Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 89: Hành động



<!-- --> Bây giờ, tuy là buổi sáng, nhưng bốn phía sân vận động đã đầy cảnh sát, thậm chí còn có sự trợ giúp của quân đội trong lực lượng gìn giữ trật tự trị an.

Thiên Nhan Duyệt trở thành một đại biểu, cũng đồng dạng trở thành một mục tiêu, nếu lần biểu diễn này xảy ra chuyện, sẽ không chỉ ảnh hưởng đến một mình nàng, mà còn liên quan đến hình tượng Trung Quốc và chính phủ HongKong.

Người hâm mộ thì khỏi nói, dù cái liveshow này tám giờ mới bắt đầu, nhưng lúc này dân chúng đã tụ tập rất đông.

Ở hậu đài sân vận động, lại càng cảnh giác hơn rất nhiều, mỗi khi có nhân viên hợp tác tiến vào, cũng phải trải qua kiểm tra rất kỹ, hơn nữa ngoại trừ những nhân viên đặc biệt, thì hầu hết tất cả không ai được tiến vào, cần cái gì, thì cứ phân phó một tiếng, sẽ có người ra xử lý.

Thiên Nhan Duyệt đến sớm như vậy, đương nhiên là làm quen với sân khấu mới, còn tiến hành tập thử lại một lần, trong thời gian qua, đã có nhiều biến đổi lớn, cho nên nàng nhất định phải thích ứng.

Trong phòng nghỉ ngơi, ngoài hai vệ sĩ, cũng chỉ có mình Tiêu Thu Phong, cả Dạ Ưng và Dâm Tặc đều không được vào. Có lẽ do thời gian diễn đã gần đến, Thiên Nhan Duyệt có chút khẩn trương, nàng biết, buổi trình diễn lần này, chỉ được thành công, không được thất bại.

Viên Quốc Bình đi vào, nhìn thấy gương mặt có chút khẩn trương của Thiên Nhan Duyệt, cười nói: "Thiên tiểu thư, cô chắc chắn thành công, không cần khẩn trương. Dưới sân khấu, có ngàn ngàn vạn vạn người ủng hộ cô". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Cảm ơn Viên đại sư, tôi nhất định sẽ cố gắng".

"Những người bên trong đã qua kiểm tra của cảnh sát, phần lớn đều là nhân viên của Anh Hoàng, không có vấn đề gì, nếu có vấn đề gì, xin nhờ hai vị ra tay giúp đỡ" Viên Quốc Bình cũng biết cái live show này quan hệ với vận mệnh của công ty, nên không khỏi hướng về hai cô vệ sĩ nói.

Cô gái tên là A Phương nhẹ nhàng gật đầu, lạnh lùng nói: "Đây là trách nhiệm của chúng tôi".

Một cái áo chống đạn tinh xảo được mặc lên người Thiên Nhan Duyệt, đây là khoa học kỹ thuật tân tiến nhất, còn chưa được áp dụng trong quân đội, nhìn giống như một món đồ lót, nhưng độ dày của nó gấp ba lần so với bình thường.

"Tiêu tiên sinh, phụ cận Thiên tiểu thư do người phụ trách, chúng tôi phụ trách từ xa" A Phương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tiêu Thu Phong, đột nhiên nói tiếp: "Hành động lần này, chúng tôi sẽ lấy người làm trung tâm, đây là lệnh của cấp trên".

Đây là lệnh, cũng là một bí mật, do Kim Thủ Chỉ truyền xuống, nhưng chẳng ai biết là cái gì…

Đương nhiên là chẳng ai đi hỏi, bởi vì, đối với bọn họ, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là đủ, chẳng qua… dựa theo cái mệnh lệnh bí ẩn này, hai nữ vệ sĩ này cũng biết, tính mệnh của người con trai này quan trọng hơn.

Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, phòng ngự gần người, đối với hắn, không có vấn đề gì, cho dù bây giờ, có tứ đại cao thủ của Long Tổ vây quanh, hắn cũng có thể bảo vệ an toàn cho Thiên Nhan Duyệt.

Cơm trưa mang vào, có đến bảy tám món, nhưng chỉ có Thiên Nhan Duyệt và Tiêu Thu Phong hai người dùng.

Sau cái lúc khẩn trương ban đầu, giờ phút này, Thiên Nhan Duyệt đã rất hưng phấn, miệng nói không ngừng, vừa nói vừa ổn định tâm tình.

Dựa theo sự thu xếp của Viên Quốc Bình, sau khi dùng cơm, Thiên Nhan Duyệt cần phải nghỉ ngơi thật tốt, vì buổi trình diễn kéo dài gần ba tiếng ba mươi phút, cần phải đủ thể lực.

Tiêu Thu Phong không nghỉ ngơi, hắn đi ra ngoài chỗ sân khấu xem xét, chính mình kiếm một cái vị trí tốt nhất, lại không gặp người nào nên hắn muốn kiểm tra cái sân khấu thật kỹ.

Dâm Tặc và Dạ Ưng cũng xuất hiện, một người lười biếng, một người lạnh như băng, đây là bản tính cơ bản của hai người này.

"Tiêu Thu Phong, nam, hai mươi lăm tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Phong Chánh, con trai của Tiêu Viễn Hà, mẹ Điền Phù, vị hôn thê Liễu Yên Nguyệt…"

Dạ Ưng tuy không phải là người lắm lời, nhưng lúc này, thật kỳ lạ, hắn lại đem tư liệu của Tiêu Thu Phong đọc ra, giống như nói cho Tiêu Thu Phong biết, lão Ưng ta có chuyện muốn nói với hắn.

"Thật sự không thể ngờ, thiếu gia phong lưu của khu Đông Nam lại là một cao thủ, chúng ta thật đã nhìn lầm" Đây là lời của Dâm Tặc, mang theo ba phần trêu tức, đây cũng là cá tính bất cần của tiểu tử này.

Tiêu Thu Phong cũng không phản ứng gì đặc biệt, chỉ quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: "Hai vị điều tra tư liệu của tôi, chẳng lẽ muốn tìm bằng chứng phạm tội của tôi?"

Dạ Ưng nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng tôi điều tra, cũng chỉ vì muốn cho anh an toàn, chúng tôi có chuyện muốn mời anh hỗ trợ".

Tiêu Thu Phong sửng sốt, cười cười nói: "Các anh là cảnh sát, còn có chuyện gì mà không thể làm?"

Dâm Tặc cũng cười: "Nghe nói anh rất can đảm, ngay cả Thiết Huyết đoàn của Đông Nam cũng không làm khó được, cho nên muốn mời anh giúp chúng tôi giết vài người".

Bọn họ làm sao biết được thân phận của hắn? Tiêu Thu Phong trong lòng đã hiểu, đây là do Vũ cố ý làm lộ tin tức của hắn.

"Thật xin lỗi, tôi là một doanh nhân, những chuyện không có lợi tôi không làm" Tiêu Thu Phong không nghĩ là thân phận Ảnh Tử đã bại lộ.

Nhưng Dạ Ưng tựa hồ như không nghe thấy, mở miệng nói: "Lúc này Thiên tiểu thư đã trở thành mục tiêu, kinh động rất nhiều người, điểm này tin chắc Tiêu tiên sinh cũng biết, điều chúng tôi có thể làm, là đem những tai họa ngầm này diệt đi, chỉ là bây giờ xuất hiện vấn đề, chúng tôi không có nắm chắc phần thắng, cho nên hy vọng anh có thể giúp chúng tôi".

Tiêu Thu Phong nói: "Các anh đã không nắm chắc, thì tôi cũng không thể".

"Này, Tiêu tiên sinh, không quản anh cuối cùng có giúp hay không, chúng tôi cũng nợ anh một nhân tình, trong phạm vi năng lực của chúng tôi, muốn nhờ anh làm giúp một việc".

Dâm Tặc nói ra, làm Tiêu Thu Phong suy tư, cơ hội này đúng là khó có được, liền hỏi: "Đối phó ai?"

Dạ Ưng liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái: "Phong Linh…!"

"Phong Linh là một nhân vật rất lợi hại…" Dâm Tặc đứng kế bên giải thích thêm, nhưng đã bị Tiêu Thu Phong ngắt lời: "Tôi đáp ứng các anh".

"Tên này, tuy là đầu bò, nhưng cũng rất lợi hại" Dâm Tặc lẩm bẩm trong miệng.

Tiêu Thu Phong cười cười: "Tôi cũng rất lợi hại, hơn nữa so với hắn lợi hại hơn một ít, nếu tư liệu các anh không sai, người con gái này tôi sẽ đối phó".

Những lời này, nói ra làm cả hai cả kinh, không phải vì Tiêu Thu Phong đáp ứng giúp, mà vì từ miệng hắn nói ra… là con gái….

Dạ Ưng cũng có chút kinh ngạc, không khỏi buột miệng hỏi: "Anh biết cô ta…"

Ảnh Tử và Phong Linh, trừ bản thân hai người, chỉ có Thiên Mệnh biết, lão ca sở dĩ biết chuyện này, bởi vì Phong Linh truy đuổi hành tung của Ảnh Tử, lúc tra được, mới xuất hiện ra hai người này.

"Mặt mũi có xinh đẹp hay không?" Dâm Tặc lập tức có hứng thú, không để ý đến ánh mắt khó chịu của Dạ Ưng.

Tiêu Thu Phong không khẳng định, chỉ nói; "Nếu nàng thật sự ở đây, gặp rồi sẽ biết!!"

Thiên Nhan Duyệt bây giờ rất an toàn, cảnh sát thì khỏi nói, bên người còn có tám vệ sĩ, người bình thường không thể tiếp cận nàng, nên Tiêu Thu Phong cũng muốn đến chào người con gái kia một tiếng, xử lý một số việc, khi buổi trình diễn bắt đầu, hắn sẽ trở về.

Diện tích HongKong thật sự rất nhỏ, nơi nào cũng chật người, nhưng địa điểm mà Dạ Ưng dẫn đến, lại vô cùng an tĩnh, một tòa lâu đài cổ kính, cái gì cũng không có, đương nhiên là không có người ở.

Trừ hai người ra, Dâm Tặc còn nói cho Tiêu Thu Phong biết, bọn họ còn có thêm hai người nữa, giờ phút này ở yên một chỗ, chỉ khi nào động thủ, bọn họ mới xuất hiện.

Tiêu Thu Phong biết, là Phi Kiếm và Tửu Quỷ.

Ba người đều là cao thủ, tài cao gan lớn, Dạ Ưng và Dâm Tặc đi trước mở đường, Tiêu Thu Phong chỉ việc bước theo sau.

Trong lòng Dâm Tặc quả thật có chút xúc động, tốc độ di chuyển rất nhanh, chỉ là khi hắn quay đầu lại, thì Tiêu Thu Phong chỉ cách hắn có ba bước không kém, không nhanh không chậm, làm trong lòng hắn kinh ngạc, vì trong Long Tổ, người có thể bám theo hắn, đếm trên đầu ngón tay, nên tâm lý đối với Tiêu Thu Phong, đã có phần kính nể.

Dạ Ưng dừng chân, quay thân lại nói: "Chúng ta giống như bị bao vây".

Thật ra thì… Tiêu Thu Phong đã sớm cảm nhận được, giờ phút này đã có ít nhất sáu họng súng ngắm về phía họ, từ phương vị của bọn họ, có thể xác định được đây là cao thủ nhất lưu trong giới sát thủ.

"Tửu Quỷ, có thể động thủ" Chỉ một câu nhẹ nhàng, từ trong miệng Dạ Ưng lạnh lùng phát ra, sau một khắc, trong không khí đã truyền đến vài tiếng hừ nhẹ, sáu họng súng đã biến mất.

Nhưng cái khí tức giết người đã nồng đậm lên, Tiêu Thu Phong biết, hành tung của bọn họ đã hoàn toàn bại lộ.