Trọng Sinh Vi Quan

Chương 87: Khách không mời



Không gian lãng mạn không kéo dài được lâu, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa chìm đắm trong không gian lãng mạn gần một tiếng mà thôi. Khi hai người ăn sắp xong, đang nói chuyện vui vẻ thì một tên đi tới phá vỡ sự yên lặng này.

- Ôi, không phải là Ngọc Hoa muội muội sao? Sao em đến đây ăn cơm sao không gọi cho anh một tiếng.

Hai người ngẩng đầu nhìn, người đến là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhìn trang phục cũng biết là người có tiền hoặc là người làm cao. Hứa Lập không nhận ra là ai, hắn chỉ nhìn Phạm Ngọc Hoa.

Phạm Ngọc Hoa thấy người này đến không khỏi nhíu mày, ám chỉ trách hắn đến không đúng lúc, lại không đúng thời cơ. Cô lạnh lùng nói:

- Chu Thông, lâu không gặp.

Dù tâm trạng Phạm Ngọc Hoa không được tốt nhưng vì thân phận của hắn, càng quan trọng là nhà hắn có địa vị khiến Phạm Ngọc Hoa không thể không chào hỏi.

- Đúng là lâu không gặp, muội muội gần đây có bận không? Phạm thúc thúc thường muốn anh chăm sóc cho em nhưng em cũng không liên lạc với anh.

Chu Thông vừa nói vừa không biết xấu hổ ngồi xuống cạnh Phạm Ngọc Hoa.

Phạm Ngọc Hoa càng nhăn mặt hơn. Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Lập, cô sợ Hứa Lập hiểu lần liền giải thích:

- Đây là Chu Thông, cha anh ta là phó thị trưởng Tùng Giang chúng ta - Chu Bách Nhâm, anh ta là phó trưởng phòng đất đai huyện Giang Ninh chúng ta.

Hứa Lập hiểu tâm trạng Phạm Ngọc Hoa, hơn nữa hắn cũng tin Phạm Ngọc Hoa. Vì thể diện của Phạm Ngọc Hoa nên hắn chủ động đưa tay nói:

- Chào anh, tôi là Hứa Lập.

Chu Thông nhìn Hứa Lập rồi nói:

- Anh là ai? Tôi chưa từng gặp.

Hắn nhìn Hứa Lập đưa tay như không để ý.

Phạm Ngọc Hoa thấy Chu Thông như vậy làm cô có chút giận nói:

- Đây là bạn trai em, Chu Thông anh nên có chút lễ phép.

Chu Thông nghe xong lắc đầu nói:

- Bạn trai? Muội muội có bạn trai lúc nào? Lại còn tìm một tên nhà quê như vậy, chỉ riêng cách ăn mặc như vậy thì sợ rằng bữa cơm này cũng là em mời. Sau này tốt nhất em ít gặp những người như vậy, nếu không Phạm thúc thúc biết được sẽ tức giận.

Hứa Lập đúng là không chú trọng đến ăn mặc, hắn chỉ cần mặc sạch sẽ, gọn gàng chỉnh tề chứ không đi mua mấy thứ hàng hiệu, có tiền bỏ ra tiêu phí như vậy còn không bằng quyên góp làm từ thiện cho xong. Hắn không nghĩ tới mình mộc mạc một chút lại bị người coi là kẻ không có nổi tiền trả một bữa ăn trong khi mình có mấy trăm triệu trong tay.

- Anh, anh đi đi.

Phạm Ngọc Hoa nghe Chu Thông nói xấu Hứa Lập như mắng chính mình, cô lập tức có chút nóng nảy.

- Không sao, anh biết em chỉ chơi đùa thôi, anh không để ý, sớm muộn gì em cũng thuộc về anh.

Vừa nói Chu Thông giang hai tay định ôm Phạm Ngọc Hoa.

Hứa Lập lúc này cũng nổi trận lôi đình, bạn gái mình lại bị tên này đùa giỡn ngay trước mặt. Chỉ cần là một người đàn ông sẽ không ai bỏ mặc được cả. Nhìn mặt Phạm Ngọc Hoa đỏ bừng, hắn hiểu ngay Phạm Ngọc Hoa với Chu Thông không có một chút tình cảm nào cả.

Hứa Lập đứng lên duỗi cánh tay ra chặn tay Chu Thông, hắn lạnh lùng nói:

- Xin lỗi, mời anh tránh đường, chúng tôi phải đi.

Chu Thông định dùng tay phản kháng nhưng hắn không dùng sức còn đỡ, dùng sức mới phát hiện tay mình giống như bị một chiếc kìm kẹp lại không động đậy được. Theo Hứa Lập dần dần dùng sức khiến tay Chu Thông như bị chặt đứt. Vì có Phạm Ngọc Hoa ngay trước mặt nên hắn phải giữ thể diện. Hắn hung hăng nói:

- Được, được, mày giỏi.

Tuy nói vậy nhưng y vẫn không có ý rời đi.

Hứa Lập thấy Chu Thông vẫn ngoan cố, tay liền thêm chút lực, mồ hôi của Chu Thông chảy xuống. Tay Hứa Lập nâng lên, tay Chu Thông cũng nâng theo, cuối cùng y bất đắc dĩ phải đứng lên.

Chu Thông thấy mình rất mất mặt cũng không tiện dây dưa, y cắn răng nói:

- Họ Hứa kia, mày điên rồi, mày cứ đợi đó.

Nói xong hắn vung tay Hứa Lập muốn rời đi.

Hứa Lập mỉm cười, hất tay theo hướng Chu Thông. Hứa Lập hơi dùng sức nắm chặt rồi mới buông lỏng Chu Thông ra. Chu Thông vốn nghĩ Hứa Lập đã bỏ qua cho mình chứ không nghĩ Hứa Lập buông tay hắn rồi đẩy một cái khiến hắn suýt ngã. Chu Thông tức giận đến tái mặt, dù Phạm Ngọc Hoa đang ngồi bên cũng đành xoa tay bỏ đi.

Phạm Ngọc Hoa thấy Chu Thông thở hổn hển bỏ đi, cô vội vàng nhìn Hứa Lập nói:

- Em và hắn thật không có gì, hắn ỷ vào bố làm phó thị trưởng, ông ta lại có quan hệ với cha em nên cứ làm phiền em. Nhưng em đến giờ tuyệt đối chưa từng để ý đến hắn.

Hứa Lập cười rồi ngồi xuống bên Phạm Ngọc Hoa, nhẹ nhàng ôm Phạm Ngọc Hoa nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, anh biết rồi, người như hắn Phạm Ngọc Hoa của anh sao để ý được. Không khí tốt thế này mà để hắn phá hủy anh có chút tiếc nuối.

- Ai là Tiểu Hoa của anh.

Phạm Ngọc Hoa đỏ mặt nói.

- Được rồi, hôm nay anh chọc hắn sau này phải cẩn thận chút, Chu Thông lòng dạ hẹp hòi, nếu anh đã đánh hắn thì hắn kiểu gì cũng tìm cách trả thù. Lần này đắc tội với hắn, sợ rằng hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, anh phải cẩn thận hắn trả thù đó.

- Yên tâm, người như hắn anh chấp cả đống. Nếu không ỷ vào cha hắn thì người như thế sớm phải vào nhà giam rồi chứ không được tự do thế này. Được rồi, em ăn no chưa? Ăn xong rồi chúng ta về thôi.

Phạm Ngọc Hoa cũng có chút không thoải mái, thế giới lãng mạn của hai người đã bị Chu Thông phá hủy nên cô không muốn ở lại đây nữa.

- Đi thôi, em ăn xong rồi.

Hứa Lập gọi người phục vụ:

- Nhân viên, tính tiền.

Người phục vụ đứng cách đó không xa cầm hóa đơn đi tới:

- Chào ngài, tổng cộng là 9865 đồng. Đây là hóa đơn.

Phạm Ngọc Hoa nghe bữa cơm này tốn gần một vạn, dù từ nhỏ cô đã sống trong gia đình khá gỉa nhưng cũng không lãng phí như thế. Cô giật mình kêu lên:

- Cái gì? Một vạn? Đắt như vậy?

Người phục vụ lễ phép nói:

- Tiểu thư, tiên sinh đây gọi chai rượu đã bốn ngàn, trứng cá muối ba ngàn….

Hứa Lập lấy tay chặn lại nói:

- Được rồi, tôi biết rồi, chai rượu này có thể gửi lại không? Lần sau chúng tôi đến uống tiếp

- Được thưa tiên sinh, xin hỏi tiên sinh họ gì? Chúng tôi mang rượu vào bên trong, lần sau anh tới tiếp tục dùng.

- Ừ, tôi họ Hứa.

Hứa Lập gật đầu, lấy thẻ tín dụng từ ví ra đưa cho người phục vụ nói:

- Ở đây có thanh toán bằng thẻ chứ.

- Không thành vấn đề, tiên sinh mời ngài chờ.

Người phục vụ đem bình rượu năm mươi năm xuống rồi tới quầy tính tiền.