Trần Thế

Chương 6: Con rối của anh



Mấyngày nay Lâm Tự đã tìm hiểu rõ hoàn cảnh của Lạc Trần rồi. Anh muốn kết hôn,thực sự cũng là tình thế bắt buộc, nhưng quyết định lấy Lạc Trần đúng là rấtngẫu nhiên.

Tìnhhình của nhà họ Lâm bây giờ chỉ có thể nói là ngoài mạnh trong yếu, không cóngười kế tục. Doanh nghiệp kiểu gia đình một khi phát triển mạnh lên, đươngnhiên phải coi vấn đề huyết thống và tình thân là cầu nối, thế lực cũ ăn sâubám rễ rồi mới phát triển ra bên ngoài. Nhưng đến đời ông nội của Lâm Tự là LâmChiêu lại không phát về đường con cái, chỉ có một trai một gái là Lâm Chí Đôngvà Lâm Đoan Tử. Lâm Tự lại là con trai độc nhất của Lâm Chí Đông, vì thế có thểđược coi là ba đời đơn truyền.

Ngườigià mà, quan niệm cũng cổ hủ hơn. Mặc dù ủng hộ cho con cháu ra ngoài mở rộnghiểu biết, học thêm những kỹ thuật tiên tiến của thế giới, nhưng quan niệm cổhủ trong cốt lõi thì không chịu thay đổi. Họ vẫn cho rằng sự hiếu thuận lớnnhất chính là nối dõi tông đường, làm sao cho con đàn cháu đống. Lâm Tự từ khitốt nghiệp đại học cho tới nay phải nghe không ít những lời lải nhải dài dòngcủa họ, thậm chí còn tới mức sắp xếp cho anh những cuộc xem mặt cả chính thứclẫn không chính thức.

Utahchỉngồi bên cạnh xem trò vui: “Anh nhanh chóng sinh cho họ một đứa cháu bên ngoàilà được rồi, có thằng con nối dõi thì anh coi như được giải phóng”.

Lâm Tựkhông thèm để ý tới những lời đó, con cái có thể sinh tùy tiện như thế sao?Sinh con ra rồi còn phải chăm sóc, dạy dỗ chúng cho tốt. Bản thân anh lớn lênbên cạnh ông nội nên rất lạ lẫm với cha và mẹ kế. Mẹ, lạilà một từ càng xa lạ hơn.

Thànhgia rồi mới có thể lập nghiệp, Lâm Tự luôn coi trách nhiệm gánh vác sự nghiệpcủa gia tộc là của mình, anh sống chính là vì cái trách nhiệm ấy, cũng chỉ cóthể tìm thấy ý nghĩa cho sự tồn tại của bản thân trong đó. Lâm Tự rất tự hào vìmình là người nhà họ Lâm, cũng muốn trở thành niềm vinh quang cho dòng tộc.

Cảmgiác mà Lăng Lạc Trần mang lại cho anh giống như những gì mà Từ Man Chi nói,bình tĩnh, nhưng cũng hơi cứng đầu.

Kếthôn, nếu cưới phải một người suốt ngày dính chặt lấy mình thì thà rằng lấy aiđó tính cách độc lập một chút cũng đỡ phiền hà hơn. Dù sao vợ cũng chỉ là để ởnhà mà trưng bày thôi, làm người lớn trong nhà yên tâm là đủ rồi. Lâm Tự bị họquấy rầy làm phiền suốt từ năm mười tám tuổi cho tới tận bây giờ, dù sao cũngđã chạm tới giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh.

LăngLạc Trần là một cô bé mồ côi, tư chất xem ra cũng rất tốt, anh tin cô ấy cònrất nhiều những tiềm lực ẩn giấu có thể phát huy. Ít nhất thì khi hai ngườitiếp xúc với nhau cũng không đến nỗi gặp khó khăn trong việc tìm đề tài để nói,cũng không phải lo lắng cô ấy sẽ bám chặt lấy anh, cô ấy có vẻ là kiểu ngườinếu không bị ai làm phiền thì sẽ lặng lẽ sống cho tới hết ngày. Vì thế, quyếtđịnh kết hôn với Lăng Lạc Trần là kết quả sau khi anh đã suy nghĩ kỹ.

Ngườitrong gia đình tỏ ý phản đối quyết định lựa chọn bạn đời của anh, trong đó mạnhmẽ nhất phải nói tới Từ Man Chi. Bà cho rằng bà đã từng tiếp xúc trực tiếp vớiLăng Lạc Trần nên có quyền đưa ra ý kiến. Lý do mà bà đưa ra cũng hết sức đầy đủvà thuyết phục: Lâm Tự chỉ mới gặp Lăng Lạc Trần hai lần mà đã quyết định việcchung thân đại sự như thế là quá vội vàng.

Mẹ đẻcủa Lâm Tự qua đời từ khi anh còn rất nhỏ. Anh cũng không muốn tìm hiểu nhữngchuyện liên quan đến bà, chỉ nghe nói bà là người hòa nhã dịu dàng, được gả chocha từ khi còn bé, sau khi sinh anh ra không lâu sau thì lâm bệnh rồi qua đời.

Anh cómột bức ảnh của mẹ nhưng rất mờ, nhìn không rõ mặt, chỉ cảm thấy rất gần gũithân thiết. Anh cho rằng người mẹ đã ban tặng cho anh sinh mạng này chắc đangsống rất tốt ở một nơi nào đó, nhìn anh trưởng thành, nhìn anh thành công.

Đoan Tửlà người chăm sóc anh từ nhỏ, sau này cha và Từ Man Chi kết hôn, anh cũng chỉgọi bà là dì. Từ Man Chi không có con, vì thế rất quan tâm tới Lâm Tự, việc củaLâm Tự đều do một tay bà lo liệu. Lâm Tự cũng rất tôn trọng Từ Man Chi. Cha anhthường xuyên ở nước ngoài điều hành chi nhánh bên đó, ông nội quanh năm suốttháng bận rộn với công việc. Ở nhà thường cũng chỉ có anh và Từ Man Chi. ĐoanTử kết hôn xong, mặc dù ở ngay bên cạnh, nhưng cũng không được coi là thườngxuyên ở nhà. Tình cảm giữa Lâm Tự và Từ Man Chi khá tốt, nhưng cũng chỉ dừnglại ở mức đó mà thôi. Trong lòng Lâm Tự, người thân thiết nhất chỉ có chính bảnthân mình, người khác có bỏ đi anh cũng không quan tâm.

Việckết hôn này anh cũng muốn tôn trọng ý kiến của Từ Man Chi, nhưng gặp nhiềungười như thế, anh chỉ thấy vừa mắt mỗi Lạc Trần mà thôi, vì thế anh không có ýđịnh buông tay.

Từ ManChi chẳng phải không biết Lâm Tự rất kén chọn, về mặt này, anh có vẻ hơi lậpdị. Khi còn đi học thì không phải nói, bao nhiêu cô gái theo đuổi đều vô ích.Bắt đầu đi làm, trong các buổi tiệc xã giao cũng đã tìm đủ mọi cách gài vào baonhiêu mỹ nữ nhưng không ai có thể tiếp cận được anh. Lần này nếu kiên quyếtphản đối, e sẽ đả kích đến tính tích cực của anh. Mặc dù là cuộc hôn nhân cóthời hạn, nhưng nếu Lăng Lạc Trần không có ý định trả tiền thì chẳng phải cô tasẽ mãi mãi ngồi ở vị trí bà Lâm haysao? Bà lo lắng sau khi Lâm Tự thử qua rồi, cảm thấy không thích, nhưng LăngLạc Trần lại không chịu buông tha thì đúng là phiền phức.

Sau đó,ông nội Lâm Chiêu chỉ nói một câu đã khiến sự việc ngã ngũ: “Chuyện của bọntrẻ, để chúng tự lo đi”.

Ý tạingôn ngoại, chính là thích làm gì thì làm.

Đâychính là ví dụ điển hình cho sự nuông chiều. Lâm Tự lớn lên bên cạnh ông nội,những việc liên quan tới anh thường sẽ không áp dụng bất kỳ tiêu chuẩn, quyđịnh nào.

Đừngnói là bây giờ Lâm Tự chọn một cô vợ, cho dù anh có chọn tám cô, mười cô e làông nội cũng ủng hộ, không chừng còn khen cháu mình là có bản lĩnh.

Lâm Tựbiết rất rõ những tư liệu về Lăng Lạc Trần nhưng đối với con người cô lại khônghiểu lắm, cũng không định tìm hiểu. Điều kiện hôm nay cô đưa ra hoàn toàn nằmngoài dự liệu của anh.

Anhcũng cân nhắc Lạc Trần sẽ nghĩ cho em trai. Mặc dù là con của cha mẹ nuôi,không có quan hệ huyết thống với cô, chỉ có thể coi là đã sống với nhau nhưngười thân ruột thịt từ rất lâu, nhưng Lạc Trần bỏ qua tất cả những điều khoảnmẫn cảm, ví dụ như sau khi sinh con trai, nếu cuộc hôn nhân này tan vỡ, quyềnnuôi dưỡng đứa bé sẽ thuộc về gia đình người chồng, lại chỉ có một yêu cầu duynhất đó là được mang theo em trai, điều này khiến anh có phần kinh ngạc.

Trongmắt anh, cô không phải là mẫu người giàu tình cảm như thế. Theo anh suy đoán,cô chỉ cần lo cho em trai đủ ăn đủ mặc, không nhất thiết phải đưa đi theo kè kèbên mình. Giờ xem ra, anh đã đánh giá thấp sự cố chấp của cô đối với người thânrồi đây.

Sau khiluật sư Vương đi ra, Lạc Trần lập tức hỏi: “Lúc nào sẽ có phần phụ lục? Tôi hyvọng có thể làm xong trước khi kết hôn”.

“Em cầnsự đảm bảo của tôi, vậy thì, liệu có nên để tôi xác nhận một vài việc không?”

“Việcgì?”

“Ví dụnhư em có thật sự là hàng xịn không, liệu có phù hợp với yêu cầu của tôi haykhông…” Nói một cách chính xác thì là, liệu có đáp ứng được anh hay không. LâmTự không nói hết câu, bởi vì anh cảm thấy lúc này mình không cần phải sử dụnglời nói.

Lâm Tựvươn một cánh tay ra, vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng dắt cô đến ghế sofa rồi đè cảngười mình lên người cô. Ánh mắt anh nhìn cô sâu hun hút. Lạc Trần chưa bao giờnhìn một người đàn ông trưởng thành ở cự ly gần như thế, mặt cả hai như sắpdính vào nhau đến nơi. Ánh mắt đó trở nên nóng bỏng thiêu đốt, cả người anh tỏara sự mê hoặc, nhưng chỉ càng khiến Lạc Trần cảm thấy kinh sợ hơn mà thôi.

LạcTrần nhìn nhất cử nhất động của anh, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, vô thứcmuốn bỏ chạy khỏi căn phòng này. Cô hoàn toàn không biết anh muốn làm gì, màchính bởi vì không biết nên mới càng cảm thấy hoảng sợ. Cô ra sức vùng vẫy chântay, đầu cúi thật thấp rồi bất ngờ hất lên đập vào cằm Lâm Tự, muốn tìm cơ hộiđể thoát thân.

“Anhmau buông tôi ra, đây là nơi nào chứ, sao anh có thể làm thế!” Lạc Trần dùngtoàn bộ sức lực còn lại để hét lên, nhưng sức mạnh của cô đã dồn hết vào việcđối kháng trên cơ thể rồi, vì vậy giọng nói nghe yếu ớt vô cùng.

Lâm Tựnghe cô nói cứ như chú dê nhỏ bị rơi vào tay sói già gian ác vậy, bất giác bịcô chọc cười, thu lại bàn tay đang đặt trên cổ cô, nói: “Em nói xem đây là nơinào, tôi làm sao?”.

Đúngthế, mặc dù đây là phòng họp nhưng vẫn ở trong địa bàn của anh, anh chỉ ép lênngười cô mà thôi, cũng không thật sự định làm chuyện gì. “Đây là nơi công cộng,anh đè lên người tôi, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.” Lâm Tự dừng lại đểLạc Trần có thời gian thở và sắp xếp lại suy nghĩ.

“Cólý.” Lâm Tự đứng dậy, “Em về trước đi, sẽ liên lạc sau”, nói xong anh liền rakhỏi phòng họp.

LạcTrần muốn ngồi thẳng dậy nhưng không thể tìm lại được khí lực. Cô cuộn ngườilại, rúc vào ghế sofa, không biết tại sao, sự bỏ đi đột ngột của anh khiến côtrở tay không kịp, khoảnh khắc đó, tâm trạng thất vọng đã xâm nhập bao vây lấycô.

Saubuổi gặp mặt hôm ấy, mấy ngày đầu Lạc Trần còn phấp phỏng chờ đợi được gọi tớiđể ký phụ lục bổ sung cho bản thỏa thuận hoặc đi đăng ký kết hôn, nhưng mộtthời gian dài, Lâm Tự dường như biến mất, không có tin tức gì nữa.

LạcTrần quyết định không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa, người ta bỏ tiền ra cònkhông sốt ruột thì cô vội gì chứ.

Nếu nhưchuyện cứ thế mà kết thúc thì sau này cô cũng sẽ trả đủ cho Lâm Tự cả vốn lẫnlời. Anh làm việc một thiện như thế cũng khiến cô vô cùng cảm kích rồi. LạcTrần bận rộn chuẩn bị nhập học, chăm lo cho cuộc sống mới của cô và Lạc Sa,không còn nghĩ tới Lâm Tự và những việc có liên quan đến anh nữa.

Khôngkhí trong trường đại học C rất tốt, có thể khiến người ta cảm nhận được sự vĩđại của tri thức, càng làm Lạc Trần say mê.

Có thểđược quay lại đây hoàn thành việc học đại học thật là quá may mắn. Đợt huấnluyện quân sự cho sinh viên mới vài ngày nữa sẽ kết thúc, Lạc Trần mang theo đồdùng đã chuẩn bị sẵn từ lâu vào ký túc xá. Mặc dù không thể bỏ mặc Lạc Sa ở nhàmột mình, cũng chưa chắc đã thường xuyên ở lại trường, nhưng có một giườngtrong ký túc cũng rất tiện, buổi trưa có thể vào ngả lưng một lát – lúc trướcThư ký Đồng đã gợi ý như thế.

Phòngký túc của Lạc Trần đã bị Đồng Ngỗ chuyển từ tầng một lên tầng năm. Phòng cô ởlà 507. Ban quản lý ký túc thông báo cho cô đến lấy chìa khóa ở phòng Bảo vệ.Trong phòng Bảo vệ chỉ có vài sinh viên đang đứng nhưng không nhìn thấy dì quảnlý ký túc đâu.

“LạcLạc, là em à?” Một giọng nói lười biếng cất lên, Lạc Trần kinh ngạc, bắt gặpmột đôi mắt hung dữ đang nhìn mình.

Trênthế giới này chỉ có một người thường gọi cô như thế, đó chính là Sở Kinh Dương.

Sở KinhDương là một người rất bí ẩn, nhưng lại chính là nguyên nhân mọi nỗi sợ hãi củacô thời niên thiếu.

LạcTrần quen Sở Kinh Dương trong cô nhi viện, còn vì sao cô không coi anh ta làbạn, là bởi vì cô chưa từng nhận được sự đối xử như một người bạn từ phía anhta.

LạcTrần lớn lên ở cô nhi viện nên thích ứng rất nhanh với những quy tắc sinh tồn ởđó, vì thế cô cũng được sống những ngày yên ổn.

Nhưngkhi cô lên ba tuổi, trong cô nhi viện xuất hiện một cậu bé tên là Sở KinhDương. Cậu ta đã sáu tuổi, vì cha mẹ mất đột ngột nên bị đưa vào đây. Cậu tarất thông minh, cũng rất xinh xắn, nhanh chóng chiếm được cảm tình của các thầycô giáo, các mẹ nuôi, thậm chí là của tất cả các bạn nhỏ khác trong cô nhiviện, nghiễm nhiên ngồi ở vị trí con cưng của viện. Lạc Trần cũng giống nhưnhững đứa trẻ khác đều rất ngoan ngoãn, bất luận là làm gì, chơi gì đều nghetheo sự chỉ huy và sắp xếp của cậu ta.

Nhưngkhông biết tại sao, cuộc sống an nhàn đó cũng chỉ được một năm. Khi Lạc Trầnlên bốn tuổi, cậu ta thường xuyên tìm cô để gây sự. Cho dù cô có cố nhượng bộtới mức nào, cậu ta cũng sẽ tìm cách để gây ra chuyện gì đó, sau đó kêu gọinhững đứa trẻ khác cô lập, ức hiếp cô. Thậm chí có một lần, Lạc Trần vẫn còn nhớrất rõ, khi một người bạn khác vì giành đồ ăn trưa mà đẩy cô ngã ra đất, SởKinh Dương đã đi tới, ngồi xổm xuống nói: “Lạc Lạc, xin tha không?”. Nếu khôngnhận thấy ánh mắt đầy sự ác ý của cậu ta thì suýt chút nữa cô đã gật đầu rồi.

Sở KinhDương đột nhiên đứng dậy, giơ chân lên nhằm thẳng vào cô mà đá thật mạnh. Sự sợhãi đã khiến Lạc Trần quên mất phải phản ứng, cô chỉ biết cuộn mình lại, lấytay che mặt, mặc cho Sở Kinh Dương có những hành động ngược đãi trên cơ thểmình. Sở Kinh Dương cũng rất có kinh nghiệm, chỉ đánh vào mông và chân cô,những nơi không để lại vết thương rõ ràng.

Sau khiđánh cho cô một trận, Sở Kinh Dương đặt phần cơm trưa của mình xuống rồi bỏ đi.Lạc Trần đã mấy ngày rồi không được ăn no, nhìn thấy cơm lập tức không nghĩngợi gì đến sự đau đớn trên thân thể nữa, ngấu nghiến hết phần ăn ấy.

Từ đó,Sở Kinh Dương trước mặt mọi người vẫn làm một em bé ngoan, một học sinh ưu tú,một đứa trẻ được yêu chiều, nhưng chỉ cần thấy Lạc Trần ở một mình, một bộ mặtkhác của cậu ta sẽ xuất hiện, tâm trạng không tốt thì đánh cho Lạc Trần mộttrận, tâm trạng vui vẻ thì sẽ cho Lạc Trần thứ gì đó để ăn, nói với Lạc Trầnvài câu, nhưng hoàn toàn không phải là nói cho Lạc Trần nghe, mà giống như làcậu ta tự nói với chính mình.

Tất cảnhững mặt tối của cậu ta đều bộc lộ hết trước Lạc Trần, cũng chỉ có cậu ta mớigọi Lạc Trần là Lạc Lạc.

Mặc dùsau đó, phần lớn thời gian là Sở Kinh Dương kể về những chủ ý độc ác của cậuta, trút hết tất cả sự bất mãn của cậu ta vào cô, nhưng nỗi sợ hãi từ lần đầutiên bị đánh đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí của Lạc Trần. Thậm chí chỉ cầnnghe thấy giọng hay tên của cậu ta là cô đã sợ tới cứng họng lại rồi. Cậu ta cónói gì với cô cũng không cần phải lo rằng sẽ bị cô tiết lộ, bởi vì tinh thần côluôn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, hoàn toàn không nhớ, cũng không muốnnhớ những thứ đó.

Cô chưabao giờ khát khao có người nhận nuôi đến thế, nhưng hy vọng hết lần này tới lầnkhác rơi vào hư không. Rõ ràng là có vài lần, cô cảm thấy việc sắp thành đếnnơi rồi, nhưng kết quả vẫn là con số không. Ngược lại, người muốn nhận nuôi SởKinh Dương lại rất nhiều, cho dù cậu ta đã đi học, tuổi tác hoàn toàn không cònphù hợp với việc làm con nuôi nữa, nhưng cậu ta lại ưu tú, chỉ cần đứng ở đócũng khiến người khác nhìn ra cậu thông minh, được nuôi dạy rất tốt, dễ dàngthu hút sự chú ý của họ. Nhưng Sở Kinh Dương từ chối được nhận nuôi, nói muốnsống độc lập, vì vậy rất nhiều gia đình thích cậu ta đều quyên tiền giúp đỡ.

Cũngbởi thế, những ngày lễ tết thường có những người khác nhau đến thăm cậu ta, chocậu rất nhiều quà. Đa phần, Sở Kinh Dương thường mang những món quà mà mìnhkhông cần dùng tới chỗ Viện trưởng để Viện trưởng phân phát. Có một lần, cậu tanhận được một hộp nhạc thủy tinh. Trên hộp nhạc có tượng một thiên sứ cũng bằngthủy tinh, tiếng nhạc tinh tinh tang tang nghe rất hay. Đó là lần đầu tiên LạcTrần để lộ sự thèm thuồng của mình trước mặt cậu ta. Trong suy nghĩ của LạcTrần, một thứ đồ như thế chỉ trên thiên đường mới có, thật đẹp đẽ biết bao. SởKinh Dương đưa hộp nhạc ra trước mặt Lạc Trần, “Anh đã cố ý giữ lại, em cóthích không?”.

LạcTrần thật sự không kiềm được đã gật đầu, có phần do dự khi đưa tay ra, muốn sờvào món quà mà cô chỉ có thể thấy được trong mơ ấy. Nhưng Sở Kinh Dương độtnhiên giơ tay lên, đưa hộp nhạc lên cao, sau đó thả mạnh xuống đất, còn dùngchân đạp lên di di. Lạc Trần lần đó đã sững người lại rất lâu, nhìn bức tượngthiên sứ trong suốt vỡ vụn dưới đất, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.

“Đaulòng không? Mất đi thứ mà mình yêu quý đau lòng lắm chứ gì! Mày chỉ là một đứađầu đất mà cũng biết đau lòng sao?” Sở Kinh Dương độc ác túm lấy cô mà hét.

Sau lầnđó, Lạc Trần càng thêm trầm mặc, số lần bị đánh cũng vì thế mà nhiều lên, sốlần bị đói cũng gia tăng. Nhưng nếu có người đến để tìm nhận con nuôi, Lạc Trầnvẫn cố gắng tỏ thái độ ngoan ngoãn, thể hiện mặt tốt nhất của mình. Cũng mayban ngày Sở Kinh Dương phải đi học nên đối với Lạc Trần, ban ngày là an toànnhất.

Nhưngcho dù Lạc Trần có cố gắng thế nào thì cuối cùng người được chọn vẫn không phảilà cô. Một lần, cô đi theo một cặp vợ chồng đã nhận nuôi một bạn khác ra tớitận cổng lớn, người dì đó thấy đáng thương, bèn quay đầu lại nói với cô: “Cháucũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng sức khỏe của cháu không tốt, chúng ta khôngthể chăm sóc được cho cháu, xin lỗi nhé”.

LạcTrần hoài nghi, cô đúng là trông nhỏ bé hơn những bạn cùng tuổi khác nhưngchẳng có bệnh tật gì cả, sao sức khỏe lại không tốt được? Sau lần đó, Lạc Trầnbắt đầu để ý tìm kiếm nơi đặt sổ kiểm tra sức khỏe. Cuối cùng cô cũng tìm thấysổ khám sức khỏe của mình, hai từ “Lạc Trần” cô có thể nhận ra, bên trên còndán ảnh. Cô còn nhỏ, đọc không hiểu bên trong cụ thể viết những gì, nhưng côrất quyết đoán, lấy cuốn sổ kiểm tra sức khỏe của một bạn gái khác có tướng mạogiống mình, đánh tráo trang có toàn các con số trong đó cho nhau, sau đó lạiđặt vào như cũ. Làm xong những việc ấy, Lạc Trần chỉ cảm thấy trái tim mìnhcăng thẳng tới mức như ngừng đập. Cô đã muốn ra khỏi đây lắm rồi, không cònnghĩ được thêm gì nữa.

Sau đókhông lâu thì cha mẹ nuôi xuất hiện, Thượng Đế vẫn còn thương xót cô, Lạc Trầncuối cùng cũng được nhận nuôi và đưa đi. Lúc ấy, Sở Kinh Dương còn đang ởtrường, Lạc Trần hoàn toàn không biết cậu ta sẽ phản ứng thế nào với việc côrời đi, mà thực ra cô cũng không dám nghĩ đến. Người này, Lạc Trần nguyện khôngbao giờ nhớ đến nữa.