Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 532: Căn cứ Đế Đô (2)



Tự tin giữa hai đầu lông mày là không thể làm giả.

Đây đúng là nơi khiến Tần Nhất vô cùng kinh ngạc, các căn cứ khác, cho dù là căn cứ Kinh Đô được coi là căn cứ bậc nhất, trạng thái của người dân bên trong cũng không thể so với căn cứ Đế Đô.

Mỗi một căn cứ đều sẽ có người bình thường, người già yếu bệnh tật, thế nhưng Tần Nhất dám cam đoan, không có người của căn cứ nào mà trạng thái tinh thần của người dân ở đó lại tốt hơn so với căn cứ Đế Đô của Vân Hoán.

Đây có lẽ là điểm mạnh của căn cứ Đế Đô.

Dọc đường đi, Tần Nhất phát hiện danh tiếng của Vân Hoán ở trong căn cứ cũng không phải cao bình thường, mỗi một người bọn họ gặp được trên đường đều sẽ chào hỏi với Vân Hoán, tùy ý tự nhiên, giống như bạn bè với nhau vậy.
Đương nhiên, bên trong cũng có phần kính phục.

Vẻ mặt Vân Hoán lạnh nhạt, nhưng anh lúc này không phải dáng vẻ lạnh như băng như khi ở bên ngoài kia, tuy rằng không cười, nhưng vầng trán toát ra sự ôn hòa.

Trên đường đi, Vân Hoán cũng giới thiệu Tần Nhất với mọi người, ai nấy cũng đều rối rít kinh hô lên tiếng, Công tử à, Công tử đã trở về.

Ấn tượng của đại đa số người với Tần Nhất rất tốt, thiếu niên sạch sẽ anh tuấn, làm cho lòng người không tự chủ được liền thích.

Chỉ một buổi tối, Tần Nhất và Vân Hoán ngang hàng, trở thành nam thần đệ nhất của căn cứ.

Chào hỏi một chút cùng mọi người, Vân Hoán dẫn Tần Nhất trở lại nhà của mình. Nhà của bọn họ là một tiểu khu độc lập, trong tiểu khu này tổng cộng có bảy ngôi biệt thự, chỉ thuộc riêng về tiểu đội Vân Hoán.
Hiện tại là Lâm Bạch một tòa, Lâm Thanh và Trần Á Bình một tòa, Sở Mặc Hòa một tòa, Đỗ Nguyên một tòa, Khâu Sơ Tuyết và Vương Ổn Ổn một tòa, một mình Vân Hoán một tòa, còn một tòa là phòng nghị sự.

Về phần tòa của Tần Nhất, Vân Hoán có tâm tư nhỏ, căn bản không hề chuẩn bị.

Mà cần chuẩn bị sao?

Đương nhiên không cần! Thất Thất trực tiếp ở chung một chỗ với anh là được rồi.

Vân Hoán dẫn Tần Nhất về biệt thư của anh trước, giới thiệu qua hai tầng rộng rãi của biệt thự, xinh đẹp sạch sẽ, đúng là phong cách Tần Nhất thích.

"Thích không?" Rõ ràng thấy được sự yêu thích trong mắt Tần Nhất, nhưng Vân Hoán chính là có ý đồ xấu, muốn trêu chọc tiểu gia hỏa.

Tần Nhất khẽ lườm Vân Hoán một cái, chỉ là không biết, mắt phượng thủy quang long lanh, vô cùng mê người.
Đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán bỗng nhiên tối xuống, hầu kết gợi cảm nhấp nhô.

"Thích." Biết rõ người này đang trêu chọc mình, nhưng Tần Nhất vẫn nói ra tiếng lòng của mình, cô thật sự rất thích.

Thanh tân trang nhã, là phong cách cô thích nhất.

Nhưng cũng có thể nhìn ra, người này đã tốn không ít tâm tư.

Tần Nhất nhón chân lên, hôn lên hầu kết Vân Hoán: "Cảm ơn anh, Vân Hoán."

Cảm ơn anh, xuất hiện bên cạnh em, để em học được tin tưởng, cũng một lần nữa tin tưởng tình yêu.

Bên trong đôi mắt đào hoa đen nhánh của Vân Hoán hiện lên đốm lửa, anh bỗng nhiên ôm lấy Tần Nhất, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Nếu đã thích, có phải nên thưởng cho anh một chút không, hử?"

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện này, thật sự được ư?

Vân Hoán, anh thay đổi rồi, anh không còn là Vân Hoán em biết trước kia.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Tần Nhất vẫn thuận theo lòng mình, môi đỏ tiến đến ngậm lấy cánh môi Vân Hoán, học dáng vẻ ngày xưa của Vân Hoán, nhẹ nhàng hôn anh, đầu lưỡi linh hoạt miêu tả bờ môi anh.

Cơ thể Vân Hoán hơi run, sau đó nhanh chóng chiếm lấy vị trí chủ động, bắt đầu điên cuồng cắи ʍút̼ cánh môi Tần Nhất.

Hai tay hơi dùng sức, Vân Hoán trực tiếp nâng mông Tần Nhất lên, hai chân Tần Nhất theo bản năng quấn chặt lấy đôi chân dài thẳng tắp của Vân Hoán.

Trong lúc hoảng hốt, dường như cô nghe thấy tiếng Vân Hoán cười khẽ, khuôn mặt lạnh lùng kia bỗng nhiên trở nên tà mị hớp hồn.