Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 320: Quái nhân



Mùi máu tươi này không giống mùi máu người, có loại mùi tanh tưởi. Trương Tiểu Lệ gần như phán đoán là mùi máu chó ngay lập tức, còn kèm theo một mùi thịt chó sống.

Ngửi được mùi này, tim Trương Tiểu Lệ đập thình thịch, vội vàng bước nhanh hơn. Ngay sau đó lập tức nhìn thấy cảnh tước nhức mắt, chỉ thấy trong viện treo một hàng chó, những con chó này bị móc ngược lên cái móc sắt. Rõ ràng đã chết rồi, có con đã bị lột da, còn có con vừa mới chết không lâu, máu vẫn chưa chảy khô.

Trương Tiểu Lệ hít vào một hơi lạnh, song quyền nắm chặt lại, cô không thể chịu đựng được cảnh tượng tàn nhẫn này, lòng như đao cắt!

Gió đêm chầm chậm thổi đến, càng đưa mùi máu tươi vào trong mũi Trương Tiểu Lệ, cuối cùng Trương Tiểu Lệ vẫn không nhịn được. trong dạ dày cuồn cuộn, khom lưng nôn mửa.

Trương Tiểu Lệ chưa từng cho rằng mình là một người vệ đạo, cô cũng không phản đối người khác ăn thịt chó, trên thực tế người khác thích thịt gì thì đó là quyền của họ, cô không có quyền can thiệp. Chỉ là không thể để cho cô tận mắt thấy tất cả, bằng không cô không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Tâm trạng này không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có người có tâm trạng giống vậy mới hiểu được cảm nhận của cô lúc này.

Ọe...

Trương Tiểu Lệ nôn chừng mấy phút, sau khi nôn hết sạch mọi thứ trong dạ dày ra, cô mới miễn cưỡng có thể thẳng người dậy. Nhưng không đành lòng lại nhìn cảnh tàn nhẫn trước mắt nên sau đó bước nhanh về hướng phía sau gian nhà.

Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, trong phòng này nhất định còn có những con chó khác. Quả nhiên, sau khi cô đẩy cửa, nương theo ánh sáng ban đêm, mơ hồ có thể trông thấy bên trong không ít lồng chó, trong mỗi cái lồng đều nhốt mấy con chó. Những con chó này đều không phải là giống chó quá lớn, có chó vườn cũng có chó cảnh, con nào con nấy đều đang hấp hối, nhìn thấy người xa lạ như Trương Tiểu Lệ mà không còn sức kêu lên.

Trương Tiểu Lệ thấy thế thì vô cùng lo lắng, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức cất bước hướng về phía lồng chó gần nhất, dự định phóng sinh lũ chó đáng thương này.

"Cô gái, nơi đây không phải chỗ cô nên tới.”

Tay Trương Tiểu Lệ mới vừa đụng tới lồng chó, ngoài phòng đã truyền đến một âm thanh kỳ quái.

Trương Tiểu Lệ hơi kinh hãi, nhìn về phía cửa theo phản xạ có điều kiện, vừa nhìn cô đã suýt chút nữa bị dọa chết, người đứng ngoài cửa lúc này đáng sợ như ma vậy.

Người này mặc một bộ áo choàng thùng thình, che toàn thân từ đầu đến chân kín mít. Trên mặt chỉ có thể lộ ra một đôi mắt và lỗ mũi để hô hấp. Ngay cả tiếng nói cũng là cố ý ngụy trang, như thể thêm một cái máy đổi giọng ở chỗ hầu, lúc này mới có thể dùng âm thanh mang theo giọng điện tử như thế.

"Cha xứ?" Trương Tiểu Lệ cảm giác trang phục của kẻ này thần bí giống như người đeo mặt nạ đêm hôm qua, sau đó hỏi dò.

Quái nhân làm như nghe không hiểu lời Trương Tiểu Lệ nói, chỉ chỉ ra ngoài cửa: "Cô nên đi rồi, nơi đây không phải là chỗ cô nên tới. Còn không đi nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”

"Tôi sẽ đi, nhưng tôi sẽ thả những con vật nhỏ này ra trước đã." Trương Tiểu Lệ nói rồi không để ý tới quái nhân nữa, mở lồng ra.

Vù...

Trương Tiểu Lệ mới vừa quay người lại, đã nghe thấy một cơn gió mạnh kéo tới từ phía sau. Nhất thời cảnh giác trong lòng, không kịp ôm con chó trong lồng ra, lập tức nghiêng người tránh khỏi nguy hiểm sau lưng.

Một giây sau quái nhân đã chắn trước mặt lồng, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn giết cô!”

Trương Tiểu Lệ nhướng mày, tu vi của người này hiển nhiên trên mình, muốn dựa vào vũ lực giải quyết chuyện này thì hình như không thực tế lắm. Sau khi suy nghĩ một chút cô bèn nói lý: "Những con vật nhỏ này cũng là sinh mệnh, anh nhẫn tâm giúp giặc làm điều ác sao?”

Quái nhân không nói lời nào.

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết là ai bảo anh trông coi ở nơi này không?" Trương Tiểu Lệ đổi một vấn đề hỏi.

Quái nhân vẫn không nói lời nào.

"Anh câm à?" Trương Tiểu Lệ hơi tức giận.

Quái nhân vẫn không nói lời nào.

Trương Tiểu Lệ xoay người đi mất: "Không nói thì thôi, tôi đi là được.”

Nói xong thật sự đi ra khỏi gian nhà, quái nhân cũng đi ra theo cô, như thể nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô đi mới yên tâm.

Trương Tiểu Lệ đi hai bước bỗng nhiên dừng lại, xoay cổ tay một cái, một con phi đao rất nhỏ đã bị cô bắn vèo một cái ra ngoài. Cô đã học ám khí từ Hoàng Tử Hiên được một thời gian rồi, tự nhận đã có năng lực có thể bắn trúng người khác, lúc này mới dám bất ngờ đánh lén quái nhân.

Vù!

Phi đao phóng thẳng về hướng quái nhân, nhưng quái nhân lại không chút hoang mang, giống như căn bản không coi ám khí nho nhỏ này ra gì. Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng phất tay áo, chợt nghe leng keng một tiếng, phi đao liền bị anh ta cản, rơi ở trên mặt đất.

Trương Tiểu Lệ tức giận giậm chân, không ngờ lại không đánh trúng!

"Bảo cô đi mà cô lại không đi, vậy thì để mạng ở lại đây đi." Dường như quái nhân bị việc Trương Tiểu Lệ đánh lén chọc giận, bỗng nhiên công kích cô.

Trương Tiểu Lệ kinh hãi, không dám khinh thường, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước. Nhưng mà tốc độ của quái nhân lại nhanh hơn cô rất nhiều, đã giơ chưởng vỗ tới.

Trương Tiểu Lệ thầm cắm hàm răng trắng, uốn người đón nhận. Nhưng cô không dám tấn công chính diện với quái nhân, chỉ có thể đối phó ở mặt bên. Vừa tránh vừa nghĩ cách trốn chạy, người này rất lợi hại, mình không thể bỏ mạng ở nơi này.

Ầm ầm ầm, bốp bốp bốp...

Trong nhấp nháy hai người đã qua hơn mười chiêu, Trương Tiểu Lệ đối phó càng tốn sức hơn, cuối cùng sau một chiêu sơ suất, bị quái nhân đập một chưởng lên trên vai.

Vù...

Thân thể Trương Tiểu Lệ bị một chưởng này đánh bay, nội kình toàn thân bị đánh loạn, từng đợt đau đớn kịch liệt đang lên ở trong người, đau đến mức khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu.

Trương Tiểu Lệ nghĩ thầm xong rồi, cho dù không bị một chưởng này đập chết cũng sẽ ngã chết sau khi rơi xuống đất. Lúc này cô mới hối hận, không nên ôm tâm lý ăn may để đi đánh lén quái nhân, bây giờ muốn đi cũng không được nữa.

Ầm!

Giữa lúc Trương Tiểu Lệ hối tiếc không dứt, cả người bỗng nhiên rơi vào một cái ôm. Cô vốn nhắm mắt lại theo bản năng, chờ cơn đau đớn xé rách truyền đến từ đầu khớp xương, nhưng thật không ngờ đã có người đón được mình.

Trương Tiểu Lệ lập tức mở mắt, bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ: "Tại sao anh lại ở chỗ này?”

"Lời này không phải nên là tôi hỏi cô sao, ai bảo cô tới nơi này?" Sắc mặt Hoàng Tử Hiên âm trầm để cô xuống, nào ngờ Trương Tiểu Lệ đứng không vững, lảo đảo một cái lại phịch ngã xuống.

Lần này ngã thật đau, Trương Tiểu Lệ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đau như kim châm muối xát, khí huyết lại lần nữa trào lên cổ họng, khiến cô vừa mở miệng lại phun ra một ngụm máu.

Hoàng Tử Hiên hơi kinh hãi, lại vội vàng kéo cô lên, bắt mạch đập ở cổ tay cô, nhất thời trong bụng kinh hãi, Trương Tiểu Lệ đã bị nội thương rồi.

"Anh là tên khốn kiếp, tôi không bị đánh chết cũng sẽ bị anh làm cho ngã chết." Trương Tiểu Lệ chịu đựng cơn đau, tức giận trợn mắt với Hoàng Tử Hiên.

"Tôi không biết thương thế của cô nặng như vậy." Hoàng Tử Hiên áy náy giải thích, chợt lại khiển trách: "Cũng để cho cô nhớ thật lâu, nơi nào cũng dám đến, cô đúng là đáng đời.”

Trương Tiểu Lệ bị chọc tức lại lần nữa muốn phun máu. Vì sao cô đã bị thương rồi mà Hoàng Tử Hiên vẫn dữ với cô như vậy? Không thể đối xử dịu dàng với cô giống như đối với Hạ Mạt sao?

"Thiên Hành, trông chừng cô ấy." Hoàng Tử Hiên không dạy dỗ Trương Tiểu Lệ quá nhiều, giao cô cho Yến Thiên Hành bên cạnh.

Yến Thiên Hành vội vàng qua đây đỡ Trương Tiểu Lệ, phòng ngừa cô không chống đỡ được lại ngã lần nữa.

Sau đó Hoàng Tử Hiên đi tới hướng quái nhân, nói với sắc mặt không tốt: "Cô ấy chỉ muốn cứu những con vật vô tội này mà thôi, anh có cần phải hạ sát thủ với cô ấy như thế không?”

"Kẻ tự tiện đi vào, chết!" Quái nhân cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng biểu lộ thái độ.

Hoàng Tử Hiên cười một tiếng: "Trong số lũ chó ở cái viện này, chỉ có mỗi con chó giữ nhà như anh là làm tròn bổn phận nhất.”

Ánh mắt quái nhân trầm xuống, không nói nhiều mà trực tiếp phát động công kích.

Bây giờ Hoàng Tử Hiên đã có tu vi Ngự Thể cảnh nhị phẩm, trong tiềm thức sẽ không coi người tu võ ra gì, quái nhân kia cũng như vậy, theo bản năng anh ta cho là người này sẽ không phải đối thủ của mình.

Sở dĩ cho là như vậy, cũng không hoàn toàn do anh ta kiêu ngạo. Dù sao trước khi mình tới, Trương Tiểu Lệ đã đấu với anh ta. Trương Tiểu Lệ chẳng qua chỉ có tu vi Kim Cương kỳ tam phẩm, nếu như tu vi của anh ta thực sự cực kì cao thì giờ Trương Tiểu Lệ đã là một người từ lâu rồi.

Căn cứ vào điểm này mà phán đoán, Hoàng Tử Hiên không lo ngại gì. Sau khi đối phương bổ một chưởng tới, Hoàng Tử Hiên không né không tránh, cũng trực tiếp dùng một chưởng nghênh đón, đồng thời chỉ ra năm phần nội lực.

Bốp!

Chưởng chưởng tấn công, một luồng nội lực lớn mạnh bắn ra. Bầu trời đêm yên tĩnh phát ra tiếng nổ, mà trong tiếng nổ này, thân hình Hoàng Tử Hiên chợt bị đánh lui.

Bộp bộp bộp...

Bước chân của Hoàng Tử Hiên vừa nhanh vừa vội, trong lảo đảo mang theo mất trật tự, chỉ thấy dưới chân anh mỗi khi lùi một bước đều để lại một dấu gót chân khá sâu. Chờ sau khi anh khó khăn lắm mới ổn định được thân hình thì ước chừng đã bị đánh lui hơn hai thước rồi.

Sau khi đứng vững, Hoàng Tử Hiên biến sắc, trong kỳ kinh bát mạch căng tràn một luồng nội lực lớn mạnh từ bên ngoài, ép nội lực của anh tán loạn ra chung quanh. Máu trong lồng ngực quay cuồng, một mùi ngai ngái vọt lên cổ họng.