Trọng Sinh Thập Niên 80: Tiếu Giai Thê

Chương 34: Đánh Rất Tốt



“A…… Giết người, có người giết người rồi.” Trong sân mọi người đang xem náo nhiệt vừa thấy trưởng thôn ngã xuống, tất cả đều thét chói tai ôm đầu xông ra ngoài.

Thịnh An bị dọa mặt cắt không còn chút máu nào: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mình đã giết người, mình giết người rồi." Nàng bị dọa sợ giọng nói run rẩy, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất thân thể co thành một đoàn.

Tiểu Hồng cùng Cẩu Đản cũng bị dọa ngoác mồm khóc lớn.

Thịnh Ninh nhìn Thịnh An trấn an cười nói: “Ông ta không có việc gì, chỉ là bị đánh ngất thôi."

Thịnh An bỏ tay ôm đầu ra trong mắt hiện lên tia hi vọng hỏi: “Thật sự không có việc gì?”

“Xác thật không có việc gì, sức của em yếu như vậy, đánh không chết người được." Thịnh Ninh vừa nói vừa đặt tay lên động mạch chủ trên cổ sờ một chút, sau đó gật đầu khẳng định chắc nịch.

“An An vừa rồi làm rất tốt, đánh rất đẹp.”

Cẩu Đản nghe nói trưởng thôn không chết, lập tức không khóc nữa, hít hít nước mũi ánh mắt lấp lánh nói: “An An rất giỏi!"

Nghe được hai người nói như vậy, Thịnh An rốt cuộc bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm. Lại nhớ đến hành động vừa rồi của Thịnh Ninh, tinh thần phấn chấn trở lại hung hăng mắng: “Chị không có đầu óc sao? Trưởng thôn cao lớn thô kệch như vậy chị cũng dám dùng ghế ném? Chị không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho người nhà chứ?”

“Thực xin lỗi, chị sai rồi.” Thịnh Ninh cười tỏ vẻ mình đã biết lỗi rồi. Kỳ thật cô biết, An An chính là loại người ngoài lạnh trong nóng, vừa rồi rõ ràng trong lòng sợ hãi nhưng lúc nguy cấp vẫn ra tay cứu cô.



“Chị…… Chị bị làm sao vậy? Đầu bị nước vào à?” Thịnh An vốn dĩ còn muốn mắng thêm vài câu, không nghĩ thái độ của Thịnh Ninh hôm nay kỳ quái còn biết nói xin lỗi, lập tức cảm thấy không quen toàn thân không dễ chịu.

Sau khi trưởng thôn bị đánh ngất, Thịnh An vội vàng tiến lên đi kiểm tra Tề Mai đang nằm trên mặt đất không thể đứng lên được.

“Thím cảm giác thế nào? Có đau ở chỗ nào không?”

Ánh mắt Tề Mai vẩn đục, khó khăn há mồm nói: “Cả…… Cả người đều đau.”

“ Thím đừng cử động, để cháu giúp thím xem có bị thương đến gân cốt không.” Thịnh Ninh thuần thục kiểm tra mấy vị trí quan trọng trên người Tề Mai , sau khi xác định không bị thương đến xương cốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, toàn bộ người trong thôn đều biết tình huống nhà trưởng thôn. Rất nhiều người cầm theo quốc, liềm vọt vào trong sân.

Thịnh lão tam cùng Thẩm Lộ Hoa cũng ở trong đám người đó.

Vừa nhìn thấy con gái mình chính là tội phạm giết người trong miệng người ta Thẩm Lộ Hoa thiếu chút nữa ngất xỉu.

Những người khác đều không dám tới gần, phòng bị nhìn vào trong sân.

Thịnh lão tam là lão binh xuất ngũ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vấn đề. Tiến lên không nói hai lời hung hăng đè trưởng thôn lại sau đó ấn huyệt nhân trung, người lập tức tỉnh lại.



“Vừa rồi là ai đánh ta?” Trưởng thôn tỉnh lại liền muốn tìm người tính sổ.

Ánh mắt Thịnh lão tam lạnh lùng sắc bén nói: "Ngươi còn tưởng mình là ông trời à? Ngươi đánh vợ thành như vậy cần phải đưa đến đồn công an.”

“Ta không đi, ta không đi.” Nghe nói muốn bắt ông ta đến đồn công an, trưởng thôn thật không có cốt khí bị dọa run chân.

Thời đại này dân quê còn mang tư tưởng kiểu cũ, họ nghĩ rằng đã vào đồn công an rồi thì không ra ngoài được, có được thả ra thì cũng bị người đời chỉ trỏ. Không giống sau này, đến đồn công an cứ như kiểu ra vào nhà mình vậy. Không có việc gì chẳng ai muốn gặp công an, khi xảy ra chuyện càng không nghĩ đến.

Trưởng thôn cuối cùng không bị bắt đi đồn công an, ông ta cố kỵ vết thương trên người Tề Mai nên sốt ruột hốt hoảng đem bà đưa đi bệnh viện.

Thịnh Ninh cùng Thịnh An cùng nhau đưa tiểu Hồng về nhà mình, Cẩu Đản giống như cái đuôi nhỏ cũng đi theo hai cô.

Về đến nhà trời đã tối rồi, ban đêm ở nông thôn tối đen như mặc duỗi tay ra không nhìn thấy năm ngón. Thịnh Ninh châm lửa thắp đèn dầu sáng lên, sau đó đem đồ ăn lúc trưa hâm nóng, mọi người tùy tiện ăn một chút đối phó cho qua bữa tối.

Vừa mới ăn cơm xong, mẹ Cẩu Đản tức muốn hộc máu tới xách lỗ tai lôi nó về nhà.

Thịnh Ninh nhìn tiểu Hồng hỏi: “Còn tiểu Hồng thì làm sao bây giờ? Hay đưa con bé đến nhà ông bà của em ấy ở tạm?” Cô nhớ rõ trưởng thôn sở dĩ có thể lên làm thôn trưởng bởi vì có nhiều anh em, ở trong thôn có thế lực lớn. Còn nghe nói bà nội của tiểu Hồng lúc còn trẻ cũng rất nổi danh.

“Tiểu Hồng là bé gái, từ nhỏ đã không được bà nội con bé yêu thích.” Lúc Thịnh An nói chuyện, tiểu Hồng mở to đôi mắt nhút nhát nhìn Thịnh Ninh.