Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 155



Chú Vinh và thím La tới rất nhanh, đón Diệp Ánh Du về nhà, ở trong phòng được treo hai bịch truyền dịch, ba tiếng sau trôi qua.

“Cô có muốn ăn gì không?” Thím La hiền hòa nhìn Diệp Ánh Du, hỏi.

Diệp Ánh Du liếm đôi môi khô khốc, cho ra câu trả lời phủ định: ‘Không cần, tôi muốn đi ra ngoài một chút.” Ở trong căn phòng chật chội, lại không nghĩ ra cách cứu trại trẻ mồ côi, hiện tại tâm trạng của cô rất buồn phiền.

Thím La nhíu mày, từ sáng sớm đến bây giờ Diệp Ánh Du không chịu ăn gì, điều này hiển nhiên không tốt, bà còn phải khuyên thêm, mới vừa hé miệng, Diệp Ánh Du đã xốc chăn lên. Cơ thể suy yếu khiến người cô không ổn định, ngã xuống một bên.

“Cô hãy cẩn thận.” Thím La bước tới đỡ lấy người, có chút gấp gáp mà nói.

“Cảm ơn.” Diệp Ánh Du từ chối ý muốn đỡ cô của thím La, tự mình bước về phía trước, thím La đuổi kịp cô, cô bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ra khỏi biệt thự.”

“Cô Ánh Du, tôi không lo cái này.”

Thím La lắc đầu, có vệ sĩ ở đây, Diệp Ánh Du cũng không ra được. Bà có chút lo lắng nói: “Hôm nay có gió lớn, cô vẫn còn đang bệnh, bất lợi đối với việc hồi phục.”

Diệp Ánh Du vẫn kiên trì: “Tôi muốn tới vườn hoa.”

“Tôi đỡ cô qua đó.” Thím La có chút bất đắc dĩ thỏa hiệp. Bà xoay người cầm một cái chăn mỏng, nhanh chân đuổi kịp.

Diệp Ánh Du cũng không từ chối nữa, tốn mười mấy phút, cô cũng đi được tới bàn đá chỗ hành lang vườn hoa.

Gần tới trưa, nhiệt độ bên ngoài nóng đến nỗi một tầng dây leo của hoa lan tử la rất dày cũng không chịu nổi.

Rất nhanh trên da đã xuất hiện cảm giác bỏng rát, nhưng Diệp Ánh Du không chút để ý.

Thím La lo lắng nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi đi làm cho cô một ly nước ép trái cây.”

Diệp Ánh Du duy trì động tác trước khi Thím Vân rời đi, nghe thấy tiếng bước chân, cô nhẹ giọng nói: ‘Đặt ở trên bàn, lúc nào cháu khát sẽ uống.”

Cô xõa mái tóc đen như thác nước trên vai, một phần đung đưa theo làn gió, cô thật xứng với bốn chữ tóc dài tung bay.

Lê Hiểu Vũ vừa đến ánh mắt lóe lên, bước nhanh hơn, ngồi xuống đối diện: “Gô Ánh Du, tôi không phải người hầu của nhà Hàn. Tuy nhiên, tôi rất tình nguyện khi được phục vụ các người đẹp.” Anh ta búng ngón tay nụ cười trên môi sàng trở nên ngõ ngược.

Diệp Ánh Du cau mày, vốn không thích kiểu nói năng tùy tiện của anh ta, cũng không muốn chiều theo ý bạn của Nam Cung Hàn nên nhấn mạnh: “Chúng ta không quen, cứ gọi tôi là Diệp Ánh Du Lê Hiểu Vũ sờ sờ mũi, cười nói: “Vậy tôi sẽ gọi là người đẹp, đây là cái tên người xa lạ có thể dùng được.” Nói xong, anh ta chớp chớp đôi mắt đào hoa kia, phong lưu thành tính.

Lông mày Diệp Ánh Du nhíu chặt hơn: “Ánh Du.” So với cách gọi người đẹp, cô thà nghe lời trước kia, vì dù sao nó cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Lê Hiểu Vũ nở nụ cười rộng hơn, anh ta nói đùa: “Ánh Du, em không nghĩ rằng từ” người đẹp” là thích hợp với em hơn sao?”

Giữa những khối sáng vụn bị ánh nắng vàng chiếu xuống, Diệp Ánh Du, với mái tóc dài, mặc đồ trắng và khuôn mặt mộc mạc, hoàn toàn phù hợp với định nghĩa của một người phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt là khí chất điềm đạm khiến anh ta muốn ngắm nghía.