Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 661



Editor: May

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé còn hơi hồng hồng, nhăn nhăn nhúm nhúm, Tương Tư liếc nhìn bé, tâm đều mềm nhũn, nước mắt liền tách tách rơi xuống. Cô giật giật muốn ôm con gái, lúc này mới cảm giác được trên bụng truyền đến đau đớn khó nhịn. Thím Phúc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cô tỉnh, vội vàng bưng canh tới, yêu thương đút cô uống non nửa bát, nhìn trên mặt cô có chút huyết sắc, lúc này mới thở dài một hơi. Tư tưởng người già bảo thủ, vẫn luôn cảm thấy đã chịu một dao chính là giải phẫu lớn, lại nhìn cô ra khỏi phòng sinh vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, liền đau lòng một mình trốn khóc nửa ngày.

Người phụ nữ ở giường đối diện Tương Tư vì sinh tự nhiên nên khôi phục mau, đã có thể xuống giường tự mình đi vào phòng vệ sinh, thấy cô cũng sinh con gái, liền lắc đầu thở dài. Tương Tư lại không cho là đúng, sinh con gái mới tốt, con gái thân thiết nhu thuận, so với sinh con trai, sau đó mỗi ngày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hắn thì tốt hơn nhiều.

“... Không phải chị muốn nói đâu, nhưng vẫn là nuôi con trai tốt, sinh con gái, mình thương như châu như bảo, ai biết sau này lập gia đình, sẽ gặp gỡ người đàn ông và mẹ chồng như thế nào?” Người phụ nữ kia bĩu môi, liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái, thấy chồng của chị ta không ở đây, liền hơi thở hổn hển nói; “Lúc mang thai đứa nhỏ thì tôn kính chị như Bồ Tát, mẹ anh ta nghe người ta nói bụng này của chị thoạt nhìn giống bé trai, mỗi ngày vui vẻ miệng toe toét đến mang tai, thực sự là hầu hạ cẩn thận. Em xem hiện tại, vừa thấy chị sinh ra một đứa con gái, nhìn cũng không nhìn một cái liền đi! Phi! Chị không sinh nữa, liền để cho nhà bọn họ đoạn tử tuyệt tôn!”

Tương Tư nhìn chị ta sinh khí, hữu khí vô lực cười cười khuyên chị ta: “Chị cũng đừng quá khó chịu, em thấy mặc dù chồng chị có chút mất hứng, nhưng mỗi ngày vẫn tới chăm sóc chị...”

Cô nói chưa dứt lời, người phụ nữ vừa nói kia liền đỏ vành mắt; “Em gái, em đừng nói đến anh ta, lúc yêu nhau biểu hiện rất tốt, chính là kết hôn mấy năm, chúng tôi vẫn ở trong mật ngọt, ai biết vừa có đứa nhỏ, liền bộc lộ bản chất ra hết. Chị xem như là hiểu rõ, nói nam nữ bình đẳng, nam nữ bình đẳng, đều là phóng rắm, em xem những người sinh con trai, có người nào không cao hứng, đầu ngẩng rất cao, ở nhà chồng, thắt lưng có thể thẳng tắp, những kẻ luôn miệng nói thích con gái, không phải sinh con gái liền bực bội ư, nếu sinh con trai…?”

Tương Tư liền nghe chị ta ở nơi đó oán giận, biết trong lòng chị ta ủy khuất, nói ra có lẽ có thể tốt hơn một chút, không cần nghẹn giống như cô vậy, tâm sự gì đều giấu ở trong lòng, đến một người có thể nói chuyện cũng không có...

Còn có thể oán giận, còn có khí lực đi kể khổ, còn có thể khóc, đây cũng là một loại phúc khí.

Cô nhìn con gái ngủ ngoan ngoãn, trong lòng không kiềm chế được, tràn ngập chua xót khổ sở. Con ngàn vạn không nên có mệnh khổ giống như mẹ, mẹ chỉ cần con có thể khỏe mạnh lớn lên, không cần dáng dấp thật đẹp mặt, không cần có nhiều tài hoa, không cần học hành quá ưu tú, chỉ cần giống như là muôn vàn người bình thường chìm ngập ở trong biển người, trôi qua cuộc sống bình thường nhất, đơn giản nhất, đây cũng chính là phúc khí của con...

Thân thể cô suy yếu nghiêm trọng, sinh mổ vốn chính là tổn thương nguyên khí nặng nề, sản phụ sinh mổ khác, một tuần đã xuống bước đi được rồi, Tương Tư nằm tròn một tháng, đợi đến lúc xuất viện, con gái đã đầy tháng.

Thím Phúc mua vải bông mới, tự tay làm cho bé một bộ áo bông quần bông nhỏ màu đỏ thẩm, sau khi Nhất Nặc mặc xong, giống như là đứa trẻ mập mạp trắng trẻo ở trên bức tranh tết, Tương Tư nằm nghiêng ở trên giường, nhìn thím Phúc dỗ bé cười khanh khách, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời.

Nếu như nói thời gian mang thai bé, cô chỉ là không hối hận, như vậy hiện tại, cô quả thực chính là may mắn, may mắn cô có thể giữ được một thiên sứ nhỏ như vậy!

Tương Tư cho bé một cái tên là Nhất Nặc, quân tử nhất nặc, lời nói nặng nghìn vàng, nhũ danh liền gọi là Nặc Nặc.

Từ khi sinh ra, Nhất Nặc đều rất ngoan, không thích khóc cũng không thích náo, chỉ có lúc đi tiểu ướt tả mới có thể hừ hừ hai tiếng, trừng một đôi mắt to nhìn người. Hiện tại thím Phúc và Tương Tư chỉ cần nghe được bé hừ hừ, liền biết bé tiểu rồi. Thím Phúc nói, đứa nhỏ này rất bớt lo, nuôi dễ, không cần người lớn quan tâm nhiều!

Trong lòng Tương Tư cũng đặc biệt kiêu ngạo, con gái không giống cô hồi bé. Nghe thím Phúc nói, hồi bé cô thích khóc thích náo, cả đêm đều khóc oa oa, còn không cho người khác ôm, chỉ muốn mẹ dỗ, mỗi buổi tối mẹ cô liền không ngủ được, ôm cô xoay quanh ở trong phòng, thật vất vả dỗ ngủ, vừa mới đặt xuống giường nhỏ, cô liền oa oa khóc lên. Tính tình chọc người này làm cho mẹ cô chịu rất nhiều khổ, cả người đều gầy vài vòng, sau khi lớn lên mẹ còn cười nói đùa với cô, nói hiện tại tóc ít, đều là do hồi bé cô náo người.

Nhìn con gái nhu thuận nằm ở trên giường, ăn uống no đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền phấn nộn, không ngừng chọc người cười. Thím Phúc ở một bên làm quần áo nhỏ, lại cẩn thận ngăn ở mép giường, sợ Nhất Nặc ngã xuống, thấy Tương Tư nhìn con gái, mặt mày mỉm cười như vậy, trong lòng cũng cao hứng, lại nghĩ đến cô hồi bé, nhịn không được nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy con còn nhỏ, vậy mà chỉ chớp mắt, con lại đã làm mẹ. Ta còn nhớ dáng vẻ nho nhỏ lúc trước khi còn ở nhà họ Văn của con, bộ dáng nho nhỏ kia của con, chạy lảo đảo theo ở phía sau, vậy mà nháy mắt, tiểu thư nhỏ bé của ta đã trưởng thành, làm mẹ, bà lão như ta cũng đã xuống mồ một nửa...”

Thím Phúc nói, vành mắt liền đỏ, híp mắt may mỗi mũi kim mỗi đường chỉ, loáng thoáng, Tương Tư nghe được bà giống như muốn nói: “Nếu như tiên sinh và phu nhân còn sống, nhìn thấy ngày này, thì thật tốt...”

Cô nghiêng mặt đi, một gốc cây một người ôm không hết ngoài cửa sổ đã sớm rơi hết lá. Hóa ra, trời đã vào đông.