Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 70: Quá khứ không thể vãn hồi



Thiên Ân dựa lưng vào kệ sách phía sau lưng, từ từ đứng dậy. Ánh mắt vẫn không rời khỏi dáng người cao lớn sang trọng phía trước, gương mặt cao ngạo hiện nét mệt mỏi vì tác dụng của thuốc ngủ, cùng ánh mắt đau xót day dứt, đôi môi mỏng kiêu bạc của hắn khẽ thì thầm, thanh âm dịu dàng như một lời dỗ dành.

_ Ân nhi!

Gương mặt cô trắng bệch sợ hãi, ánh mắt cô hoảng hốt nhìn về phía sau lưng hắn, Kính Hàm cũng cẩn thận tiến vào.

_ Không được qua đây!

Thiên Ân hét lên, bước chân của Kính Hàm lập tức dừng lại. Cô giống như một con thỏ non nớt đứng trước bầy sói, phía sau là đường cùng. Gương mặt hoảng sợ đến trắng bệch, Thiên Ân thở gấp gáp, khuôn ngực điên loạn nhấp nhô theo nhịp thở, thanh âm vụn vỡ vang lên.

_ Ông muốn làm gì? Muốn bắt tôi lại! Muốn nhổ cỏ tận gốc đúng không?

_ Ân nhi!

Tề Yến Thanh đau khổ lên tiếng, ánh mắt tràn đầy yêu thương day dứt nhìn cô.

_ Ta sẽ không bao giờ làm hại con!

_ Ông im đi!

Thiên Ân bịt chặt tai lại, nghẹn ngào hét lên.

_ Ông không phải là cha tôi! Ông chưa bao giờ là cha tôi!

Ánh mắt tan vỡ, nỗi đau nghẹn lên trong lồng ngực cô, giống như một chiếc lá rách nát bị gió thổi dập vùi, vẫy vùng trong tuyệt vọng tang thương.

Thiên Ân nhìn về phía Tề Yến Thanh, đôi mắt trong sáng giờ chỉ còn tia giận giữ điên cuồng. Cô thở hắt ra, từng tiếng rành rọt vang lên, như cào xé trái tim của hắn.

_ Người cha của tôi, đã bị chính tay ông hại chết rồi!

_ Tiểu thư!

_ ÔNG ĐÃ GIẾT CHA TÔI!!!

Kính Hàm hốt hoảng lên tiếng, không ngờ Thiên Ân lập tức hét lên, thanh âm váng động dội vào những bức tường đổ nát, dội thẳng vào lồng ngực của Tề Yến Thanh…và tan vào im lặng.

Khoảng khắc lặng như tờ, dường như thời gian cũng ngừng trôi, chỉ còn sự tĩnh lặng nặng nề như cái chết, xuyên thấu vào từng hơi thở, vào từng ánh mắt, từng nỗi đau câm lặng.

Ánh mắt sâu hút sắc bén ấy cuối cùng cũng trở nên xao động. Tề Yến Thanh lắc đầu, trong thanh âm rạn vỡ dường như thoáng nghe thấy sự bất lực nghẹn lên.

_ Ta không giết cha con! Tin ta!

_ Ha!

Thiên Ân bật cười thành tiếng, nhưng đôi mắt sớm đã trở nên tê dại. Cô nhắm mắt lại, lắc đầu như một con thoi.

_ Tôi không tin ông nữa!

_ Ân nhi!

_ Đừng gọi tôi như thế! Tôi cảm thấy ghê sợ!

Thiên Ân hét lên đáp lời, nhìn thấy gương mặt Tề Yến Thanh ngập tràn nỗi đau mất mát. Hắn dường như hóa đá nhìn cô, chết lặng nghe từng lời nói của cô.

_ Ông thuê người diễn một vở kịch, vào sinh nhật 18 tuổi của tôi lừa tôi rơi vào cái bẫy ông giăng ra sẵn. Đến khi ngày tôi nghĩ rằng mình được tự do theo đuổi mơ ước của mình tại CHARM, thì cũng chính là ông, cùng những người bạn đáng sợ của ông, biến tôi thành con ngốc trong trò chơi kinh tởm của các người! Giờ ông bắt tôi phải tin ông! Tôi tin ông thế nào đây? Ông trả lời xem! HẢ?

Cả Tề Yến Thanh lẫn Kính Hàm dường như đều bị câu nói của cô làm cho ngây dại. Kính Hàm cúi đầu xuống, hàng lông mày cương nghị của anh cau chặt lại, bàn tay cũng siết khẽ vào nhau, nghẹn lời không thể thốt lên bất cứ điều gì.

Tề Yến Thanh thì giống như đang bị nỗi ân hận cùng tuyệt vọng gặm nhấm. Đôi mắt cao ngạo kia giờ đau đớn ân hận, khuôn miệng cương nghị kiêu bạc ấy muốn thốt ra những lời giải thích, nhưng hắn cũng không biết phải nói những gì, vì những điều cô nói….hoàn toàn là sự thật!

Hắn chỉ là không ngờ, không ngờ cô đã biết!

Lời cảnh báo của Kính Hàm giờ dội lên váng động trong tâm trí hắn…

“ Rồi ngài sẽ hối hận! ”.

Đúng!

Giờ hắn thật sự, hối hận rồi!

Nhìn gương mặt kinh sợ lẫn chán ghét của Thiên Ân, Tề Yến Thanh cảm thấy trái tim hắn giống như đang bị cứa ra từng nhát một. Ân hận và xót xa, cùng nỗi lo sợ sẽ mất cô nhen lên trong tâm trí hắn như thủy triều lớp lớp. Hắn biết rằng cô đang căm hận hắn, đang hiểu rằng hắn đã giết cha cô, không muốn ở bên hắn. Nhưng Tề Yến Thanh thì không thể nào buông cô ra được!

Cho dù sống chêt thế nào, cho dù cô có hận hắn ra sao, hắn cũng nhất định phải mang cô về được tới nhà.

_ Đưa thuốc cho tôi!

_ Tề tổng?

Kính Hàm kinh ngạc hỏi lại hắn, nhìn thấy bàn tay hắn run run chìa ra trước mặt. Trái tim của anh nghẹn lên, những ngón tay bất đắc dĩ thò vào trong túi áo vest, lấy ra một lọ thuốc nhỏ.

Tề Yến Thanh cầm lọ thuốc trong tay, ngón tay hắn dứt khoát bứt chiếc nút thủy tinh ra, vứt xuống đất. Sau đó không có thêm một động tác thừa, hắn ngửng đầu dốc cạn lọ thuốc vào miệng.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi ghim thẳng vào Thiên Ân.

_ Ông muốn làm gì? Không được! Đừng qua đây!

Thiên Ân thấy bóng dáng hắn từng bước tiến lại phía mình, hoảng loạn điên dại muốn chạy trốn. Bàn tay cô lôi những quyển sách đằng sau ra ném loạn về phía hắn, những tất cả đều bị hắn dễ dàng gạt xuống. Tề Yến Thanh giống như ác quỷ dưới địa ngục, từng bước, từng bước vây hãm lấy đường thoát thân của cô.

_ Không!

Cánh tay mảnh khảnh bị tóm lấy. Thiên Ân hết sức vùng vẫy, giống như một chiếc lá non trong gió lớn, giãy dụa muốn thoát ra khỏi bàn tay như thép nguội đang siết cánh tay cô kia. Tề Yến Thanh giữ chặt lấy gáy cô, dùng lực mạnh mẽ khiến cô cứng đờ không cách cựa quậy, ánh mắt hoảng hốt nhìn gương mặt hắn từ từ tiến lại, khuôn miệng chỉ kịp hét lên một tiếng.

_ Không….ưm….

Bờ môi mỏng kiêu bạc bá đạo áp lên đôi môi cô, cảm nhận sự hoảng hốt vỡ òa ra sợ hãi. Thiên Ân mở to mắt kinh hoàng, cảm nhận được dòng chất lỏng thơm phức mùi quả chín từ khuôn miệng hắn chảy vào miệng mình, len theo nụ hôn chảy xuống cổ họng.

_ Ưm….Ưmmm

Tiếng la hét vùng vẫy bị hắn nuốt gọn. Thiên Ân sợ hãi bị hắn hôn, đôi môi khắc nghiệt ấy vẫn ép sát lấy đôi môi cô đến đau đớn, đến khi hai mắt cô hoa lên, thần trí đờ đẫn và hơi thở nặng nề vì tác dụng của thuốc….đến khi trước mặt cô là một mảng trắng xóa mờ mịt, thân thể mất hết sinh lực, ngất lịm đi trong vòng tay hắn.

Cảm nhận người trong lòng mềm nhũn vô lực, Tề Yến Thanh mới buông đôi môi cô ra, đau xót ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp mê man của cô, bên tai truyền đến thanh âm buồn bã.

_ Nước của ngài đây!

Tề Yến Thanh đón chai nước từ tay của Kính Hàm, xúc miệng và nhổ hết thuốc mê còn xót lại xuống đất. Hắn từ tốn bế Thiên Ân mềm nhũn lên, ấp sâu vào lồng ngực mình, đôi môi dịu dàng đặt lên vầng trán tròn trịa kia một nụ hôn. Ánh mắt day dứt nhìn về phía chiếc ghế trống phủ đầy bụi…

_ Đi thôi!

Hắn nhẹ nhàng nói, sải bước vững chắc ra khỏi không gian điêu tàn. Kính Hàm nén tiếng thở dài, cúi người nhặt quyển nhật kí lên, cúi đầu bước theo.

*****

Thiên Ân tỉnh dậy với một sự lơ mơ, đôi mắt mờ mịt quan sát xung quanh, trái tim trùng xuống nhận ra khung cảnh quen thuộc cùng chiếc giường rộng lớn sang trọng!

_ Không!

Thiên Ân điên loạn lắc đầu, mặc kệ sự váng vất xâm chiếm đầu óc, toàn thân chảo đảo như say sóng, cô lao ra phía cánh cửa, dùng hết sức lay mạnh cánh cửa lớn.

Nhưng cánh cửa hoàn toàn không chút suy chuyển, mặc kệ Thiên Ân có dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa.

_ Không! Không! Không!

Thiên Ân hét lên, nắm đấm bé nhỏ đấm mạnh vào cánh cửa lớn.

_ Thả tôi ra! Thả tôi ra khỏi đây!

Thiên Ân gào thét, đập điên loạn vào cánh cửa lớn trơ tráo trước mặt. Nhưng mặc kệ cho cô có gào bao nhiêu, hét bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn hoàn toàn không có một tín hiệu nào hồi đáp lại.

_ Thả ra! Mở cánh cửa này ra!!!

Thiên Ân miệt mài cuồng quẫy, trong trí nhớ, hình ảnh nụ hôn áp lực cùng lượng thuốc mê mùi quả chín rót vào trong miệng, khiến cho lồng ngực cô nghẹn lên cảm giác căm ghét.

Người đàn ông đó, cuối cùng vẫn chỉ có thể sử dụng những phương cách như vậy để tước đoạt những gì hắn muốn!

Thật đáng sợ!

Thiên Ân căm phẫn vẫn tiếp tục đập cửa, dường như toàn bộ sức lực cô dùng dồn hết vào sự tức giận này! Mặc kệ cổ họng bắt đào rát cháy, bàn tay sưng đỏ nhói đau, Thiên Ân vẫn cùng quẫy đập cánh cửa trước mặt, và tuyệt vọng hét lên.

Cô không muốn ở chung nơi với người đàn ông này nữa!

Không thể nữa!

****

Kính Hàm đứng trước cánh cửa lớn, tiếng đạp cửa đã ngừng lại được một lúc lâu, cũng không còn nghe thấy tiếng cô gào thét nữa. Nén tiếng thở dài trong lòng, anh từ từ mở ổ khoá lớn bên ngoài, kéo cánh cửa ra.

Hình ảnh trước mặt khiến cho trái tim anh nhói lên xót xa.

Thiên Ân ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào thành giường, mái tóc xoã tung trên gương mặt tiều tuỵ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh.

Sau một thời gian dài gào thét trong tuyệt vọng, cùng quẫy trong căm phẫn, Thiên Ân cuối cùng cũng thấm mệt. Cô ngồi im lìm như chết, kể cả khi cánh cửa đã mở rộng trước mặt, cô cũng không còn sức để vùng chạy.

Thiên Ân ngước mắt nhìn Kính Hàm, hơi thở vô lực, khàn giọng thều thào.

_ Thả tôi ra đi!

_ Tiểu thư!

Kính Hàm nhẹ giọng, thân hình cao lớn nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Thiên Ân, mùi hương hổ phách bung toả lịch lãm.

Bàn tay ưu nhã đưa chai nước đến trước mặt Thiên Ân.

_ Uống chút nước trước đi!

_ Xin ngài!

Thiên Ân lắc đầu nghẹn ngào, bàn tay mệt mỏi hướng lên cổ tay áo của Kính Hàm, khẽ kéo xuống van xin.

_ Tiểu thư....

_ Đừng!

Thiên Ân lắc đầu, mệt mỏi lên tiếng.

_ Tôi không phải là con gái của kẻ giết người!

_ Tiểu thư!

Kính Hàm nặng nề lên tiền, thanh âm muốn vang lên chợt ngừng khựng lại khi gặp ánh mắt cương quyết của Thiên Ân.

Anh lắc đầu, thở dài.

Giọng nói dịu dàng khẽ vang lên.

_ Tiểu.....Thiên Ân! Tề tổng, không giết cha cô!

_ Đến cả ngài cũng nói vậy nữa sao?

Thiên Ân mệt mỏi cau chặt mi tâm, uất ức kìm nén như muốn vỡ tung lồng ngực.

_ Bài bào trong thư phòng ông ta, rõ ràng nói là cha tôi bị giết hại bằng súng! Trong nhật kí, cha tôi cũng nói đích danh ông ta sẽ giết cha tôi! Vậy mà ngài còn muốn gạt tôi?

_ Trong mắt tôi, Kính Hàm tiên sinh là người cương trực thẳng thắn, quyể đoán mạnh mẽ! Tôi không nghĩ ngài lại có thể giả dối như vậy!

_ Thiên Ân! Cô bình tĩnh nghe tôi nói!

Ánh mắt ấm áp ngập tràn dịu dàng, Kính Hàm nhẹ nhàng lên tiếng.

_ Tôi dám khẳng định Tề tổng không giết cha cô....vì lúc đó, tôi có mặt tại đó!

_ Cái....gì?

Thiên Ân kinh hoàng lắp bắp, nhìn vào gương mặt trầm tĩnh của Kính Hàm, kinh hãi không dám tin vào tai mình.

Kính Hàm nhẹ nhàng gật đầu, như khẳng định lại suy nghĩ của cô, khẽ lên tiếng.

_ Đêm đó, tôi cũng có mặt tại thư phòng của cha cô!