Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 40: Món Quà Chờ Anh



Hải Đình và Hà Dữ nhìn nhau ngơ ngác rồi nhún vai, không biết rốt cuộc Mã Dao xảy ra chuyện gì. Sau khi nôn xong, cô đi ra khỏi nhà vệ sinh thì khuôn mặt liền trở nên tái mép, giống như đã trút cạn sức lực vào cơn buồn nôn vừa rồi. Hải Đình sợ cô làm việc quá sức ảnh hưởng đến sức khỏe, vì hai ngày nay cô đều ở lại công ty làm, còn dặn anh ta đừng nói với Trình Tranh. Bản tính của Trình Tranh cả ba người họ đều hiểu hơn ai hết, anh đã dặn họ không được làm việc quá sức ảnh hưởng sức khỏe, nếu để anh biết cô giấu anh, không biết lúc đó chuyện sẽ đi về đâu.

“Cô ổn không vậy? Hay là về nhà nghỉ ngơi đi! Trình Tranh mà biết cậu ta sẽ làm ầm lên cho xem.”

Hà Dữ đồng tình với ý kiến của anh ta.

“Phải đấy! Việc ở công ty cũng ít rồi, hôm nay đừng ở lại công ty nữa.”

Mã Dao gật gù. Hai ngày nay cô thấy mình quả thực mệt mỏi, có lẽ vì ngủ lại công ty, còn dán mắt vào màn hình máy tính cả ngày nên mới như vậy. Cả người cô mệt đến mức đi cũng không vững, thi thoảng còn buồn nôn. Mấy ngày này ăn uống không đúng bữa, nếu để Trình Tranh biết nhất định anh sẽ bay về đây dạy dỗ cô một trận nên thân.

Sau khi tan làm cũng đã trưa, Mã Dao về nhà định mua ít đồ ăn thì gặp bà Trình đang đợi mình ở cổng. Cô không biết bà đến từ khi nào, nhưng thấy bà đợi như vậy trong lòng thật sự áy náy.

“Con chào bác! Bác đợi có lâu không ạ?”

Bà Trình cười hiền từ.

“Bác vừa đến thôi.”

“Để con mở cửa ạ! Bác đợi một lát nhé!”

Mã Dao mở cửa mời bà Trình vào nhà rồi nhanh chóng rót cho bà một ly nước đặt trên bàn. Bà đến đây còn mang theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh, là những món mà mình nấu xong rồi đem qua đây. Bà sợ cô đi làm liên tục lại mấy hôm ngủ ở công ty, ăn uống không điều độ sẽ dễ bị bệnh nên mới chuẩn bị chu đáo như vậy.

“Dao Dao! Mau ăn đi con!”



Cô mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện. Ban đầu khi Trình Tranh đưa cô đến nhà ra mắt bà đã rất hài lòng về cô, đẹp người đẹp nết như vậy còn rất xứng đôi vừa lứa với anh. Hơn nữa bây giờ anh đi công tác giao công ty lại cho cô, mà cô vẫn không lười biếng còn làm rất chăm chỉ và chu toàn. Mã Dao lấy các hộp thức ăn ra đặt lên bàn rồi mở nắp, món do mẹ anh nấu cô đã được thưởng thức rồi, thật sự rất tuyệt. Có lẽ Trình Tranh nấu ăn ngon được như vậy cũng là nhờ có gen từ mẹ mình.

Món canh cá mà bà Trình nấu rất ngon, hương vị rất đặc trưng và hấp dẫn, vì bà có dùng một ít nguyên liệu trong công thức nấu phở gia truyền nên rất khác biệt với các loại canh cá khác. Mã Dao vừa đưa muỗng canh lên ngang tầm mắt thì lại thấy buồn nôn dữ dội, không kịp nói năng gì mà buông muỗng chạy vào nhà vệ sinh.

“Dao Dao?”

“Con làm sao vậy?”

Mã Dao vừa nôn vừa ho trong nhà vệ sinh, giọng nói vẫn còn nghẹn lại, khàn khàn.

“Con không sao ạ!”

Bà Trình đưa mắt nhìn chén canh cá trên bàn rồi lại nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, hai mắt đột nhiên mở to giống như nhận ra được chuyện gì. Lúc Mã Dao ra đến, bà liền kéo tay cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế hỏi thăm.

“Con sao vậy? Có phải gần đây cũng nôn mửa như vậy không?”

“Dạ. Có lẽ do không ăn đúng giờ nên bị đau dạ dày thôi ạ!”

Nghe cô nói là như vậy, nhưng bà có thể khẳng định suy nghĩ của bà là đúng. Bà đề nghị đưa cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, dù sao cũng đã hứa với Trình Tranh sẽ chăm sóc cô, không thể để cô xảy ra chuyện gì. Ban đầu Mã Dao từ chối vì sợ làm phiền mẹ của anh, nhưng bà vẫn muốn đưa cô đi còn lấy Trình Tranh ra làm bia đỡ đạn. Cô cũng hết cách rồi, đành phải đến kiểm tra xem thế nào.

Bà Trình ngồi ở bên ngoài hồi hộp, định gọi cho Trình Tranh nhưng lại sợ anh đang bận nên thôi. Mã Dao đi ra, trên tay cầm kết quả xét nghiệm, sắc mặt đan xen vô vàn cảm xúc lẫn lộn.



“Thế nào hả con?”

Cô cụp mắt nhìn xuống tờ giấy, sau đó là nhìn xuống bụng mình rồi lại nhìn bà Trình, ngập ngừng.

“Con… Con…”

Bà Trình nhìn vào bên trong tờ giấy, trên giấy ghi rằng cô đã có thai, là đúng với khoảng thời gian khi vừa bắt đầu phát sinh quan hệ với Trình Tranh. Bà há miệng ra, cô còn sợ bà sẽ nghĩ cô là hạng con gái không ra gì giống như ông Trình. Nào ngờ bà lại nắm lấy tay cô, vui mừng nói.

“Con có thai rồi sao?”

Mã Dao gật đầu, môi hơi cong lên như muốn cười. Trong lòng cô bây giờ quả thực hỗn độn cảm xúc, cô có thai rồi, thật sự đang mang thai đứa con của cô và Trình Tranh, là kết quả tình yêu ngọt ngào của cả hai. Cô biết nếu bây giờ thông báo tin này cho anh, anh nhất định sẽ rất vui, thậm chí có thể lập tức bay từ Anh về lại Trung Quốc. Nhưng dù sao công việc vẫn quan trọng hơn, nên khi bà Trình đề nghị gọi cho anh cô đã từ chối, muốn đợi anh về mới thông báo tin vui.

Cô đặt tay lên bụng mình, nhìn thấy sắc mặt vui mừng của bà Trình lòng cô cũng nhẹ nhàng hơn. Có điều bây giờ cô lại phát hiện ra một chuyện khác, là chuyện của ông Trình và Lâm Thanh Thanh. Cô không biết mình có thai trong thời điểm này có đúng lúc hay không, có thể thay đổi được gì hay không.

Vừa về đến nhà thì Trình Tranh gọi điện thoại, anh vừa mới ra ngoài gặp đối tác ngày đầu tiên. Vừa về, còn chưa kịp ăn gì anh đã gọi ngay cho Mã Dao.

“Anh vừa gặp đối tác về sao?”

“Ừm. Bọn họ hẹn ngày mai cho họ xem quy trình thiết kế của công ty chúng ta. Nếu hài lòng hợp đồng sẽ được kí ngay, anh sẽ về sớm hơn dự định.”

Mã Dao cười hạnh phúc, nằm trong phòng đắp chăn ngang eo, tay vừa đặt lên bụng vừa nói với anh.

“Vậy anh phải mau về đấy! Em có bất ngờ này dành cho anh.”