Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 36​



Hạ Vãn Tinh nhìn anh chằm chằm, đôi mắt hoa đào của cô như chứa cả bầu trời đầy sao, ánh sáng trong mắt như chiếu vào trái tim anh.

Hàn Tư Thần nhìn vào mắt cô, nghe cô hỏi từng chữ một: "Hàn Tư Thần, anh có thích tôi không?"

Cô nhìn anh chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.

Tác giả có chuyện muốn nói: Hàn Tư Thần: Ngươi say, ta sẽ không trả lời vấn đề của con ma men.

Đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên họ của anh.

Có thể là nguyên nhân do uống rượu, giọng nói của cô lưu luyến, gợi cảm, ba từ đơn giản đó khi phát ra từ trong cổ họng cô, trái tim Hàn Tư Thần bỗng nhiên tràn đầy mãn nguyện.

Anh thừa nhận, anh đã rung động, nhưng rung động không nhất thiết phải là thích hay là yêu.

Thích hay không thích đều không thể tùy tiện nói ra.

Hai mắt Hạ Vãn Tinh lơ mơ, mập mờ đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi lại: "Hàn Tư Thần, anh có thích tôi không?"

Hàn Tư Thần tựa vào tường, nhìn vào ánh mắt cô với đầy cảm xúc phức tạp, anh nhìn vào mắt cô, do dự một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: "Tỉnh lại chưa?"

Hạ Vãn Tinh nhìn thẳng vào anh mà gật đầu, "Tỉnh rồi, anh nói đi."

Tác dụng chậm của rượu từ từ tăng lên, thực ra đại não đã bắt đầu hỗn loạn.

Cằm anh hướng về phía sô pha ý bảo, "Đi, ngồi đó."

Hạ Vãn Tinh như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn rất nghe lời mà nhấc chân đến đó.

Cô bước đi yếu ớt, đi đường xiêu vẹo.

Hàn Tư Thần nhìn chằm chằm bóng dáng lảo đảo của cô, bất đắc dĩ mà nhéo nhéo cái mi.

Anh lấy một chai rượu vang từ trên tủ rượu, ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: "Tửu lượng ra sao?"

"Cũng không tệ lắm." Hạ Vãn Tinh có chút tự hào.

Hàn Tư Thần mím chặt môi, như đang suy nghĩ về độ tin tưởng trong câu nói của cô, anh im lặng một lúc rồi đặt một ly rượu trước mặt cô, hỏi: "Còn uống được nữa không?"

Hạ Vãn Tinh vẫn còn ý thức, cô chống khuỷu tay lên tay vịn ghế sô pha, nâng cằm lên nhìn anh, rồi khẽ hỏi: "Anh đang muốn làm tôi say khướt, sau đó làm loạn sau khi uống rượu sao?"

Anh khẽ bật cười, "Lý trí và năng lực tự kiềm chế bản thân tôi vẫn có nhé."

"Không." Ánh mắt hắn ủ rũ nhìn cô, mạnh dạn và thẳng thắn, nói: "Tôi sợ tôi không khống chế nổi bản thân, sau khi uống rượu sẽ làm bậy với anh."

Động tác rót rượu của Hàn Tư Thần dừng một chút, ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: "Cô thích tôi sao?"

Cô cười, cười đến mức đảo lộn chúng sinh, hỏi lại với giọng điệu thoải mái: "Biểu hiện của tôi chưa đủ rõ ràng sao?"

Anh không trả lời, con mắt vừa đen vừa sáng liếc nhìn cô.

Hàn Tư Thần rót nửa ly rượu cho cô, "Thử đi, bạn tôi rất quý trọng đó."

"Anh định tính toán gì vậy?" Hạ Vãn Tinh luôn cảm thấy ly rượu này trộn lẫn ý xấu của anh.

"Đừng nghĩ nhiều." Anh dựa vào sô pha, "Chỉ là nói chuyện thôi mà."

Nếu ngày mai sau khi tỉnh rượu, cô vẫn có thể nhớ lời của anh.

"Tôi không muốn bàn chuyện đời, nói chuyện lý tưởng, chỉ cần anh trả lời vấn đề tôi vừa nói là được rồi."

Hàn Tư Thần nở nụ cười, "Sau khi đi sâu vào tìm hiểu mới dễ dàng nói chuyện tình cảm, không phải sao?"

Khóe môi Hạ Vãn Tinh cong lên, tươi cười quyến rũ, ánh mắt trống rỗng, trần trụi, nhìn thẳng vào anh, nói: "Còn có cách đi sâu tìm hiểu khác, tôi cảm thấy.."

"Đừng lảm nhảm nữa!" Anh lạnh lùng ngắt lời cô, hỏi: "Nói chuyện hay không?"

"Nói!" Hạ Vãn Tinh trả lời dứt khoát, cô nâng ly rượu nhẹ nhàng chạm ly với anh.

Cô hỏi: "Anh định đi sâu tìm hiểu như thế nào?"

"Không vội." Anh nhấp một hụm nhỏ, nói: "Chúng ta vừa uống vừa nói."

Hạ Vãn Tinh: "Anh hỏi tôi trả lời, chỉ cần anh muốn đi sâu tìm hiểu, em chắc chắn sẽ thành thật trả lời."

Hàn Tư Thần chậm rãi lắc lắc ly rượu, giống như đang đắn đo về tính chân thực trong câu nói của cô. Im lặng một lúc, anh hỏi vấn đề đầu tiên: "Sao lại đi hiến máu?"

Hạ Vãn Tinh cười, hài hước nhìn anh, "Tôi còn nghĩ rằng anh không quan tâm đến tôi."

Từ lần trước gặp nhau ở trạm hiến máu, anh tỏ thái độ thờ ơ, Hạ Vãn Tinh nghĩ anh thật sự không quan tâm đến.

"Có thể từ từ nói?"

Hạ Vãn Tinh: "Anh nghe qua câu này chưa? Tích đức hướng thiện, tất có hạnh phúc cuối đời."

Đuôi mắt Hàn Tư Thần nhướng lên, nhìn cô, yên lặng đợi câu trả lời tiếp theo của cô.

Cô mím môi, nói: "Nhóm máu của tôi rất đặc biệt, máu hiến đi cũng chính là dự trữ cho bản thân mình, ngộ nhỡ sau này.."

"Không có nhiều ngộ nhỡ như vậy đâu." Dường như biết cô muốn nói gì, Hàn Tư Thần trầm giọng ngắt lời cô, trong tiềm thức không muốn nghe lời không hay đó.

"Máu gấu trúc?" Anh hỏi.

Động tác uống rượu của Hạ Vãn Tinh ngừng lại một chút, ánh mắt có chút sáng, cũng có phần bất ngờ, "Sao anh biết? Lén lút quan tâm đến tôi sao?"

Anh khẽ cười một tiếng, "Hôm đó vô tình nghe Dương Lâm nói, em họ tôi."

"Ồ!" Thanh âm của cô nghe có vẻ như có chút mất mát.

Hàn Tư Thần thuận miệng hỏi: "Người nhà cô có người thuộc nhóm máu này không?"

Hạ Vãn Tinh trầm mặc vài giây, trả lời không chút lăn tăn: "Có thể."

Anh cau mày, vẫn chưa hiểu chính xác câu trả lời của cô, chợt nghe cô lại nói: "Tôi là trẻ mồ côi, cũng không biết họ có nhóm máu gì."

Cơ thể Hàn Tư Thần cứng đờ, sửng sốt một lát.

"Làm sao vậy? Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương, đồng cảm đó." Cô giống như một người không có vấn đề gì, lúc này vẫn không quên trêu chọc anh, cô nhìn anh, ánh mắt chớp chớp giống như trăng non, "Tôi muốn nhìn thấy tình yêu đầy mãn nguyện trong ánh mắt anh."

Hàn Tư Thần liếc nhìn gò má ửng hồng của cô, khẽ nói: "Cô say rồi."

"Không say." Cô hất cằm, uể oải nhìn anh, "Vẫn chưa đến mức làm loạn sau rượu với anh."

Hàn Tư Thần thấy cô tự rót đầy ly rượu cũng không ngăn cản.

Dù sao, đêm nay chủ ý của anh vẫn muốn cô không tỉnh rượu.

"Cô đã từng đi tìm bố mẹ ruột chưa?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Tìm họ làm gì?" Đầu óc bắt đầu mở rộng, ý cười trên khóe miệng cũng không có gì ấm áp, cô thì thào nói: "Tôi luôn nhắc nhở bản thân: Họ là vì gia đình nghèo, nghèo nên không nuôi được tôi, may mà vứt tôi ở cửa viện Phúc Lợi, không thì tôi sớm cũng bị đói chết rồi, làm gì có cuộc sống tự do tự tại như bây giờ."

Cô nhìn anh, khẽ nhếch khóe môi, lộ ra vẻ mặt mỉm cười còn khó coi hơn cả khóc, "Tôi nên cảm ơn họ vì đều không đến kịp."

"Trên đời này không có cha mẹ nào không yêu con cái, có thể bọn họ có việc khó nói." Trong lòng Hàn Tư Thần tràn đầy khó chịu, anh không muốn thấy bộ dạng này của cô.

Hạ Vãn Tinh: "Cho nên tôi cảm ơn họ mà."

Cô nhìn theo ly rượu trên tay anh, đột nhiên nói: "Tôi muốn uống ly đó của anh."

"Hả?" Suy nghĩ của cô toát lên, Hàn Tư Thần suy tư một lát rồi thấp giọng nói: "Cô cũng có ly mà."

"Nhưng tôi muốn uống ly mà anh đã uống." Đôi mắt hoa đào quyến rũ của cô chứa đầy hơi nước, sương mù, vẻ mặt vô tình mang đến giọng điệu nũng nịu, có phần đáng thương nhìn anh.

Trái tim Hàn Tư Thần bỗng dưng co rụt lại, giống như bị ai đó lấy tay nắm chặt lại. Anh ngây người, ly rượu trong tay đã bị cô gái đối diện thò tay sang cướp mất.

Cái cổ thon dài trắng nõn, khi ngửa đầu uống rượu lại càng tăng thêm vẻ mềm mại, đáng yêu, vô cùng tuyệt đẹp, giống như con Thiên Nga trắng, nhã nhặn hơn cả tiên nữ.

Hàn Tư Thần trơ mắt nhìn, nhìn đôi môi đỏ mọng khêu gợi ở ngay vị trí anh vừa uống, lập tức sắc mặt trở nên trầm lặng hơn.

Cô liếm liếm giọt rượu trên khóe môi, rồi cười nói: "Cũng không tệ lắm, chúng ta cũng coi như là đã hôn gián tiếp."

Lý trí dần dần bị chiếm đoạt, Hạ Vãn Tinh nghĩ đến cái gì liền trút ra ngoài luôn.

Hành động không có ý thức của cô khiến trong lòng người đàn ông trước mặt này đột nhiên trở nên bất an, giống như một con dã thú nhỏ không thể khống chế, muốn áp chế nhưng áp chế không nổi.

Đột nhiên Hàn Tư Thần thấy hối hận, hối hận vì quyết định khiến cô say khướt thế này.

Anh quên cô là yêu tinh, khi tỉnh táo cũng đủ khiến cho quân lính tan rã, càng đừng nói sau khi say tràn đầy tư thế nũng nịu này.

Tự gây nghiệp chướng không thể sống, anh cảm nhận được vậy.

"Này, hỏi anh một câu." Hạ Vãn Tinh đưa tay quơ quơ ở trước mặt anh.

Hàn Tư Thần hoàn hồn, thu lại suy nghĩ vừa rồi của mình, trầm giọng hỏi: "Cái gì?"

"Anh không có một chút cảm giác nào với tôi sao?" Cô có chút buồn rầu, lẩm bẩm nói: "Không nên như vậy nha, tôi muốn ngực có ngực, muốn vóc dáng có vóc dáng, tuy diện mạo không phải là trong vạn người mới có một, nhưng tỉ lệ quay đầu lại vẫn khá cao.."

Nghe thấy những lời tự khen khi say khướt của cô, Hàn Tư Thần bỗng bật cười, nhìn cô hỏi: "Trong mắt cô, tôi nông cạn như vậy sao?"

Hạ Vãn Tinh nghiêm túc lắc lắc đầu, nghiêm túc đến đáng yêu, "Thấy sắc nảy lòng tham mới là tâm tính của người đàn ông bình thường."

Hàn Tư Thần sa sầm mặt, đầu lưỡi áp vào cằm, hỏi: "Còn cô? Thích tôi ở điểm gì?"

Hạ Vãn Tinh bỗng nở nụ cười, "Tôi? Có phải tôi nói ra điều tôi thích anh thì anh sẽ thay đổi?"

"Tôi không có vô vị như vậy.."

"Toàn bộ!" Ánh mắt Hạ Vãn Tinh mông lung nhìn anh, có tán thưởng, có kinh diễm, cô nói: "Tôi thích tất cả của anh."

Hàn Tư Thần ngơ ngác.

"Đẹp trai, biết đánh nhau, cẩn thận, quan tâm.." Hạ Vãn Tinh bẻ ngón tay đếm mấy điều, cười tủm tỉm nói: "Hơn nữa rất phù hợp với bối cảnh nam chủ trong bộ phim tình cảm đô thị hiện đại của tôi."

"Xem ra, người nông cạn chính là cô." Anh khẽ cười một tiếng.

Đầu lưỡi Hạ Vãn Tinh thắt lên, khó khăn nói: "Vậy.. Nhất định vậy sao, tôi chủ yếu muốn nhìn.. nhìn mặt."

Ánh mắt cô liếc trên người anh, nói: "Ngay cả anh cởi quần áo tôi cũng chưa được nhìn, nói thích cả bên trong của anh cũng không tồn tại."

Anh thiếu chút nữa thì bật cười với bộ dạng nghiêm trang của cô, hỏi: "Cô hiểu tôi bao nhiêu?"

Cô liên tục lắc đầu, "Không hiểu, một chút cũng không hiểu."

Hàn Tư Thần: "Sự yêu mến của cô có phần quá kích động rồi."

Cô nháy đôi mắt mơ mơ màng màng, vẻ mặt hơi mơ hồ, "Kích động sao?"