Trần Thế

Chương 5: Hợp đồng hôn nhân



Ngàyhôm sau, Đồng Ngỗ tới đón Lạc Trần. Anh tự mình mở cửa sau, đợi cô ngồi ổn địnhxong mới đóng cửa xe lại. Gặp anh mấy lần, Lạc Trần cảm thấy anh làm việc luôngiữ khoảng cách, không gần cũng không xa, nhưng lần này thái độ lễ phép hơi quácủa anh khiến Lạc Trần nhận ra, anh đã xác lập lại vị trí của cô trong lòngmình.

Trênđường, anh nói với Lạc Trần rằng sẽ đưa cô đi mua quần áo, có nhà thiết kếriêng đang đợi cô ở cửa hàng rồi. Lạc Trần không nói gì, chỉ gật đầu. Xe đi vềhướng trung tâm thành phố, cô lặng lẽ nhìn cảnh tượng lùi dần về phía sau bênngoài cửa xe, lặng lẽ chờ đợi tất cả mọi thứ sắp diễn ra.

Nhàthiết kế là một phụ nữ rất cá tính, không cười nói bỗ bã, biểu hiện thường thấynhất ở bà là nhíu mày. “Chắc mình là một bài toán khócho nên vừa nhìn thấy mình bà ấy đã nhíu mày”, Lạc Trần thầm nghĩ.

Nhưngcon mắt của nhà thiết kế này quả là độc đáo, bà hoàn toàn không có ý định trangđiểm cho Lạc Trần trông như con búp bê giống hàng trăm cô gái khác. Bà khôngngừng yêu cầu Lạc Trần đi đi lại lại, lấy những bộ quần áo với các loại màu sắcướm thử lên người cô nhưng không có ý định bảo cô mặc thử.

“Đượcrồi, chính là như thế.”

Nhàthiết kế đưa cho Lạc Trần một chiếc áo gi lê bằng lụa tơ tằm màu bạc có họatiết chấm phá kiểu tranh thủy mặc, thêm chiếc quần ngố màu xanh ngọc trên cóvài bông hoa vàng được thêu bằng tay, bảo cô mặc thử xem sao.

Trướchết, Lạc Trần rất thích sự lựa chọn ấy, tạm thời không nói đến hiệu quả mặc lêntrông sẽ như thế nào nhưng nếu là váy, đối với một người trước nay chỉ mặc váyđồng phục học sinh như cô mà nói, ít nhiều sẽ khiến cô cảm thấy lúng túng ngạingùng.

Khi LạcTrần từ phòng thử đồ bước ra, hàng lông mày đang nhíu chặt của nhà thiết kếcuối cùng đã giãn ra: “Tôi đã nói rồi mà, đã vào tay tôi thì kiểu gì cũng sẽ cóthuốc chữa. Chào cháu, tôi là Lâm Đoan Tử, cháu cứ gọi Đoan Tử là được rồi”.

LạcTrần không có ý kiến gì về câu đánh giá của người phụ nữ ấy, cô cũng rất thíchbộ quần áo này, khi mặc nó lên, có cảm giác bản thân như đang phát sáng vậy.“Chào cô, cháu là Lăng Lạc Trần.”

“Nguyênnhân chủ yếu của việc trông cháu quá bình thường không phải là ở ăn mặc tạohình mà là cháu không đủ sức lan toả, dường như cháu không truyền đạt bất kỳthông tin nào tới những người xung quanh, cháu đã bao bọc bản thân mình quá kỹrồi đấy.”

LạcTrần cảm thấy người phụ nữ có tên Lâm Đoan Tử này rất sắc bén, rất tinh tế, chỉqua một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi đã có thể tìm ra vấn đề là ở đâu.

“Cháukhông có gì đặc sắc, vì thế cũng không muốn gây sự chú ý cho người khác. Mongcô giúp cháu được là chính mình, cháu không muốn bị biến thành một người khác.”

“Đươngnhiên, cảm giác cháu mang lại cho người khác là rất đặc biệt, nếu có thể khiếnngười khác phát hiện ra, tôi sẽ không phá hoại khí chất tự nhiên của cháu. Dựatheo phong cách này, tôi sẽ chuẩn bị thêm cho cháu một vài bộ quần áo khác, cảphụ kiện, giày dép đi kèm đều gửi hết đến nhà, nhất định cháu sẽ thích. Rất vuiđược biết cháu, tôi là cô của Lâm Tự.”

Hả?Đúng là một đại gia tộc. Lẽ nào cô sẽ phải xuất hiện trước mặt từng người mộttrong số những người họ hàng này, chịu sự thẩm tra của họ xong thì bản thân mớicó thể cùng Lâm Tự thuận lợi tiến hành giao ước của hai người? Lạc Trần tựnhiên cảm thấy thật bất đắc dĩ.

“Khôngcần phải lo lắng. Gia tộc họ Lâm chúng tôi dòng chính chẳng có mấy người đâu,cũng không yêu cầu cháu phải gặp mặt từng người một. Tôi chỉ thường nhiềuchuyện với những người mà tôi quý thôi.”

LạcTrần bất giác đưa tay lên sờ mặt, lẽ nào những gì cô nghĩ đều được viết rõ ràngtrên đó, hay là người nhà họ Lâm có siêu năng lực, chỉ cần liếc mắt một cái đãbiết người khác đang nghĩ gì?

“Đượcrồi, khi nào chúng ta thân thiết với nhau hơn, hy vọng cháu cũng sẽ quý ta.”

LạcTrần không biết nên trả lời thế nào với ý tốt được biểu đạt vô cùng thẳng thắnnày, huống hồ Lâm Đoan Tử vừa rồi còn khiến cô có cảm giác là người rất nghiêmtúc, thay đổi đột ngột như vậy làm cô thích ứng không kịp.

LâmĐoan Tử dường như cũng không cần cô phải trả lời, bắt đầu chải tóc cho cô, ướmthử các kiểu để xem kiểu tóc nào hợp với cô hơn cả. Đầu tiên bà muốn cắt ngắnđi, sau đó uốn nhẹ, nói là làm như thế sẽ khiến Lạc Trần thể hiện được sự lạnhlùng của mình.

Với đềnghị này, Lạc Trần kiên quyết từ chối, dù sao cũng chưa biết chuyện sẽ thế nào,cô không muốn phải thay đổi nhiều. Vả lại, Lạc Trần cũng không thích bản thântrở nên quá xinh đẹp, cô chính là cô, cứ như hằng ngày cô lại cảm thấy thoảimái, an toàn hơn.

“Chínhlà cô sao, nhóc con? Không ngờ anh trai tôi lại có con mắt nhìn người độc đáođến thế!”Utahđột nhiên bước vào, không hề khách khí đánh giá cô từ đầu đếnchân, buông ra một câu bình phẩm.

“Khônghài lòng sao? Không hài lòng thì có thể trả lại hàng. Đừng lo, tôi chẳng có ýkiến gì cả!”

“Hàilòng hay không thì có liên quan gì đến tôi? Tôi rất hài lòng mà!”

“Nếuanh thật sự hài lòng thì chắc không hất cằm lên cao quá như vậy đâu!”

“Cô ítra cũng còn có ưu điểm, đó là rất tự biết mình.”

“Cảmơn.”

“Côthật vô vị! Sao không tức giận?”

“Anhkhen tôi mà, sao tôi phải tức giận?”

“Chẳngcó gì hay, tôi đi đây.”

Nóixong, Utah vẫy vẫy tay rồi bỏ đi.

LâmĐoan Tử nửa trách cứ nửa không, nói: “Utah thích gây chuyện vậy đấy, đến chỗ mẹmà cứ coi như không nhìn thấy mẹ, cũng chẳng thèm chào lấy một tiếng, cháu đừngso đo với nó”.

LạcTrần vội nói: “Cháu không dám, anh ấy chỉ là quá thẳng tính thôi!”, cô thầmhoảng hốt, may mắn mình đã kịp thời nuốt ngược vào trong câu chửi thề duy nhấtmà cô biết.

Từ chỗLâm Đoan Tử ra thì trời đã khá muộn. Biết có về nhà cũng không kịp nấu cơm, LạcTrần xuống xe ở khu chợ gần nhà, mua một ít đồ ăn sẵn rồi đi bộ về. Trên tayngoài mấy túi thức ăn còn có vài chiếc túi lớn, đều là quần áo và giày dép màLâm Đoan Tử đưa cho cô, cũng may túi tuy to nhưng không nặng lắm. Lạc Trần nhìnđống đồ, đột nhiên cảm thấy hết sức nhảm nhí, cứ như mình bất cẩn nên gặp phảingười ngoài hành tinh vậy. Sao những người đó đều kỳ quái như thế? Lâm Tự khôngbiết liệu sẽ còn quái gở đến đâu nữa, hay là có một quá khứ đáng hổ thẹn khôngdám nhìn lại chăng?

Trướckhi Lạc Trần xuống xe, Đồng Ngỗ có nói với cô sáng mai sẽ lại tới đón, dặn côchuẩn bị tốt.

Sánghôm sau, Lạc Trần dặn dò Lạc Sa, cô có chuyện phải ra ngoài, không biết lúc nàosẽ về, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, nếu cậu đói thì tự lấy ra ăn, không cần phải đợicô. Lạc Sa rất hiểu chuyện, cũng không hỏi xem cô ra ngoài làm gì, chỉ nói:“Vâng, em ở nhà làm bài tập, sau đó có thể chơi game một lát không?”.

“Làmxong bài tập thì có thể chơi một lát. Lúc nào buồn ngủ thì cứ đi ngủ trướcnhé.”

LạcTrần xuống dưới lầu đã thấy Đồng Ngỗ đứng đợi cô ở đó. Trong xe không có aikhác nữa.

Cô vừalên xe, anh lập tức cho xe chạy, cũng không hề tiết lộ nơi mà họ sẽ đến.

Thờitiết hôm nay rất đẹp, mặt trời buổi sáng sớm mặc dù rất rực rỡ nhưng hoàn toànkhông có cảm giác nóng bức. Trời cao và xanh biếc khiến người ta cảm thấy thậtxa vời, thật huyền ảo. Con người dường như có thể ung dung tự tại trôi dạttrong không gian, chẳng cần phải suy nghĩ gì cả, được không khí khô ráo trànngập mùi vị của ánh nắng vây quanh, ấm áp vô cùng, có cảm giác được bao dung vàan ủi.

Khi LạcTrần thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình thì xe đã rẽ vào khuôn viên trườngđại học C. Khuôn viên này không cho phép người ngoài tự do đi lại nên sự trậttự ngăn nắp, không khí học tập uyên bác trong trường vô cùng nghiêm túc. Xe củanhà họ Lâm có thể đi thẳng vào đây, chắc chắn là có đặc quyền.

“AnhLâm yêu cầu tôi đưa cô tới đây để làm thủ tục nhập học trước.”

LạcTrần có phần kinh ngạc: “Tôi không mang theo thông báo trúng tuyển”.

“Mangtheo chứng minh thư là được rồi, trong trường có hồ sơ lưu trữ để tra cứu.”

LạcTrần gật đầu. Chứng minh thư thì cô có mang, cô biết đó là giấy tờ cần thiếtkhi làm thủ tục đăng ký kết hôn.

LạcTrần cùng với Đồng Ngỗ đến phòng Tài vụ để nộp học phí trước. Học phí phảichuyển khoản qua ngân hàng nhưng anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đã làmxong. Sau đó đến văn phòng khoa làm thẻ sinh viên, tiếp tục đến phòng Y tế củatrường để kiểm tra sức khoẻ, lại đến căng tin để làm thẻ ăn. Hộ khẩu của cô ởthành phố này nên không cần phải chuyển, mọi thứ tiến hành rất thuận lợi.

Nhưngtrường đã khai giảng được hơn một tuần, đợt tập quân sự cũng đã bắt đầu, nếubây giờ Lạc Trần lập tức tham gia vào, e là rất phiền phức và cũng khá vất vả.Vì thế, sau khi Đồng Ngỗ hỏi ý kiến Lâm Tự xong, liền yêu cầu phòng Y tế ghivào sổ y bạ: do tình hình sức khoẻ của cô không được tốt nên không thể tham giađợt tập quân sự này.

Nhàtrường cũng cho phép dùng điểm của kỳ kiểm tra lý thuyết quân sự để bù vàothành tích của đợt tập huấn quân sự này.

Làmxong thủ tục ở trường họ quay về xe, Đồng Ngỗ đưa cho Lạc Trần một tập hóa đơn:“Đây là hóa đơn thu tiền, cô giữ lấy”.

LạcTrần nhận lấy, nắm chặt trong tay. Anh chàng Lâm Tự này hoàn toàn không hề đềphòng mình nhận tiền rồi sẽ đổi ý.

Xe bonbon đưa cô tới tòa nhà Hoa Lâm. Ở thành phố này, e là không ai không biết tớitập đoàn Hoa Lâm. Tập đoàn Hoa Lâm được hình thành từ một công ty nhỏ lâu đờivới thương hiệu Hoa Lâm, trải qua rất nhiều thế hệ mới có được sự phát triểntương đối mạnh như hiện nay. Một trong những công trình kiến trúc mang tínhtiêu biểu ở thành phố này chính là tòa nhà Hoa Lâm được xây dựng ở khu vực phồnthịnh nhất tại trung tâm thành phố.

LạcTrần cũng đã từng đi ngang qua đây, trụ sở của tập đoàn Hoa Lâm không chỉ caomà còn được thiết kế rất đặc sắc. Toàn bộ cửa sổ của tòa nhà đều được làm bằnggỗ, những cánh cửa đó cho người ta cảm giác hoài cổ, hoàn toàn không phải làkiểu giả cổ một cách cẩu thả mà khi nhìn vào sẽ thấy bề dày của lịch sử được ẩnchứa bên trong, mang theo cả hơi hướng của sự cổ điển tinh tế, so với các tòanhà hiện đại đang mọc lên san sát nhau ngày nay thì không phải là quá nổi bậtnhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu về sự xung đột và hài hoà. Nói tòa nhà HoaLâm là điểm nhấn của thành phố này cũng không hề quá.

Hiệngiờ, Lạc Trần đang đứng trước tòa nhà đó, những vấn đề mà trước đây cô khôngsuy nghĩ nhiều, lúc này tự nhiên lại ào ào xuất hiện.

Lúc ấy,cô chỉ nghĩ dùng cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy năm mươi vạn tệ liệu có đánghay không, nhưng lại chẳng nghĩ tới việc, đây không phải là một cuộc hôn nhânbình thường, gả vào một gia đình như vậy, gả cho người đứng mũi chịu sào cả tậpđoàn lớn như thế, liệu có thể còn toàn thây mà rút lui hay không?

Khôngđể cho Lạc Trần có thời gian suy nghĩ thêm, cô gái lễ tân ở tầng một đã ra đóntiếp. Lạc Trần chỉ gật đầu với những lời hỏi han ân cần của cô ta rồi đi theovào trong, không quay đầu nhìn lại.

Chuyệnriêng của Lâm Tự, Đồng Ngỗ không biết rõ. Nhưng vì làm việc cho nữ chủ nhânđương nhiệm của nhà họ Lâm nên ít nhiều cũng biết được đôi chút. Bất luận bêntrong có nội tình gì, cô bé này là tự mình tìm đến, tự đem bản thân mình dângtặng cho cậu chủ họ Lâm, không biết tương lai của họ sẽ như thế nào.

Mấy hômnay, anh bị Lâm Tự gọi đến để giúp đỡ, nhưng anh tin Chủ tịch biết rất rõchuyện này, nhất là việc Lâm Tự giúp Lạc Trần trả hết nợ làm sao có thể khôngtruyền đến tai bà ấy được chứ.

Nhưngkhông ai hỏi, anh cũng không nhất thiết phải nói, Chủ tịch có lẽ đã ngầm chấpthuận việc này, nếu không chắc chắn sẽ chẳng thuận lợi như thế.

Trước sauanh vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho cô bé luôn tỏ ra bình thản kia, sự đồng cảmcủa anh, bây giờ đã không còn biết nên gọi là cảm giác gì nữa, anh không biếtbản thân mình làm những việc này là muốn giúp cô, hay là đang đẩy cô vào hoàncảnh khó khăn hơn. Nhưng tất cả đã không còn là việc anh có thể lo lắng nữarồi, lúc này điều duy nhất anh làm được là đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia cứ đixa dần xa dần, cuối cùng mất hút nơi cuối hành lang.

LạcTrần được đưa vào trong một phòng họp. Không lâu sau, Lâm Tự và một người đànông khá lớn tuổi khác cũng bước vào.

Lúc nàyLạc Trần mới nhìn rõ Lâm Tự, trước đây cô chưa từng quan sát kỹ anh. Nhưng saukhi nhìn kỹ, cô lại cảm thấy có chút thất vọng. Lâm Tự thân hình cao lớn nhưngkhuôn mặt chỉ xem như cân đối, duy nhất có một điểm nổi bật chính là khí chấtcủa anh, trầm tĩnh mà lạnh lùng, không ai có thể coi thường. Xem ra chẳng ai làhoàn hảo cả, thân thế anh hiển hách như vậy, nếu có cả tướng mạo anh tuấn,không chừng đến ông trời cũng phải ghen tị với người hiền tài.

Hàilòng với lý giải của mình, Lạc Trần rất thoải mái nhìn thẳng vào mắt Lâm Tự.Anh và người đàn ông lớn tuổi kia kẻ trước người sau lần lượt ngồi xuống phíađối diện nhưng không ai nhìn cô.

“Tôi làcố vấn pháp luật của Hoa Lâm, họ Vương. Đây là bản thỏa thuận, mời cô xem qua”,người đàn ông lớn tuổi đẩy về phía cô một tập văn bản.

Tập vănbản đó không dày, nội dung cũng hết sức rõ ràng, chỉ là việc công chứng tài sảntrước hôn nhân, quy định trách nhiệm và quyền hạn của hai bên, ngoài ra đưa thêmnhững điều mà họ đã thảo luận trước đó vào thành từng điều khoản rõ ràng, cũngkhông có cảm giác có sự ẩn dụ về mặt ngữ nghĩa. Trong đó có đặc biệt nhắc tớivấn đề con cái nhưng Lạc Trần hoàn toàn không có ý định sinh con nên cô tự độngbỏ qua điều khoản này. Sau khi đọc xong một lượt, cô nói với luật sư Vương:“Tôi không có ý kiến gì về bản thỏa thuận này, nhưng hy vọng có thể bổ sungthêm một điều”.

Luật sưVương nhìn Lâm Tự. Tay trái của Lâm Tự đặt dưới cằm, chỉ giơ ngón trỏ ra hấtlên một cái, ý bảo cô thử nói ra xem.

“Tôi hyvọng trong thời gian cuộc hôn nhân này có hiệu lực, có thể đưa em trai đến sốngcùng.” Hiệu lực, từ nàycô vừa đọc được trong bản thỏa thuận, tuy có vẻ trìu tượng, nhưng về mặt ýnghĩa thì hết sức chuẩn xác, quan trọng là nghe rất chuyên nghiệp.

Luật sưVương nghiêng đầu qua nhìn Lâm Tự nhưng sắc mặt Lâm Tự chẳng thể hiện gì, khôngđưa cho ông một chỉ thị nào.

“Vấn đềnày”, ông ta đành phải tự mình thận trọng trong cách dùng từ, “vì bây giờ côLăng mới đề cập đến, dù có thể cho vào trong bản thỏa thuận, nhưng sẽ ảnh hưởngtới rất nhiều những chi tiết có tính nguyên tắc bên trong nên tôi cần phải thảolại một bản khác. Vì thế, liệu có thể…”. Ông ta lại nhìn Lâm Tự, tên tiểu tửthối đó vẫn không thay đổi sắc mặt, nếu không phải Lâm lão gia đích thân gọiđiện đến dặn dò ông phải tham gia vào thì ông cũng không rảnh lo mấy chuyện trẻcon này.

Lâm Tựcuối cùng cũng có chút tỉnh ngộ trong việc kính lão đắc thọ, anh nhướng màynói: “Em cứ ký vào bản này trước đi, còn những vấn đề khác, nếu cần thì sẽ lậpthành một bản phụ lục nữa”.

LạcTrần ký vào bản thỏa thuận theo lời anh. Con đường phía trước còn dài, chắc vẫncòn rất nhiều những vấn đề khó khăn chưa được nghĩ đến!