Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 47: Cô Thật Ngu Ngốc!



Nhưng chính vào lúc này, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn.

Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Vương Tuyết Mai từ sau lưng truyền đến.

“Mày nói đúng, quả thực những lời nói dối bịa đặt ra rất dễ bị phá vỡ, nhưng nếu như cái lời nói dối này tối nay lại trở thành sự thật thì sao?”

Cảnh Ninh không dám tin tưởng quay đầu lại nhìn bà ta.

“Có ý gì?”

Trần Vĩnh Đạt cười tủm tỉm nói: “Cô Cảnh, ly rượu vừa nãy uống ngon không? Cái đó chính là do tôi tự mình điều chế đó.”

Sắc mặt Cảnh Ninh thay đổi.

Một cảm giác buồn nôn mãnh liệt vọt lên đến cổ họng, cô cất bước chuẩn bị chạy, nhưng bị Vương Tuyết Mai gắt gao túm chặt cánh tay.

“Ngài Trần, cháu gái của tôi uống nhiều rồi, làm phiền cậu đỡ con bé lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi một lát, có được không?”

Trần Vĩnh Đạt kích động xoa xoa tay: “Đương nhiên là được.”

Cảnh Ninh gắt gao nhìn gã chằm chằm, hốc mắt tràn đầy phẫn nộ.

Trong cơ thể có một dòng nước ấm xa lạ đánh ập đến, sự tê dại khác thường muốn lan ra khắp toàn thân.

Tay Trần Vĩnh Đạt khoác lên trên đầu vai của cô, cô lập tức kinh sợ mở to hai mắt nhìn, muốn mở miệng kêu cứu, nhưng mà trong cổ họng lại không phát ra một chút âm thanh nào.



Vương Tuyết Mai bỏ thuốc mất tiếng cho cô.

Độc phụ này!

Trần Vĩnh Đạt ôm cô vào trong lòng ngực của mình, ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Cảnh Ninh, tôi khuyên cô đừng tốn sức lực nữa, thuốc này không chỉ có tác dụng khiến người ta mất đi sức lực, còn có thể khiến người ta tạm thời mất đi giọng nói. Bây giờ cô làm cái gì cũng không được, không bằng ngoan ngoãn đi với tôi. Đêm nay anh trai sẽ thương cô thật tốt.”

Lúc này, người xung quanh mặc dù cũng có một vài người phát hiện động tĩnh bên này, nhưng bởi vì những lời nói lúc nãy, cũng chỉ xem Cảnh Ninh và Trần Vĩnh Đạt thật sự là một đôi.

Bạn trai dìu bạn gái uống say về phòng nghỉ ngơi, không phải là chuyện rất bình thường sao?

Do đó, mặc dù tất cả mọi người đều nhìn thấy được, nhưng không có một người đứng ra.

Cả người Cảnh Ninh yếu ớt mềm nhũn, ngay cả muốn đẩy Trần Vĩnh Đạt ra cũng làm không được.

Trên thực tế, nếu như không phải Trần Vĩnh Đạt vẫn luôn đỡ cô, chỉ sợ cô sẽ nhũn chân mà té trên mặt đất.

Một cỗ rét lạnh thấu xương từ sống lưng nhảy lên. Cô biết, tối hôm nay nếu như cô thật sự đi với Trần Vĩnh Đạt, vậy thì cả đời này của cô thật sự bị hủy hoại rồi.

Nhưng mà cô nói không nên lời, người xung quanh cũng không có một người biết tình hình thực tế, càng không thể nào có người sẽ giúp cô.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía người kia.

Cách một vài bước, Mộ Ngạn Trạch chạm được ánh mắt của cô, đáy mắt giãy giụa vài cái, bỗng nhiên cất bước tiến lên.



Nhưng mà giây tiếp theo, đã bị Tiểu Cảnh Nhã kéo lại.

Cô ta ôm lấy bụng, không biết nói câu gì với anh ta, sắc mặt của Mộ Ngạn Trạch thay đổi. Anh ta vội vàng bế cô ta lên, vội vã đi ra ngoài.

Sắc mặt của Cảnh Ninh “soạt” một chút liền trở nên trắng bệch.

Đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bi thương mà buồn cười!

Cô thật ngu ngốc!

Tại sao đặt hy vọng lên trên người anh ta chứ?

Tại sao ngây thơ cho rằng, cho dù không yêu cô, cho dù hai người náo loạn cho đến nông nỗi như bây giờ, dù sao đã từng yêu nhau.

Cuối cùng, khi còn là thiếu niên, hai người cũng đều thật lòng trả giá vì đôi bên.

Cho dù là vì sự độc chiếm ích kỷ của đàn ông, hẳn là cũng không có thể trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác mang đi!

Nhưng thức tế lại cho cô một cái bạt tai thật mạnh.

Để cho cô biết rằng có một số người chính là không có trái tim. Có một số người lạnh lùng tàn nhẫn lên, thật sự còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!

Cô cười cười không một tiếng động, có nước mắt từ hốc mắt lăn xuống dưới.

Chính ngay lúc lòng của cô tràn đầy tuyệt vọng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.