Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 251: Con đã đắc tội cả với Lăng gia rồi



“Ba nói sao? Tú Anh đã sinh con? Vậy không

phải là con của Tú Anh và Quốc Thiên sao?” Trương Vân Sơn càng nghe càng ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Là ta đã bí mật bảo vệ con bé. Nếu không giờ này, con đã đắc tội cả với Lăng gia rồi” Trưởng lão gia nhìn Trương Vân Sơn đầy trách móc.

“Ông nội, mọi chuyện qua rồi, ông đừng nghĩ nhiều nữa, không phải bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp sao?” Lăng quốc Thiên thấy Trương Tú Anh. không vui khi nhắc lại những chuyện cũ, vì thế anh liền tìm cách kết thúc câu chuyện.

“Đúng, con nói đúng. Mọi chuyện đã qua rồi.” Trưởng lão gia vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng khi nghĩ tới nếu ngày đó không cứu được mẹ con Tú Anh.

“Ông cố!” Tiếng trẻ con reo lên, Tiểu Mỹ chạy ào vào nhà, trên tóc còn dính mấy bông tuyết. Cô bé tròn xoe mắt nhìn một lượt những người lớn đang ngồi trong phòng khách. Không khí có phần kỳ lạ.

“Tiểu Mỹ lại đây cụ cố xem nào!” Trưởng lão gia nở nụ cười tươi rói dang tay đón Tiểu Mỹ vào lòng. Nhìn thấy cô bé, mọi muộn phiền trong ông bị xua đi sạch sẽ.

“Cụ CỐ xem này, hôm nay học đàn xong sớm, con vẽ tranh tặng cụ CỐ này” Tiểu Mỹ lấy từ túi ra một tờ giấy nhỏ là mặt sau của bản nhạc đưa cho Trưởng lão gia.

LE

Trong bức tranh vẽ bằng bút chì là một nhà ba người đang đứng trên mỏm đá ngắm tuyết. Phía sân là hai người già đang ngồi uống trà. Cô bé vui vẻ chỉ vào từng người.

“Đây là con này, đây là papa, đây là mami, còn hai người này là cụ cố và bà trẻ”

“Tiểu Mỹ của cụ giỏi quá. Để mai cụ cố sẽ mua bút màu cho Tiểu Mỹ nhé” Trưởng lão gia cầm bức tranh khẽ vuốt tóc Tiểu Mỹ.

Lúc này cô bé mới nhìn thấy bàn tay bị thương của Lăng Quốc Thiên, cô bé vội tụt khỏi lòng Trương Lão gia chạy về phía Lăng Quốc Thiên.

“Papa tay papa làm sao thế? Có phải sẽ đau lắm không?” cô bé đưa bàn tay mũm mĩm sờ nhẹ lên lớp băng gạc quấn xung quanh tay Lăng quốc Thiên, vừa hỏi vừa chu chu môi thổi vào chỗ đau, đôi mắt cô bé đã ngấn nước vì thương papa.

Nhìn thấy con gái đáng yêu của mình bị vết thương dọa cho sắp khóc, Lăng quốc Thiên đau lòng, ôm cô bé vào lòng dỗ dành..