Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 424: Bắt lấy bé lại



Bận tâm đến cảm thụ của bé gái, đem ngữ khí thả chậm nói: "Yên tâm, chị nhất định sẽ cứu em trai của em ra, em đi bên cạnh chờ trước được không?"

Nghe được An Chỉ Manh gọi người mang cô bé đi, lúc cô bé vừa định lắc đầu nói không muốn, An Chỉ Manh lại quay đầu nói ôn nhu như thế.

lời cô nói giống như có ma lực để bé gái yên tĩnh trở lại, ánh mắt của cô bé nhìn An Chỉ Manh thật sâu, sau đó giống như tin tưởng cô bé gật đầu, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nhanh chóng đưa cô bé rời khỏi hiện trường.

Bé gái đi một khắc lại dùng một giọng khẩn cầu kêu An Chỉ Manh một tiếng "chị ơi."

An Chỉ Manh quay về phía cô bé, há to miệng. Tuy bé gái đã đi xa, nhưng mà cô bé vẫn có thể thấy rõ An Chỉ Manh nói là " yên tâm."

sau khi bé gái bị mang đi, An Chỉ Manh lại vùi đầu vào cứu trợ bé trai bên trong."hiện tại em cảm giác thế nào?" An Chỉ Manh lớn tiếng gọi đến hỏi bé.

"chị, em... Đau...." lời nói bé trai đau có chút không mạch lạc, giọng run rẩy, giống như nỗ lực áp chế mình đang chịu khó khăn.

"cố chịu một hồi, hiện tại chị lập tức cứu em đi ra." Vừa an ủi bé vừa nhìn vị trí bé.

"em đau chỗ nào? Là chân bị đè sao?" An Chỉ Manh hỏi.

"Ừm, hình như vậy." Bé trai trả lời, An Chỉ Manh phỏng đoán bé trai có thể bởi vì đau đớn và sợ hãi để cho mình đối với đau đớn càng thêm mẫn cảm, nhưng mà lại không xác định đến cùng là đau nơi nào.

Quan sát được hiện tại bé trai đang trong động khẩu, đã có thể đưa tay kéo bé. Nhưng mà tình huống hiện tại so với bé gái lại không giống nhau, chân bé trai bị đè lại, cứu viện tăng lên khó khăn.

"chị ơi, em đau quá, chị nhanh cứu em đi." Bé trai khẩn cầu, có thể thấy bé khát vọng sinh tồn.

"em yên tâm, em yên tâm, hiện tại chị liền cứu em đi ra." An Chỉ Manh vẫn an ủi nói. 

"em có thể vươn tay của em ra sao? Để chị có thể kéo tay của em chứ?" An Chỉ Manh muốn thông qua thái độ hòa ái làm cho bé trai gặp đại nạn lớn nhất tỉnh táo lại.

"Có thể." Bé trai rất dũng cảm nói.

"Có thể sẽ đau một chút, em có thể nhẫn nhịn không?" An Chỉ Manh lại hỏi.

"Có thể..." Bé trai cố nén đau đớn, chính mình đáp ứng. Tuy nhiên hiện tại có khả năng bé đau sắp ngất, nhưng mà nỗ lực phối hợp với An Chỉ Manh như cũ.

"Tốt, hiện tại đem tay của em cố hết sức duỗi ra bên ngoài." An Chỉ Manh dạy bé phối hợp với mình.

"Ừm." Bé trai đáp ứng.

An Chỉ Manh nỗ lực đưa bàn tay vào trong động bắt lấy cánh tay bé trai muốn dùng sức kéo bé ra ngoài, nhưng mà bởi vì trên tay mình bùn và nước mưa dẫn đến có chút trơn trượt, cũng không dễ bắt lấy.

An Chỉ Manh quả quyết rút tay của mình lại, cô vén một góc áo mưa mình lên, luồn tay của mình vào tận cùng bên trong nhất còn vướng chút y phục.

Cô đem hai tay bẩn thỉu dơ dáy của mình lau trên quần áo, tận lực lau khô hai tay của mình. Sau đó cô lại duỗi hai tay của mình ra lần nữa, ngả vào cửa động kéo bé trai qua.

Tay lục lọi trong cửa động tối om, dựa vào cảm giác phán đoán vị trí của bé trai. Từ từ tìm kiếm, cô mò tới bé trai cũng đang tìm lấy hai tay của cô, hai đôi tay đụng một cái, bé trai giống như là bắt lấy hi vọng bắt lấy tay của cô.

An Chỉ Manh cũng nguyện ý cho bé hi vọng, một mực bắt lấy tay của bé. Hai tay bắt lấy lẫn nhau