Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 170: Tai họa bất ngờ (1)



Sáng sớm vào ngày thứ hai, những chú chim nhỏ ở ngoài cửa sổ đang hát líu ríu, còn Thẩm Tường Vi bỗng tỉnh lại trong giấc mộng.

"Sáng sớm, các ngươi ngủ có ngon không" Nàng hướng về phía dưới nhìn Điềm Tâm cùng Tiểu Khả Liên chào hỏi, hai nhóc kia lắc lắc cái đuôi.

Mở cửa sổ phòng ngủ ra, bầu không khí hôm nay đặc biệt tốt.

"Bíp Bíp … "

Ở dưới lầu truyền đến âm thanh của tiếng còi xe, Thẩm Tường Vi nghe thấy âm thanh thì nhìn xuống, ở trước biệt thự là xe của Tả Đằng Triết Dã đang dừng lại, sau xe còn có một "Cái hộp" Nói là cái hộp, nhưng chắc cũng cao bằng một người.

"Triết Dã, đây là cái gì thế?" Thẩm Tường Vi chỉ vào cái hộp đó, hỏi Triết Dã.

"Xuống mở xem một chút thì sẽ biết "

Thẩm Tường Vi vội vàng rửa mặt chải đầu và tắm một lát, ra khỏi nhà, Điềm Tâm cùng Tiểu Khả Liên nối gót theo phía sau cô về phía của Triết Dã.

"Làm hình ảnh cho “Ny Thường”, thì cũng phải có vài bộ trang phục." Vẻ mặt Tả Đằng Triết Dã mang theo nụ cười.

Thẩm Tường Vi nghi ngờ lời nói của Tả Đằng Triết Dã, khó hiểu nhìn cái hộp kì quái ấy lần nữa,

"Đây là cái gì?" Cô hỏi.

"Đi, Thẩm Tường Vi, chúng ta cùng nhau mở cái hộp này đi "

Triết Dã nói xong, kéo tay của Thẩm Tường Vi, cùng nhau rút cái dây đang cột trên chiếc hộp, cái hộp chậm rãi mở ra.

Khi cái hộp mở ra thì trong nháy mắt, Thẩm Tường Vi "Oa" lên một tiếng. Bên trong là một chiếc xe, trên đầu có thắt cái nơ hình con bướm Volkswagen Beetle màu trắng, trông thật đẹp mắt!

"Triết Dã, đây là?" Thẩm Tường Vi nghi ngờ hỏi.

"Cái này giành cho cô có lúc sẽ dùng đến." Triết Dã trêu ghẹo mà nói với cô.

Thẩm Tường Vi chần chờ, "Nhưng mà ̣, tôi thật sự không biết lái xe !"

"Không sao, tôi cũng rãnh rỗi, có thời gian tôi sẽ dạy ngươi. Học lái xe cũng không khó." Triết Đã có lòng tin mười phần nói, "Cô là học trò mà ta đã định sẵn rồi, ha ha."

Trên mặt Thẩm Tường Vi cũng nở nụ cười: "Được, nếu đã như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Vì báo đáp 'Ny thường' và thầy Triết Dã đã quan tâm tôi, tôi xin mời ngài dùng một bữa ăn sáng mà tôi đã chuẩn bị."

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, ha ha ha." Tả Đằng Triết Dã vui vẻ đồng ý, cười, sau đó theo sát sau lưng Thẩm Tường Vi mà đi vào nhà.

Ở nơi khác tại thành phố: Trong phòng tối chỉ có ánh đèn bị mờ đi, mấy người đó đang xem mấy tấm hình được đặt ở trên bàn, rất dễ nhận thấy là ảnh được chụp lén, người ở bên trong chính là Thẩm Tường Vi cùng với Tả Đằng Triết Dã.

"Là cô gái này sao?" Một người chỉ vào Thẩm Tường Vi rồi nói.

"Không sai, chính là cô ta! Hình ảnh của 'Ny thường', bộ dạng thật xinh đẹp!" Một người trong số đó khẳng định nói.

"Ừ, tốt, vậy thì nhanh bắt cô ta tới đây. Chỉ cần có cô ta ở trong tay, chúng ta sẽ không sợ Tả Đằng Triết Dã không đáp ứng điều kiện của chúng ta. Nói lầm bầm nói lầm bầm. . ." Người kia phát ra tiếng cười lạnh lẽo.

Lại là một đêm yên tĩnh nữa , sao núp phía sau ở đám mây, trăng sáng cũng gần như che lại.

Thẩm Tường Vi ngủ rất say sưa, Điềm Tâm cùng với Tiểu Khả Liên ở dưới lầu.

Đột nhiên, mấy bóng đen xuất hiện ở ngoài cửa sổ của Thẩm Tường Vi, bọn họ nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra. Thẩm Tường Vi cũng không phát hiện ra điều khác thường. Mấy người kia thuận lợi tiến vào phòng ngủ của Thẩm Tường Vi. Một người trong số đó đưa tay ra che miệng của Thẩm Tường Vi lại. Thẩm Tường Vi nghe thấy tiếng động bất thình lình tỉnh lại.

"Ưm,ưm..."

Hai người bọn họ thuận thế đem tay cùng chân của cô trói lại.

Che miệng Thẩm Tường Vi lại xong, có người tiến tới bên tai cô nói: "Không được hét lên, hét lên cũng không có lợi cho cô đâu. Chúng tôi sẽ không làm cô bị thương, tiểu thư xinh đẹp, chỉ muốn bắt cô về để trao đổi điều kiện mà thôi. Ủy khuất cho cô một chút, tốt nhất nên phối hợp cùng chúng ta."

Bọn họ muốn đem Thẩm Tường Vi đi, thế nhưng trên lầu vang lên tiếng động làm thức tỉnh Điềm Tâm cùng Tiểu Khả Liên dưới lầu.

Hai nhóc này chạy lên lầu, thân thể to lớn của Điềm Tâm, cùng với động tác mau lẹ, nhóc đáng thương thì khập khễnh theo sát ở phía sau, khi nhìn thấy chủ nhân của mình bị ba người áo đen khiêng lên và sắp bị mang đi, bọn bó "Gâu gâu gâu" kêu lên.

Mấy tên bắt cóc kia, không hề để ý tới hai con chó này, bọn họ cho rằng mấy chú chó này thật không có nửa điểm uy hiếp.

Một người trong số đó người thuận tay cầm lọ nước hoa của Thẩm Tường Vi lên, ném tới Điềm Tâm, Điềm Tâm chợt lách người trốn đi chỗ khác.

Ba người còn lại thì đi xuống dưới lầu. Bên ngoài đã có một chiếc màu đen mở cửa chờ sẵn. Bọn họ lên xe rồi đóng cửa lại, xe nghênh ngang đi.

Điềm Tâm chưa từ bỏ ý định, đuổi theo chiếc xe hơi...

Ngày thứ hai, Tả Đằng Triết Dã tới đến biệt thự, hôm nay là ngày anh và Thẩm Tường Vi hẹn, sẽ dạy cô lái xe cả ngày. Nhưng khi anh đi tới biệt thự thì trợn tròn mắt, chỉ thấy nhà cửa mở toan ra, nhưng không có một bóng người nào.

Sau khi tiến vào, anh kêu: "Mạn Vi? Mạn Vi?", cũng không có ai trả lời.

Lên lầu, chỉ thấy trong phòng ngủ lộn xộn, một lọ nước hoa vỡ ở dưới đất, không khí tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc.

Mơ hồ nghe được có âm thanh "Ô ô" dưới giường, vừa nhìn là biết chú chó nhỏ đáng thương núp ở dưới đất run lẩy bẩy. Triết Dã ôm Tiểu Khả Liên ra, thân thể của nó vẫn không thể bình tĩnh, lúc này Tiểu Khả Liên mới nhận ra Triết Dã, liền hăng say liếm tay của anh.

Điềm Tâm đi nơi nào? Anh chợt nhớ tới. Anh bắt đầu kêu gọi "Điềm Tâm" nhưng hoàn toàn không thấy trả lời lại.

Tả Đằng Triết Dã nóng nảy, một người một con chó không biết đã đi nơi nào? Mạn Vi luôn luôn thương yêu Tiểu Khả Liên nhất, làm sao để nó ở dưới giường mà phát run, dưới sàn thì lộn xộn, nhà cửa mở ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này chuông điện thoại của Tả Đằng Triết Dã vang lên, anh mở ra nhìn, là một đoạn video.

Chỉ thấy trong phòng tối, tay chân của Thẩm Tường Vi bị trói lại. Miệng cũng là bịt. Cô ngã ở góc tường, nằm trên đống cỏ khô.