Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 57: Cưỡi Lên Lưng Hổ Khó Mà Leo Xuống (2)



Vương Tuyết Mai cười đến nỗi hơi xấu hổ, vẫn mạnh mẽ chống đỡ.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nếu Lục Cảnh Thâm và Cảnh Ninh đã là vợ chồng, vậy bà ta là bà nội của Cảnh Ninh, đương nhiên cũng là bà nội của Lục Cảnh Thâm.

Còn không phải chính là quan hệ thông gia sao?

Đây cũng là lý do vì sao mà Vương Tuyết Mai đến giờ phút này, vẫn dám ngồi đây nói chuyện.

Dù sao cũng là bề trên, Lục Cảnh Thâm dù có tức giận hay không hài lòng, bởi vì về sau ở chung với nhau, cũng sẽ không làm chuyện quá đáng.

Nhưng nếu như anh thật sự tin những gì bà ta nói, nảy sinh lòng nghi ngờ với Cảnh Ninh, vậy thì càng tốt.

Dù sao bà ta cũng chưa bao giờ chờ mong vào cái con nhóc chết tiệt Cảnh Ninh kia có thể từ nhà họ Lục mang về cái thứ tốt đẹp gì. Cho dù có là thứ tốt lành, dựa quan hệ của nhà họ Cảnh và Cảnh Ninh, cô cũng không thể nào nhớ đến nhà họ Cảnh.

Cho nên, có thể khiến cô mất đi cái chỗ dựa lớn này thì càng tốt!

Trong lòng Vương Tuyết Mai nghĩ như vậy thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Thâm.

“Nếu các người đều không chịu nói thật, vậy thì tôi chỉ đành phải đối xử bình đẳng, cùng xử lý với nhau thôi!”

Vương Tuyết Mai hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh, thì nhìn thấy Lục Cảnh Thâm phân phó Tô Mục một câu gì đó.

Tô Mục lập tức đi ra ngoài, không lâu sau, đã cầm một chồng lớn tài liệu đi vào.

“Tổng giám đốc, đây là tất cả tài sản của Cảnh Thị và tài sản dưới tên của cậu Trần, đều ở đây rồi.”



Lục Cảnh Thâm nhận lấy, tùy ý lật lật.

Tất cả mọi người ở đây đều hơi ngây ngốc, không biết anh muốn làm cái gì.

Thì nhìn thấy anh đột nhiên từ ở giữa rút ra một tờ, dùng bật lửa đốt, chậm rãi bỏ vào trong cái gạt tàn thuốc trước mặt.

Đó là một phần bất động sản dưới tên Trần Vĩnh Đạt, là cha Trần cho gã.

Trần Vĩnh Đạt nhìn thấy vậy, sắc mặt thay đổi, gấp gáp nói: “Tổng giám đốc Lục. Ngài, ngài làm cái gì vậy?”

Lục Cảnh Thâm chậm rãi nói: “Các người không chịu nói, đương nhiên tôi phải nghĩ cách mới có thể cạy miệng của các người ra! Những tài sản này đều là của các người. Mỗi lần qua ba phút tôi sẽ đốt một tờ. Ai nói trước, tôi sẽ đưa thứ còn lại của người đó đưa cho người kia, các người cảm thấy thế nào?”

Còn không biết xấu hổ mà hỏi người ta cảm thấy thế nào?

Tôi nhổ vào! Cái này cũng quá không biết xấu hổ đi!

Trong lòng vài người tức giận nhưng lại không dám nói gì. Lúc này Vương Tuyết Mai cũng ý thức được, suy nghĩ trước đó của mình đều sai rồi, Lục Cảnh Thâm hoàn toàn không có đặt bà ta vào trong mắt.

Bà ta lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, còn chưa tính, những bất động sản này đều được đăng ký qua rồi… Ngài nghĩ rằng đốt bỏ tài liệu trên giấy tờ thì có tác dụng sao?”

Vẻ mặt Lục Cảnh Thâm mỉm cười nhìn bà ta: “Ồ, bà cụ Cảnh nói rất đúng, ngược lại là nhắc nhở tôi, Tô Mục!”

Tô Mục lập tức tiến lên: “Tổng giám đốc.”

“Phân phó xuống dưới, mỗi lần tôi đốt đi một tờ, cưỡng chế thu mua một công ty dưới tên bọn họ. Không thể thu mua thì chèn ép, cho đến khi bọn họ tự mình tuyên bố phá sản mới thôi. Cổ phiếu và vốn gì đó, thiếu hụt thì chúng ta không cần nữa, nhưng hễ là thứ đang có lợi nhuận thì kêu lão K đi đến sắp xếp đi. Tin rằng trời chưa có sáng, cũng sẽ lập tức chuyển từ lợi nhuận thành thiếu hụt.”

Tô Mục cố gắng nhịn cười, gật đầu: “Vâng.”



Anh ta xoay người bước ra ngoài.

Người nhà họ Cảnh và Trần Vĩnh Đạt nhìn thấy vậy, nháy mắt hoảng sợ.

“Tổng giám đốc Lục, ngài không thể làm như vậy!”

“Những thứ này đều là tâm huyết mấy chục năm của chúng tôi dốc sức làm nên, ngài không thể nói phá hủy là phá hủy được!”

Vương Tuyết Mai lúc này chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Đang êm đẹp, lắm miệng làm cái gì?

Không lắm miệng thì chỉ đốt văn kiện trên giấy tờ, còn có thể bổ sung lại. Bây giờ thì hay rồi, thật sự cái gì cũng đều hết rồi!

Vẻ mặt Lục Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn bọn họ, không chút nào dao động.

“Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, nói! Hay là không nói?”

Trần Vĩnh Đạt lập tức gật đầu: “Tôi nói, tôi nói!”

Vương Tuyết Mai quát chói tai một tiếng: “Trần Vĩnh Đạt, cậu nghĩ cho kỹ đi!”

Lúc này Trần Vĩnh Đạt đâu còn quan tâm đến những cái đó, lớn tiếng gào rống với bà ta: “Bà đủ rồi đó! Nhà họ Cảnh của mấy người nhà lớn nghiệp lớn, chịu được giày vò, tôi không giống với mấy người. Mẹ nó, dưới tên tôi chỉ có một chút tài sản kia, nếu như hoàn toàn mất hết rồi, bố tôi sẽ là người đầu tiên muốn đánh chết tôi!”

Vương Tuyết Mai bị gã chọc tức đến xanh cả mặt.