Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 235: “Thật à?”



Hóa ra là cổ phần bị chiếm.

Chút chuyện như thế có thể dùng một câu là đã có thể nói rõ, bà ta lại làm ra động tĩnh trời long đất lở như thế.

Thời Du Huyên rốt cuộc đã hiểu tại sao Thịnh Hàn Ngọc lại máu lạnh như thế với chính mẹ mình, không lạnh không được, vừa nóng một chút thì sẽ bị loại mẹ ruột này hố chết.

“Bà buông tôi ra, không buông ra tôi sẽ cho người lôi bà ra.” Thời Du Huyên cũng lạnh mặt xuống.

Không phải tất cả những thứ biết nói chuyện đều được gọi là người, biết nói tiếng người nhưng không làm chuyện người làm càng khiến người ta đau đầu!

Vương Dĩnh Chi lập tức buông tay, không chỉ buông tay còn cẩn thận cách cô một khoảng, sợ chọc giận hai người thì sẽ bị đuổi ra ngoài.

Thời Du Huyên cũng không làm nền, cũng không hù dọa bà ta, trực tiếp hỏi: “Bà đến làm gì? Nói đơn giản thôi.”

Thịnh Hàn Ngọc quay người lên lầu, trước khi lên lầu con phân phó vệ sĩ trông coi bên cạnh hai người, chỉ cần cô chủ lên tiếng thì có thể đuổi người bất kì lúc nào.



“Tiền hoa hồng tháng này cũng không vào tài khoản, đại hội cổ đông cũng không cho chúng ta tham gia, con phải làm chủ cho mẹ.” Bà ta nói tóm tắt, chỉ một câu đã nói rõ ý đồ đến đây.”

“Được, tôi làm chủ cho bà.” Thời Du Huyên đồng ý.

“Thật à?”

Vương Dĩnh Chi vui mừng, tiếp theo lại muốn nhào lên lôi kéo làm thân, nhưng sau khi đụng đến ánh mắt của Thời Du Huyên, lại ngượng ngừng rút về.

Thời Du Huyên gọi người mang giấy bút đến, viết địa chỉ, số điện thoại lên bên trên, sau đó đưa đến: “Bà cứ đi tìm người này theo địa chỉ, khởi tố nhà họ Thịnh không chia hoa hồng cho bà là được.”

Cô vừa vứt lời Vương Dĩnh Chi như bị bỏng, lập tức ném tờ giấy lên đất: “Không được, mẹ không dám.” Đây chính là chỗ xấu của việc chưa nói hết lời.

Dựa theo ý tưởng ban đầu của Thời Du Huyên, nói hết những điểm kia ra, nói hết những chỗ tốt và xấu, Vương Dĩnh Chi sẽ làm theo lời của cô.

Khác với cách dạy cho Thời Vũ Kha, nhưng lối mòn thì như nhau, chủ ý là Thời Du Huyên ra, nhưng cuối cùng người được lợi vẫn là chính bọn họ.