Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 5: Ăn ý….



Tiểu nhãn kính bị trúng một cước được mấy người nhóm con nhím xách về nhà lao.

Thời điểm La Cường trở về phòng, tiểu nhãn kính đang vùi đầu ngồi ở trên giường, có vẻ rất ủy khuất.

La Cười bật ra một tiếng cười lạnh. “Sinh viên, có thương tích gì hay không?”

Tiểu nhãn kính không dám nổi giận với lão đại, rầm rì. “Không, không có.”

La Cường đưa tay vạch áo tù của tiểu tử kia ra, nhìn nhìn, quay đầu nói với Hồ Nham. “Dầu hoa hồng, đưa cho sinh viên xức.”

“Hai người các cậu đừng đi làm việc, ở trong phòng nghỉ ngơi.”


La Cường xách lấy thùng gỗ cùng bàn chải của tiểu nhãn kính, đi ra ngoài kia đứng dưới ánh mặt trời chói chang, quét tường……

Lão đại ở trong đám bạn tù cùng lao, vốn dĩ có chút đặc quyền. Dựa theo quy tắc ngầm trong tù, cuối tuần y không cần phải làm loại việc bẩn tay được phân công thêm này.

La Cường chủ động làm hộ việc của tiểu nhãn kính kia, thay đối phương hoàn thành việc được phân công. Người bên cạnh vừa thấy La lão nhị bước lên thang cẩn thận tỉ mỉ quét tường, bản thân lại nhàn hạ, đây không phải là tìm đánh sao, vì thế lại ba chân bốn cẳng đồng loạt trèo lên, nghiêm chỉnh nhìn tường, nhanh chóng hoàn thành công việc.

Tiểu nhãn kính này không giống đa phần những tội phạm trong nhà lao xuất thân từ nhân dân lao động, trước khi ngồi tù đã trải qua ba trăm sáu mươi nghề. Sinh viên ở trong trường học mười năm, nào đã làm qua những việc nặng nhọc này? Cho nên tay chân đặc biệt vụng về, điển hình cho loại người chỉ số thông minh cao lại khuyết thiếu năng lực gánh vác cùng hưởng thụ cuộc sống, bình thường làm công trong nhà xưởng, luôn là bạn tù giúp hắn làm.

La Cường là lão đại ban bảy, cũng là tiểu tổ trưởng lúc làm công, sinh viên ở trong tổ không hoàn thành nhiệm vụ, mỗi lần đều là La Cường im lặng làm giúp đứa nhỏ kia.

Đêm đó lúc quay về phòng, La Cường ném cho đứa trẻ kia hai bao lạp xưởng, đồ ngon trong nhà lao.

Sinh viên tha thiết cọ đến bên người La lão nhị, ngại ngùng nói vài câu, kiểm điểm bản thân, cảm tạ lão đại đã chiếu cố gì đó.

La Cường giơ tay xoa đầu thẳng nhỏ kia một phen, dường như lúc xoa xoa đứa trẻ này, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.

Đứa trẻ kia mới hơn hai mươi tuổi, La Cường nhìn, liền coi chẳng khác nào em trai mình….

Sinh viên duy nhất của ban bảy này, vừa mới vào được một năm trước. Những người khác trong ban, bao gồm cả bản thân La Cường, đều là đại quê mùa chưa từng học qua cả trung học, không có văn hóa gì. Sinh viên này vừa vào cửa, liền thành gấu trúc trong ban, động vật hiếm.

Trong nhà lao có một quy củ bất thành văn, phần tử trí thức có văn bằng có bằng cấp, là sẽ được nhóm bạn tù tôn kính, là “người nhã nhặn”, không thể so sánh với mấy tên dã man thô lỗ trong ngục giam kia, không thể đánh, không thể khi dễ, được mọi người đặc biệt chiếu cố.

Tiểu nhãn nhi là người ở một thị trấn nhỏ, gia đình phải tân tân khổ khổ mới lo cho hắn học xong đại học ở Bắc Kinh, vốn nghĩ rằng đứa con có tiền đồ, không nghĩ tới mới công tác hơn hai năm, lại tham ô lừa bịp.

Hắn kết giao với một người bạn gái, vì để có tiền cho bạn gái mua túi, mua giày, hắn từ ban đầu lén làm giả con dấu, sau đó thì tham ô công quỹ, lừa đảo….. dục vọng dường như không đáy, đem đắp toàn bộ vào tiền mua đồ.

Ngày thứ ba người này vào tù, ban đêm thừa dịp mọi người không chú ý, hắn còn định lấy dây lưng buộc vòng trên đỉnh ván giường, siết quanh cổ mình.

May mắn là đêm đó La Cường cảnh giác, cách ba cái giường nghe thấy động tĩnh, bổ nhào qua cứu đứa bé kia một mạng.

Thằng nhỏ khóc nói. “Bạn gái em, không cần em nữa, đòi chia tay với em, ô ô ô…..”

La Cường nói. “Chia tay thì tốt. Hai đứa cậu mà không chia tay, lần sau cô ta có bảo cậu giết người chắc cậu cũng đi, cậu định vì loại con gái này mà hi sinh cả cái mạng chắc?”

Thằng nhỏ lau nước mắt. “Em đời này xong rồi, em học hành nhiều năm như vậy, học đại học, đều vô ích, đều xong rồi ô ô ô! ……. Một sinh viên như em, giờ lại biến thành tội phạm ô ô ô!”

La Cường hỏi. “Cậu hiện tại biến thành tội phạm, cậu thấy tổn thương, bất bình, thấy bản thân là người tuyệt vọng nhất bất hạnh nhất trên đời, phải không? Thế cậu có biết lão tử trước đây là người thế nào không?”

Thằng nhóc giương mắt nhìn, mờ mịt lắc đầu.

La Cường hừ một tiếng, nói. “Lão tử chưa từng đọc qua quyển sách nào, cũng không phải sinh viên, nhưng mà trước đây lão tử còn trâu bò hơn so với cậu. Trong số ba nhà hàng xa hoa nhất ở cửa nam trường các cậu học, có hai cái là của tôi; quán bar và cửa hàng karaoke náo nhiệt nhất Bắc Kinh, có một nửa đều là của tôi; tòa nhà cao tầng bậc nhất có cả phi trường trên tầng thượng ở Bắc Kinh sau lại bị dỡ bỏ kia, cậu có biết lúc trước vì sao lại phá bỏ không? Bởi vì lão tử vào đây, cho nên tòa nhà kia không hoàn thành được cuối cùng bị phá bỏ…. Cậu thấy cậu mệt mỏi sao? Cậu mệt hay là tôi mệt a?!”

“Hiện tại tôi cũng giống như cậu, ở trong nhà lao này cải tạo, sẽ có một ngày được ra ngoài, sau này ra ngoài rồi lại tiếp tục làm ăn. Nếu như cậu thật sự có bản lãnh, tương lai sẽ có ngày thoát ra thôi.”

“Tôi là lão đại của phòng này, cậu phải nghe theo lời tôi, có gì trong lòng muốn nói, cậu nói với tôi. Tôi còn chưa cho phép cậu thắt cổ, cậu dám sao? Tiểu tử cậu đừng có mà mơ!”

Từng câu từng chữ của La Cường, nói đến đanh thép hùng hồn, cực kỳ ngang ngược lại vẫn có đạo lý, không chừa chỗ cho bất cứ lời phản bác nào.

Sinh viên bị khí thế của La Cường làm cho kinh sợ, trong trường học chưa từng thấy qua người nào như vậy, trong sách giáo khoa cũng không dạy đến người nào như thế, về sau sinh viên cũng tin phục, đặc biệt nghe lời La Cường.

Buổi tối chủ nhật căn tin được ăn ngon, hiếm khi có được chút sườn kho, làm cho đoàn người đều thèm chết đi được.

Tuy nói cái kia làm từ xương sườn, nhưng kỳ thật là xương ống, một khối xương múc đến trong bát nặng trịch, cũng không được mấy miếng thịt. Nhưng là nước sốt màu đỏ bóng loáng kia, xì dầu nóng hổi thơm ngào ngạt kia, cho dù chỉ được nhấp khối xương to kia ở trong miệng một chút, cũng có tư có vị ra trò.

Người cùng một ban ngồi vây quanh một cái bàn ăn cơm. La Cường ngồi xếp bằng ở trên ghế, miệng ngậm một khối xương mút mút, cho đến khi nếm không ra vị gì nữa, mới bắt đầu nhai nhai khớp xương. Y dùng ánh mắt như lang sói gắt gao nhìn chằm chằm người nào đó đang đi tới đi lui tuần tra cách đó không xa, miệng cứ như đang thưởng thức một nhánh xương sườn gợi cảm mê người dưới cánh tay của Thiệu tam gia.

Các phạm nhân từ lúc chạng vạng sáu giờ bắt đầu ăn cơm, chờ phạm nhân đều ăn xong hết, quản giáo thay ca, mới có thời gian chạy đi ăn.

Thiệu Quân vẫn còn đói bụng, nghiêng mắt trừng trừng liếc nhìn La Cường một cái, nhìn cái gì mà nhìn, gặm xương của anh đi!

La Cường vui vẻ, đầu lưỡi chậm rãi liếm phác qua môi, sau đó nheo mắt nhìn Thiệu Quân đang nghiến răng nghiến lợi ném cho y một ánh mắt uy hiếp…..

Hai người cách không khí dùng ánh mắt cấu véo nhau, không cần lên tiếng, mà cả hai đều biết đối phương đang nói gì.

La Cường: Lão tử muốn ăn bánh bao, hai cái không đủ, cho tôi hai cái nữa!

Thiệu Quân: Tất cả mọi người trong đại đội một chỉ có anh là được ăn nhiều nhất, không có nữa!

La Cường: Em chính là bánh bao lớn, ông đây muốn ăn em!

Thiệu Quân: Anh nghĩ hay quá ha, cẩn thận tôi đạp gãy răng anh đó!

Thiệu Quân múc đồ ăn trong nồi của căn tin, lại ra siêu thị nhỏ bên ngoài mua mấy gói thịt bò khô sợi, một chút lạp xường vị Tứ Xuyên, trở lại văn phòng ăn cơm.

Từ nhỏ hắn đã thích ăn cay, không cay không ngon, đã ba tháng không được ăn một cái lẩu, miệng đều nhạt nhẽo vô vị, chỉ có thể ăn thịt bò khô sợi siêu cay cho đỡ nghiền.

Anh em của hắn đều chế nhạo, Quân nhi, không được ăn lẩu sao, lẩu đầu cá uyên ương ma tiêu chính hiệu Trùng Khánh! Chúng tôi ở bên ngoài ăn uống thả phanh, cậu đúng là đại ngốc tử, lại ở trong nhà lao ăn cơm tù!

Thiệu Quân có đôi lúc cũng ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn ra ngoài ăn cay nhậu nhẹt, ai lại có thể vui vẻ hạnh phúc ở lại trong cái nơi chim không thèm ị này cả một đời?

Hắn cũng thấy đầu óc của mình sắp hóa đần rồi, nhịn nhiều năm như vậy, vì ai?

Người trong lòng còn vướng bận kia, cái tên hỗn cầu vương bát đản kia, là ai?

Còn có thể là ai?

…….

Một bữa cơm, điện thoại riêng trên bàn làm việc đô đô đô vang lên không dứt, đều là ngoại tuyến.

Thiệu Quân biết cả trăm cuộc điện thoại tích từ hôm qua đến hôm nay là ai gọi tới, Thiệu Quốc Cương khẳng định là đang nổi giận lôi đình với hệ thống để lại lời nhắn của điện thoại, muốn bóp chết hắn đi.

Hơn nữa Thiệu Quân đoán không sai, Thiệu Quốc Cương ngày hôm qua quả thật đã phái công an theo sát đuổi tới Thanh Hà, đến phòng trọ hắn thuê tìm một lần, không tìm thấy người. Thiệu cục trưởng lại tìm giam khu trưởng đòi người, giam khu trưởng nói người đã đi vào nhà giam, không có di động, không gọi được, ngài chờ 24 giờ đi, Thiệu công tử tan tầm sẽ đi ra.

Mỗi cảnh viên chỉ có một đường dây ngoại tuyến, bình thường ra khỏi văn phòng đi vào nhà giam, kiên quyết không được mang di động, cũng là để đề phòng tù nhân ăn trộm di động liên lạc với người bên ngoài. Vật dụng Thiệu Quân mang theo ngoại trừ còng tay cùng cảnh côn, còn có thuốc phun sương làm chảy nước mắt rất ít khi dùng đến, cùng với một máy bộ đàm để liên lạc giữa các cảnh viên, chỉ dùng để liên hệ với các cảnh viên trong cùng nhà giam.

Trong lòng Thiệu Quân có loại khoái cảm được phục thù mãnh liệt, ngày hôm qua hiện trường đính hôn của hai nhà nhất định rất lộn xộn, cô dâu bị cho leo cây, chú rể căn bản không xuất hiện, cục trưởng đại nhân là bố chồng, không biết trong tình huống mất mặt như thế có lộ diện hay không, chỉ còn cách trực tiếp lấy con dâu về nhà, hoặc là bội ước hủy bỏ hôn lễ ngay tại chỗ. Thiệu Quân không sợ đắc tội với người khác. Nói chung hắn không muốn đi theo con đường làm quan của cha hắn, không muốn dính dáng tới cái vòng luẩn quẩn kia, cho nên bọn họ có thích ai, cũng đừng nghĩ đứng trước mặt Thiệu tam gia gây chướng mắt.

Lại nói, Thiệu Quân dù có đắc tội người khác, cũng có cái danh công tử nhà cục trưởng này che chắn, xảy ra chuyện thì có cha hắn chùi đít cho hắn, Thiệu Quốc Cương sẽ chịu trách nhiệm, bởi vậy Thiệu Quân lại càng không có sợ hãi.

Thiệu Quân ấn xuống nút tin nhắn, thanh âm khàn khàn quen thuộc chậm rãi truyền đến, hắn lắng nghe, sửng sốt…..

“Thiệu Quân, có thể về nhà một chuyến không, ta muốn nói chuyện với con, lúc này cả hai bên đều không nên nổi giận. Nếu không, con không muốn về nhà, hẹn thời gian, ta đến đó tìm con.”

“Quân Quân, vẫn là vì những chuyện trước kia sao? Con cứ bướng bỉnh khó tính như vậy, sẽ không thể nghĩ thông suốt được, buông xuống, có được hay không?”

“Quân Quân, mẹ con mất, cha con thì vẫn còn….. Cho dù con trở về lúc nào, cha vẫn chờ con ở chỗ này.”

“Quân Quân, ta sốt ruột, nổi giận, mắng con, cũng là vì lo lắng cho con! Con đường về sau của con, con muốn đi như thế nào đây? Con năm nay ba mươi, tương lai con….. Cha bây giờ vẫn còn ở trên cao, con muốn làm cái gì, ta còn có thể mở đường giúp con. Chờ đến sau này, cha con về hưu, ngay cả giúp cũng chưa giúp được gì cho con, đến lúc đó, tiểu tử con, con định tính sao? Con muốn hủy cả một đời ở trong nhà giam sao, con có mục tiêu nhân sinh không, cuộc sống của con có thể hạnh phúc không?”

“Thiệu Quân, có thể trở về không? Con chừng nào thì có thể ra ngoài?!….”

Thiệu Quân ấn xuống chiếc điện thoại vẫn không ngừng vang lên, nghe hết từng tin từng tin, lại xóa sạch từng cái một, trống rỗng, ngón tay có chút run rẩy…..

Hắn bụm mặt ghé trên bàn làm việc, nằm úp sấp thật lâu.

Hơn một trăm tin nhắn bị xóa sạch kia, giống như một dòng nước trút vào đầu của hắn, liên tục phát đi phát lại, dù có cố thế nào cũng không thể xóa đi.

Nếu năm năm trước Thiệu Quốc Cương nói với hắn những lời này, Thiệu Quân khẳng định sẽ đầu hàng, không cùng cha mình phân cao thấp nữa, cúi đầu trước đối phương, nhận lỗi, trở về.

Nhưng là hiện tại đã quá muộn, không còn kịp nữa rồi.

Đường trở về đi như thế nào? Thiệu Quân cảm giác bản thân đã không còn nhìn thấy con đường phía trước, đường đã bị chính hắn phá hỏng mất rồi.

Nếu ở lại Thanh Hà cả đời, chẳng khác nào hắn không cần cha hắn.

Nếu trở về, đi theo con đường tốt đẹp mà cha hắn trải sẵn, vĩnh viễn không trở lại đây, lại chẳng khác nào hắn không tiếp nhận La Cường, phải giả bộ từ trước đến nay chưa từng quen một người như vậy…..

Thiệu Quân sửa sang cảnh phục, dây lưng của mình, đội mũ cảnh sát, chuẩn bị tuần tra buổi tối theo thông lệ.

Đi ngang qua cửa toilet trong nhà giam, hắn vội vã chạy vào giải quyết.

Hắn lơ đãng kéo khóa quần, lấy tiểu đệ ra, mí mắt vừa nhấc, một bức vẽ cẩu thả ở vách tường trên bồn tiểu tiện liền đập vào mắt.

“Con mẹ nó…..”

Thiệu Quân lẩm bẩm mắng.

Trên bức tường quét vôi màu xám trắng vẽ một nam nhân trần truồng, thân hình dụ hoặc liêu nhân, lại cố tình dùng tư thế giống nhau như đúc đối diện với hắn, nâng lên một cái nòng súng cường tráng, dường như đang uy hiếp hắn nã pháo! (e hèm! Ờ thì hình ảnh “nòng súng” có hơi ẩn dụ một tí =)))))) mong mọi người tự hiểu ///////^///////)

Người vẽ bức tranh kia rất có tài, chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác họa được phần đùi, ngực rắn rỏi của nam nhân, bụi rậm um tùm…..

Thiệu Quân đi tiểu, cũng suýt chút nữa nổi lên phản ứng sinh lý.

Hắn chột dạ nhìn nhìn xung quanh, may mắn trong toilet không có người thứ hai. Hắn không tìm thấy khăn lau, chỉ có thể chộp lấy cây lau nhà ở trong góc tường, lau sạch bức tranh được vẽ bằng than kia.

“La Cường anh nha…..”

Khóe miệng Thiệu Quân căng ra, có loại xúc động muốn cắn người, đánh người.

Sau khi xem xong , ở trong hội trường nhỏ, các nhà lao kết thúc chương trình thư giãn buổi tối, bắt đầu đóng cửa.

Bốn năm người ban bảy quây tròn lại, đang đánh bài, La Cường ngồi ở vị trí gần nhất, nghiêng người dựa vào trên giường, ném bài ra xa.

Hồ Nham giống như hồ dán tựa vào cẳng chân La Cường, một bàn tay vòng xuống phía dưới đầu gối của La Cường, duỗi qua, ra bài. Dựa vào gần quá La lão nhị sẽ khó chịu, eo a đùi a bộ phận mẫn cảm, không cho ôm; cách xa lại không thể biểu hiện ra địa vị được sủng sinh kiêu của tiểu yêu tinh ban bảy, đùi ôm không đến, ôm một khúc cẳng chân cũng tốt.

Thiệu Quân vốn nghĩ sinh viên ban ngày trúng một cước, có thể đã làm bị thương da mặt mỏng manh của đứa trẻ kia. Hắn liếc mắt nhìn một cái, lại thấy tiểu nhãn kính an vị ở bên cạnh La Cường, hết sức chuyên chú đánh bài, cười cười nói nói, hiển nhiên đã sớm được lão đại vuốt lông nguôi giận, đánh rắm cũng không có.

Thiệu Quân trong lòng thỏa mãn, biết La Cường làm việc gọn gàng, vì thế hô. “3709.”

La Cường nâng mắt. “Có.”

Thiệu Quân. “Lại đây.”

La Cường. “Làm gì?”

Thiệu Quân uy phong trừng mắt. “Học thuộc lòng nội quy nhà giam chưa? Lại đây đọc nội quy.”

Khóe miệng La Cường hiện lên ý cười, bài trong tay đưa hết cho Hồ Nham, áp tai nhỏ giọng dặn. “Đại tiểu miêu, mặc kệ bọn họ…..”

La Cường đi đến cạnh cửa, ánh mắt thản nhiên, thanh âm khàn khàn. “Làm gì.”

Thiệu Quân nói. “Anh bị bắt vào phòng tạm giam, bao nhiêu ngày rồi chưa tắm rửa?”

La Cường nói. “Ban chúng tôi tắm rửa vào thứ năm, lỡ rồi, lần tới đi.”

Thiệu Quân nói. “Còn phải chờ đến thứ năm, hai tuần không tắm thối chết anh, muốn làm cho những người khác trong phòng mấy người thối chết sao? Ngày mai cùng ban một ban hai tắm đi?”

La Cường nghiêng mắt. “Tôi không tắm cùng các ban khác.”

Thiệu Quân trắng mắt liếc đối phường một cái, mở cửa lao ra, thấp giọng nói. “Ra ngoài.”

Hai người đều cảnh giác nhanh chóng đảo qua các nhà giam hai bên trái phải, ánh mắt đối diện nhau hàm chứa sự ăn ý mà người bên ngoài không thể nào phát hiện, là những thứ chỉ có hai người bọn họ có thể đọc hiểu được, người khác đều không hiểu…..

Hết chương 5.