Trần Thế

Chương 14: Góc khuất trong trái tim



Không có kỳnghỉ sau kết hôn, không đi du lịch tuần trăng mật, sáng thứ Hai Lạc Trần đã đihọc.

Sángthứ Hai tuần trước, vì chuyện của Lạc Sa mà cô đã bỏ tiết. Mấy ngày sau đó cũngchỉ đến trường học xong là về thẳng, không gặp lại Sở Kinh Dương. Mà cho dù anhta đột ngột biến mất như thế, Lạc Trần cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Kẻ ngôngnghênh đó đâu có sống theo cách thông thường, anh ta muốn gì, không muốn gì,chẳng phải việc người bình thường có thể đoán biết được.

LạcTrần cảm thấy bây giờ cô chỉ cần đi bộ vài bước là toàn thân đau nhức vô cùng,cũng khỗng muốn ăn uống gì, chẳng lẽ đã già rồi, trước đây cô đâu có yếu ớt thếnày. Cô quyết định đến siêu thị mua một ít đồ, buổi trưa sẽ tự nấu thứ gì ngonngon cho mình, trong phòng ký túc có một căn bếp nhỏ, có thể làm vài món đơngiản.

Tay cầmtúi đồ ăn trèo lên tầng năm thì thấy Sở Kinh Dương đang đứng dựa vào cửa phòngcô. Lạc Trần nghĩ, người này hình như lúc nào cũng tùy tiện dựa dẫm vào đâu đó,không giống Lâm Tự, dù ở đâu cũng đứng thẳng người nghiêm chỉnh. Có điều, cảhai đều có khí chất thu hút hấp dẫn người khác.

LạcTrần đi đến mở cửa, Sở Kinh Dương liền đi theo vào trong, nói: “Ừm, sau khi emdọn dẹp xong quả nhiên khác hẳn, trông có vẻ rất dễ chịu. Em mua nhiều đồ thế,tí nữa định nấu món gì?”.

LạcTrần hoàn toàn xem anh ta như không tồn tại, mang đồ vừa mua vào trong bếp,phân loại rồi cho vào tủ lạnh. Lại mở một chai nước, uống một hơi cho đỡ khát,tiếp đó còn thu dọn sắp xếp xong mới đi ra.

Sở KinhDương ngồi chễm chệ trên ghế xoay trước bàn học, tay cầm điếu thuốc, vừa thấyLạc Trần đi ra liền vội dụi tắt. Lạc Trần cũng không nói gì trước hành động tỏvẻ lịch sự đó của anh ta.

“Hômnay tôi rất mệt”. Lạc Trần chủ động nói, không thể cứ bị động mãi được, cô đangkhông có tâm trạng để gặp bất kỳ ai, “Muốn ăn ở ký túc”.

“Tuầntrước em đi đâu thế? Vì muốn trốn anh mà đến môn chuyên ngành cũng bỏ sao?”

“Tuầntrước tôi bận”.

“Bậngì?”

Việckết hôn, Lạc Trần không định nói với bất kỳ ai, nhưng lúc này như có thêm canđảm, cô quyết định nói với Sở Kinh Dương, “Tôi kết hôn rồi”.

Sở KinhDương như không nghe rõ, truy hỏi: “Em nói gì?”.

“Tôinói, tôi kết hôn rồi. Tuần trước rất bận”.

“Em đủtuổi để kết hôn rồi sao, nói đùa”. Sở Kinh Dương biết Lạc Trần không phải làngười hay nói đùa, nhưng anh nhất định không chịu tin vào điều cô nói.

“Tinhay không tùy anh”.

“Anh talà ai? Người lấy em là ai?”

“Anh ấytên là Lâm Tự”. Lạc Trần không muốn nói nhiều với Sở Kinh Dương. Anh ta đã nghenói đến Lâm Tự cũng được, hoàn toàn không biết cũng chẳng sao, cô chỉ muốnnhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, tốt nhất là cũng dập tắt mọi khả năngphải gặp lại sau này thì càng tốt.

“Lâm Tựcủa Hoa Lâm?”

LạcTrần tự chế giễu nói, “Không ngờ danh tiếng của anh ấy cũng không nhỏ nhỉ, đếnanh cũng biết”.

“Lâm Tựtốt nghiệp đại học C, khi anh là sinh viên thì anh ta cũng đang học ở đây”. SởKinh Dương sao lại không biết Lâm Tự, hai người khi còn là sinh viên cũng từngthay nhau đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên. Vì sự phát triển của côngty, anh cũng từng nghĩ đến việc đi gặp Lâm Tự. Nhưng sau đó Sở Kinh Dương lạicảm thấy công ty vừa mới thành lập, việc quan trọng bây giờ là học cho xongnghiên cứu sinh, tìm được sản phẩm chủ đạo rồi đi gặp cũng chưa muộn.

“Ba mẹnuôi đứng ra gả em à?” Sở Kinh Dương chỉ có thể đoán như thế.

LạcTrần lắc đầu, nói: “Họ gặp tai nạn giao thông, giờ chỉ còn tôi và em trai”. Côdừng lại một lát, “Đừng nói chuyện này nữa, cuối tuần trước vừa tổ chức hôn lễnên tôi rất mệt, hẹn gặp mọi người hôm khác”.

Xem raSở Kinh Dương vẫn đang trong quá trình tiêu hóa tin tức bất ngờ này, Lăng LạcTrần nhỏ bé đã kết hôn rồi! Anh bừng tỉnh, quyết định không tiếp tục đề tài nàynữa, “Cũng được, dù sao thì anh cũng chưa hẹn họ. Anh chưa từng được ăn cơm emnấu”.

“Tôimuốn nghỉ ngơi một mình”.

“Đừngthế mà Lạc Trần. Chúng ta đã hơn mười năm không gặp nhau rồi. Em có thù thì anhcũng đành chịu, nhưng đừng không nể tình anh thế chứ”. Sở Kinh Dương quyết địnhlèo nhèo bằng được.

Đây làphòng riêng nên cô cảm thấy chẳng có gì phải lo lắng cả, Lạc Trần không kháchsáo nói: “Tôi không thấy giữa chúng ta có cái tình gì để nể cả. Sở Kinh Dương,nếu anh không làm phiền thì tôi cũng chẳng nhớ tới chuyện trước kia làm gì.Chúng ta đều đã lớn cả rồi, nhưng lớn không có nghĩa là sẽ quên hết những tổnthương, quên đi sự đau đớn ngày trước”.

LạcTrần quyết định nói hết, cô tiếp tục: “Chúng ta đều là trẻ mồ côi, anh vì mấtcha mẹ nên trút sự đau buồn đó lên người tôi sao? Còn tôi? Tôi từ nhỏ đã bị chamẹ vứt bỏ, một mình nỗ lực sinh tồn, tôi cũng chưa từng đắc tội với anh, dựavào cái gì mà anh lại tùy ý bắt nạt tôi? Về sau, cuối cùng thì tôi cũng đã rờikhỏi đấy, tôi tự nhủ, chuyện đã qua đừng nhớ tới nữa, chẳng có chuyện gì đángnhớ cả. Tôi chưa bao giờ có ý định quay lại đó để thăm ai, bởi vì ở đó chẳng aiquan tâm tới sự tồn tại của tôi. Cũng có thể anh đã từng để ý, đã từng vô cùngtức tối. Một món đồ chơi khó kiếm như vậy mà lại tự nhiên biến mất”.

Sở KinhDương cúi đầu, đây là lần đầu tiên anh cúi đầu trước Lạc Trần. Anh biết, nhữnghành vi ngày trước của mình đã gây ra rất nhiều tổn thất cho cô gái nhỏ bé này,không gì có thể bù đặp được. Bản tính anh tùy tiện, cô độc và kiêu ngạo nhưngchưa bao giờ có ác ý làm hại ai, thế mà lại làm tổn thương người anh quan tâmnhất ngày ấy, làm tổn thương tới cô gái nhỏ đã cho anh chút hơi ấm. Có lẽ côkhông biết sự tồn tại của mình khi ấy có ý nghĩa to lớn thế nào với anh.

Chỉ imlặng trong khoảnh khắc, Sở Kinh Dương lập tức ngẩng cao đầu, bởi vì chỉ cần anhmuốn làm, không gì có thể quật ngã anh được. Bây giờ anh muốn có được sự thathứ của Lạc Trần, sự tha thứ thật sự, còn vì sao thì anh chưa nghĩ đến.

“LạcTrần. Em chỉ biết là cha mẹ anh đã mất, nhưng có lẽ em không biết, anh đã phảitrơ mắt nhìn cảnh họ bị giết hại. Anh nghĩ tình hình của anh lúc đó đáng lẽphải đến tư vấn tâm lý, nhưng năm đó không có điều kiện. Một mình anh phải chịudằn vặt, lớn lên trong rất nhiều loại cảm xúc, bao gồm sự tự trách, đau khổ vàcăm hận, và rất nhiều những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời khác. Có thể anhlà một cái cây cong queo, nhưng anh vẫn muốn vươn lên để sống, hướng về phíamặt trời”.

“LạcTrần, gặp em là đúng vào lúc anh đang ở trong tình trạng bối rối nhất, muốngiải phóng bản thân nhưng lại không tìm được chỗ. Lúc đó em còn rất nhỏ nhưngđã có một đôi mắt rất sáng, lúc nào cũng trong veo, không hoảng sợ, không lolắng, cũng không có nước mắt. Em không có tâm sự, ít ra là không mang bầu tâmsự nặng nề như anh, cũng chẳng giống những đứa trẻ khác vì một chuyện nhỏ màtranh giành cãi nhau. Có một lần, anh đột nhiên phát hiện ra bắt nạt em, làm choem khóc thì dễ chịu hơn việc để chính mình khóc, cảnh em lặng lẽ đứng khóc đãmang đi những nỗi đau trong anh. Ngày đó anh không hiểu, chỉ cảm thấy làm thếkhiến mình dễ chịu nên cứ vô thức tiếp tục đối xử với em như vậy. Sau này anhmới hiểu ra, kẻ mạnh phải đi chinh phục kẻ mạnh mới đem lại niềm vui thật sự,kẻ yếu chỉ có đi bắt nạt kẻ yếu mới lấy lại được niềm tin vào bản thân mình.Anh làm thế với em, có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân ấy”.

Sở KinhDương đứng dậy, đến bên cạnh Lạc Trần, cầm tay cô lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốtve mu bàn tay cô. Lạc Trần vẫn đang chìm đắm trong dòng tự thuật của anh, ánhmắt dường như đang nhìn về một nơi rất xa, hoàn toàn không có phản ứng gì.

“LạcTrần, em đừng tránh mặt anh, nếu chúng ta không gặp lại nhau thì cũng đành,nhưng dù sao cũng đã gặp lại rồi, xin hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho lỗilầm anh đã gây ra cho em thời niên thiếu”.

LạcTrần rút tay về, quay đầu nhìn Sở Kinh Dương, nói: “Không cần, giờ tôi chẳngthiếu thứ gì, không cần anh phải bù đắp. Tôi tha thứ cho anh, mỗi người ai cũngcó những nỗi khổ tâm của mình, anh đã nói ra lý do thì tôi còn tính toán làm gìnữa?”. Lạc Trần thầm nghĩ, ai cũng cho rằng mình khổi nhất, cuộc đời của mìnhlà đau thương nhất, thực ra chỉ vì không biết đến câu chuyện của người khác màthôi.

“Emthật sự tha thứ cho anh sao?”

“Đúng,chỉ mong anh đừng tìm gặp tôi nữa”.

“Tạisao?”

“Phiềnphức”.

“LạcTrần, chúng ta không thể giống như hồi nhỏ, luôn ở bên nhau sao?”

LạcTrần bị những lời của anh ta làm bật cười, làm bạn với người lúc nào cũng chomình là trung tâm của vũ trụ thì có khác nào tự cầm đá đập vào chân mình? Côluôn ở bên cạnh anh ta khi nào? Đều là anh ta nhân lúc cô chỉ có một mình tớibắt nạt cô đấy chứ.

LạcTrần không thèm để ý tới anh ta nữa, nếu nói không lại thì đành lờ đi vậy.

“LạcTrần, anh chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, nói chính xác thì chưa đến mộtnăm. Sau đó, có thể anh sẽ ở trong nước phát triển, hoặc có thể sẽ ra nướcngoài. Chúng ta chỉ gặp nhau trong trường vài tháng nữa thôi, em đừng đuổi anhđược không? Giờ anh thề có Chủ tịch Mao làm chứng, anh sẽ không bắt nạt em,không để em phải khóc nữa. Anh chỉ lặng lẽ ở cạnh em, không can thiệp, cũngkhông ảnh hưởng tới cuộc sống của em”.

LạcTrần vẫn lờ đi, sự tồn tại của anh ta đã ảnh hưởng tới cô rồi, còn nói khônglàm ảnh hưởng cái gì.

“Emkhông nói gì coi như đồng ý. Haizz, lâu quá rồi không phải thuyết phục ai nhưthế, thật vất vả. Trưa nay ăn gì? Anh đói rồi”. Nói xong, anh ta tự ý đi vàotrong bếp.

LạcTrần ngồi xuống mép giường. Đây là người con trai lạnh lùng tàn bạo trong ấntượng của cô đấy sao? Anh ta giờ đây đã trở nên cao lớn, có khí thế và sự oainghiêm không che giấu được. Anh ta vì sao lại trở nên khép nép như thế chứ?Ngoài Lâm Tự, Lạc Trần chẳng nghĩ ra được cách giải thích nào khác, không ngờdanh tiếng của Lâm Tự còn có công dụng này nữa. Mặc dù là cáo mượn oai hùm,nhưng chỉ cần có uy lực là được. Lạc Trần quyết định mặc kệ Sở Kinh Dương, dùsao anh ta cũng chẳng dám làm gì cô. Lạc Trần dựa người vào thành giường, nhưđang suy tư, lại dường như chẳng nghĩ gì, mùi thuốc lá thoang thoảng trên ghếsofa do Sở Kinh Dương lưu lại cũng giống hệt sự kiêu ngạo của chính anh ta,không thể xem nhẹ.

Một lúcsau, Lạc Trần nghe thấy có tiếng lạch cạnh vọng ra từ trong bếp, thêm một lúcnữa thì nữa thì mùi thức ăn bay ra thơm phức. Sở Kinh Dương nấu cơm!

LạcTrần nhấc đôi chân đã có chút tê, từ từ tiến vào trong bếp. Sở Kinh Dương đeochiếc tạp dề màu xanh nhạt quanh eo đang làm đồ ăn, một món rau một món mặn,thêm một tô canh, xem ra cũng rất đúng tiêu chuẩn.

“Nếmthử xem, anh học được trong thời gian đi làm thêm sau khi tốt nghiệp trung họcđấy”. Sở Kinh Dương đưa bát đũa cho Lạc Trần. Cô cầm đôi đũa, nghĩ một lúc rồinói: “Sở Kinh Dương, anh đừng phí công vô ích ở đây nữa, cho dù là mục đích gì,năm đó tôi đã không giúp được bản thân mình thì bây giờ tôi cũng không thể giúpđược anh đâu”. Cô không muốn vì Lâm Tự mà phải qua lại với Sở Kinh Dương.

Sở KinhDương nghe thấy thế, nụ cười trên môi lập tức biến mất, dường như nụ cười đóchỉ là để trang trí, lúc nào cũng có thể lấy xuống. Anh nhìn Lạc Trần chằmchằm, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống vài độ khiến người ta có cảm giáclạnh.

“Đốivới em, Lâm Tự giỏi giang như vậy sao, còn anh trong mắt em chỉ là kẻ trục lợi?Em cho rằng anh đối tốt với em là bởi vì bây giờ em là bà chủ nhỏ nhà họ Lâm?”

LạcTrần nghe anh ta nói ra những lời mình định nói cũng không cảm thấy có gì phảingại ngùng, ngẩng đầu lên nhìn Sở Kinh Dương, “Có thể không phải là hoàn toàn,nhưng cũng có liên quan phải không? Tôi cảm thấy thái độ của anh trước sau cóthay đổi”. Đúng thật, khi mới gặp lại, Lạc Trần không cảm nhận được sự tôntrọng của Sở Kinh Dương dành cho mình.

Sở KinhDương ngồi xuống, nhìn Lạc Trần nói: “Cho dù sau này công ty anh có hợp tác vớiHoa Lâm thì đó là đôi bên cùng có lợi. Cho dù không phải Hoa Lâm thì cũng sẽ cócông ty khác, đối với anh mà nói, chẳng có khác biệt gì quá lớn, chỉ là khởiđiểm không giống nhau thôi. Thậm chí anh còn có thể hợp tác với công ty nước ngoài,trên thương trường, chỉ có thể dùng hai từ lợi ích để nói chuyện, hoàn toànkhông liên quan đến yêu ghét cá nhân”.

“LạcTrần, chính anh cũng chẳng biết vì sao bây giờ anh lại muốn lấy lòng em, bởivậy anh không thể giải thích cho em rõ được. Em chỉ cần đón nhận, đừng suy đoánđộng cơ và ý đồ gì cả, như thế đối với cả hai đều nhẹ nhàng hơn. Anh không cầnphải xu nịnh ai để phát triển sự nghiệp của mình, chút tự trọng đó anh vẫncòn”.

“Huốnghồ, với ấn tượng của em về anh, nếu nịnh nọt bợ đỡ em thì thà rằng anh tự đitìm Lâm Tự còn hơn, sao anh lại làm việc vô ích như thế chứ?”

“LạcTrần, anh đã mở công ty thì hoàn toàn không phải nhờ ai mới kiếm được cơm, làsản phẩm anh làm ra tốt, muốn mời người khác cùng hưởng, cùng hợp tác để nângmức lợi nhuận lên cao nhất”. Sở Kinh Dương hoàn toàn không phủ định khả năng sẽhợp tác cùng với Lâm Tự, dù sao Hoa Lâm cũng là một công ty lớn như thế, chuyệnsau này không ai dám nói trước.

“Vậyanh là vì cái gì?”

“Anhkhông biết. Anh chỉ muốn được ở bên cạnh em. Nhiều năm như thế không gặp em,anh vẫn sống rất tốt, nhưng bây giờ gặp lại rồi thì cảm thấy, nếu không làm nhưvậy chính anh cũng không chịu nổi”.

“Nhưngnếu anh ở bên cạnh tôi, thì tôi sẽ không chịu nổi”.

“Anh sẽchỉ xuất hiện trong thời gian em ở trường, chỉ đơn thuần là quan hệ bạn họcthôi. Hơn nữa anh cũng rất bận, không phải lúc nào cũng có thời gian để quấyrầy em đâu”.

Nghĩđến đám người hâm mộ anh ta, Lạc Trần bỗng thấy đau đầu: “Không được”.

“Tạisao không được?”

“SởKinh Dương, cho dù chúng ta gặp nhau, tôi cũng hy vọng chúng ta chỉ dừng ở mứcquan hệ bạn bè bình thường. Tôi không muốn ó sự tiếp xúc riêng tư gì với anh,không muốn người khác hiểu nhầm, tránh gây phiền phức”.

“Ngườikhác? Ý em là Lâm Tự?”

“Tất cảmọi người, bao gồm cả anh ấy”.

Sự từchối của Lạc Trần đã quá rõ ràng, Sở Kinh Dương không còn gì để nói nữa. Yêucầu của anh vốn không có lý do chính đáng, chẳng cách nào bắt cô làm theo được.Anh đang cảm thấy có chút thất vọng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“LạcTrần, Lạc Trần, cậu có ở đó không?” Là Mông Mông, thỉnh thoảng cô ấy thường quatìm Lạc Trần, rủ đến căng tin ăn cơm.

LạcTrần còn chưa kịp suy nghĩ xem có nên mở cửa hay không thì Sở Kinh Dương ngồibên cạnh đã đứng dậy, bước vài bước ra mở cửa, “Mời vào, Lạc Trần ở bên trong”.Anh ta làm như mình mới là chủ nhân căn phòng không bằng.

MôngMông nhìn thấy Sở Kinh Dương, lập tức hiểu ngay tại sao vừa về đến ký túc đã cóngười giục cô chạy đến đây, nhất định là ai đó đã nhìn thấy Sở Kinh Dương vàochỗ Lạc Trần. Mấy người đó cũng không nói rõ ràng, lấy mình làm bia đỡ đạn,khiến cô còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn cơ. Có điều, theo những quan sát gầnđây của cô, Sở Kinh Dương với Lạc Trần cũng chẳng mấy khi gặp nhau.

“Anh Sởsao lại ở đây?” Mông Mông cũng không khách sáo, hóng chuyện rất chuyên nghiệp.Cô không phải paparazzi, nhiều nhất thì cũng chỉ là phỏng vấn, sau đó tự mìnhgọt giũa chau chuốt mà thôi.

“Tôiđến dùng cơm trưa với Lạc Trần. Em ăn chưa? Hay là cùng ăn đi, chúng tôi cũngđang chuẩn bị ăn đây”.

“Vậysao, thế thì em đúng là có phúc ăn rồi”. Mông Mông sớm đã nhận ra sắc mặt khôngbình thường của Lạc Trần nhưng dù sao cũng đã vào hang cọp rồi, thôi thì cứ coida mặt mình dày như tường đồng vách sắt vậy. Hơn nữa, Lạc Trần chỉ coi anhchàng họ Sở kia như người qua đường, chắc cô ấy cũng chẳng để ý đâu.

Cơm lúcnày cũng vừa xong, Sở Kinh Dương dọn đồ ra Lạc Trần cũng đành phải chiều theo,cùng ăn cơm thôi. May mà thức ăn hôm nay làm khá nhiều, nếu không với trạngthái lúc này của Mông Mông, nhất định là chẳng đủ ăn. Cô ấy vừa ăn vừa nói,“Ngon lắm, Lạc Trần, tay nghề của cậu đúng là không đơn giản đâu nhỉ?”.

Đúngthế, tay nghề của Sở Kinh Dương quả không tồi chút nào. Lạc Trần mặc dù rất cónăng khiếu bếp núc nhưng cô chỉ giỏi những món ăn đơn giản thường ngày, khôngthể so sánh với Sở Kinh Dương đã từng được học các món ăn trong nhà hàng. Huốnghồ thầy dạy cho Sở Kinh Dương lại là đầu bếp trưởng, là siêu đầu bếp có tiếng,đương nhiên những món ăn đơn giản này cũng mang hương vị đặc biệt.

LạcTrần cũng không giải thích rằng mấy món đó không phải do mình làm. Hơn nữa cũngchẳng cần thiết, tạp dề vẫn còn đang quấn quanh người Sở Kinh Dương, chỉ làMông Mông không nói toẹt ra mà thôi.

Ăn cơmxong, Sở Kinh Dương thu dọn rồi nói có việc đi trước. Từ đầu đến cuối Lạc Trầnkhông hề giúp anh ta, việc này đối với Lạc Trần mà nói đúng là một trải nghiệmhoàn toàn mới: được người khác chăm sóc, cô hoàn toàn không phải động tay vào.Càng đáng nói hơn là sự chăm sóc này lại đến từ Sở Kinh Dương. Chỉ cần anh ta cómặt ở đó, cho dù Lạc Trần theo thói quen định làm gì, anh ta đều không cho côlàm, Lạc Trần cũng không thích cứ phải nhường qua nhường lại với người khác nênđành để mặc anh ta.

Khi SởKinh Dương về, Lạc Trần và Mông Mông đang chen nhau ngồi tên một chiếc ghế, xembộ phim Hàn Quốc mà theo theo lời Mông Mông là cực kỳ hay. Sở Kinh Dương ấn LạcTrần ngồi xuống, không cho cô đứng dậy. Thực ra Lạc Trần cũng không có ý địnhtiễn anh ta mà là muốn nhanh chóng khóa cửa lại. Sở Kinh Dương ghé sát tai cônói: “Để anh lấy công chuộc tội nhé, việc gì anh cũng sẽ làm, được không?”, sauđó liền đi ra ngoài.

LạcTrần hoàn toàn không biết tình tiết bộ phim diễn biến ra sao, bời vì vừa thấynam chính xuất hiện là Mông Mông đã hét ầm lên, “Nhìn kìa, nhìn kìa, ánh mắt anhấy, tay anh ấy, cái áo anh ấy mặc, giày của anh ấy…”. Tóm lại, đến một chi tiếtnhỏ nhất cũng bị Mông Mông phóng đại lên rồi đem ra khen ngợi đầy sùng bái. Sauđó, Lạc Trần không thể chịu được nữa, hỏi: “Mông Mông, anh chàng đó đẹp traiđến vậy sao?”.

“Đươngnhiên không bằng Sở Kinh Dương của cậu rồi! Hà hà, cậu xong đời rồi, nhất địnhđã có rất nhiều người nhìn thấy Sở Kinh Dương đi vào phòng cậu, ở lại trong đómấy tiếng đồng hồ mới chịu ra. Cũng may là mình đến đây, nếu không sự trongsạch của cậu xem ra khó lòng bảo toàn”.

Vẻ khoatrương của Mông Mông khiến Lạc Trần bật cười, “Mình thấy cậu đến thì sự trongsạch của mình mới khó bảo toàn đấy. Mau quay về phòng cậu đi, mình muốn đến thưviện mượn sách”. Dường như cần ở cùng với Mông Mông, chẳng ai có thể không cườicả.

“Cậucòn dám ra khỏi phòng sao, không sợ có người chặn đường à?”

“Chặnđường mình làm gì?”

“Cậungây thơ hay giả vở ngây thơ đấy. Cậu và Sở Kinh Dương cô nam quả nữ ở chungmột phòng, mấy kẻ hâm mộ anh ta liệu có bỏ qua cho cậu không?”

Đúng làphải phòng bị, Lạc Trần không muốn vì Sở Kinh Dương mà bị mình chèn ép, thậtoan uổng.

“Vậyngày mai mình sẽ đi”. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

“Đúnglà nên thế. Chuyện bên ngoài mình sẽ che chắn giúp cậu, nhưng cậu và Sở KinhDương nên thống nhất cách nói, anh ta nhất định có cách giúp cậu”.

LạcTrần nghĩ, phiền phức cũng từ anh ta mà ra, mình vì chuyện này mà nhờ anh tache chắn, chẳng phải là trúng kế rồi sao. “Nói sau đi, dù sao cũng chẳng nghiêmtrọng đến thế”.

“Cậuđừng có coi thường Sở Kinh Dương. Cậu thấy anh ta đi giữa rừng hoa mà khôngdính vào người lấy một chiếc lá chưa. Thế cũng đủ biết khả năng của anh ta rồiđấy. Anh ta có thể khiến cho mọi người ai ai cũng thích mình, lại không đắc tộivới ai, chắc chắn sẽ có cách giúp cậu giải quyết mọi việc thỏa đáng, không kẻnào dám làm phiền”.

LạcTrần nghe Mông Mông nói thế, không kìm được nghĩ: “Mình biết thừa bản lĩnh củaanh ta rồi, trở mặt như trở bàn tay, đổi trắng thay đen, hô thần gọi quỷ, việcgì cũng có thể làm được, thế thì có gì hay đâu cơ chứ? Kính nhi viễn chi[1],đó mới là thượng sách”.

[1] Kính nhi viễn chi:bắt nguồn từ câu nói của Khổng Tử trong Luận ngữ – Ung dã. Câu này thường đượcdùng trong các trường hợp: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng đối phương nhưngthực ra là không muốn gần gũi, tiếp cận đối tượng đó; hoặc dùng trong cáctrường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tươngnào đó.