Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 30



Ở thời đại này, muốn lập cô nhi viện không phải chuyện đơn giản, hơn nữa phải được triều định và quan viên địa phương đồng ý. Nhưng lại có một điểm, đó là buôn bán người làm là chuyện vô cùng bình thường và hợp pháp, cho nên chuyện này, nói dễ không phải, nói khó không đến. Đám trẻ mồ côi, tuổi đủ lớn sẽ có người mua hoặc là thuê dùng, nữ tử dung mạo tốt một chút hoặc là làm nha hoàn hoặc vào thanh lâu. Còn lại là trẻ nhỏ, nữ hài tử dung mạo xấu xí. Chúng hầu như đều tham dự vào hệ thống ăn xin hoặc nhóm móc túi trong trấn, muốn đưa chúng tới được điền trang của ta cũng không đơn giản. Bởi vì bất luận là khất cái hay móc túi, kẻ cầm đầu cũng giống như dân xã hội đen vậy, khống chế bọn trẻ rất ác liệt.

Bất quá, vấn đề đã được Tĩnh Ngôn yên lặng giải quyết. Ta không biết hắn dùng cách gì, hắn cũng không nói cho ta biết, trọng điểm là hắn đã mang được bọn nhỏ về đây, hơn nữa chính mình không có chịu thiệt, vậy là đủ rồi.

Đều là lũ trẻ nhỏ hơn mười tuổi, thậm chí có cả trẻ em mới hai, ba tuổi. Quần áo tả tơi, nhem nhuốc, số lượng ít hơn ta nghĩ. Kì thật, càng ít càng tốt, tốt nhất là không có. Ta tuy tình nguyện thu cô nhi, nhưng không hi vọng trên đời có nhiều cô nhi. Sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn trước, để chúng ăn no rồi nói sau.

Bọn chúng không biết lưu lạc đã bao lâu, trong mắt tràn đầy cảnh giác phòng bị, có lẽ luôn bị người khác lợi dụng.

Ở điền trang, ta sinh hoạt như người bình thường khác, ăn đồ ăn thôn dã, dùng đồ dùng sinh hoạt bình thường. Không phải ta tiết kiệm, hay tự uỷ khuất mình, mà là cảm thấy, điền trang nhỏ, chủ nhân cũng nên như vậy, mới không gây nghi ngờ. Tuy sống trong vinh hoa phú quý nhiều năm, nhưng còn có kí ức kiếp trước, ta vẫn hiểu tiêu chuẩn sinh hoạt của người bình thường. Nhất là làm chủ điền trang, nói cho cùng là phú hộ thường mà thôi, sống phải tuỳ tiện một chút.

Đầu bếp làm đồ ăn cho bảy, tám đứa trẻ, một vài đứa buông phòng bị, bắt đầu ăn cơm. Những đứa nhỏ tự nhiên có đứa lớn lo liệu.

Yên lặng nhìn bọn chúng, có lẽ chịu không ít khổ rồi. Bọn chúng, hoặc là đi ăn xin, hoặc được dạy kĩ thuật móc túi, cũng không biết ăn cắp là sai trái, việc dạy dỗ là vấn đề lớn đây.

Chờ bọn hắn ăn no, mới gọi đến ngồi trước mặt ta và Tĩnh Ngôn, một đám không nói câu nào, đây là biểu hiện của việc trưởng thành sớm, lũ trẻ này xem ra cũng nhận thức được nhân tình ấm lạnh rồi.

Ta nhìn một lúc, chợt mỉm cười, thản nhiên nói: “Chúng ta là chủ điền trang này. Chúng ta biết các ngươi là cô nhi, cũng biết trước đây các ngươi từng làm gì. Chỗ chúng ta tuy rằng không có gì hay, nhưng một ngày ba bữa cơm no, có chỗ che nắng che mưa. Các ngươi có muốn ở lại hay không?”

Bọn nhỏ nhìn nhau, đứa lớn nhất hỏi: “Chúng tôi phải làm gì?”

“Bất luận lớn nhỏ, hiện tại không cần làm gì, học việc nhà nông là được, học nuôi gia súc, nữ hài tử học làm nữ hồng. Chờ các ngươi lớn, có thể tự làm việc, phải ở lại làm cho điền trang năm năm, sau đó liền tự do, rời đi cũng được, ở lại thuê đất làm ruộng cũng được.”

Bọn trẻ nghe xong, hơi yên tâm, mới quy củ quỳ xuống lạy bọn ta vài cái.

Ta không tính cho người trực tiếp trông nom, bọn chúng lăn lộn bên ngoài đã lâu, đều có thể tự chăm sóc cho mình, đứa nhỏ đã có đứa lớn coi, không thành vấn đề.

Tĩnh Ngôn cho người mang khế ước đã chuẩn bị sẵn, bảo chúng ấn dấu tay, sau đó bảo người phát cho bọn chúng mỗi người hai bộ quần áo, dẫn đi tắm rửa, chuẩn bị chỗ ở.

Nghĩ đến Giả Vũ Thôn, ta thực không có tâm tình giáo dưỡng chúng thành văn nhân, đi thi tìm công danh cái gì hết. Chỉ muốn chúng có thể an phận ở chỗ này, dựa vào hai bàn tay nuôi sống chính mình là được. Nhưng nếu đứa trẻ nào có lí tưởng riêng, ta không ngăn cản, tương lai của mình tự mình cố gắng.

Mua một điền trang là vì muốn cho cô nhi một chốn dung thân, sau đó mới phát hiện, quản lí một điền trang, so với quản lí mấy đứa trẻ đau đầu hơn nhiều lắm, tuy rằng chỉ có ngày mùa là bận rộn.

Lúc bình thường, hài tử nhỏ tuổi sẽ được ở trong viện chơi đùa, hài tử lớn hơn sẽ chủ động hỗ trợ quét dọn, hay cho gia cầm ăn. Hạ nhân trong viện ít, có bọn chúng thành ra lại bớt bận rộn. Thỉnh thoảng, ta sẽ dạy chúng vài chữ, ít nhất để lúc xem khế ước sẽ không bị lừa, hoặc có thể xem vài quyển truyện đơn giản gì đó. Tuy rằng không phát tiền tiêu vặt, đây là vì phòng ngừa kẻ có tâm thuật bất chính lợi dụng bọn chúng, nhưng ngoài ba bữa một ngày, ta vẫn bảo đầu bếp làm một bữa điểm tâm phụ cho chúng, ta nghĩ dinh dưỡng như vậy hắn là được rồi.

Bọn nhỏ dần dần đỡ phòng bị, yên tâm ở lại điền trang.

Tĩnh Ngôn vì chuyện bán đồ trong khố phòng ở Lâm trạch, cho nên có rời nhà vài lần, nhưng ta thì chưa một lần đi xa. Thứ nhất vì vừa thay đổi hoàn cảnh, muốn tìm hiểu thêm về điền trang một chút, hai vì bọn trẻ mới đến, ta không tín nhiệm đem chúng giao vào tay người khác.

Đợi Tĩnh Ngôn về, ta thương lượng với hắn, mua thêm một điền trang khác. Ta đếm chỗ ngân phiếu còn lại, cả tiền bán đồ cổ, như vậy chắc cũng đủ. Hơn nữa, đằng sau ta vẫn còn hai kim khố chưa sử dụng đây. Đã biết độ lớn nhỏ, lần này ta xác định rõ, chỉ mua năm trăm mẫu đất, còn lại mua thêm một ít trang viên.

Đúng vậy, cái ta muốn, không phải là mua một điền trang để nuôi cô nhi. Mà là ở khắp nơi lập điền trang nuôi trẻ mồ côi. Nói cách khác, chính là một hệ thống cô nhi viện trên cả nước. Mua điền trang là cái cớ, vừa có thể có tiền nuôi chúng, vừa có thể cho chúng một việc làm trong tương lai.

Trong lòng chợt nhớ ra, sinh nhật Bảo Thoa đã qua được vài ngày rồi, lão thái thái sắp qua đời, người đã sắp tám mươi, có lẽ không còn được mấy ngày. Tuy rằng không gặp được, nhưng vẫn muốn dập đầu đưa tiễn. Còn nữa là chuyện của Tương Vân, trượng phu nàng bị lao, có lẽ ta chữa được, ta muốn đi thử một lần. Chuyện thứ ba là Uyên Ương, lão thái thái không còn, nàng sẽ treo cổ chết theo, tuy rằng ta không muốn lộ hành tung, nhưng không còn cách nào khác, cứ cứu trước nói sau. Còn cả kiếp nạn của Diệu Ngọc, đám đạo tặc kia phải ngăn lại. Cuối cùng, ta cũng muốn đi thăm Tử Quyên một chút.

Điểm qua điểm lại, xem ra ta còn nợ không ít việc ở kinh thành.

Thời gian không còn nhiều, ta liền cùng Tĩnh Ngôn quay lại kinh thành, một năm qua ta đều mặc nam trang, đã thành thói quen. Đi lo chuyện Tương Vân trước đã, ta cũng không lo bị Tương Vân nhìn thấy, bởi ta đang là nam tử, nàng đương nhiên phải tránh, mà những người khác chưa từng gặp ta, cho nên cứ quang minh chính đại mà vào thôi.

Ta nói với gác cổng, nói là nhà ta với nhà lão gia là chỗ quen biết lâu đời, nghe nói nhà có người bệnh nặng, đặc biệt xin đến chữa bệnh. Gác cổng vào bẩm báo, một lát ra dẫn ta vào. Bọn họ có lẽ đã hết cách, thấy ta đến, cũng ôm hi vọng thử một lần.

Quả nhiên là bệnh lao, đầu tiên, ta bảo bọn họ thay đổi phòng bệnh thông thoáng một chút, có mặt trời chiếu vào. Thời đại này không có thuốc đặc trị, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, chỉ có thể cố hết sức, chờ ý trời mà thôi. Ta để lại đơn thuốc, rồi rời đi. Hai ngày sau quay lại, phát hiện bệnh trạng đã giảm một ít, xem ra có tác dụng. Lại bắt mạch một lần nữa, dựa theo tình trạng cơ thể sửa đổi đơn thuốc, cả nhà bọn họ coi ta như ân nhân cứu mạng, mới ta ở lại trong phủ. Ta khéo léo từ chối, chỉ nói hai ngày sau lại đến. Cũng có thể là thiên ý, hắn lại chậm rãi khoẻ dần.

Đơn thuốc cuối cùng ta kê cho hắn, là đơn thuốc điều dưỡng cơ thể, nói hắn đã gần khỏi rồi, từ nay về sau cần cố gắng giữ gìn, không nên để tái phát, nếu không vô phương cứu chữa. Người nhà hắn mang vàng bạc ra, kiên quyết bắt ta nhận lấy.

Ta thản nhiên từ chối, chỉ nói: “Tiền bạc ta không nhận, ta cố ý tới chữa bệnh, kì thật cũng không phải tổ tiên hai nhà chúng ta có quen biết, mà là vì có người nhờ.”

“Có người nhờ?”

Ta gật đầu: “Ân nhân ta có một đứa con gái, nàng ấy bạc mệnh mất sớm, trước khi chết có nhờ người chuyển lời, muốn ta hỗ trợ chiếu cố thiếu phu nhân nhà ta, coi như thế là trả cho nàng nhân tình còn nợ, cho nên lúc ta biết thiếu gia bị bệnh, liền đến đây.”

“Ân nhân của ngài là?”

“Ân nhân của ta là người Tô Châu, tên Lâm Như Hải, con gái ông là Lâm Đại Ngọc, ngày trước sống ở Vinh Quốc phủ. Ta nghĩ nàng quen thiếu phu nhân ở đó. Ngày đó, Lâm cô nương bệnh nặng qua đời, ta không thể ở cạnh chữa trị, quả thật đủ hổ thẹn, cho nên lần này, vô luận thế nào cũng muốn chữa khỏi bệnh cho thiếu gia, nếu không phần ân tình này, không biết trả thế nào, ân nhân của ta lại không có con trai nối dòng. Xin hỏi thiếu phu nhân có phải họ Sử? Nếu đúng thì ta tìm không sai người.”

“Nương tử của tại hạ quả thật họ Sử, là họ hàng bên ngoại của Vinh Quốc phủ.”

Ta gật gật đầu: “Vậy là đúng rồi, ta đến lần này chính là vì tìm ngài chữa bệnh, coi như ngài nể tình ta cứu chữa, đối xử tử tế với thiếu phu nhân một chút, giúp ta trả phần ân nghĩa kia được đầy đủ. Bạc này ta không thể thu, giờ có việc phải rời kinh thành. Xin cáo từ.”

Vì muốn tìm chút tiện nghi cho Tương Vân, ta phải vòng vo nói dối một hồi, thật mệt chết ta.

Phụ tử hai người cảm động đến rơi nước mắt, như vậy, Tương Vân, tỷ muội tốt, chuyện ta có thể giúp, chỉ sợ có bấy nhiêu thôi. Tính nết nàng kiên cường sang sảng, chỉ là đôi khi quá thành thật thẳng thắng, hiện có trượng phu và trưởng bối coi trọng, hẳn sẽ không quá khổ đâu.

Bất quá, chuyện ba vợ bốn nàng hầu ở thời đại này là cửa ải bất cứ nữ nhân nào cũng phải đối mặt. Nhất là nữ tử nhà quyền quý, từ hoàn cảnh này mà lớn lên, nhìn đủ tranh đấu nội viện. Đáng tiếc, với ta mà nói, đây là chuyện vô cùng khó chấp nhận, chung thân không lấy chồng, không phải ta muốn tự làm khó mình. Nếu có thể được người tốt, ta không khó khăn đến mức tự làm khổ mình khổ người…

Lão thái thái quả nhiên bệnh nặng, ta lôi kéo Tĩnh Ngôn, mỗi ngày đều chạy đến xà nhà trên phòng bà thăm, gặp được không ít cố nhân. Bảo Ngọc đã không còn thần thái nông nổi như ngày xưa. Bảo Thoa vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như vậy, chỉ là có vẻ càng lúc càng ít lời, ánh mắt đã nhạt hơn trước rất nhiều. Còn có Vương phu nhân, Phượng tỷ, Uyên Ương, Tập Nhân, Tử Quyên. Có lẽ vì trong phủ liên tục gặp chuyện không may, cho nên trên mặt mọi người đều có vẻ mệt mỏi.

Ngày ngày đến thăm lão thái thái, tâm cũng dần nặng nề, đại nạn của bà thật sự đến rồi.

Tĩnh Ngôn nhẹ nhàng hỏi ta: “Đệ thật không xuất hiện gặp bà lần cuối sao?”

Gặp thế nào đây? Đã là chuyện không thể từ rất lâu rồi…

“Đại Ngọc” của bà đã chết từ lâu, chỉ còn Vu Viễn, Vu Viễn mà thôi…

Bà nhìn một vòng, từ Giả Lan, sang Bảo Thoa, Phượng tỷ, Tương Vân, cuối cùng nhìn Giả Chính, sau đó mỉm cười nhắm mắt xuôi tay.

Nước mắt ta cũng yên lặng rơi xuống…