Trần Thế

Chương 15: Đánh thức dây đàn cảm xúc



Sở KinhDương dù sao cũng không phải là nhân vật chính trong cuộc sống của Lạc Trần,sau khi xác lập rõ vị trí của anh ta trong lòng mình xong, cô chẳng nghĩ tớinữa.

Phảnứng của Lạc Trần không nằm ngoài dự đoán của Sở Kinh Dương, cô đương nhiên chorằng càng ít phiền phức càng tốt. Anh đã sớm ngầm dặn dò xuống dưới, nghiêm cấmkhông cho bất kỳ ai được gây phiền phức cho Lạc Trần. Sở Kinh Dương không giốngLâm Tự chỉ đi đường thẳng, anh ta luôn đi song song cả đường thẳng và đườngvòng. Vì thế, thế lực của Sở Kinh Dương ở trường đại học C rất lớn, trên trờidưới đất đều nằm gọn trong tay anh. Anh ta muốn bảo vệ Lạc Trần, không cần phảinói rõ lý do, cũng không cần tự ra mặt thì vẫn không có ai dám động đến LạcTrần.

Vì vậy,Lạc Trần thận trọng mấy ngày, không thấy có gì khác thường, chẳng ai để ý đến cô,giống như Sở Kinh Dương chưa từng xuất hiện trong đời cô vậy, mặc dù cái sự khôngcó gì khác thường này bản thân nó cũng đã khác thườngrồi. Sở Kinh Dương không tìm Lạc Trần nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anhkhông xuất hiện bên cạnh cô. Lạc Trần phát hiện, sau tiết học buổi tối, Sở KinhDương luôn theo sau cô một khoảng cách nhất định, đưa cô đến tận bến xe buýt.Phần lớn thời gian, anh sẽ cầm theo điếu thuốc, không nhanh không chậm đi theocô, thỉnh thoảng anh còn khe khẽ hát. Bất luận là mùi thuốc hay tiếng hát củaanh đều được gió đưa đến, bao lấy Lạc Trần, khiến Lạc Trần nhận ra sự tồn tạicủa anh.

Nếu SởKinh Dương đã không chủ động bắt chuyện với cô thì cô cũng không thèm để ý tớianh, coi như anh không tồn tại. Vì thế, trong trường đại học C, mọi người đềungầm hiểu là Sở Kinh Dương vướng vào lưới tình, Lăng Lạc Trần cũng không giảithích.

Ngườiduy nhất phàn nàn về việc này là Mông Mông, nhưng cô ấy cũng chỉ dám khua môimúa mép với Lạc Trần, “Lạc Trần, anh chàng bảo vệ kia của cậu lúc nào cho mìnhmượn để ra oai một tí, hằng ngày làm cái đuôi cho cậu, thật quá lãng phí”. Gặpphải những tình huống như thế, Lạc Trần đến cười cũng không thèm cười với bạn.

Trongthời gian biểu được Lâm Tự lên kế hoạch rõ ràng, dưới sự bảo bọc chăm sóc và chỉbảo tận tình của bác Vương, cùng với sự trưởng thành từng bước của Lạc Sa, LạcTrần cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh. Tất cả mọi người đều đã thích ứngvới cuộc sống như thế, đặc biệt là giữa Lâm Tự và Lạc Trần, đã bắt đầu bước vàothời kỳ tươi đẹp.

LạcTrần sau khi kết hôn với Lâm Tự, dần dần đã cảm nhận được cái tốt của việc cótiền tài và quyền thế. Cô rất biết hưởng thụ lợi ích này, nhưng không quá chìmđắm vào đó.

LạcTrần mặc dù đã cố đơn giản hết sức nhưng vẫn không tránh khỏi bị người khác chúý. Quần áo hằng ngày cô mặc đều do Lâm Đoan Tử chuẩn bị, cô luôn chọn nhữngchiếc quần bò và áo sơ mi không quá bắt mắt, nhưng cho dù là thế, vẫn có nhữngbạn học am hiểu thời trang nhận ra quần áo cô mặc cái nào cũng là hàng hiệu,thậm chí có những chiếc chỉ vừa mới được giới thiệu ở châu Âu. Lạc Trần thậtkhông biết phải làm thế nào, đành mặc đi mặc lại một hai bộ, cho đến khi nó đãbị giặt tới mức không thể mặc thêm được nữa mới thay bộ mới.

Cách ănmặc của cô gây chú ý cho Lâm Tự. Có một lần, buổi sáng cô cùng Lâm Tự ra khỏinhà, nhìn thấy cô lại mặc chiếc quần đã bạc màu và sờn cả gấu, tần suất xuấthiện của chiếc quần này quá cao, Lâm Tự có muốn không nhận ra cũng khó. Anhchặn cô lại: “Quay về phòng thay quần áo đi”.

“Saovậy, bộ này rất thoải mái, em mặc quen rồi”. Lạc Trần đẩy Lâm Tự ra, định đitiếp.

“Thayđi, vẫn còn kịp”.

LạcTrần nhìn đồng hồ, lúc này chắc Lạc Sa đang đợi ở tầng dưới, bác Vương luôn rấtđúng giờ. Đành phải thay vậy, ai bảo anh ấy là ông chủ chứ.

LạcTrần quay về phòng, Lâm Tự cũng đi theo cô vào trong, Lạc Trần nghe anh gọiđiện cho lái xe dặn dò một chú. Mở tủ quần áo, Lạc Trần muốn tìm một bộ cóphong cách tương tự để thay, nhưng Lâm Tự đứng đằng sau cô đã giơ tay chặn lại,tự chọn cho cô một chiếc áo sơ mi rất dễ thương màu xanh sữa và một chiếc quầndài màu be, nói: “Thay bộ này”.

Trên áosơ mi có ren màu trắng, tay bồng đáng yêu; quần ống đứng cặp trễ, ống quần rấtđặc biệt, quấn một vòng ren, cùng một thương hiệu với áo sơ mi, phối hợp rấthoàn hảo. Cả áo và quần đều rất đẹp, mặc lên chắc chắn rất xinh, nhưng Lạc Trầncảm thấy nếu cô mặc bộ này đến trường thì quá khác so với phong cách hằng ngàycủa mình, đừng nói đến các bạn không kịp thích ứng ngay đến bản thân cô thấycũng không quen.

Cô quayđầu lại nhìn Lâm Tự, ánh mắt anh rất kiên quyết, anh thực sự đã chịu đựng đủthẩm mỹ ăn mặc của Lạc Trần rồi, không những không thể cảm nhận được sức hấpdẫn của nữ giới mà còn quê vô cùng. Lạc Trần cảm thấy nếu cô không ngoan ngoãnnghe lời mặc vào thì chắc cũng đừng nghĩ đến chuyện đi học nữa. Thôi được, chọnchiếc áo khoác thường thường một chút, cùng lắm là đến trường không cởi áokhoác. Nghĩ đến đây, Lạc Trần bắt đầu thay quần áo.

Mặc dùđang vội, nhưng Lạc Trần vẫn là người biết giữ ý tứ, quần dài màu trắng nên bộquần áo lót màu hồng nhạt đang mặc phải thay.

“Cho dùem không quan tâm tới những người coi trọng vẻ bề ngoài của em, nhưng cũng đừnggiấu mình đi như thế. Em đẹp, trước hết là vì chính bản thân em đã. Tuổi trẻchỉ có một lần thôi”. Lâm Tự nói xong liền tìm đến môi cô, hôn một cái thậtsâu.

Lâm Tựlà người có khả năng kiềm chế rất tốt, nhu cầu của anh đều vào ban đêm, mặc dùban ngày anh ít khi xuất hiện ở nhà nhưng những lúc đó anh rất đứng đắn. Có thểlà vì Lạc Trần, cũng có thể đơn thuần chỉ là vì chính bản thân mình, anh nghiêmtúc thực hiện quy định mà hai người đã đề ra vào đêm tân hôn, không tràn lan vôđộ. Anh cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình, rất cẩn thận trong đời sốngcá nhân, không hề có bất kỳ tin đồn nào liên quan đến anh cả.

Kỹ nănghôn của Lâm Tự rất tốt, thêm vào đó là sự quen thuộc và thân mật giữa haingười, mặc dù không thể nói là cả hai đã hoàn toàn hiểu hết về nhau, nhưng đốivới hoạt động tương tác này, hai người đều rất nhiệt tình, làm đối phương vui,đồng thời cũng thỏa mãn chính mình.

Vì vậy,khi Lâm Tự chủ động kết thúc nụ hôn đó, Lạc Trần lại quyến luyến với theo, đếnkhi thật sự kết thúc được thì cả hai đều thở hổn hển. Lâm Tự dùng trán mình tìvào trán Lạc Trần, hơi thở của anh khiến cô cảm thấy buồn buồn, giống như muốnhắt hơi lại giống như tim cũng tê dại. Cô nhìn đôi môi của Lâm Tự, vô cùng muốnhôn lên đó, cảm thấy cứ như thế mà dính lấy nhau cũng rất tuyệt.

LạcTrần đã dần thích ứng với cách nói chuyện của anh, Lâm Tự dùng thái độ khuyênbảo để nói chuyện, có thể nhận ra sự quan tâm của anh trong đó, trái tim côcũng vì thế mà trở nên rất dễ bị rung động, rất dễ bị thuyết phục.

“Vâng”,Lạc Trần gật đầu. Sau việc này, cô nhanh chóng nhận thức được sự ngốc nghếchcủa mình, cô đã hoàn toàn không hề do dự mặc bộ quần áo anh chọn, nhưng đếntrường người bị chú ý lại là cô. Từ đó, Lạc Trần ăn mặc rất tùy tiện, cô mặctheo thói quen và sở thích của mình, cũng không cần lo lắng sẽ gây chú ý chongười khác.

Trở nênxinh đẹp thì đương nhiên sẽ có phiền phức. Lạc Trần vốn đã lột xác nhờ tìnhyêu, trở thành một người phụ nữ hấp dẫn. Huống hồ cô vốn có khí chất trời sinh,giờ lại biết ăn mặc trang điểm, đứng bên cạnh những cô gái chỉ vừa qua giaiđoạn dậy thì, cô đương nhiên trở thành mục tiêu theo đuổi của các nam sinh viêntrong trường. Lạc Trần luôn cư xử hòa nhã thân thiện với mọi người, không đắctội với người khác, lúc nào cũng khiêm tốn lễ phép, do vậy cô không chỉ nhậnđược ánh mắt ngưỡng mộ của nam sinh viên ở cách khoa, mà mối quan hệ với cácbạn nữ cũng không tồi.

Nhưngđối với các nam sinh theo đuổi mình, Lạc Trần luôn thể hiện rõ ràng, dù sao côcũng đã kết hôn rồi, nên tự giác một chút. Cô dứt khoát từ chối những người cóý với mình, nhưng cố gắng không khiến người ta khó xử. Cô không tham gia bất kỳcuộc vui mang tính cá nhân nào, cũng chưa bao giờ tỏ ra thân thiết hay gần gũiquá mức với bất kỳ ai. Cho dù là thế, bọn con trai vẫn liên tục tấn công, họcho rằng chỉ cần Lạc Trần chưa nhận lời ai thì họ vẫn có cơ hội. Điện thoạiliên hệ của Lạc Trần luôn để số nhà của Lạc Sa, bởi vì bác Vương thường xuyên ởnhà, hơn nữa cô cũng cho rằng Lâm Tự không thích chuông điện thoại đổ liên tục.Vì vậy, rất nhiều nam sinh tìm mọi cách để biết được số điện thoại của cô, nghĩra rất nhiều lý do để gọi điện thoại cho cô, nhưng cô đều yêu cầu bác Vương trảlời thẳng rằng cô không tiện nghe điện. Những cuộc điện thoại như thế bác Vươngnhận nhiều rồi, cho dù lập trường của Lạc Trần rất kiên định, nhưng bác Vươngvẫn tỏ ra lo lắng cho cô: “Để cậu chủ biết thì không biết sẽ thế nào”.

Thực raLâm Tựu có biết thì cũng chẳng sao, Lạc Trần cảm thấy anh căn bản là không thèmđể ý.

Ngoàicách bày tỏ trực tiếp, cũng có người dùng phương pháp gián tiếp để tỏ tình vớiLạc Trần. Khi bị Lạc Trần từ chối thẳng thừng nhiều lần, có người lại đổi sangviết thư rồi gửi đến địa chỉ phòng ký túc cô ở. Vào thời đại công nghệ thôngtin phát triển như hiện nay, chỉ riêng việc dùng thư viết tay để tỏ tình cũngđủ lãng mạn rồi. Lạc Trần thường giữ thư ở phòng ký túc, dần dần xử lý bằng hết,không bao giờ hồi âm. Nhưng cô đã chịu nhận thư thì đã tốt hơn nhiều so vớiviệc bị từ chối thẳng, xem như cũng nể mặt người gửi.

Lâudần, nhiều người thấy khó mà rút lui. Tình yêu thời sinh viên đa phần được xâydựng trên nền tảng của việc yêu thích lẫn nhau, không duy trì được bao lâu thựcra cũng chẳng có gì là lạ.

Thờigian đầu Lạc Trần không đọc thư, cho rằng cứ lạnh lùng xử lý thì tốt hơn, lâudần bọn họ sẽ tự động thay đổi mục tiêu, thích người khác. Nhưng, cũng có mộtvài người rất kiên trì, kiên trì đến mức Lạc Trần cũng cảm thấy tò mò chẳngbiết họ viết những gì mà lá nào lá nấy đều rất dài, liệu có giống như một ngườibạn nào đó đã nói, ngày ngày chẳng có gì để viết, đành phải ngồi chép sách rakhông?

LạcTrần đọc bức thư mà một anh bạn cùng lớp tên là Lưu Chi Xuyên viết cho cô. Tỉlệ nam nữ ở khoa Ngoại ngữ mất cân bằng nghiêm trọng, mấy sinh viên nam hiếmhoi đều đã bị thầy cô giáo và các bạn nữ chiều chuộng quá mức hết cả, tự coimình là nhất. Chuyện gì tốt cũng nhường cho họ trước, việc gì nặng nhọc đều đếntay các bạn nữ.

Nhưnganh chàng Lưu Chi Xuyên này là một ngoại lê. Anh là sinh viên có thành tích họctập tốt nhất trong khóa này, nghe nói lúc nhỏ đã từng ở nước ngoài, tiếng Anhđạt tới trình độ có thể dịch đuổi được, rất ít mắc lỗi. Lưu Chi Xuyên cao tonho nhã, với ai cũng tỏ ra khiêm tốn lịch sự. Anh không hề kiêu căng, lúc nàocũng cố hết sức làm tròn bổn phận của mình, ngày trực nhật không bao giờ đimuộn, khi phải tổng vệ sinh quét dọn cũng không kêu ca vất vả. Những chuyện nhỏđó có thể ở các khoa khác thì chẳng là gì, nhưng ở một khoa có tỉ lệ nam nữ mấtcân bằng trầm trọng như khoa Ngoại ngữ thì lại rất đáng quý.

Do vậy,dần dần anh đã giành được tình cảm của hầu hết các sinh viên nữ trong khoa.

Anh vàLạc Trần chưa bao giờ nói chuyện với nhau, dường như cũng chưa từng có ý làmthế. Nhưng sau khi nhập học không lâu, mỗi tuần anh đều viết cho Lạc Trần mộtbức thư, cho vào một chiếc phong bì màu xanh lam rất đẹp, bên trên còn đườnghoàng viết: “Thân gửi bạn học Lăng Lạc Trần”.

Đươngnhiên, đó cũng không phải nguyên nhân Lạc Trần để ý đến sự theo đuổi như có nhưkhông của anh, điều thôi thúc cô đọc những lá thư ấy chính là tin tức Lưu ChiXuyên sắp đi khỏi trường.

Chiềuthứ Tư hằng tuần theo thông lệ là cuộc họp của khóa, có hoạt động thì tiến hànhhoạt động, không có hoạt động thì học Chính trị. Cuộc họp thứ Tư sát ngày thicuối kỳ này lại do thầy phụ đạo chủ trì, mở một cuộc chia tay với Lưu ChiXuyên. Việc này đến Lưu Chi Xuyên cũng thấy bất ngờ. Rất nhiều bạn học chuẩn bịquà để tặng anh, anh đều nhận cả, còn bày tỏ sự cảm kích của mình.

Thầyphụ đạo yêu cầu anh phát biểu vài lời, anh chỉ nói: “Cảm ơn mọi người”, rồi giơcao những món quà trong tay lên, “Xem ra chỉ có thể đợi đến học kỳ sau khi mìnhquay lại mới có thể bày tỏ được sự cảm ơn của mình đối với các bạn”. Nói xong,anh ôm những món quà đó, cúi người tỏ ý cảm ơn rồi đi về chỗ ngồi, không để ýtới việc mọi người đang nhao nhao đòi anh phải hát.

Các bạnkiên trì réo gọi, cuối cùng thầy phụ đạo phải lên tiếng: “Liên hoan vào TếtNguyên đán em không thể tham gia được, vậy thì bây giờ hát cho các bạn nghe mộtđoạn đi”.

Lưu ChiXuyên không từ chối nữa, nhưng anh cũng không bước lên phía trước, chỉ đứng tạichỗ, nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Theyasked me how I knew my true love was true.

Oh,I course replied something here inside cannot be denied.

Theysaid someday you’ll find all who love are blind.

Oh,When your heart’s on fire, you must realize smoke gets in your eyes…

Đây làbài hát “Smoke Gets In Your Eyes” do ban nhạc da đen The Platters hát vào thậpniên sáu mươi, lời bài hát có đoạn: Tất cả những người đang yêu đều giống nhưngười mù, khi trái tim thắp lửa, khói làm mờ mắt bạn, khi tình yêu đã tàn lụi,khói vẫn làm mờ mắt bạn. Giọng Lưu Chi Xuyên thật cô đơn, rất nhiều bạn nữ nghexong đã rơi lệ, dường như tình cảm của những người trẻ tuổi dư thừa đến mức lúcnào cũng có thể trào ra.

Trongtiếng hát của anh, Lạc Trần cũng như cảm thấy trái tim mình đang nhói đau. Cũngchính vào giây phút ấy, cô quyết định sẽ đọc những lá thư anh gửi, xem rốt cuộcthì anh đã viết những gì trong đó.

Nét chữcủa Lưu Chi Xuyên rất đẹp, trình bày sạch sẽ. Bức thư này chỉ có một tờ giấynhưng lại viết dày đặc.

LăngLạc Trần:

Chàoem! Hôm nay anh đã đặt xong vé máy bay, thời gian bay cũng đã định rồi. Mấytháng vừa qua, niềm vui lớn nhất của anh chính là được quen biết em.

Em

Cúiđầu

Khẽthở dài

Trongmắt



Sựxa xăm

Anh

Lặnglẽ

Ởbên

Cầumong

Em

Bìnhyên

Xinhãy cho phép anh được có một điều ước trước lúc đi xa, ước gì sau này trongcuộc sống của anh có em. Không cần em phải luôn ở cạnh anh, nhưng mong em cứbình yên ở bên anh như thế.

Thânái

ChiXuyên.

Tìnhcảm thuần khiết này thật khiến người ta phải cảm động. Mở bức thư ra, Lạc Trầnthừa nhận mình đã bị nó làm cho cảm động. Nếu… nếu tình trạng của cô không nhưlúc này, rất có thể cô sẽ cùng với anh, một người ưu tú nhưng không tạo ra áplực cho người khác ấy, trải qua một tình yêu đẹp của tuổi thanh xuân. Nhưng côcòn có tư cách gì chứ?

Ngồitrong đám nữ sinh ồn ào lao xao, nghe họ bàn luận anh nào đẹp trai, ngôi saonào mặc đồ gì thì gợi cảm, nghe bọn họ nói chỉ cần nhân vật nổi tiếng nào đóliếc mắt nhìn hộ một cái thì họ đã ngã không dậy nổi, mặt đỏ tim đập, Lạc Trầncảm thấy cô không nên dừng chân tại đây, cô không thể hòa nhập được với nơitràn ngập sức sống này, trưởng thành quá sớm, tim đã toan về già.

Haingày sau, Lạc Trần có gặp Lưu Chi Xuyên trong trường. Anh ngập ngừng như địnhnói gì mà lại thôi, chào hỏi Lạc Trần từ xa rồi đứng im, đợi sau khi Lạc Trầnđi qua vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Lạc Trần nhìn thấy anh liền nghĩ ngay đến bàithơ ngắn kia, nghĩ đến giấc mơ đẹp đẽ mà anh đã ước. Lưu Chi Xuyên nhìn nho nhãnhẹ nhàng như thế khiến Lạc Trần cảm thấy, chỉ có người như anh mới xứng đángvới từquân tử.

Trongtình huống như thế này mà vẫn tiếp tục im lặng thì chắc anh thất vọng lắm, bứcthư chất chứa bao nhiêu hy vọng như thế nhưng chỉ mang lại sự thất vọng. Cho dùnói một câu bảo trọng, cho dù chỉ là quan tâm đúng mực như giữa bạn bè vớinhau, ít nhiều cũng sẽ khiến anh cảm thấy được an ủi. Những điều đó Lạc Trầnđều hiểu, nhưng cô thấy thật khó dừng bước, càng khó mở miệng. Cô sợ làm thế sẽlại thổi tung đống tro tàn, che mờ đôi mắt anh. Nếu không phải bị mờ mắt giốngnhư lời bài hát ấy, sao anh lại chú ý đến cô chứ? Cô đâu xứng đáng để anh phảilàm như thế!

Về đếnnhà, Lạc Trần ngồi bệt xuống sàn “thư viện” của Lâm Tự uống một tách cà phê,đọc sách của anh, đây đúng là một việc dễ chịu. Thỉnh thoảng, khi tâm trạng vuivẻ, anh còn mở những chiếc đĩa mình sưu tập, không khí rất ngọt ngào đầm ấm.Nhưng khi quay lại trường, Lạc Trần lại cảm thấy trái tim mình đau như cắt. Mặcdù trước kia cô cũng có phần xa cách với các bạn, nhưng trong giờ phút này, côđã không có tư cách để sống cuộc sống vô tư của thời sinh viên nữa, thân phậnngười có chồng đã hủy bỏ toàn bộ tư cách đó củacô.

Lá thưcủa Lưu Chi Xuyên đánh thức dây đàn cảm xúc trong Lạc Trần, lần đầu tiên cônhận ra sự đẹp đẽ của tình yêu. Cô cảm thấy cô cần tình yêu, liền rất tự nhiênhướng sự chú ý của cô về phía Lâm Tự.

Thế là,Lăng Lạc Trần đặc biệt khao khát sự quan tâm của Lâm Tự. Chỉ một câu nói vôtình của anh thôi cũng khiến Lạc Trần suy nghĩ rất lâu, cũng có thể ảnh hưởngtới quyết định của cô. Lạc Trần cũng bắt đầu chú ý tới thói quen của Lâm Tự,đồng thời dựa vào nó mà điểu chỉnh lại bản thân mình. Thời gian này, cô trở nênrón rén dè dặt, cố gắng để lấy lòng Lâm Tự, ngày nào cũng đợi anh về rồi mớingủ. Những lúc hai người thân mật, cô chỉ nghĩ đến việc làm anh vui, mong mỏisự công nhận của anh một cách tham lam và khẩn cấp.

Đối vớisự thay đổi của Lạc Trần, Lâm Tự đã nhận thấy ngay từ đầu. Anh bắt đầu xa cách,lạnh nhạt với cô, cố ý giảm thiểu số lần gặp mặt của hai người. Lâm Tự cảm thấykhông có thứ tình cảm nào là đơn thuần chỉ cho đi mà thôi, đã bỏ ra là đều yêucầu được đáp lại.

Bâygiờ, Lạc Trần cảm thấy có một người để yêu, để cho, để chiều chuộng thôi cũngđủ rồi. Nhưng sẽ đến một ngày, cô nhất định sẽ yêu cầu anh đáp lại tình yêu củamình, yêu cầu anh phải cho, phải chiều chuộng lại cô. Có điều đối với Lâm Tự,anh chỉ cần tình dục chứ không cần tình yêu. Anh cảm thấy tình yêu đa phần làgánh nặng, thứ mà anh có thể làm được là gánh vác tránh nhiệm chứ chẳng phải làcho cô ấy tình cảm, thứ Lạc Trần muốn anh không có.

Đối vớiLâm Tự, ý nghĩa tồn tại của con người chính là để làm việc gì đó lưu lại chohậu thế, bởi vậy anh không muốn, cũng không có ý định đầu tư sức lực vào chuyệntình cảm nam nữ. Đối với người phụ nữ đã thuộc về mình này, anh càng cảm thấykhông cần bỏ thời gian và công sức ra để chiều chuộng, đợi khi cô ấy tỉnh ngộ,biết được thứ gì có thể có, thứ gì chỉ có thể là mơ ước xa vời, lúc ấy mọichuyện sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Lâm Tự tin với trí thông minh của LạcTrần, cô sẽ nhanh chóng hiểu ra điều đó.

Một nămsau đó, Lạc Trần học được thế nào là nhớ nhung, thế nào là chờ đợi, thế nào làkhát khao. Sau khoảng thời gian mà đến giọng nói của anh cô cũng không nghethấy, Lạc Trần hiểu ra rằng, con người này chỉ mang lại cho cô sự thất vọng.Những lúc cô cần thì anh biến mất, chỉ xuất hiện những lúc bản thân anh cần.Tình yêu Lạc Trần dành cho Lâm Tự không ngừng bị giày vò bởi hai tâm trạng khátkhao và tuyệt vọng. Mỗi lần, khi chút nhiệt tình của Lâm Tự khiến cô hiểu nhầmlà tình yêu, thì ngay lập tức anh sẽ có cách khiến trái tim cô đau đớn, làm côhiểu, tất cả đều chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.

Lâm Tựđối xử với tất cả mọi người đều vô tình như thế, bản tính anh vốn rất lạnhlùng. Dần dần Lạc Trần cũng tỉnh ngộ, con người này không có tình cảm, thứ duynhất mà anh ấy có thể làm cho người khác là thay họ gánh vác trách nhiệm. Từ đóvề sau, Lạc Trần không còn thức đợi anh về, không nấu những món anh thích ăn,không còn quan tâm tới việc anh ở đâu, làm gì, cũng không thay đổi bản thântheo ý thích của anh nữa. Thậm chí là khi ở trên giường cũng không nhìn anh,làm những việc khiến anh vui, chỉ là làm cho xong nghĩa vụ, giúp mình giải tỏaáp lực, đồng thời tự tìm niềm vui trong đó mà thôi. Nhưng Lạc Trần hiểu rõ mộtđiều rằng, những lúc cơ thể mình nóng bỏng nhất cũng là khi trái tim mình lạnhnhất.

Năm nayđối với Lạc Trần mà nói quả là một năm khó khăn. Một mình cô tự dằn vặt, trảinghiệm, đúc kết, không có ai để chia sẽ nỗi lòng chứ đừng nói gì đến việc đượcgiúp đỡ. Nhưng tính thản nhiên vốn có đã cứu cô, Lạc Trần biết, cho dù mình cóthích Lâm Tự đến đâu, yêu anh nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng không thểđánh mất cái tôi của bản thân. Vì vậy, sau khi Lạc Trần nghĩ thấu đáo rồi quyếtđịnh từ bỏ, cô đã thật sự trưởng thành. Nhưng sự trưởng thành này vẫn phảngphất nét buồn thương, dù sao sự cuồng nhiệt của mối tình đầu cũng chẳng dễ gìxóa bỏ mà không để lại dấu vết nào.