Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 27: Mâu Thuẫn (1)



Nghe nói hôm nay Trình Tranh đưa bạn gái về nhà, nên bà nội và mẹ từ lâu đã dậy sớm để chuẩn bị, muốn mời Mã Dao một bữa thịnh soạn. Trước khi đưa cô đến đây, Trình Tranh cũng đã tâm sự với hai người họ về hoàn cảnh của cô, vì cha mẹ đều mất khi cô chỉ mới 10 tuổi nên tự lập rất sớm. Tính cách của Mã Dao có thể sẽ khác hẳn so với những cô gái khác, anh chỉ mong bà nội và mẹ có thể hiểu được.

Lúc đưa cô vào trong nhà, bà nội và mẹ đã ngồi ở đó niềm nở chào đón, duy chỉ có cha anh là không thấy ở đâu. Anh đảo mắt nhìn một lượt, tạm bỏ qua chuyện đó mà giới thiệu.

"Bà nội. Mẹ. Cô ấy là Mã Dao, là bạn gái của con."

"Con chào bà. Chào bác. Con có chút quà muốn biếu bà và bác ạ!"

Bà nội ra hiệu để Trình Tranh đặt giỏ quà sang một bên, sau đó lập tức đưa tay ra muốn dẫn Mã Dao đến ngồi bên cạnh mình. Ban đầu cô vẫn còn e ngại, nhưng khi nhìn thấy thái độ ân cần của bà nội, cô đã đỡ lo lắng hơn một chút. Nhìn thấy bạn gái của cháu trai mình xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, bà nội và mẹ vô cùng ưng bụng. Bà và cô còn rất hiểu ý nhau, khi nhắc đến chuyện nấu ăn thì hai người giống như đã quen nhau từ trước vậy.

"Nếu mà thằng Tranh có bắt nạt con thì phải nói cho nội biết, nội sẽ xử đẹp nó cho con xem."

Anh ngồi ở bên cạnh mà không yên được, chưa gì bà nội đã muốn xem anh là cháu ghẻ rồi. Suốt buổi trò chuyện, cha của Trình Tranh vẫn quyết định không xuống nhà gặp mặt cô một lần. Sau khi tiễn Mã Dao về, bà nội còn dặn dò anh nhất định phải đưa cô về nhà an toàn và cẩn thận.

Trên xe, hai người im lặng một hồi lâu, anh mới lên tiếng trước.

"Xin lỗi em! Cha của anh..."

"Có gì đâu! Vẫn còn bà nội với mẹ anh mà!"

Dù biết rằng Mã Dao nói như vậy, nhưng có lẽ trong lòng cô cũng cảm thấy không vui. Không biết cha của Trình Tranh có thành kiến với cô đến mức nào, mà ngay cả nhìn mặt cô cũng khó khăn như vậy. Cô biết mình không phải người con gái theo nề nếp công, dung, ngôn, hạnh ngày xưa, ngược lại còn hơi phóng khoáng một chút. Nhưng sau khi xác nhận nghiêm túc với anh, cô đã thật sự muốn vun đắp cho mối quan hệ này.

Sau khi biết cô đã rời khỏi nhà, cha của anh mới đi xuống lầu, còn nghe mẹ mình và vợ mình khen hết lời.

"Đến bây giờ mẹ còn muốn nói giúp cho Trình Tranh sao mẹ? Cô ta không thể bước chân vào nhà này được."

Bà nội nhìn ông ấy kiên quyết hỏi.



"Tại sao không?"

"Hạng con gái tùy tiện như vậy, nhìn không ra làm sao cả."

"Cha nói ai là hạng con gái tùy tiện?"

Trình Tranh từ ngoài cửa bước vào đã nghe thấy những lời nói khó nghe của cha mình. Không ngờ trong mắt ông ấy Mã Dao lại rẻ mạt đến như vậy, không đáng được xem trọng. Không thể chỉ vì nhìn thấy cô cùng anh đi vào khách sạn thì cho rằng cô tùy tiện. Trong khi đó là anh và cô tự nguyện đến với nhau, hai người cũng đã thỏa thuận ngay từ đầu.

Mẹ của Trình Tranh ở ngay đó, sợ rằng cha con anh lại bắt đầu cãi nhau nên vội vàng nói.

"Thôi mà! Có chuyện gì từ từ nói."

Anh không quan tâm ông ấy đã từng vì ngăn cản anh đến với công ty đồ hoạ mà mỉa mai mình thế nào. Nhưng đối với anh, Mã Dao là một cô gái tốt, cô không xứng đáng bị đối xử như vậy.

"Nếu để Mã Dao nghe được cô ấy sẽ tổn thương thế nào cha có biết không? Cha vội vàng đánh giá cô ấy là đúng hay sao?"

Hai cha con anh mỗi người một quan điểm, ông ấy nhất quyết phản đối việc anh qua lại với Mã Dao, còn anh cũng không thể để cha mình làm tổn thương đến lòng tự trong của người mình yêu thêm một phút nào nữa. Đứa con trai mà mình nuôi lớn, trước đây từng trái ý mình đi theo con đường thiết kế đồ họa, bây giờ lại một lần nữa muốn phản nghịch mình chỉ vì một cô gái. Ông Trình đứng trước mặt Trình Tranh, lớn giọng với anh.

"Hạng con gái tùy tiện đi cùng con vào khách sạn như vậy đáng để yêu phải không? Cô ta dễ dãi với con thì cũng có thể dễ dãi với người khác, con nên nhớ rõ điều đó."

Mẹ của anh khổ tâm vô cùng.

"Anh à! Sao anh lại nghĩ con bé như thế?"

Trình Tranh trừng mắt với cha mình, anh nghiến răng nói.

"Phải. Cô ấy dễ dãi, cô ấy tùy tiện. Chính con trai của cha là người đã dẫn cô ấy vào khách sạn để ngủ với cô ấy đấy, như vậy cha đã hài lòng chưa?"

"Khốn nạn."



Chát!

Cả nhà Trình gia bắt đầu nháo nhào lên, khi con trai của ông Trình thừa nhận mình đã ngủ với con gái người ta ở khách sạn, còn vì người con gái đó mà chống lại cha mình. Bà nội Trình và bà Trình thấy Trình Tranh bị tát, vội vàng mỗi người một tay tách cha con bọn họ ra. Gò má anh đỏ ửng lên, nhưng trên nét mặt vẫn là sự cứng cỏi, cố chấp và lạnh lùng.

Ông Trình chỉ tay vào mặt anh, tức giận đến mức trán nổi gân xanh.

"Mày còn dám nói mấy chuyện xấu hổ đó ra nữa hay sao? Mày muốn cái nhà này tan nát mới vừa lòng phải không?"

"Chính cha mới là người khiến cái nhà này tan nát. Chính cha là người cố chấp không chịu lắng nghe, con không thể nào chịu đựng cha được nữa."

"Mày đứng lại đó."

Trình Tranh đá cái ghế cản đường sang một bên, bỏ ngoài tai lời của cha mình nói rồi đi thẳng lên lầu, thu dọn hết quần áo của mình vào va li. Bên dưới phòng khách, bà nội chỉ biết ngồi ở đó mà lắc đầu, vì bà quá hiểu tính cách của con trai và cháu trai mình. Cả ông Trình và Trình Tranh đều quá cố chấp, cứ như vậy thì tình cảm cha con họ dù không có người xen vào cũng sẽ rạn nứt.

Anh kéo va li đi xuống lầu, bà Trình vội vàng bước đến.

"Tranh à! Đã khuya rồi con còn muốn đi đâu?"

Ông Trình bước đến, lớn tiếng hỏi.

"Đứng lại đó. Mày muốn đi đâu?"

Trình Tranh lạnh nhạt đáp.

"Con đi ra khỏi căn nhà này, để cha không cảm thấy chướng mắt nữa. Nếu như cha vẫn còn nghĩ sai về con, thì cứ xem như không có đứa con này đi."

...