Trần Thế

Chương 7: Thứ tôi muốn vừa đơn giản lại vừa phức tạp



LạcTrần nhắm chặt mắt lại như tự thôi miên chính mình, cô không nhìn thấy gì cả,không phải là anh ta. Nhưng tại sao lại là anh ta? Cơ thể cô đã bắt đầu để lộsự sợ hãi trong nội tâm, run bần bật, chiếc túi trong tay cô cũng như muốn rơixuống.

Hìnhnhư Sở Kinh Dương nói gì đó với dì quản lý ký túc rồi quay sang kéo tay cô đilên trên. Đến phòng của Lạc Trần, anh ta mở cửa, lôi Lạc Trần vào trong, sau đókhóa trái cửa lại. Lạc Trần lúc này đã hoàn toàn trở nên bị động trước conngười đã đối xử tàn nhẫn với mình trong quá khứ này, bất giác trở nên ngoanngoãn phục tùng.

“LạcLạc, sao em lại rơi vào tay tôi thế này?” Sở Kinh Dương nắm chặt hai vai LạcTrần, lẩm bẩm như nói với chính mình.

Sau đó,anh ta thay đổi sắc mặt: “Em quả đúng là thông minh, năm đó chính tôi đã thayđổi kết quả khám sức khoẻ của em, không ngờ em cũng biết tìm cách để tráo lạicơ đấy. Tôi đã đánh giá thấp em rồi, ngày đấy em mới bé tí xíu, giờ đã lớn thếnày”.

“Sốngtốt lắm phải không? Sao không quay về thăm mọi người?”

LạcTrần sợ tới mức răng cũng va vào nhau lập cập, cô không dám trả lời.

Sở KinhDương đột nhiên bật cười: “Em đừng sợ. Tôi sẽ không đánh em nữa đâu. Em cũnglớn rồi, chuyện tôi bắt nạt em hồi nhỏ, em cũng đừng để bụng”.

Sau khinhìn thấy tên Lạc Trần trong danh sách sinh viên mới ở ký túc, Sở Kinh Dươngluôn thắc mắc, Lạc Trần đã trở thành người thế nào rồi? Liệu còn giống nhưtrước kia, trầm mặc, nhút nhát, yếu đuối, mặc cho người khác ức hiếp chà đạp?Năm đó khi từ trường trở về, phát hiện Lạc Trần đã được người ta nhận nuôi vàđưa đi, Sở Kinh Dương đã nổi giận lôi đình. Lạc Trần đối với anh ta mà nói, làmón đồ chơi tốt nhất, lặng lẽ không nói nhiều, cho dù bị đánh cũng không hémiệng.

Việc SởKinh Dương trở thành trẻ mồ côi vô cùng đột ngột. Cha mẹ anh bị người khác sáthại, lúc bọn tội phạm ra tay, anh vừa từ trường trở về, biết là có kêu cứu cũngkhông ích gì, đành đợi cho bọn chúng đi khỏi mới gọi xe cấp cứu, báo cảnh sát.Cha mẹ anh bị trọng thương, cuối cùng vẫn qua đời. Nhờ sự phối hợp của anh,phía cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ về quy án. Tên đó vốn chỉ định lẻnvào nhà cướp của, cũng chỉ lấy đi được vẻn vẹn hai nghìn tệ, nhưng đã giết chếthai vị giáo sư đại học là cha mẹ Sở Dương.

Mặc dùcó rất nhiều người họ hàng và bạn bè của cha mẹ muốn nhận nuôi, nhưng anh kiênquyết vào cô nhi viện ở, sâu thẳm trong tim mình, anh luôn cho rằng nếu mình vềnhà sớm hơn, nếu mình dũng cảm hơn, nếu bản thân mình đủ mạnh mẽ… thì chắc chắncha mẹ đã không phải gặp cảnh ngộ như thế. Vì vậy, vào cô nhi viện là cách anhtự đầy đọa mình, anh cần phải tự trừng phạt chính mình.

LăngLạc Trần chính là quà tặng bất ngờ mà Sở Kinh Dương có được. Anh phát hiện racô bé nhỏ hơn mình ba tuổi này có một đôi mắt rất trong sáng, dường như khôngthứ gì có thể khiến nó bị vẩn đục. Sở Kinh Dương cho rằng đó là sự ngây thơ. Vìthế, anh muốn hủy hoại thế giới riêng của cô bé, muốn bước chân vào thế giớiđơn giản ấy, muốn cô cùng mình chịu đựng tất cả sự trừng phạt và cứu rỗi. Anhdùng đủ mọi thủ đoạn để Lạc Trần không được người khác nhận nuôi. Nếu so sánhsự man rợ giữa cô nhi viện và việc bị đầy ải ngoài biên cương, thì anh muốn đượccùng Lạc Trần lưu lạc ngoài biên ải, anh phải tìm ra được lối thoát cho tâmtrạng của mình lúc ấy.

Sở KinhDương năm đó cũng đã từng cởi mở tâm sự với Lạc Trần, anh kể với Lạc Trần vềthân thế của mình, kể về người mẹ thông minh xinh đẹp, kể về người cha uyên bácgiỏi giang, thỉnh thoảng cũng có nhắc đến chuyện trường chuyện lớp, kể về nhữngdanh hiệu, những vinh quang mà mình đạt được, kể cả những trò đùa tinh quái.Nhưng tất cả những gì anh ta kể sớm đã bị che lấp, chôn vùi trong sự sợ hãi củaLạc Trần.

Sở KinhDương nhìn Lăng Lạc Trần vẫn run rẩy suốt từ khi nhìn thấy anh cho tới tận bâygiờ, bất giác bật cười. Xem ra hình ảnh tàn bạo của mình đã khắc sâu trong timcô ấy rồi.

Bâygiờ, Sở Kinh Dương đã khôn lớn trưởng thành, sẽ không làm những việc ấu trĩ nhưngày trước nữa. Đối với Lạc Trần, anh vẫn cảm thấy rất có lỗi. Cô đã lớn nhưngda vẫn trắng mịn màng như hồi nhỏ, ánh mắt của cô ẩn chứa sự sợ hãi, còn xenlẫn chút buồn bã. Tính cách của cô vẫn giống như hồi còn nhỏ, lơ đễnh nhu mì,nhưng có phần nữ tính hơn.

LạcTrần không vì mấy câu nói tùy tiện của Sở Kinh Dương mà lập tức xóa tan đượcnỗi sợ hãi đã ám ảnh bao lâu nay, nhưng cô biết mình không thể để lộ sự sợ hãi,càng sợ, anh ta lại càng trắng trợn ngang ngược ức hiếp mình hơn, từ trước đếnnay vẫn luôn như thế.

“Tôikhông ghi thù gì anh cả, khi ấy chúng ta hãy còn nhỏ.”

Sở KinhDương nhìn cô nói: “Anh vẫn luôn đi tìm em, nhưng không ngờ lại gặp em ở đây.Anh học nghiên cứu sinh ở trường này, lập một công ty nhỏ cùng các bạn trong cônhi viện ngày ấy, làm chip điện tử”.

LạcTrần thầm tự cổ vũ mình: “Mình và anh ta đều đã lớn cả rồi, mình cũng đã rờikhỏi cô nhi viện, anh ta sẽ không thể đánh chửi mình nữa. Bây giờ cả hai đềubình đẳng, nếu anh ta có ý định xâm phạm, mình sẽ kiện anh ta, nhất định sẽ cóngười trị được”.

Nghĩđến đây, Lạc Trần thấy thoải mái hơn một chút.

Nhữnglời Sở Kinh Dương nói, cô chỉ nghe để đấy, không muốn hiểu anh ta đang nói gì,căn bản là chẳng hề để vào đầu.

Sở KinhDương thấy bộ dạng thất thần của cô, biết người trước mặt không hề nghe nhữnggì anh đang nói, ánh mắt sắc nhọn như đanh lại, cơn giận không biết từ đâu bỗngbùng lên. Nhưng anh cũng biết, lúc này không thể dọa cho cô sợ, vừa mới gặp mặtđã khiến cô sợ chết khiếp thì sau này còn gì vui nữa?

Vì thế,anh bắt đầu kể qua tình hình gần đây của vài người bạn trong cô nhi viện màLăng Lạc Trần quen, cũng không ép cô phải tham gia vào câu chuyện nữa. Lúc nàyLạc Trần mới nhận ra giọng của Sở Kinh Dương rất hay, trầm ấm, có sức hấp dẫn.Có chuyện gì mà tâm trạng anh ta tốt thế?

Một lúcsau, Lạc Trần mới dám ngẩng đầu lên nhìn kỹ Sở Kinh Dương. Diện mạo của anh tavề tổng thể thì không thay đổi, chỉ là từ một cậu bé đẹp trai trở thành mộtchàng thanh niên đẹp trai mà thôi. Nếu nói Lâm Tự thu hút người khác nhờ vàokhí chất và sức hấp dẫn của mình thì Sở Kinh Dương chỉ cần một ánh mắt. Tóc anhta cắt rất ngắn, ngay hàng thẳng lối, thân hình cao ráo nhưng không được coi làcường tráng, anh ta mặc đồng phục của trường, vẻ mặt rất hưng phấn, trong mắt LạcTrần, đó là bộ dạng của kẻ ngông nghênh càn rỡ.

Thứ duynhất không thay đổi chính là đôi mắt của anh ta, bên trong trống rỗng, Lạc Trầnchỉ nhìn một cái liền lập tức cụp mắt xuống.

“Khôngphiền chứ?” Sở Kinh Dương móc ra một bao thuốc, không đợi Lạc Trần có ý kiến đãrút một điếu ra đốt. Làn khói thuốc mờ mờ bắt đầu phả ra từ miệng anh ta khiếnLạc Trần không còn nhìn rõ mặt của Sở Kinh Dương nữa. Có điều, mùi đặc trưngcủa anh ta cũng từ từ lan tỏa ra không khí theo khói thuốc.

LạcTrần bị yêu cầu ghi lại số điện thoại ở nhà sau đó mới có thể kết thúc cuộc gặpgỡ bất ngờ mà cô không hề thích chút nào này. Cô đi như chạy trốn. Sở KinhDương lo sau khi gặp lại anh, cô sẽ không chịu đến trường ở nữa nên mới ép côphải để lại phương thức liên lạc. Đúng là Lạc Trần đã quyết định như thế, lẽnào biết rõ ở đấy có quái thú mà vẫn tìm đến nộp mạng sao? Có chỗ để nghỉ ngơiđương nhiên là tốt, nhưng cũng không tốt đến mức khiến cô mỗi ngày đều phải nơmnớp lo sợ.

Sự xuấthiện của Sở Kinh Dương đã hoàn toàn thay đổi mối quan tâm của Lạc Trần. Hằngngày cô đi học đều phải tính toán xem làm thế nào để không phải gặp anh ta. Kýtúc không thể ở nữa rồi, khu ký túc đó tầng năm là kiểu nhà chung cư, mỗi phòngđều có cửa riêng, nhưng cả tòa nhà nam nữ ở chung, vì thế việc Sở Kinh Dươngxuất hiện ở đấy cũng chẳng có gì là lạ, còn cô sao lại tự mình đâm đầu vào lướichứ.

Về nhà,nhiệm vụ chủ yếu của Lạc Trần là chăm sóc Lạc Sa. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cậucó vẻ không còn quá đau lòng nữa. Nhưng vào ban đêm, thỉnh thoảng cô vẫn nghethấy tiếng cậu khóc trong mơ. Mỗi lần như thế, cô đều đến cạnh giường cậu, rủrỉ an ủi, không muốn cậu phải tỉnh dậy trong sợ hãi, hoảng hốt, cũng không nhẫntâm thấy cậu phải tự đấu tranh một mình trong đêm tối.

Thỏathuận với Lâm Tự dần dần cũng bị Lạc Trần lãng quên theo sự bận rộn hằng ngày.Hoặc không phải cô thật sự lãng quên, mà cho dù cô có nhớ thì cũng không biếtnên làm gì, vì thế thà quên đi còn hơn.

Hômnay, Lạc Trần vừa về nhà thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ dưới tầng,tim cô thắt lại, không biết là có chuyện gì.

Từ ManChi bước xuống xe, cười nói: “Lạc Trần, lên xe đi, chúng ta nói chuyện”.

“Vâng,xin đợi cháu một lúc, cháu lên báo với em trai đã.”

“Được,không phải vội.” Từ Man Chi mang phong thái của người có tiền, sự bài xích vôtình lộ ra trong lần gặp trước dường như hoàn toàn do Lạc Trần hiểu lầm.

Lúc LạcTrần đi xuống đã không thấy Đồng Ngỗ đâu nữa, Từ Man Chi ngồi ở ghế lái ra hiệucho Lạc Trần lên xe.

Từ ManChi đưa cô đến một quán trà rất có phong cách, vừa yên tĩnh, vừa trang nhã.

“Chắccháu vẫn chưa ăn gì đúng không? Tôi cũng chưa ăn, ở đây có đồ ăn nhanh rất ngonđấy.”

LạcTrần gật đầu. Đồ ăn quả thật rất ngon, Lạc Trần cũng không phải là người sànhsỏi gì nhưng cô biết, chắc chắn phải rất đặc sắc thì Từ Man Chi mới giới thiệu.

Ăn cơmxong, trà được mang lên. “Bà Lâm, vẫn như cũ chứ ạ?”

“Được.”

Tiếpsau đó là một màn biểu diễn nghệ thuật pha trà khiến Lạc Trần hoa mắt chóngmặt. Hương trà thơm, bàn tay lại đẹp thế kia, chỉ nhìn thôi cũng đã là một loạihưởng thụ. Nhưng thực tế, Lạc Trần không thích nghệ thật pha trà, đối với cô mànói, những thứ đó quá phức tạp, cô không thể phân biệt được thứ nước trà đượcpha qua bao nhiêu công đoạn thế kia thì khác gì với trà túi lọc.

Vớitính cách của cô, là người quan sát thì thế nào cũng được, nhưng nếu bảo làmthì cô sẽ thấy rất lãng phí thời gian. Hơn nữa, ngồi đối diện với Từ Man Chichẳng rõ vì lý do gì lại tới tìm mình, Lạc Trần càng thêm lúng túng.

Từ ManChi không để cô phải đợi lâu.

“LạcTrần”, bà bắt đầu nói, “Trước kia, ta đặc biệt gọi cháu vào văn phòng hỏichuyện, chính là bởi vì cảm thấy khí chất của cháu có phần nào đó rất giống vớiLâm Tự, nhưng không thể ngờ rằng, hai đứa lại có mối lương duyên này. Hiện tại,ông nội Lâm Tự muốn lập tức tổ chức hôn lễ cho hai đứa, cháu thấy thế nào?”.

LạcTrần hơi sững người lại, thì ra bà ấy muốn nói tới hôn lễ, sao đột nhiên đãtiến thẳng đến giai đoạn này rồi? Cô vốn cho rằng đấy là việc giữa cô và Lâm Tựmà thôi.

LạcTrần cúi đầu, không muốn trả lời, cũng không biết nên nói gì, chỉ là không phátngôn thôi.

“Tacũng biết như thế này là hơi gấp. Lâm Tự nói hai đứa vẫn chưa bàn đến chi tiết,hiện giờ nó đang ở nước ngoài, vì thế ta mới tới đây gặp cháu để bàn bạc. Phầnông nội Lâm Tự cũng không dễ thuyết phục, làm việc gì cũng rất vội vàng.”

“Bọncháu còn chưa ký xong.” Ý của Lạc Trần là, còn một vài thứ giấy tờ nữa vẫn chưađược ký, điều kiện về Lạc Sa vẫn chưa đi đến thống nhất.

“Vấn đềthủ tục cũng không đơn giản, nhưng tới khi đó cũng sẽ xong thôi.”

LạcTrần biết là bà Từ đã hiểu nhầm, vội nói: “Không phải chuyện đó, cháu và Lâm Tựvẫn còn có chuyện chưa thương lượng xong”.

“Ta cóthể hỏi là chuyện gì không?”

LạcTrần thoáng kinh ngạc trước sự khách khí của bà Từ. Cô có thể nhận thấy Từ ManChi không thích cô lắm. Dù sao thì bà ta cũng là mẹ của Lâm Tự, sao lại phải tỏý lấy lòng người con dâu tương lai mà mình không thích lắm?

LạcTrần không dám thất lễ, dù sao cũng là trưởng bối: “Là việc liên quan đến emtrai Lạc Sa của cháu. Nếu kết hôn cháu hy vọng có thể đưa em tới sống cùng”.

Từ ManChi lắc đầu, không gian cá nhân của Lâm Tự từ trước tới nay không cho phépngười khác làm phiền. Hồi mới học trung học anh đã tự mình dọn ra ngoài ở, chodù là căn hộ chung cư hiện giờ của anh hay là phòng ký túc xá anh ở đều do anhtự tay quét dọn, tuyệt đối riêng tư. Việc anh chọn Lăng Lạc Trần đã là một sựđột phá lớn rồi, nếu giờ yêu cầu anh đón nhận thêm cả Lạc Sa, một đứa trẻ cònchưa trưởng thành, e là rất khó.

Ngậpngừng một lát, bà nói: “Việc này cháu tự mình thương lượng giải quyết. Hôm nayta tới đây là muốn bàn với cháu vài chi tiết trong hôn lễ”.

Đối vớiLạc Trần, không phải sống xa Lạc Sa chính là điều kiện tiên quyết để tiến tớihôn nhân. Vấn đề này còn chưa thống nhất thì bàn bạc tới chuyện khác e là quásớm.

“Ngườithân duy nhất còn lại của cháu là Lạc Sa, cháu cũng chẳng có bạn bè gì nên sẽkhông mời ai đến tham dự hôn lễ cả. Việc tổ chức hôn lễ, cháu không hiểu nêncũng không có ý kiến.” Mặc dù những lời cô nói chính là những ý nghĩ thật nhấtcủa cô, nhưng như thế cũng có chút thiếu tôn trọng với người lớn, Lạc Trần bổsung thêm một câu: “Cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô”.

Từ ManChi cười: “Vậy thì ta cứ tự xem làm thế nào vậy”.

Ngàyhôm sau là cuối tuần, khi Lạc Trần tỉnh dậy thì trời đã sáng lắm rồi. Lạc Sarất ngoan không làm ồn ảnh hưởng đến cô, một mình ngồi học ngoài phòng khách.Lạc Trần cảm thấy cái tật hễ gặp chuyện là chỉ thích ngủ của mình rõ ràng đượchình thành khi cô còn ở cô nhi viện, lúc đấy chẳng có thú vui nào khác, tất cảmọi niềm vui đều chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ.

Ngàyhôm qua, những lời Từ Man Chi nói khiến chuyện hôn sự hư hư thực thực kia đãdần trở nên rõ ràng hơn. Cô hình như mang máng nhớ trong bản hợp đồng có mộtmục nói tới tiền sinh hoạt phí. Với con số đó, không cần phải quá lâu chắc cũngcó thể tiết kiệm để trả nợ cho anh ta, thậm chí, nếu biết tính toán một chútcũng có thể trở nên giàu có nữa ấy chứ.

LạcTrần ngồi xuống bên cạnh Lạc Sa, hỏi em: “Lạc Sa, nếu chúng ta có rất nhiềutiền thì em muốn gì?”.

“Muốngì cũng được sao?”

“Chỉtính những thứ có thể mua được bằng tiền. Nếu như em muốn cha mẹ sống lại thìkhông được đâu.”

Sắc mặtLạc Sa đột nhiên sầm xuống. Thực sự cậu không nghĩ tới việc muốn cha mẹ quayvề, nhưng chị gái vừa nhắc tới lại khiến cậu nhớ cha mẹ, lập tức cảm thấy tấtcả những thứ khác đều trở nên vô nghĩa.

Vớitính của Lạc Trần, dù thấy em im lặng buồn bã, cô cũng không an ủi, chỉ nói:“Nói cách khác, nếu tiền có thể biến ước mơ thành hiện thực thì em muốn gì? Chịkhông nghĩ được, em hãy nghĩ đi”.

Lạc Sathấy chị thật sự muốn hỏi ý kiến của mình, có chút đắc ý, chị cũng phải hỏimình cơ đấy! “Nếu chúng ta có rất nhiều, rất nhiều tiền, em muốn đi du lịchvòng quanh thế giới với chị, ngồi khinh khí cầu.”

“Còn gìnữa?”

“Mờichị đi thăm thủy cung.”

Lạc Sađã từng đi thăm thủy cung, là Lạc Trần đưa cậu đi, nhưng cô không vào. Vé quáđắt, cô chỉ dặn là mình sẽ đứng ở đâu để đợi em rồi để Lạc Sa vào một mình. Kếtquả là Lạc Sa đi vòng vòng trong đó suốt bốn tiếng đồng hồ khiến Lạc Trần ởngoài cứ tưởng em mình bị người xấu bắt đi mất.

Về đếnnhà, Lạc Sa dùng vốn từ ít ỏi của mình để kể lại cho Lạc Trần nghe cậu đã gặpnhững loại cá và các sinh vật biển nào. Sau đó lại năn nỉ Lạc Trần mua cho mìnhmột bể cá, tự tay chọn vài con để nuôi, có vẻ rất say mê. Cậu thường xuyên kéoLạc Trần ra thăm quan “thủy cung nhỏ” của mình, luôn canh cánh trong lòng việcchị không được vào thủy cung ngày hôm đó.

LạcTrần cười cười nói: “Cảm ơn Lạc Sa. Vẫn còn có rất nhiều tiền, có thể đáp ứnghết tất cả mọi mong muốn của em”.

Lạc Savẫn là một đứa trẻ ngoan, không nghĩ đến chuyện bỏ học ngày ngày cầm tiền đirong chơi.

“Nếuvẫn còn tiền, chị em mình có thể mở một hiệu sách không, để các bạn em có thểđến đọc sách bất cứ lúc nào?”

Sách màLạc Sa muốn nói đến, chính là tiểu thuyết võ hiệp. Một người bạn của cậu đọctruyện trong giờ, bị thầy giáo bắt được tịch thu mất, cậu ta còn chưa đọc hếtnên đến giờ vẫn thấy tiếc.

“Gìnữa?”

“Chị,chúng ta có nhiều tiền như vậy sao? Em chưa nghĩ ra mình còn cần gì nữa, đợi emnghĩ ra rồi sẽ tới gặp chị.”

LạcTrần nhìn bộ dạng lanh lợi của Lạc Sa, lại nghĩ đến mình. Còn có mong muốn gìcó thể dùng tiền để thỏa mãn đây? Có tiền rồi, trước hết sẽ chuộc lại tự do chomình. Nhưng nếu cầm tiền của Lâm Tự để chuộc lại tự do chẳng phải rất buồn cườihay sao? Nếu có tiền rồi, liệu cô có nỗ lực để học như thế nữa không? Học là vìmuốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy nếu đã có một cuộc sống tốt đẹp rồi, mụctiêu tiếp theo sẽ là gì?

Cuộcsống sung túc ở ngay trong tầm tay nhưng Lạc Trần lại cảm thấy hoang mang. Nếunói đến hưởng thụ, hai chị em họ đâu có kinh nghiệm sống cuộc sống xa hoa, cũngchưa từng ao ước. Họ vốn cũng chỉ mong làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, dựa vàonăng lực của mình để trang trải cuộc sống, giờ có người nói với cô rằng, côkhông cần phải lo lắng chuyện đó nữa, thì cô lại thấy mất phương hướng.

Tôimuốn không phải là những thứcó thể dùng một chút tiền để mua, mà cần phải bỏ công sức, tự mình toàn tâmtoàn ý thực hiện. Nhưng, giữa một chút tiền và rất nhiều tiền lại là sự thayđổi từ lượng tới chất, gia tộc nhà Lâm Tự đại diện cho một thế giới khác, mộtcuộc sống khác, chỉ dựa vào sự nỗ lực của cô e là vĩnh viễn không thể với tới.Một mặt, Lạc Trần thật ra cũng chẳng có dã tâm gì, cô chỉ cần một cuộc sống yênbình, ổn định là được rồi; mặt khác, cô cảm thấy mình không có khả năng đó.

LạcTrần quyết định sẽ dùng tiền mà mình tự kiếm được để trả nợ cho Lâm Tự, thanhlý bản hợp đồng giữa hai người họ, cuộc sống như thế sẽ có mục tiêu rõ ràng,nhờ vậy mà cũng có ý nghĩa hơn.

Trongsuy nghĩ của cô, anh chàng Lâm Tự đó hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến cuộcsống tương lai sắp mở ra trước mắt mình. Cho dù cô và anh ta có xác lập đượcmối quan hệ như thế nào, sẽ xảy ra chuyện gì, Lạc Trần vẫn là Lạc Trần. Tất cảmọi sự lựa chọn, cô đều phải tự chịu trách nhiệm với chính mình, không liênquan gì đến người khác.