Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 483: Phủ nhận có tác dụng không?



Chờ Dạ Âu Thần ăn xong, Hàn Minh Thư dọn dẹp đồ đạc, thuận tiện đi rửa hộp giữ ấm, sau đó cầm về để trên bàn, sau đó cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.

Đã hơn tám giờ tối, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hoàn toàn tối rồi.

Trước khi đến đây, Tiểu Nhan đã nói với Hàn Minh Thư rồi, cô sẽ đi đón Bé đậu nành, kêu cô không còn phải lo lắng.

Mà Dạ Âu Thần ở một bên nhìn thấy cô cầm điện thoại xem xem liền nhíu mày lại: “Em phải trở về à?”

Hàn Minh Thư nghe nói như vậy, cất điện thoại di động đi, sau đó mím môi nói: “Tôi ở lại đây với anh, không cần phải lo lắng”

Dạ Âu Thần nhướng mày, có chút bất ngờ, không ngờ đến cô lại tự mình chủ động ở lại, anh còn tưởng là chiêu trò nữa chứ.

lại phải sử dụng “Đừng có tưởng là tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì” Hàn Minh Thư hợp thời đánh gãy suy nghĩ của anh, ánh mắt giống như là nhìn thấu anh: “Không phải là cái kiểu đó nữa à? Trăm thử không ngại, dù sao thì anh cũng đã bị thương thay tôi, biết hiện tại tôi không có cách nào với anh, cho nên anh liền thừa dịp vết thương vẫn chưa hết thì anh cứ cố sức mà làm đi”

Nói xong, Hàn Minh Thư liền ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh, đại khái là chán nản cho nên cô lại lấy điện thoại di động ra, cũng không biết là đang gửi tin nhắn với ai.

Dạ Âu Thần bị cô vạch trần tại chỗ, cũng không buồn bực cũng không thấy xấu hổ.

Nhìn thấu thì như thế nào chứ?

Mặc dù là anh biết mình như thế này rất hèn hạ, nhưng mà… chỉ cần có thể giữ cô ở bên cạnh, hèn hạ một chút thì có sao đâu?

Chỉ cần kết quả hợp với ý của anh là được.

Nghĩ đến đây, cảm xúc nơi đáy mắt của Dạ Âu Thần sâu hơn mấy phần.

Mặc dù là Hàn Minh Thư ở lại nhưng mà cô vẫn luôn không thèm phản ứng anh, càng không thèm nhìn anh một cái nào, cũng không mở miệng hỏi vết thương của anh có đau hay là không.

Cô chỉ nhìn điện thoại, Dạ Âu Thần thì nhìn cô.

Nhìn một hồi, trong lòng của Dạ Âu Thần cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác tồn tại của anh thấp như vậy hả? Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần đột nhiên nhỏ giọng rên lên một tiếng.

Hàn Minh Thư nghe thấy tiếng kêu đau, vô thức ngẩng đầu lên, kết quả nhìn thấy Dạ Âu Thần toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, cô bị dọa nhanh chóng để điện thoại di động xuống chạy tới.

“Anh sao vậy, vết thương chuyển biến xấu hả? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ đến ngay!”

Nói xong, Hàn Minh Thư muốn xoay người lại đi gọi bác sĩ lại bị Dạ Âu Thần gọi lại: “Không cần”

Hàn Minh Thư xoay người lại: “Không phải là anh đau à, tại sao lại không gọi bác sĩ, tại sao vết thương lại không tốt lên cơ chứ, để tôi kêu bác sẽ xử lý một chút”

Cô căn bản cũng không cho anh có cơ hội mở miệng từ chối, nhanh chóng đi ra khỏi phòng và sau đó gọi bác sĩ tới.

Miệng vết thương của anh rất nghiêm trọng, bác sĩ vừa nghe nói có lẽ là anh còn có bệnh trạng khác liền nhanh chóng chạy tới kiểm tra cho Dạ Âu Thần, sau đó nhăn mày nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là trước đó vết thương đã được xử lý tốt rồi à, tại sao lại đột nhiên nặng thêm, các người đã làm cái gì?”

Nghe nói thế, Hàn Minh Thư biến sắc, nghĩ đến chuyện trước đó mà Dạ Âu Thần đã làm, quả nhiên là những hành động đó đã làm cho vết thương của anh nặng thêm. Nhưng mà sắc mặt của cái tên khốn nạn này vẫn rất bình tĩnh, dường như là không đặt vết thương của mình vào trong mắt.

Thấy bọn họ đều không nói lời nào, ánh mắt của bác sĩ di chuyển một chút sau đó lại nói: “Để tôi xử lý một chút, nhưng mà tối ngày hôm nay phải nằm sấp ngủ, không thể chạm vào vết thương, hơn nữa mấy hành động có tính chất xé rách vết thương thì đừng có làm, miễn làm cho vết thương chuyển biến xấu đi, vết thương hiệu quả nghiêm trọng phải giữ một đoạn thời gian mới được, nếu không thì tình huống như vậy mà xuất hiện quá nhiều lần dẫn đến vết thương chuyển biến xấu, vậy thì đừng có trách tôi nói mấy lời xấu xa”

Bác sĩ nói rõ ràng rành mạch như thế, sao Hàn Minh Thư có thể còn không rõ tình huống như thế nào, cô gật đầu: “Được rồi bác sĩ, tôi đều nhớ kỹ rồi, sau này tôi sẽ chú ý cho anh ta”

Sau đó bác sĩ xử lý vết thương cho anh, trong lúc đó nhìn thấy ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn cứ rơi ở trên người của Hàn Minh Thư, nửa điểm cũng không di dời, cho nên hiểu lầm là hai người bọn họ là vợ chồng của nhau, trước khi đi còn ném lại một câu: “Chăm sóc chồng của cô cho thật tốt, vết thương có thể lớn có thể nhỏ, nếu như để lại di chứng thì sau này sẽ rất phiền phức”

Hàn Minh Thư: “…”

Đôi môi của cô giật giật, vừa muốn phủ nhận mối quan hệ của mình với Dạ Âu Thần, thế nhưng mà lời vừa đến bên môi, một câu cũng không nói được.

Cô có thể phủ nhận cái gì đây chứ? Dựa trên luật pháp, cô với Dạ Âu Thần quả thật vẫn còn là quan hệ vợ chồng.

Mà hiện tại cảm xúc của Dạ Âu Thần không ổn định, nếu như cô nói ra không chừng là Dạ Âu Thần lại làm ra chuyện gì đó, cái người này hoàn toàn không coi sức khỏe của mình ra cái gì hết.

Anh có thể xem không ra gì, nhưng mà cô thì không thể.

Chờ sau khi bác sĩ đi rồi, Dạ Âu Thần thỏa mãn cong khóe môi nhìn cô: “Sao em lại không phủ nhận?”

Hàn Minh Thư nghe vậy liền quay đầu lườm anh một cái: “Phủ nhận có tác dụng không? Anh cảm thấy ông ta sẽ tin à?”

Mặc dù cô vẫn luôn buồn bực nhưng mà Dạ Âu Thần nhìn thấy cô như thế này, cảm xúc ở trong mắt lại trở nên hết sức vui vẻ, đôi môi mỏng của anh lại cong lên càng sâu hơn nữa, thấp giọng nói: “Lúc nãy em cũng nghe thấy rồi đó, em chăm sóc chồng em cho thật tốt, để lại di chứng, sau này em sẽ phải mệt mỏi hơn”

“Ha ha” Hàn Minh Thư cười lạnh hai tiếng, sau đó xoay người lại đi vào trong phòng vệ sinh.

Cô đi vào trong nhà vệ sinh vặn nước lạnh rửa mặt, nước lạnh phả lên trên mặt làm cho cả người cô tỉnh táo thêm một chút, cô nhìn bóng đêm yên tĩnh ở bên ngoài cửa sổ trái tim từ từ bình tĩnh.

Việc đã đến nước này rồi, cô cũng không có tâm tư dư thừa mà suy nghĩ chuyện khác.

Trong khoảng thời gian này cứ dựa theo ý của anh đi, để anh dưỡng thương cho thật tốt, đến lúc đó anh muốn dựa vào vết thương của mình để chiếm tiện nghi của cô thì đã không được nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư rút một tờ giấy lau khô giọt nước mắt ở trên mặt, sau đó đi ra ngoài.

“Anh có buồn ngủ không, có muốn để tôi dìu đi nghỉ ngơi không?”

Dạ Âu Thần lắc đầu, cứ ngồi ở chỗ đó mà nhìn cô.

Bởi vì ở sau lưng của anh có vết thương cho nên ngay cả cơ hội ngồi dựa vào cũng không có, chỉ có thể chống đỡ mà ngồi đó, nhưng mà ngồi như thế này có vẻ cũng rất mệt mỏi, vết thương ở phía sau… cũng thảm quá rồi.

Hàn Minh Thư suy nghĩ, đi tìm một cái ghế cao cao, sau đó tìm hai cái gối đầu đệm ở phía trên.

“Anh không muốn ngủ thì cũng được, nhưng mà anh ngồi như thế sẽ rất mệt mỏi, tôi đi chuẩn bị cho anh cái này, nếu như anh mệt thì có thể dựa ra phía trước”

Cô chỉ và hai cái gối đầu rồi nói.

Dạ Âu Thần nhìn hai cái gối ở trước mặt, sắc mặt có chút khó coi.

Sao anh có thể nẵm như thế này ở trước mặt của Hàn Minh Thư được chứ, khó coi biết bao nhiêu.

Anh không hề động đậy, Hàn Minh Thư cũng không động đậy, không khí giống như lâm vào sự quỷ dị, một lát sau Hàn Minh Thư nhìn anh rồi nói: “Anh không nằm sấp à? Anh ngồi như vậy không mệt hả?”

Dạ Âu Thần nhìn cô, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, câu môi nói: “Em hi vọng tôi nghỉ ngơi như vậy à?”

Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu: “Cứ xem là như thế đi, không nghỉ ngơi thì sao vết thương của anh có thể tốt hơn được, nếu như anh để ý tôi nhìn thấy thì tôi có thể xoay người sang chỗ khác”

Nói xong, Hàn Minh Thư nhìn thấy ở bên cạnh có một cái giường nhỏ, sau đó cô còn chuẩn bị đi đến đó nghỉ ngơi một đêm, nhưng mà cô vừa mới di chuyển thì cổ tay đã bị Dạ Âu Thần kéo lại, cô xoay người nhìn thấy Dạ Âu Thần cầm lấy cái gối ở phía trên cái ghế đi, sau đó nói: “Em ngồi đi”

Hàn Minh Thư: “Anh muốn làm gì?”

“Ngồi xuống thì biết thôi”

Thế là mặt mũi của cô tràn đầy vẻ nghi hoặc ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, Dạ Âu Thần liền nhét một cái gối ra phía sau lưng của cô, sau đó lại đặt một cái gối ở ngay chân của cô, sau đó anh liền năm xuống.