Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 277: Bảo hộ



Vương Cương Nghị bị Âu Minh Tịch nói đùa: "Thành Hòa, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, phó thị trưởng như em xem ra còn không bằng con gái của em!"

Âu Thành Hòa cũng là rất cảm khái, rất tự hào cười.

"Minh Tịch từ nhỏ đã là cái có chủ ý, em cùng mẹ nó đều không chút quan tâm qua nó. Trước đó em nghĩ đến để nó sau khi tốt nghiệp gả cho một nhà khá giả, nhưng nó không vui, nhất định phải đi theo em tiến chính phủ. Cái này không, mới 23 tuổi liền đã làm tới khoa trưởng."

Vương Cương Nghị cười ca ngợi nói: "Bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng về sau đường của Minh Tịch đi được còn dài hơn em."

"Chỉ mong đi. Kỳ thật em đối nó không có yêu cầu quá lớn, em liền ngóng trông nó có thể hạnh phúc." Ánh mắt Âu Thành Hòa nhìn xem Âu Minh Tịch ẩn ẩn có chút lo lắng. Ông cũng không biết quyết định của ngày hôm nay là đúng hay sai.

"Chú Vương, từ hôm nay trở đi cháu sẽ theo đuổi Xích Dương, đến lúc đó nếu có cần chú Vương, ngài nhưng nhất định phải giúp cháu."

"Đó là đương nhiên!"

Vương Cương Nghị nghĩ kỹ cũng không tức giận.

Xích Dương nếu là uống rượu mời, vậy ông liền đợi đến Âu Minh Tịch giải quyết cậu ta, sau đó ông lại kêu lên cậu ta, để cậu ta giúp ông đi quan hệ chỗ tư lệnh. Nếu như cậu ta uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách ông làm khó dễ cậu ta.

Trong phòng là tình huống thế nào Xích Dương và Noãn Noãn cũng không biết.

Ra sảnh Cẩm Tú, Chung Noãn Noãn kéo cánh tay Xích Dương, cười đến con mắt đều là cong.

"Thật không nghĩ tới sức chiến đấu của anh Xích Dương nhà chúng ta vậy mà mạnh như vậy. Trước đó em vẫn cho là anh Xích Dương là loại người không quá thích nói chuyện, có cái gì không đúng trực tiếp dùng nắm đấm giải quyết vấn đề đâu."

Xích Dương cưng chiều vuốt vuốt đầu trong nhỏ của cô, không biết vì cái gì, anh chính là thích cảm giác xem đầu tròn nhỏ đáng yêu của cô. Để anh thời thời khắc khắc đều có một loại xúc động muốn đi nắm chặt tóc cô một phen.

"Anh nhưng thật ra muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, nhưng ông ta không phải cấp trêи của anh sao, cho nên lần này anh cho ông ta cái mặt mũi. Nếu là ông ta không muốn mặt mũi này, lần tiếp theo anh liền dùng nắm đấm giải quyết vấn đề."

Lời nói của Xích Dương dẫn tới Chung Noãn Noãn cười khanh khách một tiếng, nhìn xem dáng vẻ cô gái tuổi trẻ tràn đầy sức sống linh khí, Xích Dương nhịn không được khóe môi đều giương lên: "Em liền không sợ anh gánh không được uy áp của cấp trêи, khuất phục dưới ɖâʍ uy của bọn họ sao?"

Chung Noãn Noãn bĩu môi, chăm chú kéo cánh tay Xích Dương, đắc ý nói: "Người đàn ông của em là người ngưu bức nhất, lợi hại nhất, ưu tú nhất trêи thế giới, ai cũng so ra kém, làm sao có thể khuất phục dưới ɖâʍ uy của lão hỗn đản kia? Ông ta khuất phục anh còn tạm được!"

Xích Dương nhìn xem lúc cô nói chuyện cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên nhíu một cái nhíu một cái, rất là đáng yêu, nhịn không được đưa ngón trỏ ra chọc lấy một chút tại trêи chóp mũi ngay thẳng vừa vặn của cô. Cái mũi nhỏ Q đạn lại đem lòng bàn tay anh gảy trở về, dẫn tới Xích Dương nhịn không được lại nắm chặt cái mũi của cô một chút: "Em thật là quỷ linh tinh!"

Chung Noãn Noãn hi hi ha ha, một chút cũng không có u buồn khi bị uy hϊế͙p͙.

"Em yên tâm đi, bọn họ không dám xuống tay với anh, cho dù ra tay cũng không có cách nào đối phó anh. Mà em bên này, anh sẽ tìm người bảo vệ tốt em, em không cần phải lo lắng."

Chung Noãn Noãn khẽ giật mình, nhanh chóng khoát tay: "Không cần không cần, em có năng lực tự vệ, anh không cần lo lắng cho em."

Mồ hôi mồ hôi mồ hôi, nếu như Xích Dương tìm người theo dõi bảo hộ cô, vậy cô là làm cho đối phương theo dõi đâu, theo dõi đâu vẫn là theo dõi đâu?

Nhưng theo dõi, cô còn ngầm đâm đâm, lặng lẽ meo meo ngược những cặn bã kia thế nào? Quan trọng là, cô còn tiếp xúc cùng Eden, Selina thế nào?

Đó là cái vấn đề lớn!