Trần Thế

Chương 36: Ai đã che mắt tôi



Từ ngàyhôm ấy, Lâm Tự cũng không quay về căn nhà đónữa. Anh ởhẳn lại văn phòng.

Anh đãgiao cho vương Dịch Thu giúp anh lo việc nhà cửa nhưng trợ lý Vương luôn nhanhnhẹn và đầy năng lực đó không biết lần này thế nào, cứ lần lữa mãi vẫn chưa làmxong. Anh đã yêu cầu Trợ lý Vương bố trí để Lạc Trần về căn hộ chung cư cũ ở,vì căn hộ tầng dưới của Lạc Sa cũng đứng tên Lạc Trần, chuyển về đấy ở rất hợplí. Nhưng trợ lý Vương chỉ trả lới rằng chị em Lạc Trần đã chuyển đi, nhấtquyết không chịu nói thêm bất cứ câu nào về chuyện này nữa, thái độ bất mãn đãthể hiện cả ra ngoài mặt. Lâm Tự cũng hết cách với người trợ lý dám can dự vàoviệc riêng của gia đình mình, lại còn dám mặt nặng mày nhẹ với ông chủ này,đành vờ như không thấy. Dù gì trong công việc, cô ấy vẫn làm hết trách nhiệmcủa mình.

Lâm Tựkhiến mình trở nên bận rộn hết mức có thể, mặc dù anh vốn đã đủ bận rồi, hàngngày mở mắt ra là lao vào làm việc, cho tới khi mệt tới mức tê dại cả người mớithôi. Thái độ làm việc như điên như dại của anh khiến Vương Dịch Thu vốn địnhbỏ mặc anh cũng không thể nhịn thêm được nữa, mặc dù không trực tiếp nói gìnhưng rõ ràng đã ngấm ngầm làm chậm tiến độ rất nhiều khiến Lâm Tự không thểkhông dừng lại. Vì vậy, buổi tối hôm nay, Lâm Tự cuối cùng cũng chẳng có việcgì để làm. Anh cầm áo khoác, quyết định ra ngoài hóng gió, nghỉ ngơi một lát.

Ngồivào trong xe, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi. Lâm Tự khởi động xe,nhanh chóng tăng tốc, lao vút đi trong màn đêm. Cửa xe đóng chặt, khoái cảm tốcđộ trái ngược hẳn với bản tính cẩn thận thường ngày của Lâm Tự, anh thích cảmgiác không trọng lượng khi phóng xe với vận tốc tối đa thế này. Cảnh sắc bênngoài mờ nhạt lướt qua, cả thế giới dường như chỉ còn lại anh và con đường nhỏdưới ánh đèn đường, phái trước vẫn là một mảng mờ mịt.

Lâm Tựsắp xếp lại suy nghĩ của mình. Mặc dù anh đang lái xe trên đường cao tốc, vốnnhư một hòn đảo cô đơn trong đêm tối, nhưng Lâm Tự vẫn cảnh cáo mình phải chú ýan toàn. Anh không muốn biến mình thành kẻ đáng thương hơn nữa. Mấy ngày gầnđây, anh đã rất nhiều lần dừng mọi công việc vào khoảng sáu giớ tối theo thóiquen, cầm chìa kháo lên định đi về nhà. Mỗi lần bước tới trước cửa, anh lạiquay ngược trở lại, nơi đó giờ đã không phải là nhà anh nữa, nơi đó giờ đãkhông còn là chốn yên bình thuộc về anh nữa.

Nghĩđến đây Lâm Tự đạp phanh thắng gấp, để mặc cho mình theo quán tính lao người vềphía vô lăng, không làm bất cứ động tác nào để chống đỡ. Nỗi đau đớn trong timcần sự đau đớn hơn về mặt thể xác để che giấu.

Lâm Tựngồi trong xe, đợi sự đau đớn mang đi nỗi buồn triền miên trong lồng ngực. Chođến khi trời hửng sáng, mặt trời đỏ hồng từ từ xuất hiện phía chân trời, anhmới đưa tay lên sờ lồng ngực mình. Thì ra, trái tim đau là bởi vì nó trốngrỗng. Anh đã sai rồi sao? Cũng có thể.

Triếtlí sống của Lâm Tự chính là chấp nhận những gì vốn có, đồng thời mưu cầu mộtcuộc sống cao hơn, điểm này thật ra rất tương đồng với quan điểm của Lạc Trần.Anh không phải là không thừa nhận mình sai, anh sẽ chấp nhận sai lầm đó, càngngày càng tiến xa trên con đường mình vừa khai thông này, nhưng sẽ không lựcchọn quay đầu lại.

Huốnghồ, còn có một thứ sức mạnh nữa đẩy anh tiếp tục tiến về phía trước, không chophép anh quay đầu lại. Hứa Quán Hoàn đã chính thức xuất hiện trên sân khấu củaLâm Tự rồi.

Nhà họHứa gần đây luôn thúc giục bọn họ tổ chức lễ đính hôn chính thức, tin tức bênngoài đa phần đều do gia đình họ tung ra. Giờ đang là giai đoạn mẫn cảm trướclần bổ nhiệm lãnh đạo nhiệm kì mới, sự ủng hộ của nhà họ Lâm cũng có ảnh hưởngnhất định trong giới chính trị.Mặc dù quan hệ giữ hai nhà Lâm - Hứa luôn rất tốtnhưng dù gì thì cũng không bằng có thêm sự đảm bảo chắc chắn hơn. Nhà họ Hứa đãđến gặp và đề cập mấy lần với các bậc trưởng bối nhà họ Lâm nhưng đều bị họthoái thác với lí do chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng tự quyết định. Lâm Tự cũngbiết, việc anh và Lạc Trần ly hôn, ông nội cũng không tán thành lắm.

Vì thếnhà họ Hứa liên tục tìm cách liên hệ với Lâm Tự, thăm dò ý kiến của anh, thậmchí còn không ngại điều tiếng mà để Hứa Quán Hoàn tới công ty gặp anh.

HứaQuán Hoàn ngồi trước mặt Lâm Tự, không nói gì, dường như tất cả những chuyệnkia đều không liên quan đến cô vậy. Nhưng việc không phát ngôn lại khiến cho sựngang ngạnh ương bướng của cô thể hiện rõ ràng hơn. Cô ấy ngồi đó khiến ngườita có cảm giác khắp người cô, từ trên xuống dưới đều bài xích tất cả mọi thứxung quanh.

Lâm Tựcũng không thể không vui vẻ ra đón tiếp, “Cô Hứa, cô đến đây là vì…”.

“Khôngcó gì, cứ coi như tôi không tồn tại là được. Tôi ngồi khoảng một tiếng rồi sẽđi” Hứa Quán Hoàn nhanh nhẹn trả lời, sauđó mở máy tính xách tay ra, làm việc của mình. Cô ấy đúng là coi Lâm Tự nhưkhông tồn tại.

Lâm Tựgật đầu. Hứa Quán Hoàn diện mạo đúng là rất xinh đẹp, học thức cũng tốt, theonhững gì ghi trong hồ sơ thì phẩm hạnh cũng tốt, năng lực có thừa, đích thị làlựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu nhà họ Lâm, nếu nói có thể so sánh với TừMan Chi cũng không có gì là quá cả. Nhưng cho dù cô ấy có thể là người kề vaisát cánh với anh thì nhìn cô ấy với khoảng cách gần thế này, anh cũng không cómong muốn tìm hiểu cô ấy chứ đừng nói gì đến thân mật.

Bấtgiác Lâm Tự nghĩ đến Lạc Trần. Lẽ nào sự nhiệt tình và tình cảm của anh đều đãbị cô mang đi rồi sao? Không biết liệu sau này cô ấy có dùng tình cảm đó để yêungười khác, có nấu cơm cho người đó ăn, có đợi người ta ở cửa, liệu có buôngthả bản thân mình trước mặt người đó như với anh không?

“Này,phiền anh yên lặng một chút.” Hứa Quán Hoàn không khách sáo nói. Lâm Tự bópchặt cạnh bàn, âm thanh do ma sát phát ra nghe rất chói tai.

Lâm Tựủ rũ buông tay ra, dường như giờ mới lo lắng đến những điều này thì cóvẻ đã hơi muộn rồi.

“Tôikhiến anh phải mất bình tĩnh đến thế sao?”

“Xinlỗi, không phải cô.” Lâm Tự trả lời.

“Câunói này có hai cách hiểu: Một là anh xin lỗi về hành động vừa rồi của mình,không phải vì tôi khiến anh mất bình tĩnh. Hai là, anh xin lỗi vì người khiếnanh mất bình tĩnh không phải là tôi.”

Đây làlần đầu tiên Lâm Tự tiếp xúc trực tiếp với Hứa Quán Hoàn, lúc này mới thực sựđược lãnh giáo sự kiêu ngạo àm Utah từng đề cập tới. “Trường hợp thứ nhất.” Lâm Tựkhông có ý định nói nhiều.

“Đó làai?” Hứa Quán Hoàn truyhỏi hết sức tự nhiên.

“Ừm…”Bị hỏi thẳng như thế, Lâm Tự rất hiếm khi gặp, nhưng anh không có ý định trảlời, không muốn nhắc đến Lạc Trần với bất kì ai. Lạc Trần là một góc nhỏ tronglòng anh, anh không muốn chạm vào nó, cũng không muốn chia sẻ cảm xúc liên quanđến nó, cho dù là ngày tháng vui vẻ đã qua hay sự đau buồn lúc này, “Không cógì.”

“LâmTự, anh không cảm thấy cơ sở để chúng ta có thể hợp tác là phải thẳng thắn vớinhau hay sao?”

Hợptác? Lâm Tự thầm nhắc lại những lời mà HứaQuán Hoàn vừa nói. Xem ra, cô gáinày thật sự không hề đơn giản, có vẻ còn mạnh mẽ, thẳng thắn hơn cả anh.

“Đúng,điều này tôi đồng ý. Nhưng tôi cảm thấy phần cần phải công khai chỉ nên giớihạn trong công việc thôi.”

HứaQuán Hoàn chỉ mỉm cười, lại tiếptục công việc đang làm dở của mình, không bình luận thêm về câu trả lời của LâmTự.

Lâm Tựcó chút kinh ngạc, sao những cô gái anh gặp lúc nào cũng bình tĩnh thản nhiên,còn bản thân anh lại như chú hề bắng nha bắng nhắng như thế? Anh lúc nào cũngcho rằng mọi việc đã nắm gọn trong tay, thì ra cũng chỉ quanh quẩn trong cáibẫy của người khác mà thôi.

MôngMông lúc nào cũng ở bên cạnh Lạc Trần, nhìn bạn cứ một lúc lại cầm cốc nước lênuống vài ngụm, không nhắc một từ những việc liên quan tới Lâm Tự, chỉ sợ tronglòng quá buồn bã u uất nên mới uống nước liên tục như thế. Bên cạnh Mông Môngchẳng có ai để bàn bạc, vì vậy cô chỉ có thể một mình lo lắng, nghĩ cách thuyếtphục Lạc Trần đến bệnh viện.

Hômnay, Lạc Trần, Mông Mông và Sở Kinh Dương cùng đi xem phim chiếu thử. Sở KinhDương nhìn Lạc Trần nói: “Sắc mặt em rất xấu, thức đêm sao?”

MôngMông thấy anh nhắc đến, vội vàng chen vào, “Đúng thế cậu ấy đã như thế mấy ngàyrồi. Lạc Trần, chúng ta đến bệnh viên kiểm tra qua xem sao đi? Cậu cứ thế nàymình lo lắm.”

LạcTrần buồn bã mỉm cười, “Mình không sao, tại gần đây bận quá nên hơi mệt thôi.Chút nữa về ngủ một giấc sẽ khoẻ lại ngay, dạo này mình toàn ngủ không đủ.”

Sở KinhDương nói: “Đừng coi thường, khi em cảm thấy mệt mỏi tức là cơ thể đã ở vàotrạng thái quá sức chịu đựng rồi, còn chần chừ gì nữa? Vừa hay có anh ở đây làmtài xế miễn phí, không nên để anh ngồi không chứ.” Lạc Trần bị hai người họ đẩylên xe.

Ngồitrên xe, Lạc Trần vẫn cố nói: “Hằng năm em đều đi kiểm tra tổng thể, hai ngườikhông cần phải lo lắng thái quá như thế. Em chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là khoẻngay thôi.”

MôngMông đưa tay ra hiệu cho Sở Kinh Dương. Khó khăn lắm cô mới gặp được người đồngminh mạnh mẽ thế này, nhất định phải ép Lạc Trần đi kiểm tra xem sao. Gần đâycô ấy gầy rộc đi. Bất luận là cô ấy bệnh về mặt tâm lý hay sinh lý, tóm lại cứphải biết rõ ràng mới có thể giúp cô ấy được.

Sở KinhDương gật đầu, “Đi khám một lát thôi, rất nhanh. Em cũng không muốn để bọn anhlo lắng, cằn nhằn em suốt thế này chứ? Em cứ coi như là vì không muốn biến MôngMông thành bà cụ non mà đi khám một lần đi.” Sở Kinh Dương không nói nhiềunhưng anh biết cô ấy sẽ đồng ý. Nếu chỉ liên quan đến mình, cô sẽ không để ý,nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác, cô ấy sẽ cố gắng giải quyết bằng được vấnđề.

Quảnhiên Lạc Trần đồng ý. Mặc dù cô khẳng định bản thân mình rất khoẻ nhưng nếu đibệnh viện, mấy con số trên giấy tờ đó có thể khiến Mông Mông yên tâm thì cũngchẳng có gì là không được.

Đếnbệnh viện, Sở Kinh Dương và Mông Mông hai người phụ trách tất cả mọi việc: nộptiền, đưa Lạc Trần đi khắp nơi để làm xét ngiệm, cô chỉ cần ngoan ngoãn đi theobọn họ. Trước kia, việc khám sức khoẻ đều do bác sĩ riêng của nhà họ Lâm làm,vì vậy Lạc Trần có chút không quen với sự bố trí trong bệnh viện. Vòng đi vònglại mấy lần, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, cuối cùng lại bị lạc hai người bọnhọ.

Di dộngcủa Lạc Trần để trong xe của Sở Kinh Dương, cô đành ngồi xuống đấy đợi. Bỗngnhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt cô: “Chị dâu nhỏ?”

Khôngcần ngẩng đầu lên, Lạc Trần cũng biết đấy là Utah, cũng chỉ có cậu ta mới thíchtrêu cô như thế. Cô giả bộ như không nghe thấy cách xưng hô của Utah, ngẩng đầulên: “Sao anh lại đến bệnh viện?”

Utahgiơ túi thuốc trên tay lên, “Là ông nội, thuốc của ông cứ nhất định phải bắt emđi lấy.”

LạcTrần gật đầu, “Mọi người vẫn khoẻ cả chứ?”.

“Khoẻgì mà khoẻ!” Utah nổi tiếng là người không biết giữ mồm giữ miệng, “Biết chị đirồi, mọi người trong nhà ai cũng không hài lòng với anh trai em”.

LạcTrần rất bất ngờ, Lâm Tự cưới Hứa Quán Hoàn, đối với nhà họ Lâm chẳng phải rấtcó lợi sao, họ vì lý gì mà không vui.“Hôm khác, tôi sẽ đến thăm mọi người,chính thức chào từ biệt với họ.” Lạc Trần vốn đã định sẽ làm thế nhưng bởi vìkhông muốn gặp Lâm Tự nên cô định để một thời gian nữa mới đến cảm ơn sự chămsóc của họ dành cho chị em cô bấy lâu nay.

“Vậythì chị đừng đến thì hơn.” Utah ngồi xuống, dang rộng hai cánh tay đặt lên trênthành ghế, anh ta đến đâu cũng tuỳ tiện như thế, luôn phải tìm một tư thế thoảimái nhất, “Cả nhà không muốn nói lời tạm biệt chính thức với chị đâu. Đừng cótrách em đã không nhắc nhở chị, mọi người đều đang kìm nén tới cực điểm rồi,tới lúc đó chị muốn đi e là cũng khó”.

LạcTrần cảm thấy có chút không hiểu, việc đã đến nước này rồi, còn có điều gì khónói nữa đây?

Utahnhìn Lạc Trần, “Chị có biết vì sao anh Lâm Tự muốn lấy Hứa Quán Hoàn không?”

LạcTrần không nói gì, đợi Utah nói tiếp.

Utahnhìn Lạc Trần, vẻ mặt rất hình sự: “Em nghe nói, Lâm Tự đồng ý kết hôn với HứaQuán Hoàn là bởi vì…”, nói đến đây anh ta dừng lại một lát, “… bởi vì nghe nóinhà họ Hứa có tín vật do mẹ Lâm Tự để lại, việc hôn sự này là do mợ1 tôi đãquyết định từ ngày trước rồi.”

[1] ý chỉ mẹ của LâmTự

LạcTrần nửa tin nửa ngờ. Nhà họ Hứa có trong tay một vật như thế, tại sao khôngsớm đưa ra, việc gì phải kéo dài cho tới tận khi anh đã kết hôn? Huống hồ, chodù là ý muốn của mẹ, với tính cách của Lâm Tự, chưa chắc anh đã để ý.

Utahthấy Lạc Trần có vẻ không tin, liền không ngừng giải thích, “Chị có biết ngườilớn trong nhà vì sao đều không tán thành không? Nếu thật sự là lợi lộc về nhàhọ Lâm, liệu họ có từ chối không? Em cũng vừa mới biết, mẹ Lâm Tự tại sao lạiđể lại một tín vật có liên quan đến một phần năm cổ phần của Hoa Lâm mà cậu emđã cho mợ ngày trước. Mặc dù quyền sử dụng số cổ phần đó đã quyết định là sẽ doLâm Tự kế thừa sau khi kết hôn nhưng những người lớn trong họ vẫn cảm thấy cónguy cơ tiềm ẩn trong đó nên mới không để ý gì đến nhà họ Hứa.

LạcTrần gật đầu.Theo những gì cô biết thì những thứ đó không đủ để khiến Lâm Tựphải dùng hôn nhân để trao đổi.Nhưng thế thì có liên quan gì đến cô? Có thể LâmTự có rất nhiều lý do để đồng ý hôn sự này nhưng muốn cô phải đi, chỉ cần mộtlý do thôi cũng đủ rồi.

Utah vẻmặt tràn đầy niềm tin nói: “Chị yên tâm, người lớn trong họ sẽ không để anh ấykết hôn với Hứa Quán Hoàn đâu.”

LạcTrần thật sự không nhịn được nữa, cô lên tiếng ngăn Utah lại, “Anh đừng nóinữa, Utah. Ý tôt của anh, tôi xin nhận. Nhưng Lâm Tự có kết hôn hay không cũngkhông liên quan gì đến tôi cả. Tôi đã rời khỏi đó thì sẽ không quay lại nữa. Hyvọng anh hiểu”.

Utahnhảy dựng lên: “Chị dâu nhỏ, mới chỉ không gặp mấy ngày thôi mà đã muốn rạch rõranh giới với nhà em rồi sao?”.Thự c tế anh không phải là người tốt bụng gì chocam, chỉ với những người thật thân thiết mới quan tâm đặc biệt như thế.Bộ dạngcủa anh lúc này như muốn liều mạng với Lạc Trần không bằng. Anh đã có lòng tốtcoi trọng cô, cô lại không cần, thật khiến Utah tức giận vô cùng.Mặc dù anh chỉphô trương thanh thế, nhưng bộ dạng đó cũng đủ để doạ người khác sợ chết khiếprồi.

Rấtnhanh, mọi người xung quanh đã bu lại, Lạc Trần cô độc ngồi ở giữa, Utah đứngđó gào thét, anh cần gì phải quan tâm đây là đâu chứ! Thực ra Utah rất quý LạcTrần, người con gái này mặc dù không nói nhiều nhưng lại khiến anh thấy dễ gần,muốn tiếp cận cô. Đồng thời anh cũng không muốn Lâm Tự lấy Hứa Quán Hoàn. Mặcdù hơi ích kỷ, nhưng anh không muốn để người con gái đó trèo lên đầu mình.

LạcTrần thấy Utah bắt đấu hành động không bình thường liền phát lờ anh ta. Nhưngxung quanh càng lúc càng đông người, âm thanh càng lúc càng ồn ào, Lạc Trần cócảm giác không khí đều bị bọn họ cướp đi cả rồi. Cô giơ tay, miễn cưỡng túm lấyvạt áo của Utah định nói vài câu, còn chưa kịp lên tiếng thì tay đã bị Utah hấtra. Anh ta vẫn tiếp tục đay nghiến Lạc Trần.

LạcTrần tuột từ trên ghế xuống đất, ngồi xổm ở đó, dường như chỉ ở giữa những đôichân đó mới có không khí để cô hít thở. Utah thấy cô như vậy mới nhận ra côkhông khoẻ, giơ tay ra muốn đỡ cô đứng dậy thì phát hiện Lạc Trần đã bất tỉnh,ngã lăn ra đất, Utah chỉ kịp túm được cánh tay cô.

Sở KinhDương và Mông Mông lúc này cũng vừa kịp chen vào. Bọn họ đều cho rằng Utah bắtnạt Lạc Trần. Mông Mông ngay lập tức nhảy tới, hét lớn: “Anh làm gì thế? Anhlàm gì cô ấy rồi?”.

Sở KinhDương không nói gì, lao đến như tên bắn, bế Lạc Trần lên chạy vào phòng cấpcứu. Những người đứng xem chung quanh cũng tản dần.

MôngMông túm chặt lấy Utah, sợ tên thủ phạm này chạy mất, cả hai cùng chạy theo SởKinh Dương vào phòng cấp cứu.

LạcTrần được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ kiểm tra qua tình trạng của cô rồi cầmnhững kết quả xét nghiệm từ tay Sở Kinh Dương nói: “Mọi người ra ngoài đợi cảđi.”

Lần nàykhông cần Mông Mông phải túm lấy Utah, Sở Kinh Dương túm lấy cánh tay anh takéo ra ngoài.

“Nhà họLâm các người, đừng ức hiếp người quá đáng!”.

MôngMông lúc này mới biết anh ta cũng là người nhà họ Lâm, cô đang chưa có chỗ trútgiận đây này! Mông Mông nhún người xuống, chân mạnh mẽ hất lên một cái đã khiếnUtah cao lớn nằm lăn ra đất.

Utahkhông hề đề phòng, sao có thể nghĩ một cô gái yếu đuối xinh đẹp lại ra tay độcác như thế. Utah lồm cồm bò dậy, quyế định phải nói lý với Mông Mông. Lần này,Sở Kinh Dương ra chắn giữ hai người, “Đừng gây chuyện nữa, đây là đâu chứ,người còn đang nằm trong kia kìa.”

Nói tớiđây, Utah chợt nhớ ra phải gọi điện cho Lâm Tự. Anh rút điện thoại, bấm số gọicho Lâm Tự, Sở Kinh Dương giật lấy di động trên tay Utah, “Cậu gọi cho ai?”

“Anhtrai tôi.”

MôngMông đứng đó gào lên: “Đúng, bảo anh ta đến đây. Tôi sẽ không để anh ta đượcyên lành mà quay về đâu.”

Sở KinhDương thẳng tay tắt phụt máy di động của Utah rồi trả lại cho cậu: “Tôi thấycậu đừng nên gọi thì tốt hơn.” Giọng anh ẩn chứa sự đe doạ.

Utahchẳng hề sợ hãi, giật máy di động lại, “Chị dâu tôi bị ốm, gọi anh tôi đến đâythì có gì là không đúng?”

“Cô ấykhông phải chị dâu cậu.”

“Anhnói không phải thì là không phải chắc!”

“Tôithấy chuyện riêng của người khác, cậu đừng nên can dự vào thì hơn.”

“Tôicũng muốn nói câu đó với anh đấy.”

MôngMông xen vào: “Anh khách sáo với hắn ta làm gì? Người nhà bọn họ đều ỷ thế hiếpngười, đánh rồi hãy nói.”

Sở KinhDương kéo Mông Mông lại, nói với Utah: “Cậu mau đi đi, chúng tôi sẽ chăm sóccho Lạc Trần”

Utahnhìn Mông Mông đang hung hăng kích động, biết mình không thể cố chấp liền quyếtđịnh đi ra ngoài gọi điện trước, không cố ở lại nữa.

MôngMông không hiểu, kích động nói: “Sao lại thả cho hắn ta đi? Hắn ta vẫn còn chưanói vì sao lại khiến Lạc Trần bị ngất xỉu mà.”

Sở KinhDương không trả lời, chỉ đi đến bên cạnh ngồi xuống.

“Anhnói đi chứ!”

“MôngMông, chuyện của Lạc Trần cứ để cô ấy tự quyết định, em đừng can dự vào nhiềuquá.” Sở Kinh Dương từ tốn nói.

MôngMông đứng ngẩn ra đó, đột nhiên nói to: “Haizz, nhìn em xem, Lạc Trần mằm trongkia chưa biết sống chết thế nào, em ở đây gây chuyện gì chứ!”.

Sở KinhDương nhìn vào phía trong, “Không sao đâu, cô ấy chỉ ngất xỉu thôi, sẽ không cóchuyện gì đâu.”

Khi LạcTrần tỉnh lại thì trời đã gần tối. Bác sĩ nói, cô chỉ ngủ mất mà thôi. Bác sĩcho cô thở oxy một lúc, lại tiêm thêm một liều thuốc bổ. Mông Mông và Sở KinhDương vẫn ngồi trong phòng bệnh chăm sóc cho cô.

LạcTrần tỉnh dậy, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Cô nhìn sang bên cạnh, mộtthân hình cao lớn đang đứng trước cửa sổ. Lạc Trần chớp chớp mắt một lúc mớinhận ra đó là Sở Kinh Dương. Nỗi thất vọng tiến vào trong tim cô, cô đang chờđợi ai chứ? Lạc Trần tự chế nhạo mình, sao đến lúc này người cô muốn gặp nhấtvẫn là anh.

LạcTrần di chuyển ánh nhìn, thấy Mông Mông đang gục mặt xuống giường, hình như đãngủ.

LạcTrần dùng hết sức để gọi: “Sở Kinh Dương”, giọng cô vô cùng yếu ớt, “Em làm saothế này?”

Sở KinhDương bước tới bên kia giường rồi ngồi xuống, cầm tay Lạc Trần lên: “Em khôngsao, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thôi”.

LạcTrần cảm thấy cô không còn đủ sức để gật đầu nữa, chỉ muốn ngủ tiếp, thế làliền nhắm mắt lại. Nhưng Lạc Sa vẫn đang ở nhà, cậu nhất định sẽ lo lắng. Côlại mở mắt ra, Sở Kinh Dương vội nói: “Em đừng suy nghĩ gì cả, việc ở nhà anhđã sắp xếp hết rồi, khi em ngủ dậy thì mọi thứ vẫn tốt đẹp như cũ thôi”.

Ngheanh nói như vậy, nước mắt của Lạc Trần cứ thế tuôn rơi. Tất cả sẽ lại tốt đẹpnhư cũ sao? Tại sao cô lại bất lực thế này? Lẽ nào rời xa Lâm Tự thì cô phảisống trong bi thương đau khổ mãi sau?Cô càng muốn bản thân mình kiên trì độclập thì càng trở nên yếu đuối, đến cơ thể cũng không còn chút sức lực nào nữa.

Độtnhiên Lạc Trần cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, những ngón taykhô ráo lau khô những vệt nước mắt trên mặt. Giọng của Sở Kinh Dương vang lênbên tai cô: “Lạc Trần, em phãi nghỉ ngơi cho khoẻ, có sức khoẻ, cuộc sống mớicó thể tốt được.”

Từtrước tới nay, Sở Kinh Dương luôn cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn tìm gặp LạcTrần, anh cũng có sự kiêu ngạo và kiên trì của riêng mình. Anh hoàn toàn khôngcó ý định ép buộc một người con gái trong tim đã mang hình bóng một người đànông khác. Cho dù là anh yêu cô, luôn quan tâm tới cô, chăm sóc cô trước sau nhưmột thì anh cũng không muốn miễn cưỡng cô phải ở bên mình. Đấy là sự cố chấpcủa anh trong chuyện tình cảm, cũng là sự tôn trọng giành cho tìm cảm giữa haingười.

LạcTrần đã tỉnh nhưng lại lười biếng không muốn mở miệng, để mặc giọng nói của SởKinh Dương nhè nhẹ trôi lướt qua tai mình.

Sở KinhDương cằn nhằn cô với thái độ hết sức yêu chiều: “Đã bao nhiêu ngày rồi emkhông ăn cơm, không nghỉ ngơi rồi hả? Hôm nay, em bị ngất chủ yếu là vì đườnghuyết hơi thấp. Nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy dạ dày của em không ổn, hiệngiờ hàm lượng bạch cầu cũng thấp. Nếu cứ tiếp tục thế này thì hệ thống miễndịch cũng sẽ bị anh hưởng. Em không nên để mặc bản thân như thế.”

“Đừngngủ nữa, giờ em cần phải ăn một bữa no đã.” Sở Kinh Dương ra ngoài lấy một chiếckhăm mặt, cầm tay Lạc Trần lên, lau từng ngón tay cho cô, sau đó lau qua mặtmột lượt, “Nào, giờ để anh mua ít đồ ăn nhé”. Nói xong, anh quay sang gõ vàođầu Mông Mông.

MôngMông phản ứng rất nhanh, vừa mở mắt đã lập tức lao lên hỏi: “Lạc Trần, cậu tỉnhrồi! Cậu làm mình sợ gần chết! Cậu nằm đó ngủ bao lâu rồi chứ, làm mình loquá!”. Cô vừa dung tay sờ đầu mình, vừa thắc mắc sao mình lại ngủ lâu như thế,còn đầu mình sao lại đau thế này?

LạcTrần nhìn bộ dáng của Mông Mông, không nhịn được mà phì cười. Dường như chỉ cầncó Mông Mông ở bên cạnh là cô có thể cảm nhận được sự tươi đẹp và thuần khiếtphải có ở lứa tuổi này, tất cả những gì cô mất đi đều có thể tìm lại được ởMông Mông.

“MôngMông, em ở đây với Lạc Trần, anh về nấu cơm tối cho hai người”. Sở Kinh Dươngvừa dặn dò vừa cầm áo khoác đi ra ngoài. Đột nhiên, anh như nghĩ ra gì đó, quayđầu lại nhìn Mông Mông.

MôngMông lần này rất nhanh nhạy, lập tức hết sức lễ phép nói: “Xin thủ trưởng cứyên tâm, lần này tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, để cô ấy được nghỉ ngơi.Không để bất kỳ kẻ nào vào làm phiền”.

Sở KinhDương gật đầu. Anh chàng Utah kia biến mất cho tới tận lúc này, theo lý mà nóithì người nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không bỏ mặt Lạc Trần không hỏi. Sự yên tĩnhlúc này, ít nhiều cũng có vẻ gì đó rất kì lạ.

LạcTrần cố gắng ngồi dậy, “Không phải là không có chuyện gì rồi sao? Mình muốn vềnghỉ ngơi, về nhà ăn cơm cũng được.”

Sở KinhDương lại gật đầu.Lạc Trần nằm đây cũng không yên tâm mà nghỉ ngơi, huống hồgiờ anh quay về nấu cơm rồi lại quay lại cũng rất mất thời gian, “Đi thôi, đểMông Mông đỡ em, chúng ta về trước đã, chưa trả giường vội, ngày mai anh sẽ tớiđón em đi tiêm”.

Bangười nhanh chóng đi xuống lầu, lên xe lái đi.