđược.

Ai! Thật qúa buồn chán mà!

Triển Mộ Bạch gắp một miếng gà quay Lang Sơn bỏ vàotrong miệng, vô vị tẻ nhạt nhai nhai, cũng không phải là đầu bếp tay nghề khôngtốt, cũng không biết tại sao vậy , hắn chính là cảm thấy rất khó ăn.

Nhìn bàn thức ăn đầy ắp trước mắt,lòng hắn cảm thấynôn nóng để đũa xuống, không hiểu tự hỏi, hắn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?Tại sao lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, cuộc sống thật là khó chịu mà? Giống như mình là một con thú khốn quẩn bị nhốt vào lồng, khẩn cấp muốn chạyra bên ngoài, đây chính là chuyện trước kia chưa từng phát sinh qua!

Nói đi nói lại, đều là tại heo tiểu muội chết tiệt đógây họa.

Hắn là người, cũng không phải là phần thưởng, lại muốncầu xin cha mẹ coi hắn là phần thưởng đưa cho nàng làm tướng công! Hắn không cónhiêu tiền sao? Quả thực là cố ý ô nhục người khác mà! Trước khi hắn xảy rachuyện ngoài ý muốn, dầu gì hắn cũng là một nam nhân độc thân có giá trị nhất ,nếu hắn có thể tiến cung làm ngự trù, được hoàng đế coi trọng, vậy tương laihắn muốn kết hôn với con gái của công hầu khanh tướng nào mà không được, làm gìđến phiên nàng chứ? Nàng quả thật ngu ngốc không biết suy nghĩ mà.

Triển Mộ Bạch buồn bã nghĩ ngợi, hắn cũng không phảibị điên, cưới một nữ nhân suốt ngày chỉ biết ăn ăn, sau này còn phải cùng nàngsinh vợ dưỡng một đám Tiểu Trư, a! Chỉ nghĩ thôi, đã làm cho hắn cảm thấy dađầu tê dại.

Bất quá, kể từ chiều hôm qua, sau khi đuổi nàng đi,ban đêm nàng thật sự không chuồn êm đến Bách Hiên ăn nữa, mặc dù hắn chết cũngkhông chịu thừa nhận chính mình là một đêm không ngủ vì đợi nàng , hơn nữa hắnđã thành thói quen có nàng làm bạn, một mình ăn cơm thật sự không có chút cảmgiác.

Chậm đã! Hắn cư nhiên dùng hai chữ "Thóiquen" này, thảm! Lần này chuyện thật sự rất nghiêm trọng.

Chẳng lẽ hắn bất hạnh đã thích heo tiểu muội rồi?

Ý niệm này vừa mới sinh ra, liền bị hắn cứng rắn cắtđứt.

Sẽ không, sẽ không, ánh mắt của hắn mới không kém nhưvậy, nhìn nàng, dáng dấp vừa mập lại vừa lùn, mặc dù làn da trắng trắng mềmmềm, cả người tròn tròn , xem ra thật sự rất đáng yêu, hả? Không đúng, khôngđúng! Vẻ mặt của hắn càng thêm kinh hoảng, lắc đầu, đem ý niệm không nên cótoàn bộ bay ra ngoài.

Nói tóm lại một câu, nàng hoàn toàn không phù hợp vớitiêu chuẩn chọn thê tử của hắn, hãy để cho nàng sớm hết hy vọng là tốt nhất,chỉ cần nàng không tới phiền hắn nữa thì thiên hạ sẽ thái bình.

Hắn một tay chống má, một tay kia dùng chiếc đũa chọcchọc cá ướp hương quế nhàm chán liếc mắt, lúc này, khóe mắt của hắn lơ đãngphát ra hai luống ánh sáng sắc bén, thẳng tắp bắn về phía cửa có ‘gì đó’ tròntrịa, thấy nó lắc lư hai cái, ngay sau đó biến mất không thấy bóng dáng nữa,nhưng qua mấy giây, nó lại chạy đến.

"Người nào lén lút ngoài đó?" Khóe môi hắncong lên, giả bộ nổi giận nói.

‘Vật tròn trịa’ kia bỗng chốc rụt về, lại không dámlộn xộn.

"Thì ra là ta nhìn lầm rồi, ta còn tưởng rằng làmột con heo nhỏ tham ăn nào đó, vốn là muốn cho nó đi vào ăn, nếu không phảithì thôi."

Nghe hắn nói như thế, thì ra là Đông Phương Nhạc Nhạcđang núp ở bên ngoài nhìn lén, lập tức duỗi đầu đi vào, hì hì cười một tiếng,"Ngươi không có nhìn lầm, là ta mà!"

Triển Mộ Bạch trầm mặt hỏi: "Ngươi ở bên ngoàilàm gì vậy?"

"Đương nhiên là xem ngươi hết giận chưa, nếukhông ta sợ đi vào lại bị ngươi đá ra." Nàng càng nói càng hăng hái, vì"Mỹ vị tương lai" của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng lùi bước.

Hắn bĩu môi cười lạnh, "Nếu như ngươi thật sợ ta,vậysao còn dám quay lại."

"Ha ha ha!" Đông Phương Nhạc Nhạc cười khúckhích, mặc dù nàng có lúc không phải là rất thông minh, bất quá, nàng lại rấtrõ ràng một chuyện đó chính là cho dù Triển Mộ Bạch có tức giận đến mức nào đichăng nữa, cũng chỉ sẽ hầm hét chốc lát mà thôi, hắn tuyệt sẽ không đánh mìnhthật đâu, cho nên, nàng một chút cũng sẽ không sợ.

"Hừ!" Chóp mũi của hắn phát ra một tiếngcười lạnh, bày ra sắc mặt còn chưa phải rất dễ nhìn, nhưng khẩu khí trong lúcvô tình đã hòa hoãn rất nhiều."Ăn cơm chưa?"

Đông Phương Nhạc Nhạc đối với thức ăn trên bàn nuốtnước miếng mãnh liệt, liếm liếm môi nói: "Mới vừa rồi ăn có một chút à!

Bất quá, ta còn có thể ăn nữa, hơn nữa, ta thích ăncơm chung với ngươi hơn." Miệng của nàng nhất thời ngọt tựa như quét mật.

"Đừng tưởng rằng nói như thế ta liền sẽ mềmlòng." Hắn sa sầm khuôn mặt lạnh, trái tim lại chảy qua một tia ngọt ngào.

Nàng không biến sắc chuyển qua bên cạnh bàn, tự cho làkhông có ai chú ý gắp lấy một miếng rồi lại một miếng vịt nướng, "Là thật!Ta không có lừa ngươi."

"Ngươi dám thề?" Triển Mộ Bạch đem cử độngbuồn cười của nàng đều xem ở trong mắt.

Đông Phương Nhạc Nhạc làm bộ khom lưng nhặt đồ, nhâncơ hội này, đem vịt nướng trên tay nàng nhét vào trong miệng, lại không ngờ tớihắn sẽ hỏi như thế, nàng không kịp nuốt xuống, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng,"Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng, wmmm.”

Hắn không nhịn được liếc mắt, ra lệnh: "Ngồixuống ăn đi, "

"Được!" Nàng phát ra một tiếng hoan hô,"Ta muốn ăn!"

Triển Mộ Bạch hai tay ôm ngực nhìn bộ dáng lang thônhổ yết dí dỏm của nàng, khóe môi vốn rủ xuống không kìm hãm được lại cong lên,khi hắn bất chợt kịp nhớ ra, lại vội vàng làm ra vẻ giận dữ. =))

"Xem tướng ăn của ngươi kìa, người ta còn tưởngrằng người của Triển gia chúng ta ngược đãi ngươi, cũng không cho ngươi cơm ănvậy."

Hắn chưa bao giờ gặp qua người nào lại hưởng thụ niềmvui thú đối với việc ăn uống như nàng vậy, đối với một đầu bếp mà nói, đâychính là ca ngợi tốt nhất.

Nàng bận rộn bóc lấy tôm nướng"Đó là bởi vì thủnghệ đầu bếp nhà ngươi quá giỏi, bất cứ món ăn nào cũng làm rất ngon." Mặcdù đầu bếp trên đảo làm món ăn cũng rất tốt, nhưng không tinh xảo chính gốc nhưthế.

"Hừ! Chỉ như vậy đã nói là ăn ngon? Đó là bởi vìngươi vẫn chưa ăn được thức ăn ta làm nên mới có thể nói như thế." Lời củahắn mới bật thốt lên, hắn suýt chút nữa đã cắn rơi đầu lưỡi của mình."Taquên nói với ngươi, suốt đời này ta không có ý định xuống bếp lần nữarồi."

Đông Phương Nhạc Nhạc mới nâng khóe miệng lên, lập tứcliền thất vọng hạ xuống dưới, "Tại sao?"

Hắn nói một cách hung hãn: "Bởi vì không ngườinào dám ăn, đáp án này ngươi hài lòng chưa?"

"Ta dám! Ngươi có thể làm cho ta ăn nha!"Nàng hưng phấn chỉ chỉ chính mình.

Triển Mộ Bạch nheo đôi mắt đnag có tia lửa nhảy nhóttrong đó, sinh lòng nghi ngờ."Heo tiểu muội, ngươi rốt cuộc có ý đồgì?"

Thái độ của nàng không thể không làm hắn nổi lên lòngnghi ngờ, hắn đã không còn là "Thiếu niên Thần Trù" anh tuấn ngạo khícủa năm năm trước nữa, bất kỳ một cô nương nào, chỉ cần nhìn thấy gương mặthiện tại này của hắn, không ngất xỉu lập tức đã quá tốt rồi, không thể nào còncó thể giống như nàng dây dưa không nghỉ như vậy, hơn nữa còn luôn miệng nóimuốn hắn làm tướng công của nàng! Trong này nhất định có bẫy.

Nàng lộ ra gương mặt ngây ngô, "Ý đồ?"

"Sẽ không phải là cha mẹ ta thu mua ngươi, muốnngươi tới gần ta chứ?" Ừ! Rất có thể.

Đông Phương Nhạc Nhạc lắc đầu một cái.

"Hay là bọn họ cho ngươi ích lợi gì, muốn ngươiủy khuất gả cho cho ta?"

Nàng vẫn lắc đầu.

Triển Mộ Bạch hoàn toàn không tin, "Nếu cũngkhông có, vậy tại sao ngươi lại nguyện ý gả cho một người xấu xí như ta?"

"Ngươi mới không xấu xí ! Chỉ cần ta cảm thấythuận mắt là được rồi, huống chi, người ta cũng gọi ngươi là Thần Trù, khôngphải là nói tay nghề nấu nướng của ngươi là hạng nhất sao, chỉ cần ngươi làmtướng công của ta, vậy ta lúc nào cũng sẽ ăn được món ăn hạng nhất mà ngươilàm, ta đương nhiên là muốn bám dính lấy ngươi không buông rồi.”

Hắn lạnh lùng châm chọc nói: "Ngươi tính toán cẩnthận quá nhỉ?”

Đông Phương Nhạc Nhạc không hiểu hắn đang châm chọc,còn đắc ý nói: "Những thứ này đều là Uy Uy dạy ta, nàng rất thông minh cóđúng không?"

"Thông minh cái đầu ngươi, ta cảnh cáo ngươi, heotiểu muội, cuộc hôn sự này ta nhất định không đồng ý, việc ăn uống của ngươicũng đừng mơ tưởng.”

"Không sao, ta có thể đợi." So tính nhẫn nạinàng mạnh hơn so với hắn, chỉ sợ Uy Uy mang Trạm ca ca về đảo trước, vậy nàngthua chắc rồi.

Triển Mộ Bạch âm hiểm kéo dài mặt

"Vậy ngươi cứ chậm rãi chờ đi.”

Tiếp tục như vậy nữa, hắn không cưới heo tiểu muội nàylà không thể, hừ, vì vãn hồi xu hướng suy tàn, hắn phải hung ác quyết tâm mớiđược.

"Ngươi chưa ăn mà?" Nàng nhìn theo bóng lưnghắn đi vào nội thất hỏi.

Hắn hừ mũi một tiếng, "Ngươi không muốn ăn thìmang cho chó ăn đi."

"Vậy ta ăn hết đó nha! Lãng phí lương thực như ngươi,coi chừng bị Lôi công đánh chết đó." Nếu hắn là tướng công tương lai củanàng, nàng đương nhiên là có trách nhiệm phải giúp hắn dọn dẹp cục diện rối rắmnày rồi.!