Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 55



Gần đây, hầu hết các tạp chí kinh doanh có liên quan đều viết bằng chữ in hoa rằng: ‘Kim Lan Thù sẽ tới HF’. Thậm chí một số tạp chí đã viết “Các nguồn tin liên quan tiết lộ rằng, lương hàng năm của Kim Lan Thù sẽ gấp ba lần Phó Thừa.”; “Nghe nói Phó Thừa sẽ rút lui khỏi chi nhánh của HF tại Trung Quốc, trao vị trí chủ tịch cho Kim Lan Thù, bản thân thì ngồi chắc vị trí trong ban giám đốc.”; “Theo nguồn tin liên quan, tập đoàn Quỳ Long sẽ chi 100 triệu để giữ lại Kim Lan Thù…”

Tất cả các loại báo đều đưa tin, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng có, nói sinh động như thật. Cứ như thể nhóm phóng viên này đang ngồi xổm ở nhà Kim Lan Thù để viết báo cáo vậy, thật là khiến người ta kinh ngạc.

Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, sau khi Kim Lan Thù tự nguyện từ chức giám đốc điều hành của Bảo Phạn Lưu, cũng không lập tức nhậm chức tại HF.

Mọi người cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Sau mấy tháng, mưa gió cuối cùng cũng lắng xuống, còn trở thành tiếng vỗ tay trong buổi hội nghị ra mắt thương hiệu mới của Kim Lan Thù.

Không sai, Kim Lan Thù không ở lại Bảo Phạn Lưu, cũng không đổi nghề sang HF, anh đã thành lập thương hiệu của riêng mình – “Vân Tưởng”. Tất nhiên việc anh thường xuyên tiếp xúc với HF cũng không phải để chơi, anh cũng đã nhận được khoản tiền đáng kể từ Phó Thừa. HF đã trở thành cổ đông lớn của “Vân Tưởng” – nhưng không lớn hơn Kim Lan Thù.

Kim Lan Thù là nhà lãnh đạo nắm quyền tuyệt đối của thương hiệu này.

Khi tin tức này phát ra, nội bộ tập đoàn Quỳ Long đều khá sốc. Bởi vì ban đầu “Vân Tưởng” chính là dự án bản địa hóa do Kim Lan Thù đề xuất. Tập đoàn Quỳ Long đã nhắm đến khu vực Trung Quốc Đại lục vì nó sẽ trở thành thị trường hàng xa xỉ lớn nhất thế giới, mà nơi này cũng không có nhiều thương hiệu địa phương, chưa có thành tựu riêng và vẫn chưa sẵn sàng để chiếm lĩnh thị phần.

Kim Lan Thù là người điều hành cấp cao của tập đoàn, còn là người Trung Quốc, vì vậy họ đã giao toàn bộ dự án này cho Kim Lan Thù một tay xử lý.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Kim Lan Thù muốn đổi nghề, chỉ có Chu Dực Dực là cho rằng anh muốn ‘Đơn độc chiến đấu’, chứ không phải phục vụ những ông già này. Vì vậy Chu Dực Dực vẫn luôn đuổi theo, muốn tìm thông tin về dự án nội địa hóa, lại còn rất gấp gáp. Vậy nên mới có chuyện nữ thư ký La Lỵ đến Bảo Phạn Lưu gây sự, đòi lấy tài liệu.

Không ngờ Kim Lan Thù đã lấy cớ để xóa sạch tất cả thông tin, nhưng anh vừa xoay người một cái đã bắt đầu xây dựng thương hiệu bản địa, hơn nữa concept cũng khớp với dự án ban đầu.

Thật là tức muốn chết.

Kim Lan Thù lại không cảm thấy có vấn đề gì: Dự án này vốn dĩ là ‘đứa con’ của anh, tất nhiên là anh muốn mang nó đi. Một sợi tóc cũng không để lại cho các người.

Chu Dực Dực từng trào phúng Kim Lan Thù, nói là anh tự chiến đấu một mình thì sẽ chẳng có đường thoát. Mà ngay đến Tống Phong Thời cũng có chút lo lắng, bây giờ thị trường cạnh tranh rất khốc liệt, thương trường cũng rất nguy hiểm. Việc khởi nghiệp rất khó khăn và tồn tại rủi ro, còn không bằng đi làm công.

Nhưng người như Kim Lan Thù lại chính là ‘Hoàng đế của người làm công’, lãi nhiều mà còn không lỗ, thu nhập cao hơn những ông chủ bình thường lại còn không phải chịu rủi ro.

Kim Lan Thù không hề phòng bị trước Tống Phong Thời, thẳng thừng để cậu nhìn thấy rất nhiều tư liệu. Sau khi xem qua, cậu liền cẩn thận hỏi: “Cậu đầu tư nhiều như thế, không sợ mất tiền sao?”

Kim Lan Thù mỉm cười: “Sợ cái gì?”

Lá gan Tống Phong Thời run lên, thầm nghĩ: Cả đời này mình còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đâu?

“Có thể… Có thể là trước đây cậu được trả công hậu hĩnh, nhưng mà cũng không dễ dàng gì để kiếm lại được mà?” Tống Phong Thời lấy lại bình tĩnh, nói: “Chuyện này, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt chứ? Nếu không sẽ lập tức phải dồn…”

Cậu định nói là ‘tiền đền bù’, nhưng lại sợ người làm kinh doanh sẽ kiêng không nói ra những lời như vậy. Vì vậy, Tống Phong Thời liền đổi giọng, nói: “Tất cả cùng lúc… Toàn bộ bỏ vào…”

Kim Lan Thù hiểu ý của cậu. bèn xoa xoa vai Tống Phong Thời, cười nói: “Ồ, cậu sợ tôi sẽ phá sản, không nuôi nổi cậu sao?”

Tống Phong Thời quay đầu đi, nói: “Tôi cũng không cần cậu nuôi.”

Kim Lan Thù bật cười: “Đừng ngốc vậy chứ. Làm sao tôi có thể tiêu tiền tiết kiệm của chính mình được? Tất cả đều là tiền của nhà đầu tư.”

Tống Phong Thời nuốt nước miếng một cái, nói: “Đều là tiền của người khác?”

“Đúng vậy.” Kim Lan Thù giang hai tay: “Bọn họ vừa nghe thấy tên của tôi, liền tranh nhau đưa tiền, tôi còn có thể làm gì?”

Nhìn bộ dạng tự mãn của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời cũng không biết nên tức giận hay bật cười.

Cũng coi như lo lắng không công một hồi.

Nhưng không quan trọng, lo lắng không công thì kệ đi, dù sao cũng tốt hơn là thực sự có chuyện phải lo!

Kim Lan Thù không lo lắng về phương diện này, tuy nhiên gần đây anh rất bận rộn, nhưng kết quả đều tốt. Ví dụ, dựa vào sự giàu có và nguồn lực mà anh đã tích lũy được trong ngành này, thương hiệu “Vân Tưởng” liền nhanh chóng được tung ra thị trường.

Nếu không, một người có tính tình xấu như anh nhất định không thể làm loại chuyện ăn nói khép nép, năn nỉ người ta để lấy tiền đầu tư. Bây giờ, chỉ cần anh đưa tên của mình ra là đã có người đổ xô vào đầu tư.

Tuy nhiên, anh vẫn phải nắm chắc quyền kiểm soát trong tay.

Ngoài sự khởi đầu suôn sẻ của ‘Vân Tưởng’, một tin vui khác là Kim Lan Thù đã lấy được quyền hội viên của ‘Cam Tuyền Cư’. Lúc trước anh đã mượn thẻ hội viên của Phó Thừa để đưa Tống Phong Thời đi ăn tối, anh luôn cảm thấy thật mất mặt nên vẫn luôn nỗ lực để có được quyền VVIP của ‘Cam Tuyền Cư’. Trong đêm họp báo của thương hiệu ‘Vân Tưởng’, anh còn bao trọn ‘Cam Tuyền Cư’ để tổ chức tiệc mừng.

Lễ chức mừng này, đương nhiên sẽ có tất cả mọi người từ nhóm khởi nghiệp ‘Vân Tưởng’ của anh. Hầu hết họ đều là nhân tài từng gắn bó với anh ở Bảo Phạn Lưu. Tống Phong Thời thì khỏi phải nói, còn có Âu Văn, Hoàng Lão Nhiệt, Tào Đại Đầu, Rick, Ruth và mấy cộng sự khác.

Ngoài những ‘người của mình’ này, anh còn mời cả người nổi tiếng. Cũng có rất nhiều người có tên tuổi trong ngành đến chúc mừng – trong đám người này, chắc cũng không có mấy người là muốn chân thành chúc mừng. Vì đều là người ‘trong nghề’ nên cũng tương đương với ‘người đồng hành’, mà ‘người đồng hành’ cũng chính là ‘kẻ thù’.

Ngay cả Chu Dực Dực cũng được mời.

“Cậu thực sự mời hắn à?” Tống Phong Thời nói thầm bên tai Kim Lan Thù.

“Đúng vậy, để cho hắn thấy tôi tỏa sáng tới mức nào.” Kim Lan Thù cười cười đáp lời cậu.

Bữa tiệc này khá hoành tráng và đông người. Tống Phong Thời chưa quen với việc bản thân đã trở thành ‘giám đốc’ và cũng không quá thoải mái trong những dịp như vậy. Cậu liền tìm một khoảng không bên cạnh Kim Lan Thù, mà chính anh cũng thích việc Tống Phong Thời ở bên mình, liền mỉm cười nói chuyện phiếm với cậu.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, đột nhiên Kim Lan Thù duỗi tay ra ôm lấy eo của Tống Phong Thời, kéo cậu vào lòng như thể muốn ôm.

Mặc dù Tống Phong Thời cho rằng bây giờ cậu chính là ‘đối tượng công khai’ của Kim Lan Thù, nhưng cậu vẫn không muốn thân mật ở trường hợp có đông người thế này, vậy nên đã khá kinh ngạc. Cậu còn chưa kịp nói điều gì, đã thấy ánh mắt của Kim Lan Thù rơi vào hướng khác. Anh vừa ôm Tống Phong Thời vừa đưa tay ra: “Giám đốc Lưu đại giá quang lâm, chưa kịp tiếp đón chu đáo rồi.”

Lưu Dịch Tư khẽ mỉm cười, bắt tay Kim Lan Thù.

Tống Phong Thời đứng trong vòng tay của Kim Lan Thù, đột nhiên cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng cậu cũng gật đầu và mỉm cười với Lưu Dịch Tư: “Giám đốc Lưu, buổi tối tốt lành.”

Lưu Dịch Tư nhìn Tống Phong Thời một chút, nói: “Tiểu Tống, đã lâu không gặp.”

“Hai người quen nhau?” Kim Lan Thù cười nói: “Vậy cũng tốt, tôi còn muốn giới thiệu với anh đó, đây là ‘đối tượng’ của tôi.”

Lưu Dịch Tư kéo kéo khóe miệng, xem như đang mỉm cười.

Tống Phong Thời cũng bất đắc dĩ mà cười.

Lưu Dịch Tư gật đầu với Kim Lan Thù và nói: “Tôi cũng đã đến dự cuộc họp báo ngày hôm nay. GOOD SHOW! Congrats!”

“Cheers.” Kim Lan Thù cũng dùng tiếng Anh để trả lời, nghĩ thầm: Ác quỷ ngoại lai giả tạo, còn thích giả vờ.

Lưu Dịch Tư nhàn nhạt nói: “Vậy sau này sẽ là competition.”

Kim Lan Thù cười đáp: “Người cạnh tranh?”

“Ồ.” Lưu Dịch Tư mỉm cười: “Nói theo tiếng Trung thì thích hợp hơn, hẳn là ‘Đồng hành’.”

Lúc Kim Lan Thù còn ở Bảo Phạn Lưu, cũng không hề e ngại Lưu Dịch Tư và Lữ thị. Bởi vì thứ mà hắn làm không phải là hàng xi xỉ theo ‘định nghĩa của công chúng’, mà giống một món hàng hiệu ‘phù hợp’ với Trung Quốc hơn. Nhưng thương hiệu địa phương ‘Vân Tưởng’ mà anh tung ra hiện giờ, đang thực sự cạnh tranh với Lưu Dịch Tư trên cùng một lãnh thổ.

Kim Lan Thù thong dong cười nói: “Anh sẽ không chào đón tôi vào ngành này, phải không?”

Lưu Dịch Tư đáp lại với nụ cười khá chừng mực: “Tôi rất vui vì một thương hiệu bản địa nữa đã mở ra, để quảng bá văn hóa Trung Quốc. Tôi vui còn không kịp, sao lại không hoan nghênh?”

“Giám đốc Lưu thực tuyệt vời.” Kim Lan Thù cười đáp: “Tôi cũng không có tham vọng vĩ đại như muốn phát triển văn hóa truyền thống, mà chỉ dựa vào việc cân nhắc chiến lược. Giờ đây, Trung Quốc đã trở thành thị trường xa xỉ lớn nhất thế giới, các thương hiệu bản địa lại chưa trưởng thành, là nơi có thể cùng chia sẻ miếng bánh ngọt.”

Lưu Dịch Tư không ngạc nhiên trước câu trả lời của Kim Lan Thù: “Ồ, giám đốc Kim vẫn thẳng thắn như vậy.”

Hôm nay là ngày Kim Lan Thù làm chủ, đương nhiên anh sẽ không quá tự cao tự đại, cười đáp: “Để giám đốc Lưu chê cười rồi.”

Lưu Dịch Tư lắc đầu: “Không đâu, tôi còn nhớ giám đốc Kim đã từng nói, Thượng Uyển Xuân hao phí năm năm, sẽ làm trò cười cho người trong nghề.”

Kim Lan Thù nhớ rằng mình đã dùng giọng nói ‘người thân của Tống Phong Thời’ để nói ra ‘lời ác độc’ này với Lưu Dịch Tư. Nhưng bây giờ giai nhân đã ở trong lòng, dĩ nhiên Kim Lan Thù không còn khó chịu nữa, cười đáp: “Thật sao? Tôi không nhớ rõ! Thật là thất lễ mà.”

Lưu Dịch Tư lại nói: “Hiện giờ, tôi chưa từng thấy một thương hiệu quốc gia nào đạt được lợi nhuận trong thời gian ngắn. Tôi hy vọng thương hiệu của cậu là thương hiệu đầu tiên.” Nói xong, Lưu Dịch Tư mỉm cười bỏ đi.

Tống Phong Thời ngẩn người, dường như phải qua nửa phút mới phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc nói: “Lưu Dịch Tư… Hắn đang giễu cợt cậu sao?”

Kim Lan Thù đáp: “Rõ ràng.”

Tống Phong kinh ngạc: “Thật không ngờ, hắn cũng sẽ nói ra những lời không dễ nghe ư?”

Kim Lan Thù liền có chút giận: “Làm sao? Hắn là chim hoàng oanh ư? Miệng hắn toàn là âm thanh của tự nhiên, đúng không? Đối với cậu thì lời hắn nói còn hay hơn hát phải không?”

Tống Phong Thời bất đắc dĩ thở dài: “Không có gì, tôi chỉ cảm thán hai câu thôi mà.”

Một nhà đầu tư khác lại đến tìm Kim Lan Thù để nói chuyện, Tống Phong Thời liền rời đi. Cậu một mình bước đến bên bàn trà, đang định lấy bánh thì đụng phải Chu Dực Dực.

Chu Dực Dực gật đầu cười với cậu, Tống Phong Thời cảm thấy hắn không có ý tốt, nhưng vẫn mỉm cười, gật đầu.

Chu Dực Dực nhìn Tống Phong Thời, thở dài nói: “Ồ, hôm nay Tống tiên sinh mặc âu phục định chế, thật là đẹp mắt.”

Tống Phong Thời đáp: “Làm sao có thể so sánh với sự ngọc thụ lâm phong của anh.”

Chu Dực Dực cười: “Cậu đùa tôi sao? Tôi không đẹp bằng cậu. Ít nhất thì, tôi không đủ xinh đẹp để nhảy từ một người tư vấn mua sắm thành giám đốc chỉ trong một năm.”

Tống Phong Thời biết đây là một ‘sự khiêu khích’. Cậu không còn làm việc trong tập đoàn Quỳ Long nữa, mà là giám đốc của ‘Vân Tưởng’, đương nhiên không cần phải nhìn sắc mặt của chủ tịch Chu nữa.

Cậu liền châm biếm lại: “Tôi cũng chưa từng thấy một người không có lý lịch gì, lại làm chủ tịch khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Theo tôi, trông đẹp trai cũng không bằng đầu thai tốt.”

Chu Dực Dực không ngờ bình thường trông Tống Phong Thời ít nói, nhưng nói chuyện cũng rất lanh lợi. Hắn liền cười lạnh: “Tôi còn tưởng rằng cậu rất ngoan ngoãn và nhút nhát, hóa ra đều là giả bộ trước mặt giám đốc Kim? Giám đốc Kim thích kiểu này ư?”

Vốn dĩ Tống Phong Thời vẫn còn đắn đo chuyện Chu Dực Dực ở câu lạc bộ Spa, nên liền thản nhiên trở mặt chế nhạo: “Dù sao cậu ấy cũng không thích kiểu người chặn người ta vào toilet để cầu hôn!”

Sắc mặt Chu Dực Dực tái nhợt, không ngờ Tống Phong Thời lại biết chuyện này. Làm sao cậu ta lại biết được? Chu Dực Dực nghĩ rằng chính Kim Lan Thù đã nói với cậu. Cũng không biết một người miệng lưỡi cay nghiệt như Kim Lan Thù đã miêu tả chuyện này như thế nào! Chu Dực Dực thực sự thấy rất mất mặt.

Tống Phong Thời dùng một chiêu liền chiếm thượng phong, cũng không ham chiến mà cười nói: “Xin lỗi, không tiếp được.” Cậu vênh váo bỏ đi, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt nên chạy lên sân thượng hít thở.

Nhưng nào ngờ lên sân thượng lại thấy Lưu Dịch Tư.

Tống Phong Thời cũng lúng túng muốn chết, kiên trì nói: “Giám đốc Lưu.”

Lưu Dịch Tư nhìn thấy Tống Phong Thời, cũng hơi kinh ngạc rồi lại khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu Tống.” Dường như Lưu Dịch Tư cũng phát hiện ra cậu đang xấu hổ, liền nói: “Tôi chuẩn bị đi.”

Tống Phong Thời có hơi ngạc nhiên: “Sớm như vậy? Giám đốc Lưu quả nhiên là quý nhân bận rộn.”

Lưu Dịch Tư nhẹ nhàng lắc đầu một cái, lại thở dài: “Tôi cố tình dành buổi tối hôm nay, chỉ để đến xem tình hình của hai người thế nào. Nhưng chờ tới khi gặp rồi, tôi lại không thể ngồi yên.”

Lời này rất có trọng lượng, Tống Phong Thời không thể chống cự, đành phải nói: “Vậy… vậy tôi đi về trước.”

Lưu Dịch Tư nói: “Không, cậu ở lại đi, hôm nay nên là ngày vui vẻ của cậu.” Nói xong, Lưu Dịch Tư liền xoay người đi về phía lối ra cầu thang.

Lưu Dịch Tư không phải là người tham lam, nhưng do số phận nên luôn gặp phải mưa gió. Khi nhìn thấy eo Tống Phong Thời bị người khác ôm, hắn mới lần đầu tiên nếm trải cảm giác ghen tị.

Tác giả có lời muốn nói: Nghe đâu có đọc giả cảm thấy Lưu Dịch Tư sẽ có biến chuyển (không, Lưu Dịch Tư sẽ không hắc hóa). Nhưng bởi vì mối quan hệ cạnh tranh giữa ‘Vân Tưởng’ và ‘Thượng Uyển Xuân’, cho nên Lưu Dịch Tư sẽ gây rắc rối, đoạt mối làm ăn với Kim Lan Thù. Nhưng tôi nghĩ như vậy cũng không tính là hắc hóa nhỉ?