Trọng Sinh Vi Quan

Chương 221: Giải khúc mắc



Hứa Lập mỉm cười tránh khỏi cái gối do Phạm Ngọc Hoa ném, hắn mở cửa lớn tiếng nói:

- Béo, anh ở đây, đừng gọi nữa.

Tên Béo cách cửa phòng Hứa Lập không xa, nghe vậy quay đầu lại kêu:

- Ông anh, cậu thế nào mà giờ mới ra, làm tôi tìm mệt muốn chết. Ngày mai cậu ngủ ở phòng nào nói cho tôi biết trước, tìm từng gian một thế này biết lúc nào tìm được đây?

- Tìm tôi có chuyện gì?

Hứa Lập đi ra rồi đóng cửa lại nói.

- Ăn cơm, Tiểu Huệ đói nhưng hai người chúng tôi ăn không ngon, cô ấy bảo tôi gọi cậu và chị dâu ăn cơm cùng nhau. Cơn nước xong chúng ta đi loanh quanh một chút, hưởng thụ cảnh đẹp ở Canada.

- Ngọc Hoa thấy không khỏe, không ăn cùng các ngườii. Chốc nữa cậu bảo người mang thức ăn đến cho tôi. À, hôm nay tôi và Ngọc Hoa không ra ngoài chơi ngày mai tính sau. Cậu và Tiểu Huệ không phải hai người cần có thế giới riêng sao.

Tên Béo nghe xong vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Chị dâu ốm? Có nghiêm trọng không? Để tôi tìm bác sĩ tới khám cho chị dâu?

Phạm Ngọc Hoa là lần đầu tiên quan hệ lên cơ thể chưa thích ứng, nếu tìm bác sĩ đến khám cô sẽ xấu hổ, Hứa Lập đương nhiên không cho tên Béo đi tìm bác sĩ. Hắn vội nói:

- Không cần, chỉ là không hợp với khí hậu, bụng không thoải mái, ngày mai là ổn thôi.

Lý Tân thấy ánh mắt Hứa Lập sáng lên lập tức biết trong đó có vấn đề gì. Nếu có bệnh mà không cho tìm bác sĩ tới khám, sao lại khẩn trương như vậy:

- Chị dâu ở phòng nào? Tôi đi gặp chị dâu. Lát nữa bảo tiểu Huệ mang thuốc đến cho cô ấy.

- Không cần phiền tới tiểu Huệ, các người mau đi chơi đi, không cần phải quan tâm đến chúng tôi.

Lý Tân nghe Hứa Lập nói càng cảm thấy không đúng. Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa yêu nhau cho đến giờ cũng không giấu diếm gì Lý Tân, Lý Tân cũng biết hai người trước kia chỉ là tình yêu trong sáng. Nhưng nhìn vẻ mặt Hứa Lập bây giờ xem ra bắt đầu từ tối hôm qua chuyện này đã có thể khó nói rồi.

- Túc tử, cậu không phải đã tới tay đấy chứ? Có gì mà xấu hổ, chuyện khác cậu còn biết trước chứ chuyện này đệ đệ là người từng trải, cậu phải học tôi.

- Học gì mà học, đi, trẻ con xấu xa, cần làm gì thì làm đi đừng phiền đến tôi.

Bị Lý Tân nói đúng tâm tư, Hứa Lập không có cách khác liền xuất chiêu người lớn đuổi trẻ con.

- Ha, ha, hiểu, đã tới tay. Tôi sẽ không quấy rầy thế giới của hai người. Không ngờ là trăng mật của tôi lại thành trăng mật của hai người. Túc tử, cậu nên cảm ơn tôi.

Lý Tân sớm hiểu rõ ý của Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa lúc này chắc chắn ở trong phòng Hứa Lập. Giờ mình không thích hợp quấy rầy Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa. Tốt hơn hết là mình đi tìm vợ rồi cùng đi mua đồ, đến lúc đó toàn bộ tính cho Hứa Lập, không sợ hắn không chi.

Nhìn bóng lưng Lý Tân, Hứa Lập âm thầm cười khổ, Lý Tân miệng rộng, hắn biết rồi các huynh đệ khác cũng sẽ biết. Sợ rằng không bao lâu cả thế giới này cũng sẽ biết, tối qua mình không kiềm chế không được lại đem mình vào thế tiến thoái lưỡng nan. Đúng là có chút không công bằng với Phạm Ngọc Hoa, kỳ thật tối hôm qua không phải Phạm Ngọc Hoa chủ động, chỉ có thể là do tình cảm của mình mà thôi.

Ba năm cùng nhau, Hứa Lập cũng tự hỏi bây giờ trong lòng mình Phạm Ngọc Hoa cũng đã sớm thay thế vị trí Lữ Tĩnh, trở thành người không thể xóa nhòa trong lòng mình, mà Lữ Tĩnh cũng chỉ xem như bóng dáng cũ, một ký ức ngọt ngào khi nhớ lại mà thôi. Dù sao từ khi sống lại đến nay cũng đã 5 năm, trong trí nhớ của Hứa Lập năm năm qua Lữ Tĩnh và Phạm Ngọc Hoa không thể so sánh cùng nhau. Hơn nữa nếu dựa theo trí nhớ kiếp trước, Lữ Tĩnh cũng phải một năm nữa mới xuất hiện trong cuộc sống của mình.

Bây giờ lịch sử cũng thay đổi, mình cũng không là thành viên của Tuyết Báo, cũng không phải trên đường về thăm người thân mà gặp Lữ Tĩnh, mọi chuyện đều đã thay đổi. Hứa Lập không muốn phá đi trí nhớ cũ của mình nên hắn không tận lực đi tìm kiếm Lữ Tĩnh, Lữ Tĩnh bây giờ như thế nào Hứa Lập không biết. Hắn thậm trí không dám khẳng định Lữ Tĩnh cho đến giờ vẫn còn độc thân như trong trí nhớ nữa không?

Hứa Lập đang ở cửa trầm mặc đột nhiên nghe sau lưng có người nhẹ nhàng gõ cửa.

- Ngọc Hoa, là em sao?

Hứa Lập vừa nói vừa đẩy cửa đi vào phòng ngủ. Hắn vừa vào cửa liền chứng kiến Phạm Ngọc Hoa đứng phía sau cửa. Cô mặc một váy ngủ màu trắng nhưng trên mặt tràn đầy ủy khuất, nước mắt cũng đầy trong mắt.

Vừa thấy Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa đi lên ôm lưng Hứa Lập:

- Em, em nghĩ anh đã đi, không cần em nữa.

Phạm Ngọc Hoa vừa nói, nước mắt chảy xuống hai má.

Hứa Lập nghe Phạm Ngọc Hoa nói, hắn chỉ thấy tim mình nghẹn ngào, mình đã không xác định với Phạm Ngọc Hoa. Bất luận Phạm Ngọc Hoa vì mình làm bao nhiêu việc, mình chưa bao giờ nói một câu cảm kích, càng không nói rõ ràng với cô. Vì vậy Phạm Ngọc Hoa mới không tin mình thế này.

Hứa Lập ôm Phạm Ngọc Hoa trong lòng nói:

- Đồ ngốc, anh sao lại không cần em, em chính là bảo bối quý nhất của anh. Anh thà buông tha hết thảy cũng quyết không tha cho em.

Nói xong Hứa Lập một tay ôm Phạm Ngọc Hoa lên, nhẹ nhàng đắt ở trên giường, đắp chăn cho cô.

- Anh không được đi.

Phạm Ngọc Hoa nhìn những điều Hứa Lập làm vì mình, cô tưởng Hứa Lập đặt mình rồi lại muốn đi ra ngoài nên vội nói. Về phần Hứa Lập giấu diếm mình, lừa gạt mình, Phạm Ngọc Hoa sớm đã cho qua, chỉ có nắm chắc cơ hội này thì mới hạnh phúc nhất.

- Anh đi thế nào được? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em một ngày, một năm, cả đời. Đến khi em thấy phiền mới thôi.

Hứa Lập ngồi bên người Phạm Ngọc Hoa, nhỏ giọng nói với Phạm Ngọc Hoa.

Phạm Ngọc Hoa nắm chắc tay Hứa Lập:

- Anh nói đều là thật? Anh sẽ luôn ở bên với em?

- Đương nhiên là thật, cô bé ngốc.

Hứa Lập nói xong nhìn Phạm Ngọc Hoa vui vẻ, hắn lấy tay véo nhẹ mũi Phạm Ngọc Hoa.

Phạm Ngọc Hoa đầu tựa khẽ vào tay Hứa Lập nói:

- Em sẽ không chán anh, anh biết không em đợi ngày hôm nay đã 3 năm rồi, rốt cục cũng đến ngày này. Dù là anh gạt em nhưng chỉ cần có những lời này em đều cảm thấy rất vui.