Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 57: Cảm ơn anh



Khuôn mặt ôn hòa đẹp như ngọc của Nhan Sở Tu chợt nhăn lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, hắn ta vui vẻ đáp lại,“Thương nhân chỉ làm việc theo lợi ích. Huống chi Vân đại nhân đây là kẻ mà Thần giới còn không đắc tội nổi thì một kẻ nhỏ bé như tôi đây, làm sao dám trái lời ngài?”

Biết Nhan Sở Tu đang rất tức giận, Vân Yến rất vui lòng khen ngợi, “Ồ, thật biết điều nha.”

Chính vì Nhan Sở Tu biết điều và não không phẳng cho nên Vân Yến mới tin tưởng giao nhiệm vụ tìm Khải Đồ cho hắn.

Nhan Sở Tu lại mỉm cười đáp: “Cảm tạ ngài đã khen ngợi.”

Thấy vậy, Vân Yến lập tức thay đổi sắc mặt, cô không vui mà bình luận: “Ta giao việc cho ngươi tìm người một năm trước nhưng bây giờ ngươi mới làm xong, dịch vụ làm việc quá kém.”

Thấy Vân Yến tố cáo mình như vậy, gân xanh trên tay Nhan Sở Tu liền nổi lên.
“Vì ngài di chuyển quá nhanh, ta không thể theo kịp được.” Nhan Sở Tu thành thật đáp.

Vân Yến chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Thì ra là do ta nhanh chân.”

Nhan Sở Tu đương như hiểu ra việc gì đó, nhanh chóng sửa lời: “À không, là lỗi của Nhan Sở Tu ta khi không thể theo kịp ngài.”

Quả nhiên là người cô tin tưởng, EQ rất cao nha.

Vân Yến ném ánh mắt tán thưởng vào mặt Nhan Sở Tu.

Tuy lại được cô khen ngợi nhưng Nhan Sở Tu lại không kìm được cảm xúc muốn đập cái sự ngang ngược của cô.

“Vậy ngày mai nhờ Nhan tri kỉ đưa ta đến Nguyệt Tình lâu nha.” Vân Yến đứng dậy rời ghế, cũng không quên nói lời tạm biệt, “Hôm nay cảnh hết đẹp, ta không còn hứng thú ngắm nữa, ngươi ngắm cảnh vui vẻ.”

Thấy Vân Yến định đi, Nhan Sở Tu liền đỡ giận phần nào.

“Ngài đã là cảnh đẹp, vì sao phải ngắm phong cảnh chứ?” Hắn ta khẽ cười, trên khuôn mặt ôn hòa hiện lên vài tia gian xảo.
“Thần kinh.” Vân Yến lườm Nhan Sở Tu, ánh mắt sắc bén như muốn đục từng lỗ trên người hắn ta.

“Ta chỉ thích thần kinh với mình ngài.” Nhan Sở Tu hai tay chống má, không chút để ý nào mà đáp lại.

Thấy tên Nhan Sở Tu này đột nhiên to gan như vậy, Vân Yến mở miệng định trào phúng hắn nhưng lại bị một người nào đó vô tình cản lại.

Người nào đó vừa bước vào thanh lâu đã thấy Vân Yến, lập tức nhìn về phía cô, cung kính chào sau đó như thường lệ nói lời mời.

“Vân đại nhân! Hôm nay thần giới và tiên giới gửi thư cho ngài mời ngài đến thăm, mọi người bảo rằng rất nhớ ngài.”

Vân Yến tạm thời buông tha cho Nhan Sở Tu, cô nghiêng người nhìn thằng nhóc bên cạnh mình, “Hôm nay đổi người đưa tin à?”

“Không có nha, vẫn là ta mà, Tố Tố đây thưa ngài!” Tố Tổ nhe miệng cười làm lộ hai cái núm đồng tiền đáng yêu quen thuộc.
Vân Yến nheo mắt nhìn kĩ lại liền nhận ra vẫn là Tố Tố thì không khỏi hứng thú khen một câu: “Ngươi thay đổi kiểu tóc? Ta nhìn không ra đấy, bất quá hôm nay trông ngươi gọn gàng hơn ngày thường.”

Tố Tố thấy Vân Yến khen mình thì vui lắm, nhóc con định nói lời cảm tạ nhưng nghĩ đến công việc của mình, Tố Tố liền nghiêm túc nhìn Vân Yến.

“Vân đại nhân, hôm nay Thần giới và Tiên giới đều muốn gặp ngài cho nên cả hai đã tập hợp lại ở Tiên giới để được gặp ngài đấy! Ngài muốn đi ngay bây giờ không?”

Nói xong Tố Tố liền hai mắt sáng bừng bừng nhìn cô, mà bên ngoài thanh lâu có một con Phượng Hoàng đỏ rực, xung quanh bao bọc bởi lửa thiêng cũng đang nhìn cô khiến cho mắt Vân Yến muốn mù lòa.

Mẹ nó! Quá chói mắt!

“Đây là Phượng Vũ Thượng Thần, ngài ấy muốn trực tiếp đưa ngài đi cho nên mới hóa thành bản thể đó.” Tố Tố kịp thời hoàn hồn sau vẻ đẹp kinh hồn của Phượng Vũ, hào hứng nói với cô.
Phượng Vũ nháy mắt một cái với Vân Yến để thể hiện sự hào phóng cùng mị lực của hắn.

Ngay cả Nhan Sở Tu bình tĩnh như vậy cũng không khỏi sửng sốt mà nhìn cô.

Vân Yến giật giật khóe miệng, tránh né ánh mắt đầy ý tứ nịnh bợ của Phượng Vũ.

Ở vị diện này tuy thần thú không phải là thứ quá hiếm lạ nhưng người có nó nếu không phải là cường giả thì là thần tiên, vì thế nên đa số rất được ngưỡng mộ.

Vì thế Vân Yến mơ hồ có thể cảm nhận được mấy ánh mắt ghen tị điên cuồng bắn vào người cô.

Vân Yến thở dài, cúi người nói thầm bên tai Tố Tố. Ban đầu nghe thấy, Tố Tố còn buồn bực nhưng lúc sau lại hứng khởi đáp, “Vâng thưa ngài! Tố Tố sẽ hoàn thành việc ngài giao!”

Dứt lời Tố Tố liền cung kính chào tạm biệt Vân Yến sau đó nhìn Phượng Vũ bên ngoài lắc đầu một cái ngay lập tức Phượng Vũ liền hiểu ý mà biến mất, Tố Tố cũng theo đó mà biến mất.
Phượng Vũ biến mất cũng không khiến mấy ánh mắt ghen tị bắn vào người cô giảm, ngược lại lại càng tăng hơn.

Vân Yến cảm thấy đám người ở Thần giới và Tiên giới có chút phiền toái. Cũng không biết con chó nào thông báo cho bọn họ rằng cô sắp hủy diệt vị diện này để rồi ngày nào bọn họ cũng mời cô lên uống trà ăn bánh nữa.

Dù bánh trái trên đó rất ngon, ghế cũng rất êm…

Nhưng tốt nhất là đừng để cho cô biết, Vân Yến lại không muốn tay dính thêm vài mạng người.

333 đang chăm chỉ tìm kiếm Phong Tinh thì bị một cơn ớn lạnh bao trùm, sau khi hết ớn lạnh nó lại tiếp tục tìm kiếm.

Đầu óc 333 hơi mơ màng, lại được đại hệ thống nhắc nhở, nó liền phát hiện ra có người nói xấu nó.

Không biết là ai nói xấu bổn hệ thống ta nha?

Hừm! Dám nói xấu bổn hệ thống, thật sự không biết điều mà!
Sau khi Phượng Vũ và Tố Tố rời đi, Nhan Sở Tu lại lên tiếng, lời nói ẩn ý tứ trêu ghẹo lại còn có ý ngưỡng mộ.

“Quả nhiên là người ta đây mến mộ, rất có quyền lực nha.”

Vân Yến không đáp mà dứt khoát xoay người rời đi.

_

Trên suốt con đường đi đến Nguyệt Tình lâu, Nhan Sở Tu và Vân Yến một câu cũng không nói, yên tĩnh mà cưỡi ngựa đi.

May mắn một điều là Nguyệt Tình lâu ở Thủy Tinh cho nên con đường đi đến đó cũng không quá xa.

Đang đi giữa chừng đột nhiên Nhan Sở Tu ngừng lại, ưu nhã nhảy xuống ngựa, hắn ta quay người nhìn Vân Yến nở nụ cười lịch thiệp: “Từ đây ta phải đi bộ thôi, Vân đại nhân.”

Vân Yến gật đầu, cột ngựa vào một cái cây ở gần đây sau đó tiếp tục bước theo Nhan Sở Tu.

Vì Nhan Sở Tu sợ Nguyệt Phong sẽ phát hiện cho nên ngay từ ban đầu hắn ta đã mang cho mình một cái mũ che trước để giấu thân phận của mình.
Tu vi của Nhan Sở Tu cũng tính là cao, nhưng để đối đầu với Nguyệt Phong thì chắc chắn hắn ta thua vì kiểu gì cũng có người vào giúp nàng ta.

Còn về phần Vân Yến thì hiện tại cô đã là đại lão rồi, cô không cần phải che che giấu giấu gì cả.

Điều này làm cho Nhan Sở Tu ngưỡng mộ cô hơn.

Dù đứng xa Lãng Hiên thành, Vân Yến cũng đã cảm nhận được độ đông đúc và sự giàu có trù phú của nó, bởi đứng từ đây, cô cũng có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện rôm rả và tiếng cười đùa của mọi người.

Khi đã đi vào bên trong thành, Nhan Sở Tu liền ngừng chân lại, khẽ nói bên tai Vân Yến: “Vân đại nhân cứ đi thẳng sẽ thấy Nguyệt Tình lâu, ta không thể đi cùng ngài được nữa, Hắc Long môn có chuyện, ta phải về xử lý.”

Thấy Nhan Sở Tu thật sự không thể đi cùng được, Vân Yến vỗ vai hắn ta, tốt bụng lên tiếng cổ vũ: “Đừng chết, ta còn có việc nhờ ngươi.”
Nhan Sở Tu giật mi mắt nhìn cô, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đường đi đến Nguyệt Tình lâu thật ra không có gì gian nan vì bọn người trong thành này toàn là kẻ tai to mặt lớn, cường giả và đại nhân vật. Mà những người như vậy, chính là những người biết đến Vân Yến nhiều nhất.

Đại khái là bọn họ chỉ tò mò và lặng lẽ theo dõi cô chứ không dám khinh suất mà ra tay chặn đường cô lại.

Cả chặng đường bị ánh mắt của đám người trong thành nhìn đến khó chịu khiến cho Vân Yến có cảm giác rất muốn đánh người.

Để cảnh cáo bọn họ không vượt quá giới hạn, Vân Yến liền ngừng chân lại, ngông cuồng lấy Tinh Tú đã được thăng cấp xong ra gõ xuống mặt đất.

Tinh Tú tiếp xúc với mặt đất tạo ra một tiếng động lớn như tiếng bom nổ làm bọn người trong thành vô cùng khó chịu nhưng lại không dám nói gì.
Vì chỉ để cảnh cáo cho nên Vân Yến cũng không làm gì ngoài gõ kiếm nhưng thấy Tinh Tú bây giờ bá đạo như vậy, cô lại rất hứng thú ngắm nó từ mũi kiếm đến chuôi kiếm.

Ừm, không có gì khác xưa, chỉ bóng hơn và chói mắt hơn thôi.

[Chủ nhân.]

Tinh Tú à?

[Vâng!] Tinh Tú vui vẻ đáp.

Nhìn thấy cái khung màu vàng chói mắt của Tinh Tú, hai mắt Vân Yến lập tức sáng lên như đèn pha.

Vân Yến hứng thú tra hỏi.

Thăng cấp xong rồi thì ngươi nghĩ bản thân có thể hủy diệt vị diện được chưa?

[Chủ nhân, em là kiếm…] Tinh Tú rụt rè đáp.

Làm kẻ ác thì không phân biệt chủng tộc!

[Em không thể nha.]

Thôi vậy, dù sao ngươi cũng chỉ là kiếm.

Tinh Tú: “…”