Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 21



Câu nói “Bổn vương không phải đang thương lượng với ngươi, không ăn thì cút” đang tính phát ra nghẹn luôn trong ngực, hầu kết Tiêu Hành chuyển động, hung hăng nhịn xuống.

Nhiếp chính vương có nhường ai bao giờ, sợ làm tới Sở Chiêu Du lại khóc.

Bổn vương hành sự quang minh lỗi lạc, lại sợ túi khóc mỏng manh yếu đuối này. Lần trước trừng tí đã khóc, mắng “cút” chắc lăn ra đất khóc luôn quá?

Tiêu Hành tìm một đống lý do, cực kỳ kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi muốn gì.”

Nhiếp chính vương hung hăng, cơm ăn không vô nuốt không trôi.

Sở Chiêu Du phỉ nhổ trong lòng, bỗng nhận ra, y chỉ là một con rối nhỏ dựa vào đâu được ngồi ăn cùng bàn với Nhiếp chính vương, chắc chắn người ngồi đối diện có nhiệm vụ, y cần gì ăn ngon, xây dựng không khí ăn cơm tốt đẹp cho Nhiếp chính vương là được rồi. Y không làm, Nhiếp chính vương lại tức giận.

Ánh mắt yếu ớt nhìn đồ ăn trong tay Nhiếp chính vương, cháo trắng, dưa muối, bánh dưa chua đã ăn mấy miếng.

Y cầm muỗng sứ trắng, có lệ múc một muỗng cháo đầy thịt nạc và hải sản tanh rình.

Tiêu Hành lấy chén của y, dịch chén của mình qua, toàn bộ không đến hai giây, đồ ăn trước mặt được thay đổi.

Tuy Nhiếp chính vương đã ăn, Sở Chiêu Du cũng không ghét, y bưng chén, quả nhiên không thể ăn sơn trân hải vị hoài, sẽ bị ngán đó.

Tiêu Hành thấy y cuối cùng cũng chịu ăn, nội tâm lại sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng.

Cũng khá dễ nuôi.

Bổn vương ăn ít một miếng là có thể nuôi được vật nhỏ.

Tiêu Hành thong thả ung dung, nhưng vẫn nhanh hơn Sở Chiêu Du nhiều, trong lúc chờ Sở Chiêu Du ăn xem xong hết tấu chương.

Hắn thấy không khí hôm nay khá hoà hợp, trực tiếp hỏi: “Ngoài cung ngươi gặp ai, có cao nhân chỉ điểm ngươi hồi cung phải làm gì không?”

Trẫm gặp tên ngốc, chỉ số thông minh bị kéo xuống, có cao nhân chỉ điểm cái quần ấy. Sở Chiêu Du nghiền ngẫm lời của Nhiếp chính vương, trong lòng hoảng hốt, gần đây y biểu hiện không hợp với tính cách của nguyên chủ, bị nghi ngờ?

Vua một nước bị đoạt xá, một giây sau bị Nhiếp chính vương chẻ đôi ném vào đống lửa. Sở Chiêu Du nghĩ mà sợ, gần đây y hơi bay lắc, biết rõ nguyên chủ với Nhiếp chính vương như chuột với mèo, y vẫn luôn đối chọi với Tiêu Hành, cũng không chủ động chịu thua.

Nguyên chủ gọi Nhiếp chính vương là hoàng thúc, y gọi không được, toàn suýt gọi cả họ tên.

Tiêu Hành nghẹn lâu như vậy mới hỏi, có phải đã âm thầm quan sát, xác định xong là cho trẫm xuống hoàng tuyền luôn không?

Sở Chiêu Du siết chặt tay đặt ở đầu gối, cố gắng không biến sắc: “Trẫm chỉ gặp một lão sinh, ông phải về Kiềm Nam, trẫm theo ông, học《 Ma Cô chúc thọ 》. Đáng tiếc lúc trẫm học xong, mới phát hiện Thái hậu cũng không thích trẫm.”

Y lôi lần thượng triều kia ra thoái thác, cũng ám chỉ y đã bị tình thân của Thái hậu đả kích, cho nên thay đổi tính tình.

Thoát khỏi sự khống chế của Thái hậu, ai nói tiểu hoàng đế không thể thông minh lên?

Trực giác Tiêu Hành bảo Sở Chiêu Du đang nói dối, hắn vốn muốn biết Sở Chiêu Du biết bao nhiêu về cổ độc.

Trước khi mất tích, hắn tin Sở Chiêu Du không biết, lúc sau thì khó nói.

Ba ngày kia là kỳ hoạt động của Hợp Tâm Cổ, có khả năng Sở Chiêu Du gặp được cao nhân, chẩn ra trong cơ thể có cổ, cũng vì vậy, sau khi hồi cung, con rối nhỏ không chỉ thông minh, còn kiêu ngạo nữa, sẽ không trốn khi thấy hắn, ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng phức tạp.

Sở Chiêu Du không sợ, Tiêu Hành chỉ nghĩ đến là do Hợp Tâm Cổ.

Sở Chiêu Du quan sát Nhiếp chính vương, hình như hơi trào phúng.

Gì, không tin hả?

Sở Chiêu Du hắng giọng nói: “Trẫm hát một đoạn cho ngươi nghe?”

Không tin được, đời trước học suốt một đời, đời này dùng để bảo vệ mạng sống.

Sở Chiêu Du nói một câu lại đụng trúng hai điểm G của Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương suýt nổi trận lôi đình.

Tiêu Hành phát hiện gần đây bản thân mình tính khi thất thường, hắn sẽ vì một hai câu của Sở Chiêu Du mà tức giận, cũng nhượng bộ Sở Chiêu Du đạp lên giới hạn của hắn.

Hắn đổ hết cho Hợp Tâm Cổ, đã phát tác một lần, hiện tại hắn trở nên dễ giận, lần tới chắc biến thành ngu luôn.

Từ lúc cầm quyền tới nay, lần đầu tiên có người dám nói hát hai câu trước mặt Nhiếp chính vương. Sở Chiêu Du biết rõ giới hạn của hắn, nói lời này, không phải nói dối thì chính là có ý đồ.

“Muốn hát đúng không, được.” Nhiếp chính vương gọi Tiền Thế Thành cùng một đội Hộ Long Vệ đến, “Các ngươi ở đây nghe, hát chưa xong không cho nghỉ.”

Nhiếp chính vương phất tay, lại thêm một bụng tức ra cửa.

Tiền Thế Thành cùng Hộ Long Vệ nhìn nhau: Hát gì cơ?

“《 Ma Cô chúc thọ 》.”

Sở Chiêu Du gãi mặt, tri kỷ giải đáp thắc mắc.

Tiền Thế Thành khó chịu, không phải hắn muốn biết cái này.

“Tới tới tới, bắt đầu nè. Nhiếp chính vương kêu các ngươi nghe, nhưng trẫm không hát miễn phí, đưa tiền trước.” Sở Chiêu Du vươn tay, trẫm nghèo lắm, có người phải nuôi.

Tiền Thế Thành vẫn không nhúc nhích, còn phải nộp tiền, vậy chắc nghe không xong rồi.

Sở Chiêu Du hù doạ: “Nhiếp chính vương giao nhiệm vụ cho các ngươi, dám không để tâm à?”

“Thuộc hạ không dám!” Hộ Long Vệ cùng kêu lên.

“Vậy do dự cái gì, các ngươi mau đưa tiền ra, sau này đến chỗ Nhiếp chính vương lấy lại.” Sở Chiêu Du chỉ mẹo, ngươi biết chi phí nghe hí khúc ở nhà hát nghệ thuật cấp quốc gia, một vé đắt bao nhiêu không, hôm nay trẫm chỉ thu một lượng thôi.

Sở Chiêu Du giơ một ngón tay, kiếm được cũng kha khá đó.

Hộ Long Vệ không hề dao động, ai dám nghe diễn đến đòi tiền Nhiếp chính vương hả, đây là cần tiền không cần mạng.

Sở Chiêu Du nhìn Tiền thủ lĩnh giàu nhất.

Tiền Thế Thành mặt khổ, sao Nhiếp chính vương không trả tiền trước rồi đi, để giờ tiểu hoàng đế đòi tiền.

Đáng sợ hơn chính là, hắn không có tiền.

Tiền Thế Thành cứng cổ: “Mạt tướng không có tiền, tiền đều ở chỗ vợ với nương.”

Sở Chiêu Du ngắm giày hắn: “Ái khanh không có quỹ đen hả?”

“……” Tiền Thế Thành nhận mệnh cởi giày, đổ ra số bạc hắn tích cóp một năm nay. Hắn đau thương thở dài, ngày ấy hắn nói ba nữ nhân một đài diễn, một hoa đán lại diễn mười đài.

Tiểu hoàng đế còn ghê tay hơn vợ hắn.

Hộ Long Vệ nghiêm nghị, Tiền thống lĩnh ghê thật, bọn họ cho rằng nhiều lắm cũng chỉ có mấy văn tiền.

Sở Chiêu Du lấy cái chén trên bàn đỡ được bạc, Tiền Thế Thành dẫn đầu, những người còn lại chỉ có thể thành thật bỏ tiền.

Sở Chiêu Du xóc chén nghe tiếng, ngồi lại ghế.

Tiền Thế Thành và Hộ Long Vệ ảo giác, kỳ thật ý của Nhiếp chính vương không phải là làm nhục bệ hạ, mà kêu họ đưa tiền cho bệ hạ.

Nghe đồn bệ hạ hát dở lắm.

Bọn họ không hẹn cùng giữ vững sắc mặt, sợ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ sẽ bị đòi thêm tiền.

Sở Chiêu Du nhắm mắt rồi mở, sóng mắt lưu chuyển: “Thụy ải bàn ngưng kim khuyết hạ, hoà phong phiêu phất khỉ diên tiền……”

[瑞霭蟠凝金阙下,和风飘拂绮筵前: không biết dịch:(((]

Tiền Thế Thành kinh ngạc nhìn tiểu hoàng đế, ba ngày kia đi học hát tuồng thật à?

Câu chữ rõ ràng, uyển chuyển êm tai, không giống bất kỳ gánh hát nào của Đại Sở.

Tiền Thế Thành quê mùa không biết khác chỗ nào, rõ ràng là con hát thấp kém, nhưng bọn hắn nghe Sở Chiêu Du xuất khẩu, cảm thấy mình đang mặc triều phục trang trọng nhất, ngưng thần lắng nghe, không sót một câu.

Là đế vương tôn quý nhất, mới có hiệu quả như vậy sao? Như không ngừng lại, ban đầu, người hát tuồng không cảm thấy con hát đê tiện, y hát ra như dương xuân bạch tuyết.

[阳春白雪: Dương Xuân bạch tuyết, một cổ khúc trứ danh, tương truyền được sáng tác vào thời chiến quốc, là một nhạc khúc cao nhã của nước Sở.]

Hộ Long Vệ chấn động, nghe đến si mê, lại cảm thấy tiền này tiêu đáng giá. Chắc chắc là bọn họ tiêu nhiều tiền quá, đau lòng choáng váng.

Diễn rất nhanh, hát xong mọi người đều chưa phục hồi tinh thần lại, xong rồi hả?

Sở Chiêu Du thân thiết nhìn bọn họ: “Còn tiền trẫm còn hát.”

Hộ Long Vệ lui về phía sau một bước, không có.

Sở Chiêu Du đếm bạc, tổng cộng hai mươi lượng. Nhiếp chính vương nên kêu hết hoàng cung đến, y mở sân khấu ngàn người, giàu to.

Hộ Long Vệ không dám đòi tiền Nhiếp chính vương, y tìm cơ hội nói là được.

Bây giờ tiền y kiếm là tiền của Nhiếp chính vương, đâu quan trọng?

Tiểu Hắc còn nợ tiền y đó.

Y gọi Tiết công công: “Ngươi bảo quản giúp trẫm, cần dùng, lấy bên trong là được. Hừm… mua giúp ta một bộ diễn phục, phải rẻ nha.”

Vốn dĩ Nhiếp chính vương mắt nhắm mắt mở, Tiết công công có thể lấy diễn phục cho hoàng đế, nhưng sau khi Nhiếp chính vương thanh tẩy nội thị giám, không biết vô tình hay cố ý, chặt đứt con đường này.

Đồ trong Phúc Ninh Điện bị Nhiếp chính vương vứt hết, Sở Chiêu Du quyết định trang trí lại theo sở thích của nguyên chủ, nhưng thật ra thẩm mỹ của y giống Tiêu Hành, cũng chỉ định mua một bộ quần áo treo chỗ dễ thấy nhất, tốt nhất là làm Nhiếp chính vương ghê đến không bao giờ bước vào Phúc Ninh Điện nữa.

Tiền Thế Thành cho rằng diễn vậy là xong rồi, ai ngờ đêm đó Nhiếp chính vương kêu hắn ra hỏi.

“Y hát thế nào?” Nhiếp chính vương một tay sau lưng, một tay chắp bút luyện chữ, giả vờ thuận miệng hỏi.

Tiền Thế Thành bị gọi đến muốn nói lại thôi, không dám nói thật, khen hát hay trước mặt Tiêu Hành, khác gì đến cậy nhờ kẻ thù, hắn qua loa đại khái nói: “Không tệ, đúng là có học qua, Vương gia có thể yên tâm.”

“Còn gì nữa?” Tiêu Hành nhíu mày.

Tiền Thế Thành lại thêm mấy chữ: “Dư âm văng vẳng bên tai.”

Tiêu Hành vẫn không hài lòng.

Tiền Thế Thành nói hết: “Khúc, khúc hát này chỉ trên trời mới có……”

Càng khen sắc mặt Tiêu Hành càng kém, giống như bảo bối của mình bị người khác đoạt xem trước.

Không chỉ một người, mà là một đống người.

Tiêu Hành ném bút: “Bổn vương hỏi ngươi y có tức giận hay không!”

“Không tức giận.” Còn rất vui vẻ cướp tiền của họ.

Tiêu Hành cuốn giấy tuyên thành trên án, quăng vào bình. Hắn biết, chỉ có hắn bị chọc tức, Sở Chiêu Du da mặt dày.

Tiền Thế Thành thấy hôm nay Nhiếp chính vương không quá bài xích diễn hí, ra vẻ thở dài, “Haizz!”

Nhiếp chính vương không thèm nâng mắt: “Lại nộp hết lương rồi?”

Đáng đời Tiền Thế Thành, tiền của mình mà cũng không giấu được, Nhiếp chính vương vừa phát tiền hoặc ban thưởng, gấp gáp về khoe với vợ mình để rồi sau đó bị tịch thu bằng sạch, lần nào cũng thế.

Tiền Thế Thành: “Quỹ đen cũng bị trấn lột rồi.”

Tiêu Hành ghét bỏ: “Quỹ đen giấu một năm? Không phải phu nhân chê người chân hôi không để ý giày của ngươi sao.”

Quỹ đen bị lộ, Tiền Thế Thành xấu hổ, “Ai, cũng không phải bị vợ tịch thu.”

Hắn khiển trách nhìn Nhiếp chính vương, ngươi cũng không quản, để đám huynh đệ chúng ta bị bắt nạt.

Tiêu Hành không hiểu được, chẳng lẽ còn ai ngoài vợ hắn?

Tiền Thế Thành nước mắt tuôn rơi, “Bệ hạ hát tuồng, thu mỗi huynh đệ một lượng.”

Nhiếp chính vương: “……”

“Một đám phế vật, tự đến kho lãnh tiền đi.”

……

Mười lăm tháng mười, đốc quân Lương Châu phủ Triệu phu nhân nhận được một phong thư từ kinh thành.

Con dấu của hoàng đế, dấu đỏ điểm chỉ.

Địch Yến sờ phong thư mỏng: “Nghe nói cháu trai ta chơi lớn với Ngụy Vạn Hồng.”

Nàng ném thư cho chồng mình là Triệu thành, “Sắp mười năm rồi còn tìm ta làm gì, đốt, ta không xem.”

“Được.” Triệu thành thật thà cất vào áo, “Ta đốt liền.”

Qua hai canh giờ, Triệu phu nhân hấp tấp túm cổ áo chồng: “Thư đâu.”

“Đốt rồi.”

“Ngươi dám!” Triệu phu nhân trừng mắt, quen cửa quen nẻo tìm ra lá thư kia, đầu ngón tay run rẩy mở ra.

Chỉ liếc mắt một cái lệ rơi đầy mặt.

Trong thư không viết gì hết, chỉ có hai chữ.

“Di mẫu (dì)”.

Nàng như nghe thấy, con trai duy nhất của tỷ tỷ cách thiên sơn vạn thủy gọi nàng.

Triệu phu nhân nhanh chóng não bổ ra cháu trai ở trong cung bị bắt nạt, bị Ngụy Vạn Hồng phạt quỳ, bị Tiêu Hành tra tấn bi thảm.

“Lúc ấy Chiêu Du chưa được mười tuổi, ta bị ma quỷ ám mới ghi hận chín năm.” Mấy năm nay càng nghĩ, nàng càng hối hận, biết Ngụy Vạn Hồng không phải người, biết Chiêu Du tuổi còn nhỏ, nàng vẫn cứ thế mà đi, để cháu trai cho nữ nhân kia nuôi nấng.

Nhưng Địch Yến lại sĩ diện, nhiều năm như vậy, tiểu hoàng đế không cho nàng bậc thang, nàng nhẫn tâm không nhận cháu trai.

“Ta phải vào kinh, ngươi đừng cản ta.”

Hai mươi hai tháng mười, Sở Chiêu Du nhận được hồi âm của Triệu phu nhân. Sở Chiêu Du xem xong, ném vào chậu than.

Y cũng không thể chờ dì tới làm chủ cho mình, phải nghĩ biện pháp lấy lại Hổ phù trong tay Thái hậu. Nếu y không có bản lĩnh, dì vào kinh bị Nhiếp chính vương và Thái hậu bắt nạt phải làm sao.

Y bên này mưu kế, Thái hậu đã tìm đến cửa.

“Gần đây ai gia hay mơ thấy tiên hoàng, dặn dò ai gia sắp xếp hôn sự cho bệ hạ, nhưng Nhiếp chính vương ngăn cản, có đại thần nào dám đưa nữ nhi tới? Ai gia nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người Nhiếp chính vương không quản được.”

Sở Chiêu Du trực giác là cháu gái của nàng.

Câu tiếp theo của Thái hậu nghiệm chứng suy đoán của y.

Sở Chiêu Du nhếch miệng, y bị ngu mới cưới nữ nhân Thái hậu an bài, chết thế nào cũng không biết.

“Nhi thần lo lắng, Nhiếp chính vương không cho.” Y đúng lý hợp tình.

Ánh mắt Thái hậu tối sầm, con rối nhỏ còn biết dùng Nhiếp chính vương đánh đổ lời nàng.

“Hắn cho hay không là một chuyện, triều đình để Tiêu Hành chèn ép lâu rồi, quên mất việc này, cho bọn họ nhớ lại là được. Bệ hạ gặp Sương Sương vài lần trước, ai gia thả phong thanh, dù Nhiếp chính vương áp chế, cũng phải đồng ý.

Sở Chiêu Du chuyển tròng mắt, hôm nay Thái hậu rất cứng rắn, với năng lực hiện tại của y, không từ chối Thái hậu được. Trước khi Nhiếp chính vương cầm quyền, Thái hậu tung hoành mười mấy năm trong cung, luôn có chút thế lực Tiêu Hành không dọn sạch được.

Không ai chống lưng, chọc giận Thái hậu không phải biện pháp.

“Mẫu hậu thấy trẫm còn nhỏ, lấy mất Hổ phù, hiện giờ trẫm đến tuổi thành gia, vẫn không đưa Hổ phù cho trẫm giữ.” Sở Chiêu Du ỉu xìu nói, “Trẫm cùng Lục tướng quân đã nói rồi, trẫm đích thân đi, nửa khối Hổ phù cũng có hiệu lực, nhưng nửa khối trẫm cũng không có.”

“Lục Hoài Thiện nói như thế thật?”

“Đương nhiên.” Sở Chiêu Du ám chỉ với Ngụy Vạn Hồng, “Nhiếp chính vương gần đây rất bận, hình như chuẩn bị xuất kinh, vừa kịp trẫm đi tìm Lục tướng quân.”

Tìm Lục tướng quân? Nhân cơ hội khiến Nhiếp chính vương có đi không có về?

Thái hậu quả nhiên lập tức nghĩ tới, “Ngươi muốn thế nào?”

Sở Chiêu Du đúng lúc biểu hiện một chút dã tâm vụng về: “Thành gia lập nghiệp.”

“Trước thành gia, sau lập nghiệp.” Thái hậu giải quyết dứt khoát, “Hổ phù ai gia để ở chỗ Sương Sương, ngươi đi tìm nàng lấy.”

Thật ra Ngụy Vạn Hồng không tin tiểu hoàng đế làm gì được, không ngại cho y thử. Hoàng đế cùng Nhiếp chính vương mới là đối thủ, Thái hậu nàng, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau là được.

Tóm lại Hổ phù trong tay nàng cũng không dùng tới.

……

Tạ Triều Vân nói tìm được chút manh mối ở ngoại ô kinh thành, nhưng còn chưa xác định, hy vọng Nhiếp chính vương đi xem một chuyến.

Tiêu Hành cũng không biết, mình đang tìm ai, ngốc ba ngày, không còn dấu vết gì cả.

Hắn vừa nghe Tạ Triều Vân nói có manh mối, chuẩn bị khởi hành. Trước khi đi mới phát hiện, tiềm thức của mình coi trọng chuyện kia đến thế.

Khớp xương ngón tay trắng như ngọc nhanh chóng cài khuy áo choàng, Tiêu Hành bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Nhìn xem bệ hạ.”

Là “Nhìn xem”, không phải giám thị.

Tiền Thế Thành: “Thuộc hạ đã rõ.”

Trước khi lên ngựa, Tiêu Hành lại nói: “Đừng cho y tiếp xúc với Thái hậu.”

Vật nhỏ chơi không lại Thái hậu.

Tiền Thế Thành: “Ách……”

“Hửm?”

“Khởi bẩm Vương gia, Thái hậu lặng lẽ sắp xếp một mối hôn sự cho bệ hạ, ngày mai xuất cung gặp Ngụy Sương Sương.”

Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, Thái hậu muốn lợi dụng sức ép dư luận, nhưng Nhiếp chính vương từng quản việc này sao?

Vương gia còn chưa cưới, tiểu hoàng đế mới mười chín đã vội vàng, không có cửa đâu.

Hôn sự này chắc chắn thất bại.

Tay Tiêu Hành cầm dây cương, gân xanh nổi lên.

Gặp Ngụy Sương Sương sau lưng hắn?

Chuyến này hắn đi tìm người, xe ngựa đã chuẩn bị xong. Lúc này Tiêu Hành lại nghiến răng nghiến lợi do dự.

Tìm ai trước?