Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 132



“Dừng lại!” Vừa mới đi được hai bước, phía sau truyền đến tiếng quát mắng sắc bén của Phong Hàng Lãng: “Bà Phong, định ra ngoài đề tìm tên mọt sách đó sao?”

“Tôi đi thuyết phục anh ấy rời đi không được sao? Phiền anh tôn trọng người đọc sách một chút.” Tuyết Lạc cửng rắn nói một câu.

“Phong gia chúng ta không cần em phải ra mặt. Bồn phận tam tòng tứ đức mà em nên làm đó chính là ngồi im ở đây cho tôi!” Phong Hàng Lãng lạnh giọng nói.

Thật sự quá chán ghét tính cách kiêu ngạo của người đàn ông này. Tuyết Lạc không quan tâm đến sự độc đoán và mạnh mẽ của Phong Hàng Lãng, chạy về phía cửa phòng khách mà không thèm quay đâu lại.

Lúc đó, Tuyết Lạc còn chưa kịp chạm vào tay năm cửa, thì cơ thể mạnh mẽ của Phong Hàng Lãng phủ lên, trực tiếp giam cô trong lông ngực vững chắc của mình.

Khi Phương Diệc Ngôn. dẫn theo hai vị cảnh sát đi vào, thì vừa vặn thầy Phong Hàng Lãng đang ôm Lâm Tuyệt Lạc ở trong lòng.

Tuyết Lạc bị Phong Hàng Lãng ôm như vậy, vừa lo lăng vừa xấu hỗ, cô ra sức giấy giụa, nhưng không ngờ rằng ‹ cánh tay của người đàn ông này lại giỗng như kẹp sắt, cô có cô văn vẹo giấy giụa đên đầu thì vẫn không thể thoát ra được.

“Ngoan một chút, đừng liệc mắt đưa tình với tôi trước mặt chú cảnh sát được hay không, như vậy thực sự quá xâu hỗ nha. Một lát nữa chúng ta về phòng em muốn náo loạn thế nào cũng được!”

Phong Hàng : Lãng dùng giọng nói và ngôn ngữ mập mờ nói với người phụ nữ ở trong lòng mình, giọng nói vừa đủ để Phương Diệc Ngoc nghe thấy.

Tuyết Lạc xấu hỗ nói: “Phong Hàng Lãng, anh mau buông ral”

Cô có gắng vùng vẫy ra khỏi cánh tay đang ôm eo mình, nhưng sức mạnh của người đàn ông này thực sự quá mạnh mẽ, Tuyết Lạc giãy giụa như thê nào cũng không thê dịch chuyền nồi.

Hai cảnh sát dường như không ngờ diễn biến của sự việc sẽ như thé này.

Chuyện này có phải là một đôi vợ chồng đang liếc mắt đưa tình hay mắng yêu nhau hay không, hơn nữa còn không biết kiêng dè trước mặt bọn họ.

“Anh Phong, thực sự xin lôi, muộn như vậy còn tới làm phiên thời gian nghỉ ngơi của anh. Chỉ là anh Phương đây nói là có người bị giam lỏng trên tầng phơi nắng ở lầu ba của biệt thự nhà anh… Chúng tôi tới đây cũng là làm việc công theo thông lệ.”

“Ò, tôi và anh Phương đây có một chút hiểu lầm nhỏ.”

Phong Hàng Lãng nhìn thấy Phương Diệc Ngôn vẫn luôn nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trong lòng anh, khóe môi mỏng nhệch lên, anh khẽ nói: “Tâm trạng của tôi không tốt. Tôi tình cờ gặp anh Phương câm hoa hồng ở dưới lầu nhà tôi. Cho nên tôi, mới xúc động đánh anh ấy. Tôi sẽ bồi thường chỉ phí y tế cho anh Phương.”

Điều khiến Tuyết Lạc ngạc nhiên chính là, Phong Hàng Lãng thế nhưng lại không làm khó Phương Diệc Ngôn, cũng không làm khó bên phía cảnh sát.

“Nếu như hiểu làm đã được giải quyết, vậy thì chúng tôi không làm phiền giò giấc nghỉ ngơi của ân Phong và người nhà nữa.”

Đa phần các vị cảnh sát có thể biết ngay răng đây là một cuộc chiến nhỏ giữa vợ và chồng. Về phần Phương Diệc Ngôn, anh ta chính là người thứ ba thèm muôn vợ người khác nên mới câm hoa hồng đên đây. Cho nên, nên đánh thì cũng phải đánh. Hơn nữa, người ta đã đồng ý thanh toán chỉ phí y tê. Tự nhiên cũng là việc lớn hóa nhỏ, mà việc nhỏ hóa thành không CÓ.

Nhưng Phương Diệt Ngôn vẫn không có ý muôn rời đi, anh ta vận như cũ nhìn chằm chằm vào Tuyết Lạc đang trong năm trong lòng Phong Hàng Lãng.

Cô rõ ràng là gả cho Phong Lập Hân, nhưng tại sao cô lại thân thiết gần gũi với Phong Hàng Lãng như vậy? Rôt ng môi quan hệ của hai người họ là gì?

Xem ra mối quan hệ của Lâm Tuyết Lạc và Phong Hàng Lãng không hê đơn giản!

“Phương Diệc Ngôn, anh về đi, em đã không sao rồi. Thật xin lỗi anh, hại anh bị đánh như Vậy. Tiền thuốc men Phong gia sẽ chỉ trả.”

Tuyết Lạc muốn khuyên Phương Diệc Ngôn rời đi. Cô thực sự không năm bất được tâm trạng năng mưa thất thường của người đàn ông này. Cũng không xác định được lòng dạ đã thú của anh lúc nào sẽ phát tác, rồi đem Phương Diệc Ngôn đánh một trận tả tơi.

“Tuyết Lạc, em không sao là tốt rồi.