Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 234: Là tiếng của Thịnh Hàn Ngọc.



Thời Du Huyên không lộ sắc mặt, tiếp tục nói: “Thứ hai, chuyện hôm nay cộng thêm mấy lần trước kia bà đến đây quấy rối, còn luôn miệng nói Hàn Ngọc không nuôi bà, đây tính là phỉ báng nhỉ? Phỉ báng thì phải phán…”

Vương Dĩnh Chi rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu chen vào nói: “Con dâu… không phải, Chủ tịch Thời không thể tính như thế được, mẹ chỉ tùy tiện nói một chút, làm sao có thể tính là phỉ báng chứ? Không tính, không thể tính.”

Thời Du Huyên trừng mắt: “Bà nói không tính thì không tính à? Bà là quan tòa hay là luật sư, bà về tìm luật sư giỏi hỏi một chút xem có tính không, hay là trên tòa án nghe quan tòa phán xem có tính không.”

“Bịch, bịch—”

Hai đầu gối Vương Dĩnh Chi đột nhiên chạm đất, quỳ trước mặt Thời Du Huyên, khóc ròng xin tha thứ: “Con tha cho mẹ đi, mẹ van xin con tha cho mẹ đi, mẹ không dám nữa, mẹ cũng không dám nói bậy nữa…”

Vừa nói lại còn vừa tự tát mình, tát vang lên chan chát, khiến Thời Du Huyên trở tay không kịp, vội vàng kéo bà ta dậy: “Này, bà đừng có như thế, đứng lên mà nói.”

Dù sao thì Vương Dĩnh Chi cũng là trưởng bối, đột nhiên quỳ xuống lại còn dập đầu với Thơi Du Huyên, lúc đầu Thời Du Huyên cho dù có nhiều chủ ý hơn nữa thì giờ khắc này cũng không dùng được.

Bà ta cũng không ra bài theo lối mòn, loạn quyền đánh chết lão sư phụ.



Một chiêu này của Vương Dĩnh Chi khiến cho kế hoạch của Thời Du Huyên đều rối loạn, bà ta ăn vạ trên đất không đứng dậy: “Con không tha thứ cho mẹ, mẹ sẽ không đứng dậy.”

Không chỉ quỳ xuống còn tự tát mình, lại còn dùng kính ngữ với Thời Du Huyên nhỏ hơn mình mấy chục tuổi, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cần!

Cho đến bây giờ Thời Du Huyên chưa thấy qua tình trạng này, không dùng được cách nào, trên bậc thang truyền đến giọng lạnh lùng: “Không đứng lên thì đi ra ngoài, người đâu, đuổi bà ta ra ngoài.”

Là tiếng của Thịnh Hàn Ngọc.

Anh nói không lộ diện, nhưng vẫn ra.

Hơn nữa lại vô cùng kịp thời, vừa đúng lúc cứu nguy cho Thời Du Huyên!

Vương Dĩnh Chi nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, quay người ngồi lên ghế sô pha sát bên Thời Du Huyên, còn kéo cánh tay cô: “Mẹ nghe lời, chỉ cần con có thể giúp mẹ lấy lại cổ phần của mình, mẹ cam đoan sẽ không đến quấy rầy các con.”