Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 254: Viếng mồ mả



Trước kia lúc Chu thị răn dạy hoặc khiển trách ai đó, vì muốn gia tăng lực uy hiếp đều trừng mắt nhìn người gặpnạn nhưng lần này lúc Chu thị răn dạy ngay cả nhìn cũng không nhìn LiênMạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi một cái.

Liên Mạn Nhi cũng không đem lời nói của Chu thị để trong lòng, chỉ tò mò quan sát vẻ mặt của bà ta.

Chu thị rũ mi cụp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ chắc chắn cùng —— khinh thường.

Tất cả nữ nhân đều không có tư cách đi viếng mồ mả tổ tông. Đây cũng không phải là quy củ do Chu thị định ra,thậm chí cũng không phải quy củ của Liên gia, đây là quy củ của xã hộinày. Cho dù Chu thị không ngăn cản Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi điviếng mộ, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi cũng không có tư cách đi.

Tiền giấy đều gấp xong, cho vào giỏ xách, Liên lão gia tử liền đứng lên.

“Đi thôi!” Liên lão gia tử nói xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ mỗi ngườimang một giỏ đựng tiền giấy, theo sát bên người Liên lão gia tử. Với tưcách con trai trưởng cùng cháu đích tôn của Liên gia, hôm nay hai ngườiđều mặc quần áo chỉnh tề, Liên Thủ Nhân còn đội một chiếc khăn vuông màngày thường ít khi dùng đến. Đi sau lưng Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổlà Liên Thủ Nghĩa cùng Nhị Lang, Tam Lang, Tứ Lang và Lục Lang, đi cuốicùng là Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang, Tiểu Thất, Liên Thủ Lễ đi mộtmình.

Trong tay Ngũ Lang cũng mang một cái giỏ, bên trong là giấy tiền vàng bạc do nhà hắn tự mình chuẩn bị.

Liên Mạn Nhi không có lập tức đi theosau, chỉ yên lặng nhìn một đám nam nhân của Liên gia ưỡn ngực hóp bụngđi qua trước mặt nàng.

Đây chính là xã hội nam tôn nữ ti, chỉcoi trọng việc nối dõi tông đường, cơ hồ mỗi một chi tiết trong cuộcsống sinh hoạt đều lặp đi lặp lại, làm sâu sắc thêm dấu vết của quanniệm nam tôn nữ ti. Nó khiến cho bất kì một người nam nhân nào dù cónhếch nhác đến đâu cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng cũng chínhnó đã làm cho mọi nữ nhân nào dù ưu tú đến đâu cũng phải tự động cúi đầu lui về phía sau. Mà điều khiến nó thành công nhất là trong vô tri vôgiác nó đã khiến cho những nữ nhân kia phải trung thành và hết lòng giữgìn nó.

Vì thế, dù cho Liên Thủ Nghĩa phạm phải một sai lầm lớn như vậy nhưng hắn vẫn là con trai của Liên gia. Hà thịcó một huynh đệ tệ bạc giống như Hà lão lục, nhưng vì nàng ta đã sinhcháu trai cho Liên gia nên cũng không lo lắng bị nhà chồng hưu. NhưngLiên Thủ Lễ cùng Triệu thị chịu nhiều cực khổ, ngoan ngoãn phục tùng lại không được coi trọng. Dù cho Liên lão gia tử hay Liên Thủ Lễ bảo đảmnhư thế nào đi nữa thì lo lắng bị hưu thủy chung vẫn là tâm bệnh củaTriệu thị từ trước đến nay.

“Nhị tỷ!” Tiểu Thất đi tới cửa, nhìn thấy Liên Mạn Nhi không đi cùng, liền dừng chân, quay lại kéo Liên Mạn Nhi.

Một tiếng này làm cho Liên Mạn Nhi phục hồi tinh thần, liền kéo Liên Diệp Nhi đi ra ngoài.

“Đi đâu đó?” Chu thị nghiêm nghị hỏi.

“Đi chơi!” Liên Mạn Nhi giòn giòn giãgiã đáp lời, rồi cùng Liên Diệp Nhi chạy ra cửa, Chu thị ở trong phòngmắng các nàng không có quy củ, các nàng xem những lời đó như gió thoảngbên tai.

Vùng núi phía Nam là khu nghĩa đia dùngchung của cả thôn Tam Thập Lý. Khi mấy người Liên Mạn Nhi đến chân núi,thấy có ba, bốn nhóm người đang đi lại trên đường, cũng có nhóm ngườiđang xuống núi.

Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi cùng TiểuThất rẽ theo một con đường nhỏ mà tới nên sớm đã bỏ lại đoàn người củaLiên lão gia tử ở xa xa phía sau.

Ngọn núi phía nam cũng không cao, dọctheo đường đi, đều là sườn dốc nhẹ nhàng, bằng phẳng. Cây trên núi phầnlớn đều là cây hòe và cây liễu, cỏ cây khô héo khắp nơi.

“Chính là chỗ này.” Tiểu Thất chỉ vào chỗ có một đám người đang tụ tập trước một phần mộ, lên tiếng.

“Haha, ta biết các ngươi muốn đi đâu!”Ba đứa trẻ đang muốn qua bên đó, Tứ Lang mang theo Lục Lang đột nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh xông tới, đến trước mặt bọn hắn.

Nguyên lai bọn hắn trông thấy mấy ngườiLiên Mạn Nhi chạy trước, liền nối gót theo sau, còn đi một con đườngkhác, đến trước cả nhóm Liên Mạn Nhi.

“Tiểu Lục, mau đi lên.” Tứ Lang đắc ýhướng về phía Liên Mạn Nhi quơ quơ đầu mấy cái. Đợi Lục Lang đi đến, họ liền nhanh chống chạy đến chỗ của đám người kia.

Tiểu Thất thấy Tứ Lang đi trước, sốt ruột dậm chân.

“Đừng nóng vội, bọn hắn đi trước, coinhư là dẹp đường cho chúng ta, những người đó còn chưa cúng báy xongmà.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Đúng. Tiểu Thất, đợi lát nữa rồi xem, hai người bọn họ cũng không giành lại chúng ta.” Liên Diệp Nhi cũng nói.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cười.

Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi chạy lên núi, không phải vì muốn phản lại kháng lại quy củ nữ nhân không thểviếng mồ mả, mà các nàng chỉ muốn lên đây để nhặt vòng hoa .

Thanh minh viếng mồ mả, mồ mả tổ tiênbình thường chính là tổ tông đã chết nhiều năm, chỉ cần đốt giấy tiềnvàng bạc là được. Nhưng đối với những ngôi mộ mới, có trưởng bối mới qua đời năm trước hoặc năm nay thì không chỉ đốt vàng mã mà còn phải đốtvàng bạc nguyên bảo (đỉnh vàng đỉnh bạc thời xưa) cùng vòng hoa.

Tiểu Thất nghe được từ một người bạn của mình là trên thị trấn có một phú hộ mới được chôn cất tại vùng núi phía nam, Tết thanh minh, gia đình kia sẽ đến cúng tế, họ còn đi đến cửahàng vàng mã mua vòng hoa.

Người nhà nông đưa linh cữu và mai tángđều phải chuẩn bị vòng hoa, thường là họ tự mình thêu vì muốn tiết kiệm tiền. Còn những hộ có tiền thì có thể mua vòng hoa tại cửa hàng vàngmã, loại vòng hoa này do nghệ nhân lành nghề làm, vải thêu thường là vải hoa được nhuộm bằng sáp đặc biệt, phi thường xinh đẹp, vòng hoa do nhànông làm không thể nào sánh nổi.

Liên Mạn Nhi không hiểu tại sao có nhà viếng mồ mả xong sẽ đem vòng hoa thiêu hủy, còn có nhà lại không.

Tiểu Thất nghe bạn của mình nói lại, gia đình này sẽ không đốt vòng hoa cho nên mới nói với Liên Mạn Nhi, hômnay bọn họ đến đây chính là đợi những người này bái tế xong rời đi, họsẽ lấy vòng hoa trên đó xuống.

Đây là chuyện những đứa nhỏ nhà nông hay làm, bọn hắn không kiêng kỵ gì cả, đơn thuần chỉ là chơi đùa. Mà chủnhân của mấy cái vòng hoa kia cũng không rãnh mà để ý đến.

Lúc mấy người Liên Mạn Nhi đến gần ngôimộ mới kia, những người đến bái tế đã xoay người rời đi. Phía trên nấmmồ chất đống hai vòng hoa, có bảy tám đứa nhỏ giống như từ trong đấtchui ra, ồ ạt xông lên cướp lấy thứ mình thích.

Ba người Liên Mạn Nhi a một tiếng, cũng chạy tới.

Một phen tranh giành, vòng hoa chỉ cònlại khung xương và lẻ tẻ vài miếng giấy hình lá cây, bọn nhỏ mỗi ngườiđều cầm lấy đóa hoa mình giành được, cười cười rời đi.

Liên Mạn Nhi cướp được một đóa hoa giấyphấn hồng to, còn có một quả đào mừng thọ làm bằng giấy, Liên Diệp Nhiđoạt được một đóa hoa hồng lớn, Tiểu Thất bị Lục Lang cùng Tứ Lang chènép, chỉ nhặt được một đóa hoa nhỏ màu tím.

“Tỷ tỷ, đóa hoa kia là của đệ giành được nhưng lại bị hắn cướp đi.” Tiểu Thất quệt miệng, chỉ vào một đóa hoađính giấy ánh kim trong tay Tứ Lang, cáo trạng với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi lập tức vây quanh Tứ Lang.

“Tại sao ngươi lại đoạt đồ của Tiểu Thất, ngươi làm ca ca vậy đó hả? Trả đóa hoa đó đây, bằng không ta sẽ đánh ngươi.”

“Ngươi, ngươi dám?” Con mắt của Tứ Lang loạn chuyển khắp nơi.

“Hừ, ngươi xem ta có dám hay không!” Liên Mạn Nhi tiếp tục uy hiếp.

Tứ Lang nâng tay áo lau nước mũi, hắn so với Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi thì lớn hơn một chút. Nhưng hắn vàLục Lang chỉ có hai người còn bên phía của Liên Mạn Nhi có tới ba người, Liên Mạn Nhi rất hung dữ, Liên Diệp Nhi cũng rất lợi hại.

Đánh không lại, lại chạy không thoát, Tứ Lang rất thức thời, đem hoa trả lại cho Tiểu Thất.

Đúng lúc này, đoàn người Liên lão gia tử cũng đi đến.

“Tiểu Thất, đệ đi viếng mộ đi. Tỷ vớiDiệp Nhi đi dạo xung quanh đây, sẵn tiện chờ đệ, cha cùng ca ca xuốngnúi luôn.” Liên Mạn Nhi nói.

Tiểu Thất đáp ứng một tiếng, liền cùng Tứ Lang, Lục Lang chạy về phía Liên lão gia tử.

“Tỷ cũng muốn đi nhìn xem mộ phần củanhà chúng ta ở đâu?” Liên Mạn Nhi nói với Liên Diệp Nhi. Các nàng khôngcó tiến lên, chỉ đứng đằng sau đoàn người Liên lão gia tử, xa xa nhìn về hướng này, thấy bọn họ dừng lại, bắt đầu dập đầu trước mộ phần, đốtvàng mã, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ còn cầm cái xẻng, thêm đất vàophía trên mộ phần.

“Tại sao nhà chúng chỉ có ba ngôi mộ?”Liên Mạn Nhi thấy rất rõ ràng. Đám người Liên lão gia tử quỳ lạy, đốtvàng mã trước hai ngôi mộ. Sau đó, chỉ có Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổđốt vàng mã cho nấm mộ thứ ba, chỉ có một mình Liên Kế Tổ dập đầu trướcngôi mộ kia.

“Muội nghe cha nói, hai ngôi mộ lớn đó là của ông cố và bà cố chúng ta.” Liên Diệp nhi nói.

Xem ra Liên gia là từ đời cha chú củaLiên lão gia tử mới chuyển tới nơi này, Liên Mạn Nhi kết luận, đồng thời lại có chút kỳ quái, tại sai cho đến bây giờ Liên lão gia tử chưa baogiờ nói qua, bọn họ đến từ đâu?

Trong thời gian Liên Mạn Nhi suy nghĩvấn đề này, Liên lão gia tử đã đốt xong giấy tiền vàng bạc, mang theobọn người Liên Thủ Nhân xuống núi. Liên Thủ Tín cùng với Ngũ Lang vàTiểu Thất không đi theo, mà còn đứng trước mấy ngôi mộ.

“Diệp Nhi, muội muốn cùng cha muội xuống núi hay theo tỷ cùng đi qua bên đó xem?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Mạn Nhi tỷ, muội đi theo tỷ.” Liên Diệp Nhi nói.

Vừa rồi nhiều người như vậy, Liên MạnNhi không tiến về phía trước. Hiện tại chỉ có người nhà của nàng, nàngcũng không kiêng kỵ gì, rất nhanh đã đi đến chỗ mấy ngôi mộ. Trong giỏxách Ngũ Lang mang theo còn có một nửa tiền giấy chưa đốt. Liên Thủ Tíncầm cái xẻng, lấy đất vẩy lên tro tiền giấy.

Mùa xuân gió lớn, khắp nơi trên núi đềulà cỏ dại, còn có nhiều cây cối chưa kịp xanh tốt trở lại, nếu không dập tắt toàn bộ đóng tro này, có thể sẽ gây nên hoả hoạn, đây cũng khôngphải là chuyện nhỏ. Cho nên Liên Thủ Tín mới ở lại cuối cùng, lấy đấtđấp lên tro giấy, bảo đảm không có gì sơ sót.

Liên Thủ Tín là người phi thường cẩnthận, nghiêm túc, có trách nhiệm. Liên lão gia tử để hắn lưu lại làmviệc này, có thể hoàn toàn yên tâm.

“Hai ngôi mộ lớn này là mộ của ông cố và bà cố.” Ngũ Lang chỉ vào hai nấm mồ nói với Liên Mạn Nhi, nấm mồ ở trên là của ông cố, cái ở dưới là của bà cố.

“Ngôi mộ còn lại là của mẹ của đại ca Kế Tổ.” Ngũ Lang lại chỉ vào một ngôi mộ cách đó không xa, nằm xích xuống dưới một chút.

Mặc dù không có chỗ để chôn cất ngăn nắp, nhưng cả nhà căn cứ vào giới tính cùng thân phận, vị trí mai táng vẫn có chú ý.

Liên Thủ Tín xử lí tốt tro giấy liềnkhiêng cái xẻng, không theo đường Liên lão gia tử đi xuống núi, mà quẹovào một con đường khác ở bên cạnh.

Hôm nay Liên Thủ Tín đặc biệt trầm mặc.

Liên Mạn Nhi nhận lấy giỏ từ trong tayNgũ Lang, mọi người cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ yên lặng đi theo sau Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín dừng chân lại tại một sườn núi thấp gần đó,trước mặt hắn có một phần mộ nho nhỏ. Phần mộ này tuy nhỏ, nhưng đượcquét dọn vô cùng sạch sẽ, bên trên một cây cỏ dại cũng không có.

Liên Thủ Tín buông cái xẻng, lấy giỏ từtrong tay Liên Mạn Nhi, lại tìm mấy tảng đá từ bên cạnh xếp thành vòngtròn trước mộ phần, sau đó liền ngồi xổm xuống, đốt giấy tiền vàng bạc.

Giấy tiền vàng bạc bị thiêu đốt trongánh lửa hóa thành tro bụi, bay lên, sau đó rơi xuống lần nữa, tụ thànhmột đống nhỏ trước mộ phần.

Liên Thủ Tín nhỏ giọng nói một câu gì đó, Liên Mạn Nhi không nghe rõ.

Đốt xong, Liên Thủ Tín không vội vã rờiđi, mà ngồi xuống bên cạnh mộ phần. Liên Mạn Nhi rất muốn hỏi, nấm mộnày là của ai, nhưng nhìn sắc mặt Liên Thủ Tín, nàng thủy chung khônghỏi thành lời.

Nàng nghĩ, người trong ngôi mộ này nhấtđịnh là người rất thân thiết với Liên Thủ Tín. Nhưng đây là mộ phần củatrẻ con mà. Người được chôn cất ở đây rốt cuộc là ai?

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùngLiên Diệp Nhi đều lần lượt ngồi xuống, trong rừng có ngọn gió thổi quabên tai bọn họ, không hiểu sao trong lòng bọn họ cũng bị lây lan nỗi biai của Liên Thủ Tín. Phía trên ngọn núi này mai táng rất nhiều người,nhưng đều không có liên quan gì tới họ. Cho dù là ông cố, bà cố, bọn họcũng chưa từng gặp mặt. Đáng lẽ bọn họ sẽ không đau lòng mới đúng.

Bi ai tựa như có như không, nhưng mà nóthật sự tồn tại, dường như rừng cây này mang lại cho bọn họ nhưng cũnggiống như là do Liên Thủ Tín tỏa ra bốn phía, lây lan qua cho họ.

“Người ở dưới đây là tiểu thúc của các con.” Liên Thủ Tín sâu kín nói, phảng phất như tiếng thở dài của rừng cây.

“Tiểu thúc?” Liên Mạn Nhi có chút giật mình, chẳng lẽ Liên Thủ Tín không phải là con trai út của Liên lão gia tử?

“Tiểu thúc của các con nhỏ hơn so với ta hai tuổi, đệ ấy qua đời lúc mười tuổi.” Liên Thủ Tín nhìn bầu trời,chậm rãi nói, “Năm đó gặp nạn đói, chết đói.”

Hai câu nói ngắn ngủi, Liên Thủ Tíndùng bộ dáng bình tĩnh để nói ra nhưng Liên Mạn Nhi biết, ẩn sau đóchính là sóng to gió lớn, thê thảm bi thương đã khắc sâu vào nội tâmcủa người trong cuộc. Nàng sẽ không cách nào hiểu được, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác như bị một khối đá lớn đè nặng trước ngực. Ngồi trầmmặc một lúc lâu sau, rốt cuộc Liên Thủ Tín cũng đứng lên.

“Cần phải trở về.”

Mấy người Liên Mạn Nhi cũng đứng lên, đi theo Liên Thủ Tín xuống núi.

“Coi chừng dưới chân ” Liên Thủ Tín đột nhiên nói “Đừng giẫm lên.”

Liên Mạn Nhi giữ nguyên tư thế nhấc mộtchân, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện trước trên sườn núi trước mặtnàng chính là một mô đất nho nhỏ, không vượt quá hai bàn taylớn. Nói làmô đất, nhưng thật sự nó chỉ hơi nhô lên một chút so với mặt đất chungquanh, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.

“Cha, cái này cũng là mộ phần sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“A.” Liên Thủ Tín chỉ thấp giọng a một tiếng, liền nâng cái xẻng lên, chậm rãi đi xuống chân núi .

Liên Mạn Nhi cẩn thận thu hồi chân.

“Ca, Tiểu Thất, các người nói thử xem, trong này là ai?” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi.

Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều giữ im lặng, ban nãy hai người ngồi bên cạnh nấm mộ này, trước mặt là một mô đất nho nhỏ, không thể gọi đó là phần mộ.

Mấy đứa trẻ yên lặng đứng cả một buổi,Liên Mạn Nhi ngồi xổm xuốn lấy hoa giấy cùng đào mừng thọ mưới giànhđược đặt xuống bên cạnh mô đất, dùng cục đá nhỏ đè lên, Tiểu Thất cùngLiên Diệp Nhi cũng bắt chước làm theo.

Trên đường xuống núi, mấy đứa trẻ cẩnthận từng li từng tí một, thà rằng khó đi một chút, vì bọn họ biết rõ,có lẽ dưới họ đã từng là một tiểu sinh mệnh. Ngày đó, lần đầu tiên LiênMạn Nhi biết nếu khi sống không có con trai thì khi chết sẽ không đượcnhập phần mộ tổ tiên, mà trẻ con chết non đến mộ phần cũng không có. Bọn họ thường sẽ bị người nhà dùng đồ hốt rác mang theo, tùy tiện tìm mộtchỗ trên núi hay ở hai đầu bờ ruộng để chôn.

Đứa bé của Trương thị cũng do Liên Thủ Tín mang chôn tại đây.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ai cũng không nói gì, nhưng bọn hắn đều cho rằng, mô đất ban nãy chính làmộ phần của đứa bé kia. Liên Thủ Tín đem hắn chôn ở bên cạnh phần mộ của tiểu thúc, là vì để cho tiểu thúc của bọn họ có thể chăm sóc tốt đứa bé đáng thương này, để cho hai đứa trẻ đáng thương ở dưới đất có thể nương tựa lẫn nhau, không còn sợ hãi sự cô đơn, tịch mịch.

“Cha.” Đến dưới núi, Ngũ Lang đuổi theoLiên Thủ Tín nói, “Đợi con… con sẽ đem phần mộ của tiểu thúc dời về.”Còn có đứa bé kia, hắn cũng sẽ không để cho nó phải lẻ loi trơ trọi mộtmình ở nơi đó.

Liên Thủ Tín nở nụ cười, rất vui mừng mà cười. Hắn vỗ vỗ bả vai Ngũ Lang, lắc đầu.

“Chờ về sau khi cha già rồi, chết đi, con nhớ đừng quên viếng mồ mã cho tiểu thúc con là được.” Liên Thủ Tín nói.

“Mạn Nhi tỷ, sau này cha mẹ muội phải làm sao?” Liên Diệp Nhi có chút mờ mịt hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị nếu về saukhông thể sinh con trai, với tư cách là người của Liên gia, bọn họ cũngkhông thể tiến vào phần mộ tổ tiên của Liên gia.

Là nữ nhi, Liên Diệp Nhi chỉ có thể tạilúc đưa linh cữu, mai táng, và những ngày lễ tết trọng yếu của một nămsau mới có thể đến viếng mồ mã. Trong đó có một ngày, gọi là ngày lễ MaCô, là ngày lễ đặc biệt dành cho nữ nhân, họ có thể đến viếng mồ mã củangười thân mới qua đời. Còn sau này, tế tổ hàng năm, tảo mộ, Liên DiệpNhi đều không có tư cách tham dự.

“Hành sự do người, Diệp Nhi, muội đừngsuy nghĩ nhiều nữa. Đến lúc đó, muội muốn làm như thế nào thì làm nhưthế ấy!” Liên Mạn Nhi cổ vũ Liên Diệp Nhi.

Sức mạnh của quy củ, tập tục là cỡ nào a?

Một người lợi hại như Chu thị, tại Liêngia cơ hồ nàng chính là một tay che trời. Nhưng nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai nhỏ bé của mình lẻ loi trơ trọi chôn ở sau núi, không thể vì hắn tranh thủ một chút lợi ích sau khi chết. Ngoại trừ Liên ThủTín thì Liên lão gia tử và những người khác ở Liên gia, ai còn nhớ rõtại đây có mai tang một người huyết mạch tương thông với bọn họ?

Liên Thủ Tín không đau lòng, luyến tiếc đệ đệ và cháu của mình sao? Nhưng hắn vẫn phải dựa theo tập tục, khôngthể đắp mộ phần cho cháu của mình. Sự chờ mong của hắn đối với Ngũ Langcũng chỉ dừng lại ở việc đừng quên viếng mồ mã cho hai người đó mà thôi. Không, hắn chỉ nói chớ quên viếng mồ mả cho tiểu thúc, chứ không hề nói tới đứa bé chết non kia, bởi vì đứa bé đó không chỉ không có mộ phần,mà còn không được nhận giấy vàng tiền bạc cùng hương khói cung phụng. (LL: tự nhiên beta đến đây lại cảm thấy buồn buồn, cái phong tục chết bầm gì thế này !!! =.=)

Mà Liên Diệp Nhi, nếu như nàng muốn làmđược những chuyện nàng muốn làm, nàng tất nhiên phải phá vỡ thế tục,vượt qua trùng trùng điệp điệp trở ngại, biến thành kẻ lập dị trong mắtmọi người. Tại niên đại này, chuyện đó đối với một nữ nhân mà nói, cũngkhông phải là điều tốt đẹp gì.

Trên đường về nhà, tất cả mọi người đều trầm mặc một cách dị thường.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liên Diệp Nhi, từng người đều có tâm sự của mình.

Đối với bọn nhỏ mà nói, tâm tình nặng nề cũng không kéo dài được bao lâu, đến cửa lớn của Liên gia, bọn họ lại vui vẻ trở lại.

Chu thị cùng nhóm con dâu nấu cơm, Trương thị mang tới một ít thịt heo.

Tảo mộ trở về, cả nhà họ Liên muốn ăn một bữa cơm đoàn viên .

“Cha, bên chỗ con đang xây nhà, buổitrưa con phải cùng ăn cơm với những người làm công. Nếu không, người talại xoi mói.” Liên Thủ Tín nói.

Liên Thủ Tín không ăn cơm ở nhà cũ bên này, Trương thị cùng mấy đứa nhỏ chỉ ở lại giúp nấu cơm chứ cũng không ở lại ăn.

Liên lão gia tử cảm thấy lời nói của Liên Thủ Tín có lý, nên cũng không ngăn cản, Chu thị nhận thịt heo cũng không nói gì.

Tết thanh minh, là ngày phúc của tổ tông, là ngày lễ mà cả nhà trôi qua bình thản nhất.

Buổi tối, Liên Mạn Nhi mơ một giấc mộng, trong mộng cố hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ nắm tay nhau, vui sướng chơi đùa trong rừng cây. Trong mộng, nàng không thấy rõ mặt của bọn họ nhưng nàng có thể cảm nhận được bọn họ thật sự rất vui vẻ.

Thanh minh trôi qua, tiết trời đã bắt đầu ấm lại, mùa trồng trọt cuối cùng cũng tới.