Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 122



Mặc Đình Phong và Hứa Tần Lâm bên này vừa kết thúc hiệp đấu, kết quả Mặc Đình Phong nhanh hơn Hứa Tần Lâm tận một vòng, vẻ mặt rất thỏa mãn khi thấy biểu hiện đen xì trên mặt Hứa Tần Lâm.

Rốt cuộc Hứa Tần Lâm vẫn không hiểu Mặc Đình Phong suốt ngày quẩn quanh với việc làm thì lấy đâu ra sức tập luyện trượt tuyết điêu luyện đến vậy. Anh hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu ta từ ánh mắt dè chừng đó, đắc ý giải thích:

"Đúng thật đã rất lâu tôi không chơi trượt tuyết, lần cuối cùng chơi là vào lúc mười hai tuổi, cũng may đến giờ vẫn nhớ!"

Hứa Tần Lâm trợn tròn mắt nhìn anh như nhìn thấy sinh vật lạ. Đùa à? Hơn hai mươi năm trước rồi Mặc Đình Phong vẫn nhớ cách chơi như vậy, một chút lúng túng cũng không có?

Anh không buồn đếm xỉa Hứa Tần Lâm nữa, để ý đến hai mẹ con Anna đã biến mất hút, hơi lo lắng nhìn xung quanh.

Hai người đi trở lại đồ bảo hộ trả đồ, sẵn tiện hỏi xem Anna và Tiểu Hy có trả lại đồ chưa, những người phục vụ nói rằng ban nãy có một người phụ nữ và một đứa bé đã trả lại rồi.

Mặc Đình Phong và Hứa Tần Lâm cảm thấy vô cùng lo lắng. Bấy giờ tầm mắt họ đều chú ý đến đám đông hoảng loạn bên kia, một dự cảm không lành chiếm lấy toàn bộ đáy lòng Mặc Đình Phong, anh liền chạy một mạch đến đó, Hứa Tần Lâm thấy anh hành động như vậy cũng chạy theo xem.

Khó khăn chen vào đám đông hoảng loạn, đập vào mắt anh đầu tiên là thấy khuôn mặt trắng bệch sợ đến không còn một giọt máu của Tiểu Hy nhìn xuống mặt nước, xung quanh chẳng thấy Anna đâu, mà mọi người đều la ó xôn xao rằng có người rớt xuống hồ, anh liền nhảy vào tảng băng nổi lềnh bềnh đó thoát cái bế Tiểu Hy ra, cảm nhận rõ cơ thể con gái đang run rẩy từng đợt mà cũng bồn chồn theo, gấp gáp hỏi:

"Mẹ con đâu?"

"Mẹ… mẹ bị rơi xuống rồi, hức!"

Lập tức hơi thở anh dồn dập lên, lá phổi như bị tảng đá lớn đè nặng ngăn chặn hô hấp, một cỗ sợ hãi không báo trước nổ to. Quay người về phía Hứa Tần Lâm để lại một câu "con bé giao cho cậu" rồi lập tức nhảy xuống mặt nước.

Bất chợt cả người tiếp xúc với dòng nước lạnh băng, Mặc Đình Phong giật cả người, cái lạnh thấu xương như muốn đóng băng anh ngay lập tức, rất cố giữ tỉnh táo cho mình Đôi mắt cứ thể mở to mà nhìn xem Anna đang chìm ở đâu, nước lạnh làm mắt buốt rát cùng cực.

Phút giây này vẫn chưa thấy cô đâu, cả cơ thể anh bị nước làm cho lạnh ngắt nhưng đáy lòng nóng kinh người vì lo cho cô. Trước giờ anh không tin vào thần linh nhưng hiện tại lại cầu nguyện không ngừng cho cô được bình an cho dù bản thân có bỏ mạng.

Lúc này tầm mắt buốt rét đã thấy được hình bóng người phụ nữ nhắm chặt mắt đang lượn lờ trong dòng nước, Mặc Đình Phong kích động bơi thật nhanh đến, ôm lấy cả thân người cô, cố hết sức kéo lên.

Đội cứu hộ lúc này cũng đã lặn xuống giúp anh đưa cô lên bờ. Cách biệt với dòng nước băng lạnh lẽo, da của Mặc Đình Phong bị sốc nhiệt mà buốt rát toàn thân. Thấy cô nhắm mắt bất động, anh rất sợ, hệt như là năm năm trước ở phòng sinh trong bệnh viện, anh thấy cô đau đớn la hét, anh cũng kinh hãi thế này.

Bàn tay yếu ớt run rẩy đặt vào khuôn mặt trắng bệch sau đó Mặc Đình Phong không trụ được nữa ngất lịm đi.



Mùi thuốc khử trùng sọc vào mũi, người con gái đang hôn mê trên giường bệnh nhăn mày rất chặt, dường như cô mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.



Cô thấy mình đang chìm vào dòng nước lạnh kinh khủng khiếp, cơ thể như bị đóng băng, cái lạnh thấu xương thấu tủy. Nước lạnh sọc vào miệng cô, mũi cô, lọt xuống bao tử cô. Trong giây phút tuyệt vọng nhất thì ánh mắt mơ màng hơi híp trông thấy người đàn ông đang bơi lại gần mình, khuôn mặt anh tuấn mạnh mẽ ôm cô vào lòng, trong cái lạnh ngắt đó bỗng thấy len lỏi ấm áp.

"Đình Phong!"

Miệng Anna hé mở gọi tên rồi tỉnh giấc, trên trán dầm dề mồ hôi, ánh mắt ngập tràn sợ hãi. Lúc này bên tai nghe tiếng nói non nớt cất lên:

"Mẹ ơi!"

Cô nhìn Tiểu Hy, mắt con bé đỏ hoe, sưng húp trông rất đáng thương liền cúi người ôm lấy con bé vào lòng, trong đầu chạy lại khoảnh khắc Tiểu Hy xém chút rớt xuống nước với cô. Cô là người lớn rơi xuống đã kinh khủng như vậy, nếu con bé bị rơi xuống thì chỉ có khả năng mất mạng.

Ánh mắt Hứa Tần Lâm tràn ngập lo lắng, len lói một chút chạnh lòng, hỏi cô:

"Em thấy thế nào rồi?"

Anna không trả lời câu hỏi quan tâm này của cậu mà gấp gáp hỏi:

"Mặc Đình Phong… anh ấy đâu rồi? Anh ấy có làm sao không?"

Nắm tay Hứa Tần Lâm lặng lẽ nắm lại thành nắm đấm, cố kìm nén cơn khó chịu trong lòng, trả lời:

"Cậu ta vẫn còn đang hôn mê, tình trạng còn nặng hơn em!"

Thật ra Mặc Đình Phong trước đây từng trải qua cơn thập tử nhất sinh, cơ thể từng bị hủy hoại, hôn mê suốt bốn năm trời, sức đề kháng của anh vốn bẩm sinh là mạnh mẽ hiện tại giảm đi rất nhiều, đây là lý do tại sao Anna bị chìm xuống ý thức mất đi mà cô lại bình phục sớm hơn

Mặc Đình Phong, người từ lúc cứu cô đến lúc lên bờ vẫn tỉnh táo.

Anna rất sốt ruột, không chờ được phút giây nào gỡ kim truyền dịch trên tay ra, đặt chân xuống giường muối đi, lập tức chân cô như bị nhũn, ngã mạnh xuống giường một cách đau điếng. Hứa Tần Lâm cúi người đỡ cô dậy, quát to:

"Em làm gì vậy hả?"

Trong lòng cô lúc này rất lo lắng và sợ hãi, xém một nữa đã bật khóc.

"Tần Lâm, đưa em đi gặp Mặc Đình Phong đi, em muốn xem anh ấy thế nào rồi!"

"Em đi xem thì cậu ta bình phục nhanh hơn sao? Mau nằm xuống cho anh!"



Thấy máu từ vết kim tiêm rỉ ra, Hứa Tần Lâm càng nóng máu ấn cô ngồi xuống, dùng khăn giấy diệt khuẩn của bệnh viện ân cần lau đi. Anna vẫn không chịu yên, cầu xin anh:

"Tần Lâm, đưa em gặp anh ấy đi mà! Anh ấy vì cứu em mới như thế!"

Mắt cô lúc này đã ướt át, chẳng biết vì sao cô lại kích động và sợ hãi đến vậy, cô sợ… anh không thể sống!

Hứa Tần Lâm cũng hết cách với sự ngang ngạnh này, thở dài một hơi gọi y tá đưa một chiếc xe lăn đến cho cô ngồi rồi đẩy cô đến phòng của Mặc Đình Phong.

Khuôn mặt điển trai của người đàn ông trắng đến kinh hồn như một tờ giấy. Khí khái tràn trề bình thường đều tan biến. Nhưng phải công nhận người đàn ông này dù mặt có trắng như một xác chết cũng vẫn đẹp trai kinh động như vậy.

Nhìn hình ảnh này, đầu cô bỗng nhiên chạy xẹt qua một hình ảnh mơ hồ, người đàn ông mờ ảo lúc ấy khuôn mặt cũng trắng bệch như thế, dây truyền dịch chằng chịt trên cánh tay anh, còn cô thì khóc lóc.

Cảnh tượng gì vậy?

Anna có tìm tung hết những kí ức trải qua trong đầu cũng không nhớ được tại sao mình nhớ đến hình ảnh đó. Nó như một dòng phim trắng đen, mơ hồ ảo ảnh.

Bất chợt, cô cảm thấy rất muốn khóc, một động tác cô không để ý rằng nó xa lạ với mình hiện tại mà thân thuộc từ thuở nào, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mặc Đình Phong, truyền cho anh hơi ấm. Một giọt, hai giọt nước mắt rớt xuống mu bàn tay anh.

Cô lại xúc động thoái hoá như thế, như tận sâu trong tiềm thức mách bảo cô làm vậy.

Hứa Tần Lâm đứng kế bên không nói gì mà trầm mặt. Tiểu Hy mắt cũng đỏ hoe, cô bé cố gắng không khóc bởi vì cô bé sợ sẽ làm phiền đến ba mẹ ngay lúc này. Con bé giống hệt cô, rất hiểu chuyện!

Nước mắt ấm nóng đó vừa rơi "tạch" xuống, hàng mi người đàn ông liền cử động rồi bật mở. Một ánh mắt mơ màng, ánh nhìn đầu tiên là phóng đến khuôn mặt đau lòng của Anna.

Anh nhìn cô dịu dàng như nước, rất lâu, rất lâu, mới đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Bấy giờ Anna mới ý thức anh tỉnh rồi!

"Anh tỉnh rồi à, vẫn ổn chứ? Anh có không khoẻ ở đâu không? Cảm giác thế nào? Còn lạnh không?"

Anh không trả lời, cứ thế nhìn chằm chằm cô làm cô kích động giật nảy người.

"Chẳng lẽ nước vào não anh ảnh hưởng rồi chứ?"

Khoé môi anh vươn lên ý cười, muốn phụt trào cười thật lớn. Bàn tay nâng lên nhéo lấy cái mũi nhỏ của cô, giọng anh trầm khàn vô cùng:

"Em hỏi anh nhiều như vậy anh biết trả lời câu nào trước? Còn có… não anh không có vấn đề, ngược lại là em, kích động như vậy là lo cho anh hay là bị nước vào não làm cho có vấn đề?"