Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 46: Quá Vô Sỉ



Bà cụ Úc lắc lắc đầu, vô cùng đau đớn.

“Bé con Ninh, lúc trước mẹ cháu giao cháu cho bà, muốn bà chăm sóc cho cháu thật tốt. Nhưng từ sau khi chuyện kia xảy ra, cháu không nói một tiếng đã xuất ngoại, bà có làm thế nào cũng không tìm được cách liên hệ với cháu, chuyện này là do bà thất trách. Chỉ là bà không có nghĩ đến, vậy mà cháu đi trên con đường không đứng đắn như vậy!

Cháu muốn cùng cái loại đàn ông như Trần Vĩnh Đạt ở bên nhau, không sao cả, cháu thành thật nói với bà! Cho dù bà không đồng ý, nhưng nếu như cháu cứ nhất định không phải cậu ta thì không gả, bà cũng đồng ý!

Nếu như cái tên phế vật này muốn ức hiếp cháu, thế lực của nhà họ Úc của bà và nhà họ Quan cũng bày ra ở chỗ này, cậu ta còn không dám động vào cháu! Nhưng cháu lại gạt bà, truy hỏi hết lần này đến lần khác mà chết cũng không thừa nhận, cháu xem bà trở thành cái gì vậy?

Bà vẫn còn là trưởng bối mà cháu tôn trọng nhất thân thiết nhất sao? Năm năm nay không có tin tức của cháu, ngày nào bà cũng lo lắng, chỉ sợ có lỗi với mẹ cháu, nhưng cháu thì sao? Cháu đền đáp bà như vậy sao?”

Sắc mặt Cảnh Ninh trắng bệch.

Mở miệng muốn giải thích.

Nhưng Vương Tuyết Mai cắt ngang lời nói của cô, cười làm lành, nói: “Bà cụ, bà đừng tức giận. Chắc là con bé này sợ nói thật sẽ bị mắng. Nó ấy à, chính là như như vậy đó, tính tình hơi ngoan cố, mấy năm nay tôi cũng đã quen rồi.”

Bà cụ Úc vẫy vẫy tay, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

“Được rồi, chuyện đã đến nước này, tôi không còn lời nào để nói. Hôm nay tôi náo loạn tiệc sinh nhật của mấy người, là tôi thất lễ, hôm khác tôi sẽ phái người đến nhà bồi tộ. Còn những cái khác, tôi quản không nổi mà cũng không muốn quản nữa. Tư Bạch, chúng ta đi!”

Úc Tư Bạch nhíu nhíu mày, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại trên những tấm ảnh chụp ở trên màn hình điện thoại di động của Trần Vĩnh Đạt, cuối cùng vẫn là đỡ bà cụ rời đi.

Cảnh Ninh siết chặt bàn tay, móng tay đều khảm vào trong lòng bàn tay.



Thân thể càng tức giận đến nỗi hơi hơi phát run.

Vô sỉ!

Quá vô sỉ!

Nghĩ đến cô lại có thể là người một nhà với cái đám người này. Trên người còn chảy chung dòng máu, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Con người làm sao có thể không biết xấu hổ đến mức này?!

Xung quanh đã có người nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng nhìn thấy dáng vẻ bà cụ Úc nổi giận đùng đùng rời đi, không khỏi sôi nổi nhỏ giọng bàn tán.

“Haizzz, sao lại thế này? Người đó chính là Cảnh Ninh à? Cô ấy với Trần Vĩnh Đạt của Thịnh Đạt sao lại ở bên nhau rồi?”

“Nồi nào úp vung đó thôi!”

“Một người bởi vì đố kỵ mà đi trộm tác phẩm thiết kế của em gái, một người khác thì đánh vợ của mình tàn phế. Bọn họ ở bên nhau ấy à, mới là vừa vặn tốt đẹp. Tra nam tiện nữ, trời sinh một đôi mà!”

“Nhưng cũng quá không hợp rồi đó! Không nói cái khác, Cảnh Ninh xinh đẹp như vậy, Trần Vĩnh Đạt kia nhìn thôi cũng đủ buồn nôn rồi, sao lại yêu đương với dạng người như thế này được!”

“Mấy người vẫn còn khen nhan sắc của cô ta!”



Một người con gái vừa nãy đứng cùng một chỗ với Cảnh Tiểu Nhã bước đi tới, cười lạnh nói: “Một con gà phẫu thuật thẩm mỹ, xinh đẹp đi nữa thì như thế nào? Qua vài năm nữa tuổi tác lớn lên rồi, toàn bộ không phải vẫn là sập đổ à! Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả Trần Vĩnh Đạt cô ta cũng không xứng được với anh ta.”

“Cái gì? Cô nói khuôn mặt hiện tại của Cảnh Ninh là từ phẫu thuật thẩm mỹ mà ra sao?”

“Đương nhiên, cái này là chính miệng em gái của cô ta nói đó, tuyệt đối không phải giả.”

“Trời ạ! Vậy cũng quá không biết xấu hổ rồi…”

Tình cảnh có chút hỗn loạn, ánh mắt Cảnh Ninh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Vương Tuyết Mai, nghiến răng nghiến lợi.

“Vương Tuyết Mai, bà làm như vậy không sợ sẽ bị trời phạt sao?”

Vương Tuyết Mai nhìn cô, đáy mắt không giấu được vẻ đắc ý.

Trên mặt than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu.

“Cháu gái ngoan của bà, cháu nói nếu như cháu sớm nghe lời của bà nội, làm sao bà lại đưa ra hạ sách này chứ?”

Cảnh Ninh tức giận đến cả người run rẩy, lửa giận dường như từ trong lồng ngực muốn trào ra ngoài.

“Tìm người ghép vài tấm ảnh chụp, lại tìm một tên lưu manh đến đây làm chứng, bà cho rằng nó có thể trở thành sự thật? Việc chưa từng làm thì chính là chưa từng làm! Năm năm trước bà có thể vu oan tôi, đó là bởi vì lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, không có năng lực phản kích, nhưng bây giờ không giống rồi! Vương Tuyết Mai, bà đợi đó đi! Những lời nói dối bịa đặt ra sẽ dễ dàng bị phá vỡ thôi! Tôi sẽ khiến cho bà phải trả giá vì hành động của ngày hôm nay!”

Cô nói rồi liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.