Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 87



Im, im lặng tuyệt đối, không ai ngờ được La Tố sẽ nói như vậy, thành lậptân quốc gia của khế ước thú? Này rốt cuộc là trò đùa gì a? !

Sovới đám quân nhân đang kinh ngạc, Y Nhĩ Gia cùng Tề Đức là người hồiphục tinh thần trước tiên, bọn họ một người là đại tướng quân bộ, mộtngười là tổng phụ trách quân đội, lúc này phải nhanh chóng phản ứng.

“Khanh khách khanh khách, tiểu quỷ, chẳng lẽ cậu không cần người nhà của mìnhsao?” Tề Đức ra dấu, cấp dưới lập tức mang Ngải Địch tới bên cạnh ông.

“Ngải Địch thiếu úy, cậu không có gì muốn nói với em trai sao?” Tề Đức vừanói lời này, cả quân bộ hút một ngụm lãnh khí, này xem là gì a? Trựctiếp uy hiếp Kì Lân?

“Tôi nói rồi……. nếu làm được, thì cứ thửxem.” La Tố lười tiếp tục nói vô nghĩa với quân bộ, trước ngày hôm naycậu chưa từng nghĩ tới việc mang khế ước thú rời khỏi nơi này, nhưngmà…. nếu khế ước thú đối với liên minh chính là đối tượng có thể lạm sát bất cứ lúc nào, như vậy….. cậu tình nguyện để khế ước thú rời xa liênminh, ít nhất ở nơi đó không có người xem thường sinh mệnh của chúng nó.

“Anh cả.” La Tố nhìn về phía Ngải Địch, âm thanh chua xót nhẹ nhàng vang lên: “Thực xin lỗi.”

Ngải Địch không biết suy nghĩ gì, tuy bị người chế trụ nhưng biểu tình trênmặt không chút biến hóa: “Đừng để chúng ta phải lo lắng cho cậu.”

Những lời này những người nghe bất đồng sẽ có lí giải bất đồng, Tề Đức vànhóm quân nhân nghĩ Ngải Địch đang khuyên bảo La Tố, nhưng câu tiếp theo của Ngải Địch đã tát mạnh vào miệng họ.

“Tôi sẽ chăm sóc ngườinhà.” Ngữ khí Ngải Địch tuy không hề phập phồng, trên mặt cũng không cóbiểu tình, nhưng La Tố cảm nhận được quyết tâm và nghiêm túc của anh.

“Cám ơn……” La Tố biểu lộ nụ chút mỉm cười, Ngải Địch chính là vậy, bất luậnphát sinh chuyện gì anh cũng chọn ra con đường cùng phán đoán phù hợpnhất với tính cách của mình, không liên quan tới pháp luật liên minh,không liên quan tới hậu thế, đấy chỉ là quy tắc riêng trong lòng NgảiĐịch.

La Tố biết Ngải Địch rất mạnh, nhưng thời điểm này cậu cũng không thể để mặc Ngải Địch một mình chiến đấu với quân bộ, cậu khôngthể mang Ngải Địch cùng bọn Mễ Duy đi, bởi vì cậu không có tư cách đó.Vĩnh viễn không trao đổi với con người, cùng khế ước thú kết bạn nhânsinh, làm ra lựa chọn này…… chỉ cần một mình cậu là đủ rồi. Ngải Địchcùng bọn Mễ Duy cần phải sống chung với con người, cũng chỉ có thể sốngnhư vậy.

“Nếu đây là một thế giới mạnh được yếu thua, vậy thìchiến đấu đi, người thắng làm vua, người thua làm giặc, chỉ cần tôichiến thắng, tôi có tư cách mang đi tất cả khế ước thú ở nơi này.” Ánhmắt La Tố tràn ngập kiên định, cậu đã im lặng quá lâu rồi, đã quên đicái gì là niềm vui khi chiến đấu, cái gì gọi là nhiệt huyết sôi trào đến run rẩy.

Nhóm khế ước thú đã bị lực tinh thần của La Tố ảnhhưởng, một đám phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc, chúng nó hăm he dùng vuốt cào đất, chỉ đợi La Tố phát mệnh lệnh sẽ lập tức lao tới cắn đứtcổ họng địch nhân.

Tất cả quân nhân đều đề phòng, Tề Đức sắc mặt âm trầm nói: “Tiểu quỷ, cậu thực sự bỏ mặc sống chết của anh trai mình sao?”

“Rất đơn giản, chỉ cần các người chết hết thì không còn ai giết anh ấy nữa.” Ngữ khí bình thả, biểu tình bình tĩnh, chỉ có đôi ngươi đen láy như hắc thạch cường liệt tới mức làm người ta không thể bỏ qua, La Tố rấtnghiêm túc, còn nghiêm túc tới đáng sợ.

Đây là lời nói cuồng vọng cỡ nào a! Tất cả người của quân bộ đều phẫn nộ! Dù là người có tâm lòng thân thiện nhất cũng có 3 phần tức, huống chi những lời này của La Tốcăn bản không xem họ vào mắt!

Y Nhĩ Gia là người đầu tiên mấtkiên nhẫn, Kì Lân thì sao chứ? Ông không tin Kì Lân có thể thao tácnhiều khế ước thú như vậy trong một thời gian dài, nếu không phải nhìntrúng năng lực điềm lành của Kì Lân thì sao bọn họ phải khách khí nhưvậy chứ?

“Hảo, chúng ta liền xem thử Kì Lân đại nhân có bản lĩnhcỡ nào!” Y Nhĩ Gia hạ lệnh cho đám quân nhân tấn công, trạng thái vốnđang giằng co một khắc này đã bị phá vỡ, cuộc chiến rốt cuộc cũng kéomàn.

“Tên ngu ngốc này! Tề Đức hận không thể bóp chết Y Nhĩ Gia,ông không phải lão hồ đồ như Y Nhĩ Gia, La Tố có bao nhiêu năng lực ôngđã thấy quá rõ, đấy cũng là nguyên nhân lúc nãy ông thà uy hiếp chứkhông động thủ với La Tố! Thao tác khế ước thú không đáng sợ, đáng sợnhất là La Tố có thể làm quân nhân bên bọn họ không thể hợp thể với khếước thú, phải biết hồn thú trong quân đội chỉ là số ít, khế thú mới làchủ lực, vì thế chỉ riêng khả năng này thôi, La Tố đã phế bỏ 2/3 quânlực của bọn họ!

“Lui lại, lui lại hết cho tôi!” Tề Đức không để ý chuyện khác nữa, chuyện cấp bách nhất là bảo trụ mạng già của ông trước rồi nói sau, ông ở cùng La Tố nhiều ngày như vậy, đừng nhìn xú tiểu tửkia ngoài mặt lãnh tỉnh, nhưng người này điên cuồng lên thì càng đáng sợ hơn bất kì ai, nếu nhóc con này nói muốn giết hết tất cả, như vậy nónhất định sẽ không nương tay!

Tề Đức vẫn chậm một bước, bởi vìtình huống đã bất đầu mất khống chế, khế ước thú cùng quân nhân lao vàođánh nhau, cho dù quân nhân mất đi khả năng hợp thể cũng lao lên chiếnđầu với những nhóm khế ước thú nhỏ bằng chính sức lực mình.

Trong cuộc chiến ác liệt, không ít quân nhân bị đổ máu, nhóm khế ước thú cũng bị thương, bất quá dưới sự điều trị của khế ước thú hệ quang, miệng vết thương của nhóm khế ước thú rất nhanh hồi phục, điều này làm nhóm quânnhân khổ không nói nổi.

Nhìn người bị thương vong không ngừngtăng lên, nhóm quân nhân rốt cuộc hoàn toàn điên cuồng, bởi vì người ngã xuống có chiến hữu, có bằng hữu của họ, quá nhiều áp lực làm thần tríhọ không còn bình tĩnh, liều chết chiến đấu với nhóm khế ước thú.

“Giết đám khế ước thú này báo thù cho anh em!”

“Đúng vậy! Không cần nương tay, giết đám phản đồ này!”

Chiến đấu từng bước leo thang, không ít quân nhân bắt đầu ra tay tàn bạo,công kích vào điểm yếu trí mạng của khế ước thú, La Tố thấy vậy lập tứcdùng số lực tinh thần vừa thu được thăng cấp cho nhóm khế ước thú đanggặp nguy hiểm.

Vì thế…….. một màn làm tất cả quân nhân phải trợnmắt há mồm đã xuất hiện, nhóm la mật khâu vốn đang chiến đấu đoàn thểđột nhiên tăng vọt kích thước, biến thành ‘ngọn núi’ khổng lồ như TiểuHoàng, chỉ cần dùng chân giẫm cũng có thể nghiền chết không ít quânnhân.

Nếu nói la mật khâu biến thân chỉ làm đám quân nhân kinhngạc thì tiến hóa của phong hồ cùng thôn phệ thú quả thực làm bọn họhoảng sợ. Phong hồ sau khi tiếp nhận lực tinh thần của La Tố, từ một cái đuôi biến thành tam vĩ, con phong hồ lúc trước đã tiến hóa thì thăngcấp lên tới ngũ vĩ, phong hồ một đuôi chỉ có năng lực hệ phong, nhưng cứ tăng một đuôi lại thêm một năng lực hệ khác, điều này làm phòng tuyếnđang chống đỡ phong hồ trong nháy mắt đã bị đánh tan.

So vớiphong hồ thì thôn phệ thú càng đáng sợ hơn, bản thân nó vốn đã bước vàocánh cửa khế ước thú cấp S, trải qua một lần thăng cấp càng đáng sợ hơn, diện mạo của thôn phệ thú có chút giống loại sư tử, bất quá là hắc sưtử, sau khi tiến hóa, dáng người thôn phệ thú chẳng những cường tránghơn, sức bật trên người cũng tăng, bất quá đáng sợ nhất chính là trênlưng nó xuất hiện cốt mâu, phần cốt mâu đen bóng đó thoạt nhìn tràn ngập lực công kích, hơn nữa phần chóp rất sắc bén, dưới ánh đèn lóe lênquang mang sắc bén, làm người ta có cảm giác chỉ cần chạm phải nó sẽrách da tuông máu.

Không ít quân nhân đã bắt đầu gọi cha mắng mẹnó, NND này đánh đấm thế nào? Trước mắt bọn họ thực là khế ước thú à?Chứ không phải sinh vật biến dị nào đó sao? Mặc kệ nói thế nào thì lamật khâu cùng liệt hùng cũng quá bự đi! Sinh vật biến dị cũng không dọangười thế này!

Nhóm quân nhân lúc đầu còn nhiệt huyết, sau đóphẫn nộ, cuối cùng là vô lực cùng uể oải……. ý chí cùng sức chiến đấu của bọn họ đều đang giảm mạnh trên diện tích rộng, nhóm chiến hữu xungquanh một người lại một người ngã xuống, sinh tử không rõ, giờ phút này, trong lòng bọn họ tràn ngập bi ai, thua, hoàn toàn thua rồi…… bộ độikhế ước thú cường đại như vậy, bọn họ làm thế nào đánh thắng được……

Phòng tuyến của quân bộ dần dần hỏng mất, Tề Đức đầu tiên đã muốn rời đi, bởi vì ông biết tình huống của mình bây giờ không ổn chút nào, cũng khôngbiết là cố ý hay vô tình, Tề Đức phát hiện La Tố đã phong kín tất cảđường chạy trốn. Mặc khác, tên nhóc Pháp Phi Tư kia đã chuồn từ sớm,thực hiển nhiên, Pháp Phi Tư đã sớm tính toán kéo ông ra làm sơn dươngthế tội.

Tề Đức vừa chiến vừa lui, muốn tìm được bóng dáng NgảiĐịch, nếu nói bây giờ có người có thể ngăn cản La Tố, như vậy chỉ cóNgải Địch thôi, chính là Tề Đức tìm nửa ngày cũng không phát hiện, rấtcó thể Ngải Địch đã sớm thừa dịp hỗn loạn trốn thoát.

“Đáng giận!” Nét mặt già nua của Tề Đức lần đầu tiên mất bình tĩnh, làn da nhăn nheo lại càng đáng sợ.

“Mau tìm Tư Lôi Tạp! Phóng xuất Quỳnh Đồ tổng đại tướng ra, mau, mau lên!”Tề Đức hét lớn. Không tới mức cuối cùng, ông quả thực cũng không muốnlàm vậy, bởi vì nó có nghĩa ông sắp bị đưa tới tòa án quân sự, bất quáso với tính mạng thì chuyện này chẳng là gì.

“Chính là Tề Đức đại nhân, chúng ta căn bản không thể đột phá vòng vây của liệt hùng…….”Nhóm quân nhân nhìn chằm chằm đám liệt hùng khổng lồ trước mắt, hình thể này quả thực rất thái quá! Bọn họ chưa từng thấy liệt hùng lớn đến vậy, lại còn miễn dịch với súng laser!

Ngay lúc phòng tuyến quân bộđã tràn ngập nguy cơ, lại có một nhóm khế ước thú xông vào cửa điện tử,cầm đầu chính là hỏa tinh linh La Tố từng gặp qua ở Bắc Ngoại Sâm, tiểusư tử há mồm phun ra một ngọn lửa màu đỏ thật lớn về hướng quân bộ, ngọn lửa của hỏa tinh linh bất đồng lửa bình thường, độ nóng rất cao, nướcthường căn bản không thể dập.

Trong nhất thời, cả phòng thínghiệm đều chìm trong biển lửa, người của quân bộ đã bất chấp kinh ngạcvì hỏa tinh linh xuất hiện, bởi vì bây giờ bọn họ phải dập lửa trước đã.

Khế ước thú mới không ngừng cuồn cuộn xuất hiện, lực tinh thần lại tiếp tục tăng lên trong đầu La Tố, La Tố chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnhtràn ngập trong cơ thể mình như vậy, giống như chỉ cần cậu muốn thìchuyện gì cũng có thể làm……

Năng lực điều khiển lửa của hỏa tinhlinh rất mạnh, tuy cả phòng thí nghiệm chìm trong biển lửa, nhưng chỗ La Tố và nhóm khế ước thú không hề bị lửa đốt, ngọn lửa hừng hực cứ nhưmột lằn ranh, ngăn cách La Tố cùng quân đội. Người của quân đội liềumạng giãy dụa muốn qua bên La Tố, nhưng bất luận cố thế nào cũng khôngđột phá được tường lửa.

La Tố cách ngọn lửa, vẻ mặt đạm mạc nhìnchăm chú vào đám người đang giãy dụa, sợi tóc đen tuyền, gương mặt lạnhlùng, chỉ còn ánh lửa bập bùng trong đáy mắt, không nhanh không chậmlẳng lặng thiêu đốt.

Quân đội một khắc này nhận thức được sứcmạnh thực sự của Kì Lân, thao tác vạn thú, hóa ra đây mới chân chính làthao tác vạn thú, là vương giả đứng trên tất cả khế ước thú, loại sứcmạnh này…. căn bản làm người ta không thể chống cự.

“Khanh kháchkhanh khách…..” Làn da của Tề Đức dần dần bị diễm hỏa thiêu đốt cháyđen, cơ thể vốn không tốt giờ phúc này đã đi tới phút cuối cùng, lúc hấp hối ông vẫn rất hưng phấn, cách một ngọn lửa ông thu hết biểu tình củaLa Tố vào đáy mắt….. Pháp Phi Tư a Pháp Phi Tư, mày cho là Kì Lân sẽchịu sự bài bố của mày sao? Lão nhân này ở địa ngục chờ mày, ha ha haha……..

“Tề Đức đại nhân, chống đỡ, cố chống đỡ a!”

“Chết tiệt, tao liều mạng với tụi mày!”

Nhóm quân nhân tuy cảm xúc vô cùng bi phẫn, nhưng vì chiến đấu quá độ nênbây giờ bọn họ đã mệt mỏi không chịu nổi, căn bản vô lực lao ra khỏitường lửa. Nhóm quan lớn trừ bỏ Tề Đức, Y Nhĩ Gia cũng sắp không chịuđược, quan lớn quân đội đa số đều đã lớn tuổi, thể lực cũng không bằngthời trẻ, thì thế tình huống của các vị quan lớn đều phi thường nguyhiểm.

Trừ bỏ hỗn loạn bên trong phòng thí nghiệm, đám người bênngoài cũng xảy ra bạo động, tuy quân đội đúng lúc ngắt phát sóng, nhưngdân chúng không rõ chân tướng vô cùng kích động muốn xông vào phòng thínghiệm, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rơi vào đường cùng,quân bộ chỉ có thể phái người từ nơi khác tới trấn áp dân chúng, bất quá trường hợp vẫn vô cùng hỗn loạn, điều duy nhất đáng ăn mừng là nhóm khế ước thú tiến vào từ cửa sau, nên dân chúng không nhìn thấy hình ảnh khế ước thú dàn thành đàn, nếu không chỉ sợ cục diện càng khó khống chế hơn nữa.

Ngọn lửa vẫn còn tiếp tục thiêu đốt, thế lửa quá lớn mơ hồlàm người bên ngoài cũng thấy được ánh đỏ, La Tố biết không thể ở lạiđây quá lâu, bên trong phòng thí nghiệm không phải tất cả binh lực củaquân bộ, nhiều nhất của là một bộ phận, cậu không có tính toán khaichiến với toàn bộ quân bộ, cậu chỉ muốn….. dẫn khế ước thú tìm kiếm mộtvùng đất mới mà thôi.

“Đi thôi.” La Tố xoay người, theo bản năngnắm chặt chiếc nhẫn trên cổ, vốn muốn tìm về cự lang của cậu, chính làchuyện thế này chỉ sợ đã quá muộn……

Ngay lúc La Tố muốn rời khỏiphòng thí nghiệm, một con rồng nước thật lớn mãnh liệt xông vào từ cửađiện tử, mỗi chỗ rồng nước quét qua ngọn lửa sẽ dần dần tắt hẳn. Đâykhông phải nước thường, chỉ có thủy tinh tinh mới có thể dập tắt diễmhỏa trong thời gian ngắn như vậy.

La Tố nhìn về phía lối vào,Ngải Địch không chút biến sắc đứng ở cửa, bên cạnh anh là Tư Lôi Tạp vàƯớc Sắt Tư, còn có cả Quỳnh Đồ tổng đại tướng và một số quan lớn khác.

Hóa ra là vậy sao……? Khó trách lúc cuối cùng Ngải Địch đã nói những lờiđó….. quên đi, ít nhất lúc rời đi có thể gặp được cự lang bị lạc mất của cậu, như vậy là đủ rồi, ông trời đúng là không tệ với cậu.

Thảmtrạng của quân bộ làm Ước Sắt Tư cùng Quỳnh Đồ lâm vào trầm mặc, có thểbọn họ đã quyết định sai rồi, vì một lưới bắt hết bọn Tề Đức mà đem LaTố bức tới tình trạng này. Nhất Là Ước Sắt Tư, trong lòng lão tràn ngậpbất an, Tư Lôi Tạp rất nhiều lần muốn rời khỏi căn cứ bí mật chạy về cứu La Tố, chính là luôn bị lão ngăn lại, bởi vì bỏ lỡ hôm nay, chỉ sợkhông bao giờ có cơ hội tốt như vậy, bất quá xem tình cảnh bây giờ, cólẽ đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời lão.

Ước Sắt Tưlo lắng nhìn về phía tôn tử mình, trong mắt Tư Lôi Tạp chỉ có La Tố, tuy biểu tình nghiêm cẩn nhưng đôi bụi mâu lại kiên định như bàn thạch:“Tôi tới đón em.”

“Đã quá muộn rồi.” La Tố quay lưng, không hềnhìn Tư Lôi Tạp, cậu sợ mình cuối cùng lại mềm lòng, bởi vì cậu khôngbao giờ chống cự lại cự lang.

Trong lòng Tư Lôi Tạp lần đầu tiêndâng lên bất an mạnh mẽ tới vậy, ánh mắt La Tố lúc này giống như lúc họmới gặp nhau, lúc đó tuy La Tố đối xử rất ôn nhu với đám khế ước thú bên mình, nhưng trên người vẫn không thể che dấu hơi thở ngăn cách, điềunày làm anh luôn rất để ý, đợi đến khi anh hồi phục lại bình thường thìanh phát hiện ánh mắt mình đã tập thành thói quen chứ nhìn chăm chú vàongười này.

Anh chưa bao giờ biết cảm tình đó chính là thích,thẳng tới khi người xung quanh nói cho anh biết. Sau đó anh cùng La Tốxác định tình cảm của nhau, anh luôn cho rằng mình là người hạnh phúcnhất trên thế gian này, chính là đến bây giờ anh mới hiểu được, La Tốlúc trước không phải xa cách khế ước thú, mà là xa cách nhân loại….. LaTố không thể thích ứng với đám đông, vì thế khế ước thú đúng là nơi phát ra sự mất tín nhiệm với nhân loại.

Tư Lôi Tạp lại nhớ tới lầnmình tới Bắc Ngoại Sâm với La Tố, thời điểm đó em ấy đã được nhóm khếước thú nhiệt tình hoan nghênh, nhưng mà nụ cười tươi sáng trên gươngmặt em ấy đã mất đi, nếu anh có thể sớm phát giác bất an của La Tố, nếuanh có thể gặp La Tố sớm một chút, có lẽ…… sẽ không để La Tố đi tới tình trạng hôm nay.

Tư Lôi Tạp biết anh có thể sắp mất đi La Tố, vìthế anh nhanh chóng biến thành hình lang, phóng người nhảy tới bên cạnhcậu. Cự lang hé miệng, nhẹ nhàng cắn ống tay áo La Tố, giống như trungkhuyển cố gắng giữ chủ nhân của mình lưu lại.

La Tố nhìn đôingươi màu xám sáng ngời của cự lang, nhịn không được đưa tay tới, chínhlà lúc cậu sắp chạm vào lỗ tai cự lang, La Tố giống như bị cái gì đó tổn thương mà rụt tay lại, cậu không thể quay đầu lại nữa rồi, từ lúc cậuxuống tay giết chết đám quan lớn này….. cậu đã….. không thể quay đầu…..

“Còn nhớ rõ lời tôi nói lúc trước không?”

“Ngao ô~” Cự lang cúi đầu phát ra tiếng kêu, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

“Tôi nói rồi, nếu có một ngày, tôi đối lập với cả liên minh, anh không cần giúp tôi.”

La Tố rút tay, quần áo phát ra tiếng ‘roẹt…’ vì xé rách, không chờ mọingười kịp phản ứng, La Tố đã nhảy lên phong hồ, cậu quay đầu lại, âmthanh cứ như đang thì thầm……

“Tạm biệt, người nhà của tôi…… còn có bằng hữu.”

La Tố vươn tay, chậm rãi kéo sợi dây chuyền trên cổ, đây là chiếc nhẫn TưLôi Tạp tặng cho cậu, cũng là thứ cậu thích nhất, bởi vì chỉ cần nhìnthấy chiếc nhẫn này thì cứ có cảm giác như cự lang vẫn còn bồi bên cạnhcậu. Nhưng mà….. cậu không thể trói buộc Tư Lôi Tạp được nữa, cậu phảilựa chọn, nếu chỉ có thể bỏ qua thân ‘người’ mới có thể có được sức mạnh để nhóm khế ước thú độc lập với liên minh thì……

La Tố đưa nhẫn lên trước mặt, nhẹ nhàng hôn lên nó, giống như cáo biệt mà nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt, Tư Lôi Tạp…….”

Thẳng đến giờ phút này, La Tố mới phát hiện cậu yêu Tư Lôi Tạp, ít nhất làhơn 30 năm nhân sinh ở kiếp trước, chưa từng có ai làm cậu nhớ mong cùng lưu luyến đến vậy.

Đồng tử cự lang đột nhiên co rút, đây là lầnđầu tiên nó nhìn thấy La Tố lộ ra biểu tình ôn nhu đến vậy, giống nhưđang đối xử với thứ vô cùng quý giá của mình, bất quá tiếng vang thanhthúy của chiếc nhẫn va chạm với mặt đất đã làm hết thảy bị nghẽn lại.

La Tố rời đi, mang theo một số lượng khế ước thú khổng lồ rời xa liênminh. Ước Sắt Tư cùng Quỳnh Đồ không phái người đuổi theo, bởi vì bọn họ biết có đuổi theo cũng không làm được gì, việc cấp bách nhất bây giờ là nhanh chóng điều chỉnh quân bộ.

Cự lang sững sờ đứng tại chỗ,thẳng tới khi Ngải Địch tiến tới, nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất, cự langmới lấy lại tinh thần. Ngải Địch không chút biến sắc xuyên chiếc nhẫnvào dây chuyền sau đó mới đeo lên cổ cự lang.

Cự lang cảm nhậnđược sức nặng của sợi dây chuyền, con ngươi vốn ảm đạm lập tức sángbừng, nó dùng đôi bụi mâu nhìn về phía La Tố rời đi, sau đó nó vươnchân, phát lực, bóng dáng như tia chớp trong phút chốc đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Quỳnh Đồ ho khan một tiếng: “Ước Sắt Tư, tôn tử ông chạy rồi.”

Ước Sắt Tư trừng mắt lườm Quỳnh Đồ: “Vô nghĩa, tôi cũng thấy.”

“Ông cảm thấy tỉ lệ thành công của nó khoảng bao nhiêu?” Quỳnh Đồ nhíu mày.

“Hừ, đó là tôn tử của tôi, di truyền gen tốt đẹp từ tôi!” Ngụ ý chính là dỗ vợ mình về nhà v…v… hoàn toàn không thành vấn đề.

“Không, ý tôi là….. ông xác định tôn tử ông còn trở về à?”

Ước Sắt Tư cứng người, đúng vậy, với tính cách buồn tao của tôn tử lão, rất có thể vợ còn chưa kịp khuyên về nó đã tự lao vào trước. Ước Sắt Tưnghĩ đến đây, lập tức nhận ra nguy cơ, lão mở màn hình ánh sáng phát rauy lực của sư tử hống: “Xú tiểu tử, con phải mang người về cho gia gia,nhớ rõ là mang về, có hiểu không hả? !”

Ngay lúc này, hai quânnhân chật vật không chịu nỗi phát ra tiếng rên: “Quỳnh….. Quỳnh Đồ tổngđại tướng, kia….. có thể, có thể đưa chúng ta vào bệnh viện trướckhông…….?”

Quỳnh Đồ: “……”

Ước Sắt Tư: “……”