Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 177: Sát Phạt Quyết Đoán



Sát Phạt Quyết Đoán

Thăng Long, Đô thành Đại Việt.

Trịnh Cán sau thời gian lênh đênh trên biển đã được Thủy Quân bắc hà đưa về đến kinh thành, trong khi tin tức hắn bị ám sát và Bùi bằng Vân thất bại còn chưa truyền đến do mưa lớn kéo dài, điều này cũng có thể cho là lợi thế hay chăng,

Ngồi trong một mật thất tại cung của Vương Liên, trịnh cán đang nghe một tên chu tước báo cáo tình hình, phía dưới hắn, Hoàng Đình Bảo, Lê Quý Đôn, cùng một số các vị đại quan hiển quý đang quỳ mọp dưới đất hết sức sợ hãi, bọn họ chưa từng thấy qua Trịnh Cán nổi giận như vậy,

Nhưng điều này cũng đúng thôi, bất kỳ vị quân vương nào khi thấy binh khí của mình quay lại giết mình và bí mật quân sự bị lộ không ai là không nổi giận. Trịnh Cán ném tấu báo của Chu tước xuống đất rồi hỏi:

“Binh bộ, các ngươi nói trước xem, tại sao quân đội nghệ an lại có những thứ vũ khí đó, súng liên thanh, đại pháo của bọn chúng đều chưa từng xuất hiện trong quân đội, nhưng qua điều tra của Chu tước thì lại là do Binh bộ lén phát ra, quân khí giám và binh bộ các ngươi trong mắt không có trẫm nữa ư “

Hoàng Đình Bảo thân là chủ quan bộ binh, đang quỳ dưới mặt đất, trán lão toát ra từng hột mồ hôi to như hạt đậu. lão hoàn toàn không biết rằng quân khí giám có những thứ vũ khí đó, chưa từng thấy ai báo cáo cho lão biết,

Lúc này trước sự giận giữ của Trịnh Cán, lão cũng cố hết sức trả lời:

“Hoàng thượng, thần đã cho người âm thầm điều tra, đúng là quân khi giám làm ra thứ đó, nhưng một số công tượng nói, Văn Đại nhân nói đó là hàng thử nghiệm, chờ nghiên cứu xong xuôi rồi báo cáo lên cũng không muộn”

“Văn Như Thành”

Trịnh Cán lẩm nhẩm . tên này Trịnh Cán không tin hắn có đảm lược như vậy, chắc hẳn phải có nguyên do mờ ám nào đó. Nghĩ đoạn hắn dịu dọng:

“;Thôi các khanh đứng lên, mở to mắt ra đi điều tra cho trẫm, cùng lắm là sáng sớm mai tin tức sẽ truyền từ Nghệ An về đến đây, đêm nay trẫm muốn nhìn thấy một kết quả có thể chấp nhận được”

Nói đến đây thì Trịnh Cán phất tay đuổi người. đám đại thần cũng không dám đứng đây để đón nhận cơn giận của Hoàng thượng, cả đám lậy tạ rồi lủi nhanh hơn chuột.

Còn lại Trịnh Cán trong mật thất, hắn hỏi một tên chu tước bên cạnh:

“Như phi thế nào rồi”

Tên ảnh vệ chu tước cung kính đáp”

“Bẩm hoàng thượng, Nương nương chỉ là do đi đường vất vả, lại thêm nhiễm nước mưa, với y thuật của nương nương chuyện này thực sự không đáng ngại”

Trịnh Cán im lặng gật gật đầu, Vương Liên là đệ tử của Lê Hữu Trác, tất nhiên đã nhận gần hết chân truyền, cảm mạo phong hàn đơn giản không làm khó được nàng, nghĩ đến đây hắn cũng tạm yên tâm, hắn lại nói:

“Lệnh cho chu tước toàn kinh thành điều tra theo hướng quân khí giám, và những nhà qua lại với Trịnh Bồng, trẫm muốn tìm ra kẻ đứng sau’

“Tuân lệnh”

Tên ảnh vệ chu tước vâng dạ rồi nhanh chóng biến mất. Trịnh Cán đứng lên, đang định đi thăm Vương Liên, nhưng rồi như nghĩ ra cái gì đó, hắn lại ngồi xuống, gọi một tên ảnh vệ khác lại gần:

“Báo cho ẩn sát đoàn, ngăn chặn tin tức từ Nghệ An truyền về bằng mọi giá”

Lúc đối mặt với cái chế, hắn thực sự cảm thấy tức giận, muốn giết hết tất cả những kẻ chống đối mình, nhưng lúc này, hắn lại không có ý nghĩ đó nữa, vận nước đang lên, mà chuyện này theo báo cáo của Ảnh vệ thì lại có liên quan quá lớn, rất nhiều quan lại, vương công quý tộc, dính vào, nếu như đại khai sát giới thì nhất định sẽ phản tác dụng, chỉ mang lại rét lạnh nhân tâm, hắn chợt nhận ra, có lúc chém giết cũng không phải là cách, cho nên, hắn mới sai người ngăn chặn tin tức loang rộng ra thêm, hắn cần thời gian để nghĩ ra một đối sách ổn thỏa.

Tháng 6 năm 1796 những bá tánh bình dân sống ở gần tử cấm thành, đột nhiên thấy một sự kỳ lạ, mấy ngày hôm nay có rất nhiều đại quan ra vào cung cấm, hơn nữa thủ vệ đã tăng lên gấp đôi, chưa kể đến đám người của Chu Tước Doanh càng là ra vào liên tục, những kẻ thạo tin tức còn bắt được một nguồn tin cực kỳ chính xác, Hoàng Thượng nghe đâu bị ám sát, hiện tại long nhan nổi giận, lệnh cho các bộ nhanh chóng đặt báo cáo tình hình lên bàn của ngài. Báo cáo viết những gì, hay cơ cơ quan của Hoàng thượng điều tra ra được điều gì, không ai biết được, sử sách sau này cũng không thấy nhắc đến, thế nhưng chỉ sau đó mười ngày. Đã có rất nhiều vương công quý tộc, hoặc tự sát, hoặc cáo lão về quê hoặc bị khép tội tham ô nhận hối lộ, Côn Quân Công và một số tông thất họ Trịnh xin từ bỏ hết tước vị, về quê nhà thanh hóa coi sóc phần mộ tổ tiên, Đại tướng quân Võ Tiến Lương tự sát, Án sát sứ trấn nghệ An xin cáo lão hồi hương, cùng với hơn hai mươi vị quan lại lớn nhỏ các cấp bị cách hết chức tước với một lý do rất mơ hồ là quản hạt không nghiêm, dẫn đến lũ lụt ở nghệ an không kiểm soát được, ngược lại một số vị tướng lãnh và tiểu tốt vô danh lại được thăng chức một cách bất thường, Đỗ Hà được gia phong Trung Vũ Tướng Quân, Ngự tiền Nhất đẳng, thống lĩnh thị vệ trong cấm cung, tước Trung Dũng Hầu Nhị đẳng, Tần Lưu được truy phong Kim Ngô vệ Đại tướng quân, Nhất đẳng trung dũng hầu, ban cho phu nhân của hắn bằng tiết hạnh khả phong, một con trai được tập ấm Chỉ huy thiêm sự, cẩm y vệ,…. Đặc biết nhất trong phân phong lần này chính là hoạn quan Tiểu Thuận Tử phục vụ hoàng thượng từ nhỏ được gia phong Tổng Thái Giám đứng đầu toàn bộ thái giám cung nữ trong cung, hàm tam phẩm ngang bằng với tôn nhân lệnh, nắm giữ gần như một nửa đại quyền nội vụ trong cung, quản lý cả ti lễ giám lẫn một số cơ quan khác của riêng Trịnh Cán,

Sử sách của vương triều Đại trịnh sau này ghi lại sự kiện này chỉ với vài dòng ngắn ngủi, nhưng những kẻ thạo tin khi đó đều có thể suy đoán được rằng, việc hoàng thượng bị ám sát hụt đều có liên quan đến việc vô số quan lớn bị hạ bệ lúc này, và qua chuyện này đời sau đều nhận xét Trịnh Cán là nhân từ hiếm thấy, bởi vì ngoài một số người tự sát ra thì hắn không giết một ai cả, trong khi đó Võ tướng quân là đại tướng biên cương lại cấu kết với quan lại triều đình chính là một điểm đại kỵ của triều đình phong kiến. Một sự kiện quan trọng trong lần sát phạt này chính là Quân Khí Giám tách khỏi binh bộ, đặt chức đô đốc để quản lý riêng và trực tiếp chịu sự chỉ huy của Nội các phụ thần, điều này có nghĩa là Quân khí giám đã ngang hàng với lục bộ.

……………………..

Năm tháng sau, tháng 11 năm 1796

Hôm nay Trịnh Cán thức dậy từ sớm, sau khi cho Vương Liên chải đầu mặc hoàng bào cho mình. Hôm nay theo lệ không có tảo triều, Hắn đi đến Ngự thư phòng, đám thái giám Ngự thư phòng từ sớm đã quét dọn cẩn thận, cho hương trầm vào lư hương đốt lên, thấy Trịnh Cán sa giá đến, từ thị vệ, cung nữ cho đến Thái giám đều quỳ xuống cung kính:

“ Tham kiến Hoàng Thượng”

Trịnh Cán vui vẻ nói:

“ Thôi miễn lễ, hôm nay có bao nhiêu tấu chương”

Tên Thái giám có phẩm trật cao nhất của tư lễ giám vội chạy theo đáp lời:

“ Hồi bẩm hoàng thượng, từ khi Hoàng thượng đăng cơ, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, tấu chương cũng theo đó mà ít đi, hôm nay chỉ có vẻn vẹn ba mươi cuốn quan trọng, các cuốn không quan trọng lắm, Thông chính ty đã phát đến Nội các đại thần phê duyệt rồi ạ”

Trịnh Cán gật gù:

“ Thôi thôi, trẫm không muốn nghe mấy lời xu nịnh đó”

Trịnh Cán lập tức đi vào phòng và ngồi xuống, bắt đầu giở bản tấu đầu tiên đây là bản tấu đề nghị bổ nhiệm tuần phủ Nghệ An. Của Trấn Thủ Nghệ An. Trấn thủ nghệ an lúc này vẫn là Nguyễn Lệnh Tân. Trịnh Cán đã nhân từ không cách chức của hắn, Trịnh Cán đọc qua tấu biểu rồi tự nói:

“Chức Tuần Phủ Nghệ An bị khuyết thiếu, tấu chương Lại bộ gởi lên đã lâu, lúc này mới có nhân tuyển đề bạt, có thể nói là hết sức cẩn thận dè dặt.”

Trịnh Cán nhìn đến tên người được đề cử, thì lại là Bùi Danh Toại, kẻ từng làm tuần phủ An Quảng, lúc này đã được triệu hồi về kinh giữ chức Hữu Phó Đô ngự sử. Bùi Danh Toại lúc này chính là quan Tứ Phẩm. lúc này tiến thêm một bước lên làm quan tam phẩm cũng là bình thường,.

Trịnh Cán liền nói

“- Bùi ngự sử làm quan thanh chính liêm khiết không sợ hào cường, là tấm gương cho thanh lưu trong thiên hạ, nhậm chức ở địa phương cũng lập công không nhỏ, ra bên ngoài coi sóc một phương cho triều đình, chính là nhân tuyển cực tốt. thôi cho hắn kiêm coi sóc luôn cả Thượng lào”

Trịnh cán đã từng hứa hẹn với hắn ở vụ án An Quảng năm xưa, coi như nay cho hắn hưởng chút lợi ích, chỉ cần hắn không làm quá, Trịnh Cán cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.

Cứ như vậy, hắn phê một loạt tấu chương sau đó gọi một tên thái giám lại nói:

“Đây là tấu chương khẩn, cấp tốc đưa đi đóng ấn, sao y”

Tên thái giám ôm đống tấu chương dạ một tiếng rồi chạy nhanh ra cửa,

Trịnh Cán duỗi duỗi người, cầm lấy ly trà tu một hơi rồi gọi:

“ Tiểu Thuận Tử”

“ Có nô tài”

Tiểu thuận tử lúc này đã là tổng thái giám, thế nhưng hắn vẫn theo hầu Trịnh Cán như xưa, chỉ có những sự vụ đặc biệt cần đến hắn thì hắn mới đi xử lý, vì hắn hiểu rằng, Trịnh Cán là người cho mình tất cả những thứ này, không có Trịnh Cán thì hắn cũng không có gì cả.

“Nói với Đỗ Hà chuẩn bị một chút, rồi theo trẫm ra ngoài vi hành”

Tiểu Thuận Tử vừa nghe thấy thế, mặt hắn dài còn hơn mặt ngựa,

“ Hoàng… hoàng thượng lại vi hành sao ạ, lần trước Thái Hậu đã hạ chỉ…. Hơn nữa mới đấy lần tuần du…”

Trịnh Cán nhất thời trợn mắt:

“ Ngươi là Hoàng thượng, hay ta là Hòang thượng…..”

Thấy Trịnh Cán nổi giận, Tiểu Thuận Tử sợ hãi vâng dạ rồi chạy nhanh ra cửa, Trịnh cán thở dài một hơi. Từ khi hắn đăng cơ, hay đúng hơn là từ khi hắn lập Vương Liên làm phi quan hệ của hắn và mẹ hắn không được tốt lắm, thường xuyên cãi nhau. Mối quan hệ lại càng tệ thêm từ khi hắn bị ám sát hụt, mẹ hắn luôn cho Vương Liên là điềm xấu. Khiến lâu ngày hắn cũng chẳng muốn đến vấn an nữa,

Chưa qua bao lâu. Đỗ Hà đã chạy đến, quỳ một chân xuống hô lớn:

“ Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

Trịnh cán gật đầu:

“ Thôi miễn lễ, hôm nay khanh hãy cùng trẫm đi ra ngoài thành một chuyến”

………………….

Trên một con đường nhỏ, ở ngoại thành Thăng Long, Trịnh cán, Đỗ Hà, Tiểu Thuận Tử cũng một đám người thị vệ giả dạng dân phu đang chậm rãi từng bước. đây là lần thứ ba hắn ra khỏi kinh thành Thăng Long, lần đầu tiên ra ngoài mấy năm trước, hắn suýt nữa bị giết ở Hành cung tử trầm. lần thứ hai tuần du thì lại suýt chết ở Nghệ An, xem ra hắn cũng thật đen đủi, chính vì thế mà lần này Đỗ Hà hết sức cẩn thận, an bài vô số người bảo vệ. trong tối ngoài sáng, cẩm y vệ, ảnh vệ tầng tầng lớp lớp.

Lúc này Trịnh Cán nói

- Đỗ Hà, ta có chút mệt mỏi, không bằng chúng ta đi với quán trà phía trước nghỉ chân một chút?

Đỗ Hà gật đầu:

“ Vâng, công tử”

Lúc này vừa qua khỏi buổi trưa, hơn mười cái bàn lớn cơ hồ ngồi đầy người, lúc này mới ra khỏi kinh thành chưa được bao lâu, nên người vẫn còn đông, có thương khách qua đường, cũng có lữ nhân đi xa, trong đó có mấy người thần thái hung hãn, mang theo binh khí, áng chừng là nhân vật du hiệp.. Hộ vệ sau lưng Trịnh Cán kêu lên:

- Chủ quán bưng một cái bàn ra, thiếu gia nhà ta muốn nghỉ chân!

Trịnh Cán đưa tay ngăn lại, lắc đầu nói:

- Đi ra ngoài nên hòa đồng với người khác, không cần phô trương. Các ngươi tới gốc cây đối diện nghỉ ngơi...... Chủ quán, tìm cho chúng ta hai chỗ nào cũng được!

Trịnh Cán tính cách tùy ý, cũng không thèm để ý lễ tiết, ngược lại chán ghét người khác quá coi mình đặc biệt. Ánh mắt Đỗ Hà lộ ra một tia vui mừng, nếu một người luôn cảm giác bản thân cao cao tại thượng, xem thường người khác vậy thì tuyệt đối không thành được đại sự, nhưng nếu người nào hơn hẳn người thường nhưng lại có thể tâm bình khí hòa đối mặt hết thảy vậy thì sẽ là nhân tuyển hàng đầu để thành đại sự. xem ra mình chọn trung thành theo Hoàng thượng là không có sai được.

Một vị trung niên ngồi cạnh quay đầu, ánh mắt như điện đảo hai vòng trên mặt hắn, lập tức cười nói:

- Hay cho một câu hòa đồng với người khác, nếu huynh đài không chê thì ở chỗ ta còn hai chỗ trống, cứ tới đây!

Trịnh Cán thấy được tướng mạo đối phương quả thực tiên phong đạo cốt, lão này chắc có đến hơn năm mươi nhưng , thân hình cường tráng, , cánh tay cuồn cuộn, trước ngực nổi múi cơ, bên cạnh đặt một thanh đại đao, hẳn là một nhân vật quen đi lại giang hồ. Nếu không phải nghe giọng nói, Trịnh Cán căn bản không tin người trước mắt là một lão già.

Đỗ Hà cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn sống lâu rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy nhân vật như vậy. hắn bất chợt trở nên đề phòng. Lúc này lão giả đang mỉm cười với Trịnh Cán vẻ thân thiện. Đối diện với lão giả là một vị thanh niên khá trẻ, bên cạnh đặt thanh trường kiếm, khiến người ta nhìn vào sợ hãi.

Hai người bọn họ là một tổ hợp kỳ quái nhưng lại khéo dung hòa, Trịnh Cán mỉm cười ngồi xuống, có lẽ bọn họ rất mạnh, so với Đỗ Hà bên cạnh mình còn mạnh hơn mấy lần

- Tiểu huynh đệ, ta từng gặp nhiều, cũng từng giáo huấn nhiều đám con cháu nhà giàu! Nhưng ngươi là người thứ nhất để cho ta muốn mời ngươi uống rượu đấy, ta mời ngươi một ly!

Lão giả tóc bạc lấy ra một cái chén lớn, rót từ bầu rượu của mình một chén.

Trong chốc lát, mùi rượu tràn ngập toàn bộ quán trà. Mùi thơm nhập vào đáy lòng, có thể nói là mười dặm đưa hương.

- Nữ Nhi Hồng!

Trịnh Cán hít một hơi thật sâu:

- Rượu này chỉ sợ trân quý không dưới sáu mươi năm

- Xác thực mà nói rượu của lão phu năm mươi năm rồi đó!

Trịnh Cán nghe xong cũng phải thán phục! Trịnh Cán bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Đỗ hà hoảng sợ đinh can ngăn nhưng không kịp, Hoàng thượng cũng thật là, nhỡ trong rượu có độc thì họ Đỗ ta biết phải làm thế nào.

Rượu theo cổ họng rót thẳng xuống, hương thơm nhu thuận mà thuần chính ngọt ngào chỉ Nữ nhi hồng mới có khiến Trịnh Cán cực kỳ sảng khoái. Lão giả tóc bạc thấy vậy càng tán thưởng không thôi:

- Sảng khoái, tiểu huynh đệ, ta lại mời ngươi!

Hắn lại rót cho Trịnh Cán một chén tràn đầy, Trịnh Cán lại một hơi cạn sạch, uống liền ba chén, mới chịu bỏ qua!

Uống xong ba chén, không thấy lão mời thêm Trịnh Cán cũng biết không thể quá tham nên cũng vui vẻ, chỉ cùng lão hàn huyên thiên nam địa bắc. Lão giả tóc bạc lộ ra là một nhân vật phóng khoáng, kiến thức lịch duyệt phong phú, qua câu chuyện thật khiến người khác được mở mắt. Người thanh niên kia cũng không hề tầm thường, lịch duyệt của hắn không phải người thường mà so sánh được, nói chuyện với hai người này khiến trịnh cán biết thêm được nhiều điều.

Trịnh cán lúc này mới hỏi:

“ Chẳng hay tôn tính đại danh của hai vị”

Lão già cười hả hả nói:

“ Lão phu gọi là Nguyễn Đại Lang, còn vị bạn vong niên của lão phu đây gọi là Nguyễn Tố Như, lần này vị hiền đệ của lão phu về kinh để làm đám cưới hahaha” (1)

Trịnh Cán vừa nghe thấy tên của hai người, thì mồm há ra thực to, mặt chảy dài còn hơn mặt ngựa, Nguyễn Tố Như, lại đi cùng Nguyễn Đại Lang, đây chẳng phải là người về sau viết Truyện Kiều, Nguyễn Du tự Tố Như đây sao. Hóa ra ở thế giới song song này cũng có nguyễn du, những có vẻ khác một cái là nguyễn Du này lại biết võ nghệ, bằng chứng là trường kiếm để bên cạnh hắn kia, Trịnh Cán vẫn chưa hết bàng hoàng, mồm hắn vẫn há hốc, Nguyễn Đại Lang mới hỏi:

“ Sao vậy, ngươi biết chúng ta ư”

Trịnh Cán máy móc gật đầu:

“ Biết chứ, một người là thanh hiên tiên sinh văn học như thần, một người từng làm đến hầu gia”

Trịnh Cán không chắc ở Vũ trụ này hai người này có ngoại hiệu thế không nhưng hắn cứ nói, trúng thì trúng, mà không trúng cũng không sao

Vừa nghe thấy Trịnh Cán nói vậy, Nguyễn Đại Lang liền cầm lấy đại đao lùi lại mấy bước nhìn Trịnh Cán với vẻ đề phòng:

“ Ngươi nghe được điều đó từ đâu, Cái tên Nguyễn Đại Lang này hôm nay người là người thứ ba nghe thấy, “

A hóa ra mình vẫn nói đúng, Trịnh Cán còn chưa kịp trả lời thì có một chiếc xe ngựa từ xa tiến đến, một tiểu cô nướng nhỏ nhắn nhảy xuống trước, theo sau là một cô nương chừng 17, 18 tuổi, cả hai dìu một phụ nhân trung niên xuống xe

“Mẹ...... Mẹ chắc không được rồi!”

Khi nghe câu đó, cô nương kia mím thật chặt môi để khỏi khóc, hồi lâu mới nói:

“ Mẫu thân yên tâm, hai nhi nghe tin hải thượng lãn ông ở kinh thành nên nhất định người sẽ được cứu.”

Thiếu nữ này mặc tuy đơn giản nhưng lại rất xinh đẹp, hai bím tóc đong đưa, đôi mắt trong veo như bảo thạch, khuôn mặt trắng như ngà voi điêu khắc, cái miệng nhỏ nhắn như búp bê.

Trịnh Cán động lòng nói:

“ Cô nương chẳng hay lệnh phu nhân bị làm sao, ta có quen biết với Lê thần y, Lê Hữu Trác”

Thiếu nữ nghe thấy vậy, nước mắt tuôn trào, quỳ sụp xuống:

“- Nếu có thể cứu được mẫu thân, Viên Vịnh Nhi nguyện ý làm trâu làm ngựa để trả ân đức của các vị!

(1)/ Nguyễn Đăng Tiến tước Quản Vũ Hầu, tức Cai Gia ( theo Hoàng Lê Nhất Thống Chí) một tay " giặc già " Trung Quốc gốc người Việt Đông, Quảng Tây sang đầu quân làm thuộc hạ, tân khách dưới trướng Nguyễn Khản. Cai Gia là người dạy võ, 18 thứ binh khí, binh thư và kết nghĩa sinh tử với Nguyễn Du. Cai Gia còn lớn tuổi hơn cả anh Nguyễn Du là Nguyễn Khản (hơn Nguyễn Du 31 tuổi) nên Nguyễn Du gọi là người anh cả kết nghĩa sống chết, tồn vong cùng có nhau, nên gọi là Nguyễn Đại Lang (Thanh Hiên thi tập).

(2) Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820. tên tự Tố Như , hiệu Thanh Hiên biệt hiệu Hồng Sơn lạp hộ , Nam Hải điếu đồ , là một nhà thơ, nhà văn hóa lớn thời Lê mạt, Nguyễn sơ ở Việt Nam. Ông được người Việt kính trọng tôn xưng là "Đại thi hào dân tộc".

Tác phẩm Truyện Kiều của ông được xem là một kiệt tác văn học, một trong những thành tựu tiêu biểu nhất trong nền văn học trung đại Việt Nam.

Lúc Trịnh Cán gặp được này chính là lúc Nguyễn Du Kết thúc 10 năm lưu lạc chuẩn bị lấy vợ, theo đúng lịch sử.