Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 460





Chương 454

“Chúng ta cùng nói với nhau đi.”

Nhạc Nhạc vội lắc đầu: “Không, em muốn cho daddy một điêu bât ngờ!”

“Vậy anh cũng sẽ không nói.”

Tạ An lặng lẽ suyt một cái ra đò bí mật.

Hai anh em liếc nhìn nhau, lại cùng mỉm cười, lâu lắm rồi cả hai không được vui vẻ như vậy.

Sau khi chuẩn bị xong món ăn cuối cùng, Diệp Như Hệ lập tức lao vào phòng vệ sinh, khó chịu mà nôn mửa.

Mùi vị của món ăn cuối cùng hơi nặng, cô đã cô găng chịu đựng sự khó chịu trong dạ dày đề làm cho xong.

Đợi đến lúc từ phòng tắm bước ra, sắc mặt của cô đêu đã tái nhọt.



Nhạc Nhạc nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: “Mami, mẹ thây không thoải mái sao ạ?”

“Mẹ không sao. Đừng lo lắng.”

Tạ An nghiêm túc hỏi bác Chung: “Bác Chung, có cách nào đề giảm bót phản ứng khi mang thai của mẹ không? Có phải do em cháu —ơ ngoan không?”

Bác Chung vừa cao hứng, lại vừa lo lắng. Cao hứng là vì nhà họ Tạ sắp đón thêm một thành viên mới, lo lăng là phản ứng của thai nhi này hình như quá lớn, tra tấn tiểu thư Như Hề gầy đi trông thấy.

“Tiểu thiếu gia có thể lấy một ít vỏ cam quýt, chuân bị ở trong phòng khách.”

Tạ An lập tức đi lấy vỏ cam quýt, đưa cho mẹ mình, cậu bé nói: “Mami, mẹ mau ngửi đi, sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều đó!”

Diệp Như Hề mỉm cười nhận lấy, hít sâu mây hơi, mùi cam quýt xua đi mùi tanh vừa nãy, khiến dạ dày của cô dễ chịu hơn.

Nhạc Nhạc nhìn phần bụng hơi nhô lên của mẹ và nói: “Mami, đây có phải là em trai không Sc Diệp Như Hề cũng sờ lên bụng, trả lời con gái: “Nhạc Nhạc thích em trai sao?”

“Em trai hay em gái, con đều thích!

Con muôn được làm chị gái!”



Diệp Như Hề mỉm cười, xoa xoa đầu của con bé rồi nói: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Tạ An nhanh chóng dán quả bóng bay cuối cùng lên và nói: “Mami, đều đã chuẩn bị xong hét rồi, chỉ còn đợi daddy về nữa thôi!”

Diệp Như Hề nhìn đồng hồ, lúc trước vào giờ này Tạ Trì Thành đã trở VỆ, nhưng hôm nay có vẻ hơi muộn một chút.

Bác Chung hiểu ý nói ngạy: “Cô có thể gọi điện thoại cho thiêu gia, thiếu gia nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Diệp Như Hề bắt đắc dĩ nói: “Bác Chữ bác cũng có thể gọi điện thoại qua đó mà.”

Bác Trung cười nói: “Tôi đã từng tuổi này rồi, thiếu gia có thể sẽ còn chệ tôi phiền nữa đó, nhưng thiếu gia nhất định sẽ rất vui khi nhận được điện thoại của cô.”

Diệp Như Hề lại chịu thua người quản gia có vẻ mặt thân thiện này, cô đành phải gọi điện thoại cho anh.

Vì muốn tránh khỏi tầm mắt nhiệt tình quá mức của bác Chung, Diệp Như Hề còn lùi ra xa vài bước.

Đổ chuông một hồi, điện thoại cũng có người bắt máy.

“Xin chào? Ai vậy?”