Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 736



Chương 736: Bắt đầu đại chiến (10)

Bởi vì tiến sĩ Lâm, những thế gia ngay từ đầu vốn đã rất không an phận rục rịch ngóc đầu dậy, ông ta sao lại không biết bọn hắn một mực ngấp nghé vị trí căn cứ trưởng của ông ta.

Thế nhưng vô ích thôi, vị trí này mãi luôn là của Dương Lâm Hải ông ta.

Lúc nửa đêm, Dương Lâm Hải ôm tình nhân của ông ta đi ngủ.

Mấy ngày qua, ông ta bận bịu muốn chết, tối hôm qua vất vả mới có thể dành ra chút thời gian, ông ta liền tới tìm tình nhân của mình giảm nhiệt.

Dương Lâm Hải đang ngủ say, bỗng nhiên một hồi còi báo động chói tai vang lên, ông ta lập tức cảnh giác mở bừng mắt, cuống quýt tìm quần áo.

Đây là còi báo động của căn cứ, một khi căn cứ bị công kích, còi báo động sẽ thình lình vang lên.

Dương Lâm Hải đang vội vàng mặc quần áo, lúc này, căn cứ trưởng là ông ta nhất định phải có mặt ở hiện trường.
Tình nhân của Dương Lâm Hải trần chuồng ôm lấy eo ông ta, giọng nói mê hoặc quyến rũ: "Căn cứ trưởng, anh muốn đi đâu vậy~, không phải đã nói hôm nay ở bên Anh Đào ư~"

Nếu như trước đây, Dương Lâm Hải nghe thế, sợ là lập tức đè lên người cô ả, nhưng bây giờ ông ta đang vô cùng sốt ruột, thấy Anh Đào ngăn cản ông ta, một bàn tay đánh tới.

"Dĩ da^ʍ nhà mày, mau buông ông ra, có phải chưa từng thấy đàn ông đâu, còn thiếu thao như vậy, nếu như căn cứ xảy ra chuyện gì, nhìn xem ông mày có buông tha cho mày không!"

Dương Lâm Hải đem tức giận những ngày qua tất cả đều phát tiết lên người Anh Đào, lại cho cô ả thêm một bạt tai, mới vội vã chạy ra ngoài.

Gương mặt xinh đẹp của Anh Đào nhanh chóng sưng phồng lên, nhưng càng nhiều hơn là mờ mịt cùng tức giận. Bởi vì dung mạo cô ả xinh đẹp, Dương Lâm Hải tuy có rất nhiều tình nhân, nhưng cô ả lại là người được sủng ái nhất.
Ngày bình thường ỷ vào Dương Lâm Hải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngay cả người vợ chính thức cũng không dám khi dễ cô ả.

Nhưng hôm nay, cô ả lại bị Dương Lâm Hải đánh.

Lòng tràn đầy tức giận, thế nhưng cô ả lại không có biện pháp gì, Dương Lâm Hải là đại kim chủ của cô ả, cô ả có thể làm gì chứ.

Chỉ là, bên trong đôi mắt đẹp ầng ậng nước thật nhanh lóe lên sự ngoan độc.

Dương Lâm Hải đến hiện trường, phó tướng Vu Đào của ông ta đã tới.

Vừa trông thấy Dương Lâm Hải, Vu Đào vội vàng đi tới: "Căn cứ trưởng, ngài đã đến."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đêm hôm khuya khoắt, làm sao cảnh báo lại vang lên?" Dương Lâm Hải bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Căn cứ trưởng, ngài nhìn." Sắc mặt Vu Đào thật sự rất không tốt.

Dương Lâm Hải đi theo hắn lên trên tường rào, xung quanh có không ít quân nhân đều đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Thị lực của dị năng giả tốt hơn người bình thường, tuy ban đêm có khó nhìn xa, nhưng vẫn đủ để bọn hắn thấy rõ tình huống bên ngoài.

Vừa nhìn, ông ta lập tức bị dọa đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Bên ngoài là cây bẫy kẹp rậm rạp, bọn chúng mọc dài ra điên cuồng, trong nháy mắt đem căn cứ Kinh Đô bao vây lại, giống như một con nhộng to lớn.

"Sao lại nhiều như vậy, có thực vật biến dị ở đây sao?" Dương Lâm Hải không dám xem nhẹ những vật này.

Ai biết sau khi bọn chúng biến dị trên thân có độc hay có nguy hại gì hay không.

Nhất định phải mau chóng diệt trừ những thứ này.

"Không biết, đám người Thiên Lý Nhãn cũng không nhìn thấy thứ gì đặc biệt, dường như chỉ có những cây bẫy kẹp này. Có điều, tốc độ sinh trưởng của bọn chúng thực sự quá nhanh." Vu Đào báo cáo chi tiết.

Nghe thấy không có thực vật biến dị, trong lòng Dương Lâm Hải hơi nới lỏng, nhưng không biết tại sao, ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Bất luận như thế nào, trước đem những thứ này diệt trừ, bảo đám người bên dưới nhanh một chút, cũng đừng buông lỏng cảnh giác." Dương Lâm Hải phân phó Vu Đào.

"Ai yo, tôi nói này căn cứ trưởng, hơn nửa đêm mà nháo cái gì vậy, đúng là ngủ một giấc cũng không an ổn."

Dương Lâm Hải đang nói chuyện với Vu Đào, một giọng nói lười biếng vang lên.

---------

Cây bẫy kẹp

chapter content